Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 call boy (phần 1)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
mr_stupid9x
Level: Động Đực
Level: Động Đực
mr_stupid9x

Bài viết Bài viết : 53
Tiền Zr Tiền Zr : 15536

call boy (phần 1) Empty
call boy (phần 1) Empty19/4/2010, 20:19

Câu chuyện này mình đọc dc trong blog của 1 đứa bạn và thấy nó rất hay, mình muốn đem chia sẻ với các bạn cùng đọc... nếu thấy dc thì mình post tiếp... ^^
call boy
Phần 1:

Câu chuyện này đáng lẽ sẽ nằm im tận đáy lòng của tôi mãi mãi nếu như trong tuần vừa qua P, thằng bạn thân từ Canada trở về thăm lại quê hương và sau một chầu nhậu say bí tỉ thì hắn đề nghị :

- Mà ,lúc này ở Sài Gòn vẫn còn cái vụ giải quyết tình dục bằng tiền chứ ?

Tôi cười :

- Cái tật của bạn bao nhiêu năm nay vẫn thế ...Cứ nhậu vào thì lại đòi ...cái chuyện đó ...Tưởng vụ gì chứ ba cái đó thì Sài Gòn mình lúc này bao la ...Thượng vàng hạ cám ,bạn muốn loại nào cũng có tuốt hết ...

Hắn lắc tay tôi :

- Cho mình địa chỉ hoặc một số điện thoại nào mà bạn biết đi ...mình chịu hết nỗi rồi ...


Tôi khuyên hắn :

- Sao bạn không tìm cho mình một người yêu để cuộc đời bớt cô đơn mà cứ đòi ăn bánh trả tiền hoài vậy ? Chẳng lẽ bạn chỉ cần tình dục mà thôi ?Tình cảm trong tim của bạn khô cằn từ lúc nào thế ?

P im lặng ,ngẫm nghĩ một lúc thì hắn bỗng buồn rười rượi :

- Tình yêu của G ư ? ...nó có tồn tại trong cuộc đời này hay không ? Bạn nói đi ...bạn có tìm được hạnh phúc bền vững với người mình yêu hay không ? Hay là chỉ một thời gian ngắn ngủi thì đường anh ,anh đi ...đường tôi ,tôi bước ?

Tôi im lặng ...vì biết trả lời như thế nào bây giờ ...Hắn cười chua chát :

-Bạn đã không có câu trả lời ...chứng tỏ là mình nói đúng .Vậy thì tại sao chúng ta không chọn cho mình một cách giải quyết khác có lợi cho cả đôi bên ? Tôi có tiền ,em có tình ...sòng phẳng không ai vướng bận với ai như vậy có phải tốt đẹp cả đôi đường hay không ?

Thấy tôi vẫn giữ im lặng ,hắn bỗng vỗ trán kêu lên :

-Mình nhớ rồi ...Bạn vẫn còn giữ số điện thoại của cậu bé tên Quân chứ ? .Thằng đó ,trẻ đẹp mà thân hình thì không có chỗ chê luôn ...Nó còn làm cái nghề này không ?

Nghe hắn nhắc đến Quân ,tôi bỗng giật mình :

-Quân ?

P nhìn tôi ,hắn nhắc :

-Cái thằng năm kia lúc mình về Việt Nam ...bạn giới thiệu cho mình đó ...Nó dễ thương lắm mà ...Bạn quên rồi sao ?

Tôi nhìn P ,lắc đầu :

-Mình đâu có quên ...nhưng sự thật thì Quân đã chết rồi ...

Hắn há to miệng ,ú ớ :

-Quân ...đã ...chết ?

Tôi gật đầu :

-Cậu bé lao đầu vào xe tải trong đêm Noel năm rồi ...Quân đã tìm cho mình một cách giải thoát rồi bạn à ...

