| ToAnyOne [Mod] Phu nhân
Bài viết : 560 Tiền Zr : 15858
| 2/9/2010, 14:40 | |
| Đơn giản, tôi là gay, một người đồng tính. Bạn không thắc mắc nữa nhé. Tôi yêu một người con trai hơn tôi ba tuổi. Cậu trai đó cũng yêu tôi. Chúng tôi là một cặp tình nhân yêu nhau. Rồi người yêu tôi lấy vợ, không ai khác anh ta lấy em gái tôi. Và bây giờ tôi là anh vợ của anh ta."
***
Lời tác giả: Tôi có vài điều cho các đọc giả của tôi đây:
- Bạn hãy đọc câu chuyện trong cái nhìn bình thường đối với tình dục, không có vấn đề gì có thể là quá quan trọng. Nếu bạn tin nó hiện hữu, vâng, tôi xin chân thành cảm ơn. Còn nếu bạn nghĩ nó chỉ là bịa đặt, vâng, dẫu sao thì đây cũng chỉ là một câu chuyện., "mua vui cũng được một vài trống canh".
- Có đôi chỗ tôi in nghiêng (thường là sẽ được dự báo bằng các dấu hoa thị - ***). Câu chuyện này được kể trong sự đan xen giữa hồi ức quá khứ hòa vào thực tế. Khi hiện tại xảy ra một sự kiện bất chợt, nhân vật "tôi" sẽ kể lại cho bạn nghe một đoạn trong chuyện tình của anh ta. Cứ như vậy cho đến khi câu chuyện kết thúc, quá khứ được giới hạn lại bởi sự xác định của hiện tại. Vậy, quá khứ sẽ là chữ thường và chữ nghiêng là chuyện hiện tại.
- Và cuối cùng, hãy phản hồi lại cho tôi biết cảm nhận của bạn sau mỗi phân đoạn nhé. Chân thành cảm ơn.
Hoàng Nguyên
-------------------------
Chap. 1: Hoài Niệm
“Sang bác hai bế nào con, mẹ đi lấy sữa cho con nha...”
Em tôi nói rồi đặt đứa bé vào tay tôi. Nó tiếp
“Anh bế bé giúp em tí nhé, em vào lấy sữa cho nó.”
Đây đúng thật là em gái tôi mà. Nó loay hoay và lu bu không dứt. Vừa nói hết câu với tôi, nó lại quay vào “rống” lên hỏi chồng.
“Anh Kha ơi, mua sữa cho con chưa vậy? Gần hết rồi nè.”
Chồng nó từ trên lầu đi xuống, tay thắt cravát. Bất giác nó nhìn thấy tôi. Tôi mỉm cười.
“Chào chú. Đi làm trễ vậy sao?”
“Ừ....dạ...Chín giờ em mới làm...anh ạ!”
“Ừ. Thôi chú đi đi.”
Em tôi ngắt lời.
“Anh hai, cho ảnh đi mua sữa đã. Hết sữa rồi. Lát ảnh đi làm rồi em tính sao?” Tôi chau mày nhìn em tôi. Nó khựng lại.
“Để chú đi làm đi. Hôm nay anh nghỉ, lát anh mua cho. Anh ở đây với cô cả ngày. Bên nhà mất điện rồi.”
“Ôi thế thì tuyệt quá!” Con nhóc hôn tôi cái chụt. Rồi quay sang ôm chồng. “Thôi anh đi đi. Để anh Bác hai lo vụ sữa. Bác Hai lo cho bố quá thì bác hai cực thân!” Nó cười tít mắt.
Cậu em rể lại ngước lên nhìn tôi. Tôi nhìn xuống đứa cháu trên tay để không phải bắt gặp đôi mắt cậu em rể, một thời là....
....Là tình yêu của tôi.....
Đơn giản, tôi là gay, một người đồng tính. Bạn không thắc mắc nữa nhé. Tôi yêu một người con trai hơn tôi ba tuổi. Cậu trai đó cũng yêu tôi. Chúng tôi là một cặp tình nhân yêu nhau. Rồi người yêu tôi lấy vợ, không ai khác anh ta lấy em gái tôi. Và bây giờ tôi là anh vợ của anh ta. Tréo ngoeo làm sao, thú vị làm sao cho cái sự đời bất trắc này! Định mệnh hay duyên số gì đấy mang người ta lại với nhau, rồi dứt họ xa nhau. Rồi chắc cũng là cái duyên cái mệnh vì đó, họ lại gặp nhau, trong cùng một gia đình, chỉ là bây giờ quan hệ đã khác xa một thời dĩ vãng. Tôi chưa bao giờ trách anh. Tôi chưa bao giờ hận anh hay giận hờn vì anh đã chia tay tôi mà lấy em gái tôi. Bởi tôi sớm biết tình yêu thì rất mong manh, và tình yêu của một người đồng tình thì nhẹ tênh như sợi chỉ hồng giữa cuồng phong vậy. Tôi vẫn yêu anh, đến tận bây giờ, nhưng bây giờ tôi yêu anh theo một cách khác, theo cách một người anh đối với em, chỉ thế thôi! Và tôi vẫn vui khi nhìn thấy anh hạnh phúc....
******
Năm đó tháng Hai có hai mươi chín ngày. Tôi nhớ rõ là như vậy.
Tôi quen anh khi dự tiệc chia tay một người bạn sang Mĩ định cư. Anh là bạn cùng khóa với anh con bạn tôi. Hôm đó là tiệc buffet. Ở bể bơi, có đàn dương cầm, vĩ cầm, rượu...Một bữa tiệc thượng lưu.
Bữa tiệc của những người trẻ tuổi. Hẳn nhiên, nó thú vị và đầy ắp sự bất ngờ. Những trò chơi.
Nhạc đang trỗi lên những giai điệu nhẹ nhàng. Bất giác đèn tắt phụp. Nhạc cũng lặng đi. Trăng mờ ảo chiếu xuống bể bơi lóng lánh nước. Hắt lên những sắc trắng điệu đàng, nhưng không giúp được gì khi đèn điện mất đi. Lờ mờ, gió rít lên đám hoa. Tôi thoảng thấy mùi Nguyệt quế lẫn vào những hương quyến rũ của những que thịt xiên. Cứ như mang một chai nước hoa và xịt thử mùi giữa chợ cá vậy! Rồi bỗng tiếng con bạn tôi cất lên “thánh thót”.
“Bạn hãy nhanh chóng tìm một người cạnh mình, và nắm lấy tay người đó. Khi đèn sáng bạn hãy đưa tay người bạn mình lên. Nếu bạn vẫn một mình, sẽ có điều thú vị cho bạn đấy!”
Nó hết lời là những tiếng hò reo. Mọi người hứng khởi tán thành. Rú lên kinh hãi, hay thích thú nhỉ? Tôi không biết nữa. Vì khi đó, tôi đang rơi vào thế kẹt! Tôi đang đứng ở góc tít xa. Tôi đứng một mình. Tôi chờ đám bạn tôi đến nhưng không thấy đứa nào cả. Tôi bước đi vội tìm ai đó để nắm tay. Vì tôi biết chắc điều thú vị của con bạn tinh quái của tôi sẽ là điều phiên toái và tiếng tai cho thanh danh tôi! Nhưng ngặt nỗi căn biệt thự này tôi không biết đường, làm sao mà đi? Không khéo lại....bước xuống bể thì lạ quá! Tôi đang phân vân thì nghe tiếng “tũm”. Ôi trời, ai đó đã minh chứng cho lời tiên đoán của tôi. Ai đó đã rơi xuống bể khi cố tìm bạn mình để nắm tay mà.
Tôi chưa kịp định thần sẽ làm gì, trốn sau bụi rậm hay làm điều gì hòng né đòn thì phụp một cái. Đèn lại chiếu sáng lên. Cả cái đèn flash rọi thẳng vào tôi. Tôi nghe tiếng cười của con bạn trong loa.
“Ông Nguyên, đưa tay nào có nắm lên cho tôi xem nào!”
Tôi nhớ mặt tôi đã trắng bệch, và càng trắng hơn dưới ánh đèn. Con khỉ này trước khi chia tay muốn cho tôi kỉ niệm đây mà!
Mọi người hò reo. “Không có tay nắm là thú vị lắm nha!”
“Thôi tiếp đi, tìm thêm một người cô đơn nữa rồi mình xử luôn cho có cặp!”-Một giọng nữ.
“Được rồi. Nhà đèn ơi, bác lia thêm một người cô đơn nữa đi nào...”
Con bạn tôi hét lên trong loa. Và đèn rời khỏi tôi. Phắt một cái, nó dừng lại ở cổng. Một người con trai bước vào.
“Hoan hô, có rồi!”
Gương mặt người kia bàng hoàng vì bất ngờ.
“Vậy là được rồi nhé. Anh Kha và Nguyên không có tay nắm nhé!”
Sau đó, hai chúng tôi được mang lên sân khấu và hành quyết. Đúng như những gì tôi đã đoán trước, con bạn nghịch cực của tôi đã bày ra bao nhiêu là trò. Chúng tôi phải nhảy tango, vận chuyển rượu mà không được dùng tay (có nghĩa là bạn và người đối diện sẽ....dùng miệng để di chuyển li rượu!), ...Những vị khách thích thú cao độ. Nhưng may mắn sao lại có một đôi nam nữ lại.....xung phong lên vận chuyển rượu như chúng tôi! Chúng tôi được tha bổng và trở xuống chỗ của mình trong tràng pháo tay “động viên khích lệ” của quan khách.
Tôi kịp véo tai con bạn
“Trời đất ơi, bà muốn gì đây?”
“Hi hi” – Nó cười gian xảo. “Thì tìm kỉ niệm cho ông chứ làm gì! Tui đi rồi, sẽ không còn ai nghịch phá ông nữa đâu!”
Khi đó tôi còn trẻ và tôi đã không biết rằng, câu nói và ánh mắt phấn khích bỗng sa sầm lại của cô bạn gái lúc chia tay là một lời tỏ tình. Có nhiều lúc tôi nghĩ lại, rằng nếu như hôm ấy, tôi kịp hiểu ra lời tỏ tình của người bạn thân của mình, và tôi chấp nhận lời tỏ tình ấy? Rồi thì tôi sẽ ra sao? Có lẽ là khác với bây giờ....và biết đâu sẽ tốt hơn bây giờ chăng?
Kha đến chỗ tôi và đưa tôi một li rượu.
“Chúng ta làm quen nhé!”
Tôi nhận li rượu, khẽ cuối đầu rồi cụng tách và li rượu của Kha. Tôi nhấp môi.
“Tôi là Nguyên. Còn anh là Kha nhỉ, là bạn của anh cô bạn tôi!”
“Vâng! Nhưng sao cậu biết?”
“HÌ, tôi và cô gái này học cùng nhau từ tiểu học đến đại học mà.”
“Ra là vậy.”
Anh ta cưởi mỉm. Tôi cũng không biết nói gì, xoay tròn li rượu trên tay. Rồi đám bạn của tôi đến. Thì ra nảy giờ chúng nó âm mưu với nhau làm bẽ mặt tôi, nên trốn hết sang một góc. Giờ thì kế hoạch đã thành công, cả đám ùa ra ngặt nghẽo cười nhìn tôi. Chúng tôi đi vào nhà cùng nhau, lên phòng cô bạn. Tôi quên chào Kha một tiếng vì lũ nhốn nháo bạn tôi đã kéo tay tôi đi.
End Chap. 1
Chap. 2: Là Nhân Duyên?
Tôi về nhà khi chỉ còn đủ sức lực gọi cửa. Em gái tôi ra mở cửa. Em gái tôi tên Thảo. Năm đó tôi vừa tốt nghiệp đại học còn Thảo vừa vào năm nhất.
“Anh đi đâu mà trễ quá vậy? Mẹ sốt ruột nảy giờ đó!”