Tôi nhìn ra đường ...giờ này thành phố đã lên đèn ...Chuyện của Quân đã xa rồi nhưng hôm nay bỗng dưng P nhắc lại làm tôi cứ ngỡ chuyện xảy ra từ mới hôm qua ...
Một buổi sáng năm đó ,tôi dự định đi Thủ Đức để bàn tính chuyện làm ăn với một người khách hàng nên lái chiếc xe ...của mình ra hướng vòng xoay Hàng Xanh .Tôi có một cái tật là vừa chạy xe vừa hay suy nghĩ mông lung nên rất thường đụng người khác và bị thổi phạt vì vô ý vượt đèn đỏ hoài .Hôm ấy cũng vậy ,khi đầu óc đang ở trên mây thì tôi chợt tỉnh vì nhận ra mình vừa vượt đèn đỏ ,nhưng không kịp nữa rồi ...

Keeét ...

Tôi hoảng hốt bước xuống và ...trước mắt tôi là một cậu bé khoảng 20 tuổi đang ôm lấy chân và nhăn nhó vì đau đớn ,bên cạnh cậu là một chiếc xe đạp đã ...bị cong queo ..Tôi bước đến cúi xuống bên chàng trai :

-Em ...em có bị nặng lắm không ? Tôi đưa em đi bệnh viện ha ?

Cậu bé đưa mắt nhìn tôi và khẽ gật đầu .Lúc này thì mọi người đã bu xung quanh nhiều lắm rồi nhưng khi thấy tôi ẳm cậu bé để đưa lên xe thì họ tự động dạt đường tránh ra .Tuy vậy ,tôi vẫn nghe có tiếng xì xầm bên tai :

-Người đâu mà vô ý vô tứ quá ...Chạy đến đụng người ta như vậy nữa không biết .

-Hứ ,Sai Gòn mình riết rồi đất chật người đông ...Thiệt hết muốn ra đường ,ngày nào cũng xảy ra tai nạn hết à ...

-Chứ không phải mấy thằng cha lái xe bốn bánh cứ ỷ mình giàu rồi muốn chạy như thế nào thì chạy ...Không coi ai có kí lô nào hết ...

Tiếng một ai đó :

-Thôi ,người ta biết lỗi nên đưa nạn nhân đi nhà thương rồi ...mấy người tránh đường đi ...

Đưa cậu bé đến Bệnh viện và khi bác sĩ bảo không nghiêm trọng lắm ,chỉ bị trặc chân một chút thôi thì tôi thở phào nhẹ nhõm .Tôi nguyền rủa cái tật của mình và thầm nghĩ : Biết vậy lúc nãy lấy xe Honda chạy là yên chuyện ,cứ mỗi lần chạy chiếc xe đó là tôi lại gây ra tai nạn vì cái tội mơ mộng của mình ...

Lúc cô y tá đưa cậu bé ra sau khi đã băng bó vết thương xong thì tôi chạy đến :

-Em thấy thế nào ?

Chàng trai gượng cười :
-Em không sao ,chắc em phải về nhà nằm ...Hôm nay đành nghỉ một buổi học rồi ...À ,anh có gửi chiếc xe đạp của em cho ai không ?

Cậu bé nhắc đến chiếc xe đạp làm tôi giật mình :

-Chết cha ...anh lo đưa em đi bệnh viện nên quên mất chiếc xe rồi ...

Anh chàng nhăn nhó :

-Trời ơi ,em chỉ có nó để đi học mỗi ngày thôi ...

Tôi nhìn cậu rồi nói chuyện phải quấy :

-Anh xin lỗi ,thôi bây giờ nhà em ở đâu ?Anh đưa em về ...sau đó anh sẽ đền cho em chiếc xe đạp mới nha ...

Thì ra cậu ở nhà thuê chung với một nhóm bạn tuốt trong một hẻm nhỏ trên đường N ... Trên đường đi ,tôi hỏi thăm cậu :

-Em không phải người Sài Gòn à ?

-Dạ ,quê em ở Tỉnh Tiền Giang ...Em học năm 2 Đại học K ...

Nhìn gương mặt sáng sủa còn đôi nét ngây thơ của chàng trai ,tôi bỗng cười ...Anh chàng tò mò :

-Anh ở đâu ? Hôm nay anh có việc gấp à ?

Tôi trả lời :

-Anh ở quận 4 ...Anh định đi Thủ Đức bàn chuyện làm ăn nhưng vì đang suy nghĩ vu vơ nên ...tông nhằm em .Bây giờ lỡ hẹn rồi ,thôi để chút nữa mua xe cho em rồi thì anh sẽ điện thoại xin lỗi người ta ...

...Vậy là kể từ lúc đó ,chúng tôi quen nhau ...
Những năm đó tôi lại là người lang bạt kỳ hồ đi làm ăn khắp nơi ở Miền Tây nên thời gian về Saigòn chẳng có bao nhiêu .Nhà thì không có ai chăm sóc nên tôi đành cho một người quen biết trong hẻm thuê dài hạn .Đó là lý do tôi thường thuê khách sạn mỗi khi về Sài Gòn cho được yên tĩnh ,tránh làm phiền phức người đã thuê nhà mình .
Phần 2:

Từ lúc quen biết với nhóc Quân thì cậu xem tôi như một người anh tinh thần của cậu nên có thể nói những chuyện vui buồn ở gia đình hay ở trường gì thì Quân cũng thường tâm sự với tôi .Mỗi khi ở Tỉnh về tôi thường đến nhà trọ của Quân và rủ cậu bé đi xem kịch hoặc đến phòng trà xem ca nhạc vào những buổi tối .Lần đầu tiên đưa cậu đến IDECAF và xem Thành Lộc diễn vai chính trong vở " CẬU ĐỒNG " thì Quân rất thích .Cậu nói :

-Trời ơi ,lần đầu tiên em biết vào rạp xem kịch đó ...Thành Lộc diễn có tài quá anh há ?

Tôi cười :

-Thế từ lúc lên Sai Gòn đến giờ em chưa từng xem kịch à ?

Quân lắc đầu :

-Đời sinh viên tỉnh lẻ mà anh ...Em đâu có ai rủ đi mà biết ? Tụi em lúc rảnh thì chỉ biết ra ngồi đồng ở quán cafe và ký sổ đến tháng ba mẹ gửi tiền lên thì trả ...Gia đình em ở dưới quê nghèo lắm nên có tháng gửi sớm ,có tháng gửi trễ ...Em tủi thân lắm nên không muốn chơi với ai hết ,chỉ lủi thủi một mình thôi ...

Tôi hỏi thăm cậu :

-Quân à ,sau này em có dự định gì cho tương lai của mình không ?

Quân có vẻ đăm chiêu :

- Dạ ,chắc em sẽ tìm một việc gì đó ở Sai Gòn ,em không về quê đâu ...Mỹ Tho quê em chán lắm ...

Tôi suy nghĩ một chút rồi đề nghị với Quân :

-Quân à ,anh muốn xem em như là một người em kết nghĩa .Sau này ,nếu có chuyện gì khó giải quyết thì em có thể cho anh hay một tiếng ...có được không ?

Đang ngồi ở quán cafe mà cậu bé nhảy cẩng lên :

-Thế thì thích quá ...Em là con một nên không có ai là anh chị gì hết .Bây giờ em sẽ kêu anh là anh hai nha ...

Tình cảm của chúng tôi lúc ấy hoàn toàn trong sáng vì thú thật rằng tôi không dám để lộ cho Quân biết mình là một người đàn ông không bình thường .Lúc nào tôi cũng tỏ ra nghiêm chỉnh và đối xử với cậu như một đứa em đúng nghĩa mà thôi . Cũng không phải tôi là một người không biết rung động trước vẻ đẹp còn vương nét ngây thơ của cậu ...nhưng sở dĩ tôi im lặng là vì tôi nghĩ chưa có dịp đế giải bày .Phần khác thì tôi lại sợ ,tôi sợ rằng nếu nói ra thì Quân sẽ có hai đường lựa chọn : một là cậu đồng ý vì muốn đền ơn tôi đã quan tâm lo lắng cho cậu thì tình cảm đó nó có vẻ được mua bằng tiền ,tôi rất tối kỵ về điều này ...hai là Quân sẽ từ chối vì cậu không phải là gay thì liệu tình anh em của chúng tôi có còn được tự nhiên nữa hay không ?...