“Anh đi dự tiệc chia tay một người bạn, chị Hồng đấy. Em cũng biết mà!”
“À, em nhớ rồi. Thôi anh lên phòng thay đồ đi. Để xe em dắt vào cho. Nhớ là yên lặng, mẹ mà thức dậy là anh nghe “ca” đến sáng đó!”
Tôi cười, khõ đầu nó. “Ừ, cảm ơn em gái. Mai anh cho chầu kem!”. Rồi lên phòng.
Tôi xả nước đầy bồn rồi bước vào, nằm trong đó. Nhà vệ sinh mở cửa.
“Hù anh hai!”
Con em tôi nó ló đầu sau tấm rèm.
“Ê anh mày đang tắm nha! Mất lịch sự!”
Nó cười ha hả.
“Lịch sự gì chứ, hai với em tắm mưa um sùm, bày đặt ngại ngùng kìa!”
Tôi phát hoảng với cô em gái. Nó vẫn là một cô nhóc dù đã là sinh viên và có bao nhiêu là chàng theo về đến tận nhà. Đến nỗi có lần bố tôi phải “vô tình” làm ướt hết người một cậu chàng bằng vòi tưới cây. Tôi lấy tay vuốt xà phòng trên mặt
“Rồi bây giờ cô có ra ngoài không?”
“Không! Em không ra! Hai làm gì em nào?”
“Vậy anh đứng lên là không chạy à nha!”
“í í! Thôi! Em ra! Hừ! Người ta có lòng tốt mang khăn tắm vào cho mà đối xử thế đấy!”
“Cảm ơn à! Thôi đi ra ngoài mau! Đứng đó một hồi nổ hai con mắt là ráng chịu à nha.”
Tôi lấy tay hất nước làm ra bộ đứng lên. Tôi nghe tiếng chân cô em chạy thình thịch ra khỏi nhà tắm. Tôi cười sặc sụa. Xem vậy mà nhát!
Tôi vào phòng nằm bệt xuống giường. Đưa tay định tắt điện thoại thì thấy có tin nhắn.
“Anh la Kha day. Rat vui duoc lam quen voi Nguyen nhe.”
Ra là Kha, người bạn “xấu số” bị lôi vào cuộc “thảm sát nhau” của lũ bạn tôi. Tôi nhắn lại cho anh ta một tin nhắn, đại loại tôi cũng rất vui vì quen anh ta và chúc anh ta ngủ ngon. Tôi tắt điện thoại rồi ngủ một giấc đến sáng.
********
Tôi ngồi trên võng ôm thằng bé. Nó đang ngủ và bị mẹ nó làm giật mình.
“Nó ngủ rồi hả anh Hai?”
“Ừ!” Tôi khẽ trả lời.
“Ôi em mệt quá. Có một đứa con mà muốn chết luôn!”
Tôi lắc đầu nhìn con em đang cười nói.
“Cô có chồng có con rồi mà cứ như con nít vậy!”
Nó lại hôn tôi một phát.
“Con nít thì mới có anh ngồi giữ con cho! Thôi anh ôm cháu rồi ngủ luôn đi nha! Em đi chợ mua thức ăn về trưa anh em mình ăn.”
“Ê! Anh làm sao giữ thằng nhóc khi em đi chứ?”
“Yên tâm, thằng khỉ này ngủ một phát là đến mấy tiếng. Có nổ sấm nó cũng không thức đâu mà anh lo. Em pha sẵn sữa để trong bình ủ. Nó oe oe là anh cho nó sữa. Vậy là xong!”
“Thôi đi. Em ngồi ôm nó. Anh đi siêu thị mua đồ cho!”
“Đi mà Hai. Mà nếu Hai nói vậy thì Hai mua giúp em luôn nha! Phụ tùng cho quý cô! Chịu hôn Hai?!”
Nó lại cười ngất. Làm tôi đỏ mặt.
“Xem ổng đỏ mặt kìa! Hi hi. Thôi ở nhà đi mà. Em đi nhanh rồi về nhé.” Nó lên phòng thay đồ rồi lấy xe tôi chạy đi chợ. Thảo đưa tay bấm khóa cửa lại.
Tôi ngồi một mình ở nhà vợ chồng em gái. Đặt thằng cháu xuống võng, tôi ngồi cạnh thi thoảng lại đưa. Mất điện là cả những vấn đề. Tôi còn biết bao nhiêu việc cần làm.
Tôi đã học lên Thạc sĩ Xã hội học. Bây giờ tôi đi dạy ở trường đại học. Mang laptop ra, tôi xem lại tài liệu. Chuông cửa kêu làm thằng cháu giật mình. Tôi đặ tay lên ngực nó, nó mở mắt nhìn tôi rồi lại ngủ đi.
Tôi ra cửa thì thấy Kha.
“Sao chú lại về giờ này?”
“Dạ...mất điện...anh ạ! Nên em về sớm giờ trưa.”
“Vậy à!”
“..dạ....!”
Kha dắt xe vào nhà. Nhưng tôi biết Kha không để mắt đến hành động mình làm mà đang nhìn về phía tôi nên va vào chậu nguyệt quế mà bố tôi trồng tặng vợ chồng Thảo. Tôi đóng cổng rồi vào nhà.
“Anh....anh tối có đi dạy không?”
Kha ấp úng hỏi tôi khi đặt cặp xuống ghế, cạnh chỗ tôi ngồi, rồi ngồi xuống.
“Xem áo đầy là bụi. Vào bãi xe vẫn không chịu đi tránh chỗ cửa sổ.”
Tự dưng tôi đưa tay lên phủi áo cho Kha. Một cách đầy quán tính. Tôi ngước mặt lên. Hai chúng tôi chạm vào đôi mắt nhau. Tôi vội rụt tay lại.
“Sao...sao anh không làm tiếp đi!”
Kha hỏi tôi, khi giữ tay tôi lại.
“Chú làm gì vậy!” Tôi đứng dậy đến chỗ cái võng và đưa thằng cháu.
“Anh cho phép em gọi...anh...là Nguyên được không? Đã lâu rồi...em....em chưa được...”
“Chú gọi tôi là gì cũng được. Dù sao tôi cũng nhỏ tuổi hơn chú, nhưng vai vế thì tôi làm anh. Gọi tôi là Nguyên cũng không sao!”
Kha im lặng hồi lâu.
“Nguyên có hạnh phúc không?”
Tôi ngửa mặt lên nhìn Kha.
“Sao lại hỏi tôi như vậy? Tôi có hạnh phúc không thì đã sao chứ?”
“Nguyên hạnh phúc thì....thì anh cũng thấy mình nhẹ nhõm đi phần nào...”
Giọng Kha nhỏ dần. Tôi cười.
“Quá khứ rồi Kha à. Giờ Kha là em rể của tôi. Hãy cố gắng lo cho em và cháu tôi là tôi hạnh phúc rồi.”
“Vậy còn Nguyên thì sao?”
“Tôi thì...Tôi cũng từng nói với Kha còn gì. Hạnh phúc của tôi là được nhìn thấy những người tôi yêu hạnh phúc.”
Tôi bỏ ra ngoài sân. Chỉ kịp nói vào với Kha. “Chú đưa cháu nó...”
Tôi thấy mắt mình cay cay. Hình như tôi đang khóc....
****
Tôi đến sân bay để tiễn Hồng và gia đình. Tôi gặp lại Kha cũng ở đó. Chuyến bay sáng sớm đưa gia đình cùng cô bạn tôi đến một đất nước thật xa. Tôi ngước lên nhìn chiéc máy bay vèo qua đám mây trắng trên đỉnh trời, rồi trong tưởng tượng tôi vẽ ra một làn khói trắng, vớt vơ giữa hư không.
“Nguyên có buồn không?”
Tôi giật mình làm rơi chiếc chìa khóa xe trên tay. Kha đứng cạnh bên tôi, có lẽ tự nảygiờ nhưng tôi không chú ý.
“Hì, vâng, buồn một chút.”
”Ừ!”
Tôi nhặt lại chìa khóa, rồi bước đến chỗ để xe.
“Nguyên đi uống nước với tôi nhé.”
“Bây giờ à?”
“Vâng, bây giờ. Nguyên cũng cần một người bạn sau khi Hồng đi mà!”
Kha cười nói với tôi.
“Xin lỗi anh, tôi có việc phải đi rồi. Hẹn anh khi khác nhé!”
“Vậy à! Uhm, tiếc quá, vậy hẹn Nguyên lần sau nhé.”
“Vâng, chào anh!”
Tôi đang tìm việc làm, vì tôi đã tốt nghiệp. Ngành Xã Hội học thật khó để tôi có thể tìm cho mình một việc làm ưng ý. Hôm nay tôi có hẹn lúc 9h với một công ty, giờ thì tôi đến nơi để phỏng vấn, hồ sơ tôi mang cả theo.
Tâm trạng thật sự là không tốt, nhưng buổi hẹn không thể hủy lại vì tôi cần việc làm chứ công việc không thừa khi vắng tôi. Tôi đến văn phòng công ty theo lịch hẹn
Tôi được dẫn vào để gặp giám đốc. Ngạc nhiên thay, vị giám đốc chính là ...
“Rất vui được phỏng vấn bạn!”
Kha nói khi mãi nhìn vào màn hình máy vi tính.
“Tôi cũng rất vui vì được anh phỏng vấn đấy!”
Tôi cười làm Kha ngẩng mặt lên nhìn tôi.
“Ô hay chưa kìa, bảo đi uống nước với tôi lại không chịu, uống trà ở phòng tôi là không ngon đâu nhé!” – Kha nói rồi đứng lên. “Nguyên ngồi đi!” – Kha ngồi xuống ghế rồi đưa tay rót đầy hai tách trà.
End Chap. 2
Chap. 3: Tôi là ông trẻ!
Kha xem qua hồ sơ của tôi.
“Tốt nghiệp loại Khá đại học Sư Phạm ngành Xã hội học, Ngoại ngữ và vi tính ổn, kinh nghiệm hai năm làm việc ở văn phòng tư vấn Hạnh Phúc.” Kha đọc hồ sơ của tôi.
Bạn biết đấy, nói sao cho dễ nghe nhất vì có một người quen xem như một chân bạn đã được đặt ở công ty nơi bạn cần việc làm rồi. Tôi được nhận vào làm, trợ lí cho giám đốc. Ok, công việc này cũng tốt. Tôi không có năng lực để tự lãnh đạo mình, nhưng thực hành theo một công thức nhất định, trắng ra là theo lệnh thì không ai bằng tôi! Hì hì.
“Nguyên được nhận vào làm và tôi có vài vấn đề cho Nguyên!”
“Anh cứ nói, tôi sẽ nghe!”
“Nguyên sẽ cùng tôi dự các buổi họp, và Nguyên chắc chắn sẽ hoàn thành mọi giấy tờ cần thiết trước khi tôi muốn có nó. Những buổi gặp gỡ Nguyên sẽ đi cùng tôi"
“Vâng, tôi sẽ làm theo lời anh!”
Công việc này cho tôi nhiều thời gian để online! Tôi chỉ có việc làm vào những ngày gần cuối tháng. Nhưng tôi luôn làm trước khi đến ngày cần nộp cho ông đốc.
“Hoàng Nguyên! Sao bảng lương không mang lên cho tôi?”
“A ...lôôô....!”
“Trời đất! Mang bảng lương lên cho tôi sếp ạ!”- Kha rống lên với tôi.
Tôi cúp máy cái rụp! Đồ sếp trời đánh! Tôi đang viết blog. Làm mất cả hứng.
“Mời vào!”
“Đây nè! Mệt quá, lúc nào cũng thích kêu giật ngược. Còn đến hai hôm nữa mới cần đến bảng lương mà.”
“Thế cậu quên là tôi là ông sếp kì quái nhất sao?”
Tôi cười.