Chẳng biết có phải vô tình mà tôi đã tập cho Quân có thói quen ỷ lại vào người khác hay không mà khoảng thời gian về sau thì ngày nào cậu cũng điện thoại cho tôi (dù tôi đang ở tỉnh)và sau một lúc nhí nhố thì cậu bắt đầu kể lể về nỗi khó khăn của mình .Có đôi lúc vì lý do tế nhị chẳng hạn như đang nói chuyện hay ăn nhậu với khách hàng cho nên tôi không thể nghe điện thoại được thì y như là cậu điện thoại liên tục đến khi nào tôi bắt máy mới thôi .Nhiều lúc tôi cũng bực mình nên đã nói với nhóc :

-Quân à ,có gì thì vài ngày anh về giải quyết ...Tiền điện thoại đủ em sống trong ngày rồi đó ...Anh còn phải có công việc của anh nữa chứ ? Chẳng lẽ suốt ngày em cứ điện thoại tìm anh hoài hay sao ?

Vậy đó mà nhóc giận tôi ...cả tuần sau cũng không gọi đến .Tôi buồn cười vì tính tình trẻ con của cậu nhưng cũng cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó khi nhìn cái điện thoại nằm trơ trên bàn .Đang chuẩn bị đi gom tiền của các đại lý thì điện thoại reo .Tôi mừng rỡ bắt máy :

-Alo ,M đây ...

Tiếng cười trong trẻo ở phía bên kia :

-Hihihi...có nhớ em không ? Sao kỳ này anh lâu về thế ?

Tôi cười :

-Em nhỏng nhẽo quá ,anh không dám về Saigòn nữa ...Em ở trên đó một mình vui vẻ ha .

Tiếng nhóc :

-Được thôi ...xem ai buồn thì biết liền ...Anh ơi ,hôm qua tụi bạn rủ em đi vũ trường đó .Mấy đứa em hùn tiền chơi chai rượu X.O hơn hai triệu ,nhậu đã quá trời luôn ...

Tôi giựt mình :

-Trời ơi ...em lên Saigòn là đế học hành hay là vào mấy nơi đó hả ? Tiền đâu mà em hùn với người ta ?

Nhóc im re ...giây lát mới ngập ngừng :

-Em cầm chiếc Su mà anh mua tặng em lúc sinh nhật ...Em đợi ba mẹ gửi tiền lên thì sẽ chuộc lại ...

Tôi bực mình hét :

-Anh cho em chiếc xe là để em đi học cho kịp giờ với bạn bè .Thế mà em lại đi cầm ...để ăn chơi .Thôi ,không nói chuyện với em nữa ...

Tôi cúp máy mà trong lòng thì cảm thấy khó chịu vô cùng .Từ lâu ,tôi có cảm giác như lòng tốt của mình hình như đặt không đúng chỗ ...Càng ngày tôi càng thấy Quân không còn cái nét quê mùa bình dị như lúc trước .Cậu đã chạy theo mốt một cách mù quáng không chọn lựa làm cho tôi nhiều lúc thấy gai mắt nên góp ý thì cậu cười hì hì và nói : Mặc chơi thôi mà anh ,miễn là trong cuộc sống em là một người đàng hoàng là được ,có phải không ? Hình thức bên ngoài đâu có nói lên điều gì đâu ?.Tôi lắc đầu :

-Sao lại không chứ ? Nhìn trang phục bên ngoài có thể nói lên tính cách của người đang mặc nó đó em à .Em còn là sinh viên mà ...vả lại ,cái gì giản dị cũng đẹp lâu hơn sự sặc sỡ đấy ...

Nhóc cười :

-Trời ơi ,càng ngày em càng thấy anh giống ba em đó ...Được rồi ,em sẽ không mặc như thế này trong những lúc đi chơi với anh ,được chưa nè ? hì hì ...