“OK, anh kì quái!” – Rồi quay mặt về phiá cửa nói nhỏ “Nhưng tôi cũng kì cục không kém gì anh đâu!”
“Nói gì đó?”
“Không có gì! Hết việc chưa, cho tôi còn ra ngoài!”
“Chưa! Ngồi xuống đó cho tôi!”
“Chi vậy?”
“Xem hồ đống hồ sơ này cho tôi. Tiêu chí tôi đã viết ở tờ giấy kia, những ai theo cậu là hợp thì cậu để hồ sơ sang một bên để tôi xem, không thì để lại, rồi điện thoại cho những người được chọn, hẹn thứ hai tuần sau phỏng vấn.” “Nhiều việc quá nha!” Tôi cứ thích trêu ông sếp trời đánh của tôi. Là người quen, “đồng cam cộng khổ” vậy mà luôn ra vẻ đe nẹt với tôi! Đáng ghét.
Tôi ngồi loay hoay đọc mớ hồ sơ. Thật là nhức đầu. Viết lí lịch bằng nét chữ không thể đọc nổi. Tôi cứ thở dài.
“Nè cậu Nguyên!” – Kha gọi tôi.
“Thưa sếp em đang làm đây ạ!” Tôi cáu.
Kha phì cười.
“Thôi dừng lại đi ăn trưa thôi. Cậu chăm chỉ quá nhỉ, ngồi nảy giờ suót mấy tiếng.
Tôi ngước lên nhìn đồng hồ. Đã hơn 12h.
“Thôi anh đi đi. Tôi làm cho xong. Ăn no rồi mà đọc đám lí lịch này lại nôn ra vì bực bội!”
“Cậu chắc chứ?”
“Ừ, tôi mang ra ngoài làm cho anh khóa cửa nhé”
“Thôi khỏi, Nguyên ngồi đó đi.”
Kha đứng dậy. Đến cửa phòng
“Có chắc là cậu không muốn dừng lại đi ăn không?”
Tôi chỉ gật đầu rồi lại đọc đám lí lịch.
Cuối cùng cũng đã xong. Ngước lên nhìn đồng hồ thì thôi đã 1h30. Đã vào giờ làm việc. Tôi xếp lại đám hồ sơ, số nào được nhận tôi để lên bàn Kha. Tôi ôm mớ hồ sơ bị loại ra ngoài cho chị thư kí ở ngoài để chị ta trả lại cho chủ nhân của nó. Hầu hết hồ sơ đều đúng tiêu chuẩn để vào làm, nhưng số lượng nhân viên cần tuyển có hạng, nên cần phải loại ra bớt. Chữ viết xấu, vâng, tôi loại ra ngay!
“Mệt quá đi!”
Tôi than thở khi chị thư kí vừa đặt điện thoại xuống.
“Cho phòng nào vậy em?”
“Phòng thiết kế chị ạ. Chị trả lại chỗ hồ sơ này giúp em nhé.”
“Ừ, cảm ơn em. Nhiều quá em nhỉ!”
“Vâng, quá là nhiều. Em muốn điên lên vì mấy cái khỉ đó!”
Chị ta cười.
Tôi chào chị rồi xuống căn tin tìm thứ gì đó có thể ăn cho bữa trưa. Cơm của cái khỉ này như rơm nấu trong nước sông rồi vắt lại thành hạt đặt lên đĩa. Tôi mua một phần sandwich rồi mang lên phòng ngồi ăn, ở bàn làm việc.
“Coi chừng nghẹn!”
Tôi đang căn miếng bánh mì. Kha kéo ghế ngồi ở bàn tôi, đưa tôi li cà phê đá.
“Uống rồi ăn từ từ đi ông tướng!”
“Hôm nay sếp tốt nhỉ.”
“Tôi luôn là người tốt, tại cậu chọc điên tôi không tốt!”
Tôi cười, muốn văng cả phần bánh trong miệng.
“Nhưng anh phải công nhận là sự xuất hiện của tôi làm cái công ty này vui vẻ hơn không?”
“Dẫn chứng xem...”
“Uhm, tôi không ngại ngần lân la hết các phòng ban để tám, ăn vặt, nhậu nhẹt, ca thán chuyện mĩ phẩm đến bóng đá rồi gia đình với tất thảy mọi người trong công ty này! Chị lao công mới làm ở đây hai hôm biết tôi còn rõ hơn anh đấy” – tôi nói rồi lại cắn một mẫu bánh mì.
“Hay quá ha! Tôi trừ lương để coi cậu còn dám lân la nhiều chuyện giờ làm việc không?”
“Tùy!” – Tôi trả lời gỏn lọn rồi lại ăn và uống. Kha cũng uống cà phê trong li của anh, nhưng là cà phê sữa.
“Gớm, đàn ông mà khoái cà phê sữa!” – tôi nhướng mắt ý nói đến Kha.
“Mặc tôi đi ông trẻ! Mua cho uống không cảm ơn tôi được một tiếng, giờ còn nói móc là sao đây?”
“Vì tôi thích!”
“Cậu....”
“Cậu Nguyên dễ thương quá mà!”- tôi cười lớn, làm Kha đỏ mặt lên vì tức, đẩy ghế làm nó va vào cạnh bàn rồi bỏ vào phòng. Kha đã khuất sau lưng, tôi nói vọng vào . “Cảm ơn sếp về chầu cà phê hôm nay nhé!”
End Chap. 3
|
| | | ToAnyOne [Mod] Phu nhân
Bài viết : 560 Tiền Zr : 15858
| 2/9/2010, 14:41 | |
| Chap. 4: Em là đồ điên
Có một gặp gỡ đối tác làm ăn của công ty, Kha phải đến dự ở một nhà hàng trong thành phố. Hẳn nhiên, tôi phải đi cùng để chuẩn bị những thứ cần thiết để Kha làm việc với đối tác. Lần đầu tiên sau ba tháng vào làm, tôi mới đi cùng Kha ra ngoài làm việc thế này.