Còn nữa ,từ ngày có chiếc Su thì nhóc có vẻ thích long nhong ở ngoài đường hơn ở nhà .Có nhiều khi về Sai gòn ,những buổi trưa hoặc chiều tôi chạy xe đến để rủ nhóc đi ăn cơm thì chỉ gặp mấy đứa bạn học của Quân mà thôi .Tụi nó lắc đầu với tôi :

-Thằng Quân lúc này nó không chơi với tụi em nữa anh ơi ...Bạn của nó bây giờ toàn là đi xe xịn không à .Giờ này muốn gặp nó thì anh đến quán cafe P ở Hồ Con Rùa là gặp liền thôi .
Sau khi xong công việc ,trưa hôm đó ,tôi lái xe vọt về Saigòn ...Thanh toán tiền với mối lái xong xuôi thì tôi đến gặp và rủ Quân đi ra ngoài uống cafe .Khi thấy tôi định ghé vào một quán có vẻ bình thường thì nhóc đề nghị :

-Lại N ...uống cafe máy lạnh đi anh ...Ở đây quê thấy bà ...

Tôi quay lại nhìn cậu ngỡ ngàng :

-Ái chà ...em trở thành người sành điệu từ lúc nào vậy ?

Tuy vậy tôi cũng chìu theo ý cậu .Khi đã vào quán và chọn thức uống xong thì tôi hỏi cậu :

-Chuyện học hành của em lúc này ra sao ?

Nhóc nhăn nhó :

-Em bình thường thôi ...Em xin lỗi về chuyện chiếc xe ...em hứa sẽ chuộc ra mà ...Anh đừng buồn nha ?

Tôi cười buồn :

-Anh đã cho em thì đã thuộc quyền của em rồi ...em muốn làm gì thì tuỳ nhưng có điều ...nếu như em cầm hay bán nó đi với một lý do chính đáng thì có lẽ anh không buồn ,đằng này ...

Quân mơ hồ nhìn ra khung cửa :
Phần 3:

-Có những lúc em suy nghĩ ...mình đã mang nợ của anh quá nhiều ...Anh có cảm thấy mình đang bị lợi dụng không ?

Tôi lắc đầu :

-Anh tự nguyện mà ...Anh mồ côi ,thiếu vắng tình thương của gia đình ...Anh không có anh chị em nên anh khao khát có được một đứa em ngoan ...chỉ như vậy thôi .Nhưng hình như em lúc này đã không còn như xưa nữa phải không ? Em biết vào vũ trường từ lúc nào ?

Quân khẽ thở dài :

-Em chán học quá anh à ...học xong rồi cũng thất nghiệp thôi .Chắc là em phải tìm một việc gì đó để làm để được ở lại Sài gòn ...Em không muốn về nhà ...

Tôi ngạc nhiên :

-Gia đình lúc nào cũng là tổ ấm của mình , sao em lại nói thế ? Lúc trước em nói với anh là gia đình rất thương em mà ?

Quân nhìn tôi :

-Lúc đó ,em vừa mới quen anh ...em làm sao dám nói xấu gia đình mình ...Mà thôi ,từ từ em sẽ kể cho anh nghe nha ...Bây giờ ,em muốn nhờ anh một việc ...anh đừng la em há ?

-Nhưng chuyện gì ,nhóc nói đi ...

Nhóc ấp úng :

-Em muốn xin tiền mua một cái điện thoại di động ...được không anh ?

Tôi trợn mắt nhìn cậu :

-Em còn đi học ,sử dụng điện thoại làm gì ?

Nhóc phân bua :

-Bạn bè em tụi nào cũng có hết ...Anh cho em một cái 8250 đi ...em hứa xin một lần này nữa thôi ...nha anh ?

Tôi lắc đầu một cách cương quyết :

-Không ...Anh đã cho em chiếc xe thì chuyện cái 8250 gì đó là chuyện nhỏ nhưng xe thì để em đi học ,là việc cần thiết ...còn điện thoại thì ...