“Anh làm gì mà run dữ vậy?” – Tôi hỏi khi cùng ngồi trong xe với Kha. Mồ hôi Kha vã ra ướt hết lưng áo.
“Thật sự ra gặp gỡ với vị giám đốc này, tôi run lắm!”
“Sao mà anh run?”
“Ông ta là giám đốc nhưng kí hay không kí lại là chuyện do...bà vợ ông ta quyết định!”
“Ý anh là sếp ông không qua sếp bà đấy à?”
“Ừ!”
“Ha ha, vậy thì anh yên tâm, tôi xử bà ta cho.” – Tôi chắc nịch.
“Tôi còn chưa biết phải làm thế nào, cậu mới ra trường thì làm sao mà có cách chứ.”
“Vì cái cảnh này hệt như bố mẹ tôi ngày xưa!”
“Ý cậu là?”
“Thì ngày xưa bố tôi cũng là giám đốc, mỗi khi đi dự chiêu đãi kí kết gì đó lại mang mẹ và anh em tôi theo. Ông nghe đối tác nói xong lại....đưa cho mẹ tôi. Mẹ tôi gật thì ông kí!”
“ÔI trời...”
“Anh yên tâm đi, những người phụ nữ như thế có điểm yếu duy nhất là đứa con họ. Anh chỉ việc lấy lòng con cái họ, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.”- Tôi kéo tay để bậy ghế ngã thêm về phía sau. Đan hai tay đặt trên bụng, tôi ưỡn người.
“Mà ông bà này có con cái gì không?”
“Một cô nhóc.”
“Uhm. Vậy thì anh cứ hãy lo việc của anh, tôi sẽ lo phần hậu phương.”
“Cậu chắc chứ?”
“Không được tôi sẽ thôi việc!”
Kha cười, vào số rồi nhấn ga đi.
Như tôi nói, bà vợ rất thích-thú khi nhìn thấy con gái bà bám riết lấy tôi. “Chú ơi sao con tôm luộc rồi có màu đỏ vậy?” hay “Chú ơi cây đũa làm bằng ngà voi hay bằng tre?”....Cháu ơi, chú rành tâm lí lũ nhóc như cháu quá mà! Tôi lần lượt trả lời các câu hỏi của con bé. Bà vợ ngồi nghe chồng nói chuyện với Kha, thi thoảng nhìn tôi và con nhóc. Ban đầu là bất ngờ, rồi sau đó là đầy thiện cảm.
Vết mực đen với chữ kí dài ngoằng làm Kha thở phào nhẹ nhõm.
“HI vọng chúng ta sẽ hợp tác tốt đẹp.” – Kha nói và chìa tay ra bắt với vị giám đốc. Ông ta bắt tay Kha, rồi họ chào nhau ra về.
Ra đến cửa, cô nhóc vẫn còn đi theo tôi. Tôi nghe bà vợ hỏi Kha.
“Cậu kia là....”
“Là trợ lí của tôi, thưa bà!”
“Vậy à, ông có một trợ lí tuyệt vời lắm.”
“Bây giờ cháu phải về với bố mẹ, rồi uống một li sữa to, xong rồi ngủ. Đến đêm cháu sẽ thấy có con bướm bảy màu bay đến giường cháu!”- Tôi nói với cô nhóc.
Cô bé chạy đến năm tay mẹ.
“Cảm ơn cậu!”
“Không có chi, thưa bà.”
“Lần đầu tiên nó chịu ngồi yên để vợ chồng tôi làm việc.”
“Vâng, cô bé rất ngoan.”
“Ông Kha này, lần sau ông đi kí hợp đồng, hãy dắt cậu này theo nhé!”
Bà ta cười nói với Kha rồi nắm tay tôi, chào tạm biệt.
Tôi đứng vẫy tay chào gia đình vị giám đốc, mãi đến khi xe khuất sau những ngã rẽ chi chít người.
“Phù, nhẹ nhõm thật!”
Kha nói rồi choàng tay qua vai tôi. Tôi hất tay Kha ra.
“Đi vào ăn đi! Tôi đói rả ruột đây này!”
“Hì, ok, tôi khao Nguyên chầu này.”
“Anh dám không khao...”
“Được rồi sếp, vào đi. Tôi không biết ai là sếp của ai nữa.” – Kha đẩy cửa, cúi người điệu nghệ mời tôi bước vào.
“Cảm ơn!”
Tôi để tay sau người rồi lững thững đi.
Một lần, chúng tôi cũng cùng nhau đến một bữa tiệc để kí kết hợp đồng. Vị giám đốc lần này không vợ con, độc đoán và với vẻ ngoài thật đáng sợ. Tôi ngồi cạnh Kha, khi anh đang nó về bản hợp đồng.
Đột nhiên, tôi thấy dưới gầm bàn có bàn tay đặt lên đùi tôi. Tôi tưởng là Kha, nhưng nhìn sang thì hai tay Kha đang trên bàn với giấy tờ. Nhìn lên, gã đối tác đưa lưỡi liếm vào vành môi khi cười với tôi. Thật kinh hãi.
Tôi ngồi nhít người về phía Kha, không dám tỏ ra vẻ gì. Nhưng Kha có lẽ đã biết mọi chuyện. Anh đóng tập tài liệu lại
“Xin lỗi ông, có lẽ chúng ta nên giành một buổi khác để tiếp tục. Ông có vẻ mệt mỏi. Ông nên về nghĩ ngơi.”
Gã kia nhìn tôi, tởm lợm. Tôi rùng mình...
“Ừ, vậy đi! Cậu làm tôi buồn chán quá. Hôm khác đi!”
“Vâng thưa ông.”
Kha bỗng quay sang tôi.
“Nguyên ra xe lấy giúp tôi chai rượu nhé.”
Tôi đang ngồi phía trong vách, Kha bảo vậy nên tôi đứng lên đi. Sau này tôi mới biết, Kha nhờ tôi làm việc không cần thiết đó là để giải vây cho tôi. Sau khi tôi về lại chỗ vì không tìm được chai rượu thì Kha vào trong để tôi ngồi ngoài, rồi xin lỗi tôi vì anh đã mang chai rượu khi vào rồi.
Gã kia vẫn nhìn tôi thật khủng khiếp. Lão mút đầu đũa, mút những cọng đậu Hà lan. Tôi thấy sởn cả người. Bữa ăn cũng nhanh chóng kết thúc. May phước, nhờ trời!
“Lần sau cậu đến đây nhé. Hi vọng lần sau tôi có hứng để kí hợp đồng!”
Giọng nhè nhè, lão nói với Kha.
“Vâng thưa ông.”
“Mang theo cậu...Nguyên nhỉ. Đi cùng!”
“Tôi sẽ làm theo, thưa ông!”
Lão đi ngang qua tôi và...vỗ vào mông tôi một cái bốp.
“Anh về Nguyên nhé!”
“Vâng..ông...về!”
Tôi ngồi vào xe, trước cả Kha. Kha vào vô lăng rồi quay sang mắng tôi
“Có chuyện gì thì nói với tôi chứ, cậu thích giải quyết một mình sao?”
“Ý anh là chuyện gì?”
“Lão ta sàm sỡ cậu, từ trong bàn ăn ra đến cửa, vậy mà cậu...”
“Tôi nói rồi thì anh giúp được gì cho tôi?” – Tôi nổi cáu. “Tôi chỉ làm việc cần thiết cho công ty!”
“Ngồi yên cho lão sờ mó mà gọi là cần thiết à?”
“Ít ra..tôi có thể làm như vậy để giúp anh!”
“Trời ạ! Có lẽ nếu không nói ra điều này với cậu, tôi sẽ phát điên ...”
Tôi đưa tay bật máy lạnh, không muốn nghe Kha nói. Tôi đã làm gì sai chứ? Tôi chỉ ngồi yên cho lão ta sờ mó, để hợp đồng được kí. Vậy mà bây giờ Kha mắng tôi là thế nào vậy?!
“Nguyên!”
“...”
“Cậu có biết là...tôi...tôi khó chịu thế nào khi thấy lão ta...chạm vào người em không?”
Tôi tròn mắt nhìn Kha.
“Em có biết là....tôi yêu em không?”
“Anh uống nhiều quá rồi đấy! Cho xe chạy đi.” – Tôi nói.
“Em...”
Tôi không nói gì với Kha cho đến khi về lại công ty. Tôi lấy xe rồi về nhà. Đêm đó, tôi gần như thức trắng.
End Chap |
| | | ToAnyOne [Mod] Phu nhân
Bài viết : 560 Tiền Zr : 15858
| 2/9/2010, 14:42 | |
| Chap. 5: Em đừng đi mà
Đã hơn ba giờ, nhưng tôi vẫn không ngủ được. Tôi cứ nghĩ mãi đến những lời của Kha.
“Anh Hai chưa ngủ à?”
Thảo mở cửa thò đầu vào phòng tôi.
“Ngủ không được.” – tôi nói
Thảo ngồi chỗ giường tôi khi tôi vẫn đang nằm.
“Vậy giờ Hai định thức đến sáng à?”
“Không biết, khi nào muốn thì ngủ thôi!”
“Em nằm đây nói chuyện với Hai cho vui nha.”
Tôi không trả lời mà nằm sát người lại, để gối sang một bên cho Thảo. Thảo nằm cạnh tôi.
Hai anh em nói dăm ba câu, cô nàng đã ngủ thiếp đi.
Tôi đang ngồi check mail.
“Em đến sớm quá vậy?”
Kha gọi tôi là em xưng anh kể từ đêm hôm đó. Tôi ban đầu cũng khó chịu, nhưng rồi cũng quen và chẳng để ý đến. Tôi vẫn gọi Kha là anh xưng tôi.
“Em uống cà phê nhé, anh mua lên cho.”
“Cảm ơn anh, tôi uống rồi.”
“Vậy em ăn gì chưa?”
“Tôi ăn rồi.”
Kha không nói gì mà về phòng. Tôi mang báo cáo đến phòng Kha. Cửa phòng khép hờ. Kha đang có điện thoại.
“Tôi xin lỗi, tôi sẽ cố gắng ở lần sau.”
Đầu dây bên kia nói rất to
“..Tôi đã hẹn ông ta vào tối thứ sáu này....”
Kha biến sắc.
“Ông nói sao, ông ta không muốn đi à?”
....
“Tôi biết hợp đồng này rất có giá trị với công ty, tôi sẽ điện thoại và thuyết phục ông ta lần nữa. Tôi thành thật xin lỗi ông, hôm đó tôi thấy không khỏe nên đã dừng buổi kí kết lại...tôi sẽ cố gắng...Vâng, tôi biết! Vâng thưa ông....”
Tôi nghe câu chuyện như vậy. Tôi biết việc Kha dừng buổi kí hợp đồng như vậy sẽ ảnh hưởng đến anh rất nhiều. Nhưng Kha đã vì tôi mà dừng việc đó. Tôi ngồi lại bàn làm việc, rối ren cho suy nghĩ. Khi đang ở toilet nhà hàng, lão đối tác có đưa tôi cạc-vi-sít của lão. Tôi không hiểu vì sao lão ta lại làm thế. Nhưng có lẽ bây giờ, tôi cần dùng nó để giúp Kha.
Tôi bấm số. 89966.....
“Xin lỗi, làm ơn cho tôi gặp ông H.”
Cô gái chuyển máy. Giọng nhừa nhựa quen thuộc.
“Ai đấy?” – Cộc lốc, thật thiếu lịch sự.
“Thưa ông, tôi là Nguyên, người đã cùng ông Kha ở công ty XXX.... Chúng ta đã gặp nhau...”
“ÔI, Nguyên đấy à. Quý hóa quá!”
Lão ta đổi giọng. “Em gặp tôi ở nhà hàng lần trước nhé, tôi nhớ em quá đấy!” “Vâng, tôi sẽ đến đó!”
Tôi trả lời lí nhí trong điện thoại, ròi gác máy khi tiếng “chụt!” đày hãi hùng của lão vẫn vang lên.