Tôi tiếp tục :

-Quân à ...bấy lâu nay ,lúc em cần tiền đóng học phí hay là tiền ăn ,tiền nhà thì anh không bao giờ từ chối ...Anh lại là một người buôn bán thì anh chắc phải hiểu cuộc đời như thế nào rồi .Anh không phải là một người dễ dãi trong quan hệ,tiếp xúc với bất kỳ ai ...nhưng ,đối với em...thật sự lúc nào anh cũng xem em như là một đứa em ruột của mình .Sở dĩ anh quan tâm,lo lắng cho em từ trước đến nay vì ...anh nhận thấy em là một người hiền lành ,dễ mến ...em cô độc giữa xứ lạ quê người ...Còn chuyện tương lai của em ,nói thật ...anh cũng đã tính khi nào em tốt nghiệp ra trường ...chuyện xin việc làm ở Sài Gòn đối với anh là việc trong tầm tay ...Anh quan niệm : CHO CON CÁ ,SỐNG MỘT NGÀY ...CHO CẦN CÂU ,SỐNG CẢ ĐỜI ...em hiểu không ?

Quân cúi mặt :

-Em xin lỗi ...có lẽ ...sau này ,em sẽ không làm phiền anh nữa ...
Và kể từ lúc đó trở đi ,Quân đã không còn điện thoại thường xuyên cho tôi nữa .Công việc làm ăn của tôi trong thời gian đó lại rất phát đạt nên vô cùng bận rộn .Tuy nhiên ,những buối tối khi rãnh rỗi thì tôi rất nhớ đến cậu ,tôi cũng đã gọi đến số điện thoại của nhóc nhiều lần nhưng không hiểu vì lý do gì mà cậu đã không bắt máy ...Lúc đó ,tôi chỉ nghĩ : Hay là Quân đang bận chạy bàn trong nhà hàng ? và tự an ủi mình : Thôi như vậy cũng tốt ,có việc làm thì chắc nhóc sẽ ít đi giao du với bạn bè xấu ...Có tiền ,nhóc tự giải quyết cho cuộc sống của mình nên không làm phiền đến người anh này nữa chứ gì ? Tôi cười thầm với ý nghĩ đó và êm đềm đi vào giấc ngủ ...

Nhưng ...một thời gian sau ,khi tôi trở lại Sai gòn ...đến nhà trọ của nhóc thì tôi mới bật ngữa khi nghe H ,một bạn học cùng quê với nhóc báo tin :

-Thằng Quân nó đã nghĩ thuê nhà ở đây lâu lắm rồi mà ? Ủa ,nó không báo tin cho anh sao ?

Tôi lắc đầu :

-Cả tháng nay anh không về Sài gòn ...điện thoại cho Quân thì không hiểu sao chỉ nghe tít ...tít mà thôi .Em có biết Quân đang ở đâu không ?

H hướng dẫn :

-Nó làm và ăn ở luôn tại Nhà hàng S ...trên đường Y ...đó .Anh thử đến đó xem .Từ ngày đến đó làm thì nó chưa bao giờ về đây anh à .Có một lần ,vô tình em gặp nó ngồi trên xe hơi với một người hình như có vẻ là ông chủ ...Em thấy nó cười toe toét có vẻ rất mãn nguyện nên ngại quá không dám kêu ...Nó không còn là Quân của ngày xưa đâu anh ơi ...

Tôi hỏi H :

-Quân có thường tâm sự với em không ? lúc trước đó ...

H cúi đầu ,nghĩ ngợi :

-Tụi em cùng một quê ...và quen biết từ thời tiểu học mà anh .Cùng đậu đại học và lên Sài gòn này học chung một trường ,trọ chung một chỗ ,nếu như nói không biết gì về Quân thì em xạo ...nhưng ,chuyện của nó thì ...em không dám nói cho anh biết đâu .Anh thông cảm nha ...

Tôi chào H rồi lên xe chạy thẳng đến chỗ Quân làm .Đến nơi ,tôi lại thêm một lần bất ngờ nữa khi hỏi thăm người phục vụ và được người đó trả lời :

-Á ,cái thằng Quân cao và đẹp như người mẫu đó hả ...Tui biết rồi ,nó mà chạy bàn cái gì anh ơi ...

Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên :

-Không chạy bàn thì Quân làm cái gì ở đây ?

Người bồi bàn cười mỉm :

-Ông chủ tôi là pede nên ông ta khoái sưu tầm của lạ đó mà ...Không biết ổng tung chiêu gì mà dụ được thằng nhỏ ...đưa về đây ở không chứ có làm gì đâu ...Thằng bé thích cái gì ,ông ta cũng chìu hết ...Hôm qua ,đích thân ông ta lái xe đưa thằng bé đi Đà Lạt chơi rồi ...Ối ,mà chẳng được bao lâu đâu ...rồi cũng bị tống ra đường thôi khi ông ta tìm được một người khác ...

Người phục vụ chép miệng thở dài trước khi bước đi :

-Đời mà ...đâu có ai cho không ai cái gì đâu chứ ?...


Sau khi ăn qua loa trong nhà hàng đó thì tôi lái xe chạy vòng vòng trong nội ô mà suy nghĩ lung tung ...Đến một ngã tư ,trong lúc đèn đỏ thì tôi chợt nhớ ra ...cũng tại nơi này ,tôi đã đụng phải Quân ngày nào ...Tôi buồn bã nghĩ thầm : Quân ơi , em thật khờ dại ...

Những ngày sau ,tôi cũng đón được Quân sau khi cậu đi Đà Lạt về và tiếp tục đến trường .Khi gặp tôi ở cổng trường đại học K... cậu thoáng chút bối rối nhưng đã vội vồn vã :

-Anh về Sài Gòn rồi à ?

Tôi nhìn Quân và khẽ nói :

-Anh có chuyện muốn nói với em ...Mình đi ăn trưa nhé !

...

Lúc ngồi trong quán ,tôi hỏi cậu :

-Em có biết em đang làm gì không Quân ?

Nhóc bình thản trả lời :

-Nếu anh đã biết thì em chẳng cần giấu diếm nữa ...Ông ta thoả mãn mọi yêu cầu của em thì chuyện phục vụ nhu cầu tình dục cho ông ta là chuyện trao đổi bình thường ...Em còn trẻ ,em muốn được thụ hưởng mọi thú vui trên đời ...và chỉ có ông ta đáp ứng được chuyện tiền bạc nên em ngu gì mà không lợi dụng chứ ?

Tôi ngao ngán lắc đầu :

-Em trở nên thực dụng từ lúc nào vậy ? Em không nghĩ đến cái ngày người ta quăng em ra ngoài đường sao ?

Quân yên lặng ,lát sau cậu lên tiếng :
-Chuyện đó em cũng có nghĩ đến ...nhưng tương lai thì ai mà biết được ? Em có một nỗi khố tâm nhưng ...không thế nói với anh bây giờ được ...

Cậu đưa mắt nhìn tôi rồi tiếp tục :

-Em cảm ơn anh đã lo lắng cho em trong những năm tháng qua mà không cần bất cứ điều kiện gì ...Đôi lúc em cũng muốn sống giản dị như lời anh ...nhưng nghĩ thì dễ ,thực hiện thì không dễ chút nào ...Anh có tiền ,anh chưa biết nỗi khổ của những người như em ...Em nhất định có tiền để cho gia đình biết rằng ...em không phải là loại người vô dụng ...

Tôi ngắt lời :

-Làm sao em biết trước khi thành người có tiền ,anh đã là một người ở tận cùng dưới đáy xã hội hả Quân ? Em thử nghĩ xem ...thật ra bây giờ em thiếu thốn cái gì ?Em đang ngồi trên ghế của giảng đường đại học ...em lại có cha có mẹ ...Em hãy nhìn những đứa trẻ lang thang ở đầu đường xó chợ kia ...Đó là hình ảnh của anh trong suốt những năm tháng tuổi thơ đó ,em có biết không Quân ? ...
...còn nữa... :z12: :z14: :z12:
boydongnai.tk

call boy (phần 1)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Bạn không có quyền trả lời bài viết
VBOY WORLD  :: TRUYỆN GAY