Tôi xin về nhà sớm, với lí do có việc. Kha đồng ý.
“Có việc gì cần em gọi anh nhé!”
Tôi gật đầu cảm ơn rồi ra về.
Tôi về nhà tắm rửa, thay đồ rồi đến nhà hàng. Tôi biết mình đang làm gì, vâng, tôi sẽ đến gặp lão biến thái đó. Lão ta sẽ lại sờ soạng khắp người tôi, lần này sẽ không có Kha ở bên tôi. Rồi tôi sẽ chấp nhận mọi lời yêu cầu của lão, để đổi lại chữ kí của lão cho bản hợp đồng của công ty tôi.
Như những gì tôi đã nghĩ đến, lão ta sờ soạng tôi suốt buổi nói chuyện rồi đưa tôi về khách sạn. Khi bàn tay nhăn dúm của lão cởi bỏ chiếc cúc áo sơ mi của tôi, toàn thân tôi nhũn ra, lạnh toát. Tôi đẩy lão ra, và định đi khỏi phòng nhưng cửa phòng đã khóa lại, tôi không thể.
“Buông tôi ra...”
Tôi hét lên, và hất người lão biến thái đó.
“Em muốn đi cũng được, và đi rồi thì thằng Kha sẽ không bao giờ có được hợp đồng đó của công ty tôi!”
Nghe đến bản hợp đồng, tôi lại đứng yên mặc cho lão ta...
“Em có một thân hình đẹp lắm! Những thằng tôi đã từng chưa thằng nào đẹp như em.”
Lão nói khi đưa tay vuốt lấy hông tôi. Rồi, người tôi như một tản đá vậy, mặc tình cho cái lưỡi nhớt nhơ của lão lướt đi. Đôi tay lão thật bệnh hoạn, cứ xoắn lấy mông tôi rồi lại chọc vào giữa. Tôi đau, tôi bấu chặt lấy drap giường. Lão càng thêm hưng phấn, càng làm những trò biến thái hơn. Lão đưa ngón tay vừa vào trong tôi ra, ngửi ngửi rồi lại cho vào miệng. Laõ mút ngón tay, thèm khát. Tôi muốn nôn cả ra.
Lão vật tôi nằm sấp lại, xốc mông tôi lên. Lão thốc vào tôi thật mạnh. Tôi thét lên. Nó quá to tướng. Tôi không có cái lão cần để đưa vào. Của tôi không phải là nơi để lão làm việc đó, nó chỉ để thải ra những phần dư của bộ phận tiêu hóa mà thôi. Mặc tôi thét lên vì đau, đến nỗi nước mắt chảy ra, nhưng lão vẫn không dừng lại.
Một luồng nước nóng phun ra. Tôi giật người về phía trước. Lão ấn tôi trở lại. Lưng tôi xước đầy vết móng tay của lão. Khi tôi cố trườn người lên trên thì lão lại bấu tôi trở xuống.
Lão hất tôi nằm xuống giường, vì tôi không còn sức để có thể tự làm việc đó. Cái miệng hôi hám ngoại giữa hai chân tôi.
Tôi cũng xuất tinh ra. Lão nếm sạch. Không chừa sót lại một giọt nào cả. Lão lăn ra ngủ. Tôi đứng dậy vào nhà tắm....
Tôi mở nước đầy bồn. Tôi cần tắm rửa cho thật sạch sẽ. Người tôi đầy thứ nhớp nhơ. Cơ thể tôi bốc mùi nước bọt của tên biến thái, mùi tinh dịch, mùi cơ thể. Gớm ghiếc. Gớm ghiếc không thể tả.
Tôi mặc áo quần rồi mở cửa phòng bước ra ngoài.
Tôi giật mình....
Kha đang hớt hải tìm, Kha đang tìm tôi. Kha đứng trước mặt. Tát vào mặt tôi.
“Em làm gì vậy?”
Tôi buốt vì đau. Cú đánh rất mạnh, khoé miệng tôi chảy máu.
“Tại sao em không nói với tôi?”
Tôi không nói được gì. Kha bỏ đi. Được vào bước, Kha đến kéo tay tôi đi. Tôi bị ấn vào xe.
“Tôi sẽ giải quyết mọi việc, em không cần làm việc này. Em hi sinh cho tên khốn đó. Em có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?”
Kha nắm áo tôi, dí sát mặt anh vào mặt tôi.
“Sao em không nói gì đi? Bình thường em vẫn cãi lại dù chỉ là một câu của tôi mà!”
Kha tức giận.
“Em là thằng ngu. Là đồ khốn! Em có biết là tôi...tôi đã tìm em suốt từ chiều giờ. Tôi biết là em sẽ làm điều gì ngớ ngẩn vì em đã nghe cuộc nói chuyện của tôi với tổng giám đốc. Nhưng tôi không thể hình dung ra em lại chịu làm tình với thằng chó đó!”
“Thôi đủ rồi!”
Tôi đẩy Kha ra.
“Tôi là vậy đó! Thì sao? Tôi làm việc này là để trả ơn anh!”
“Trả ơn? Trả ơn hay em dày vò tôi thêm?”
“...”
“Tôi yêu em, tôi khó chịu khi nhìn ai đó chạm vào người em. Em biết điều đó mà, em phải biết điều đó chứ...”
“Tôi muốn làm việc này lắm sao?” – Tôi hét lên. “Tôi vì anh đó! Anh có biết không hả, đồ khốn! Mẹ kiếp. Nó hành tôi cả đêm. Sao anh không hỏi tôi liệu nó có dùng bao cao su khi vào tôi không? Người tôi bao nhiêu vết trầy trên lưng? Hậu môn tôi đã rách ra bao nhiêu to rồi?”
Tôi nói đầy ấm ức. “Anh là thằng khốn! Anh tưởng chỉ có anh mới yêu tôi sao? Tôi cùng yêu anh mà!”
Tôi mở cửa xe bỏ ra ngoài. Kha cũng chạy theo tôi
“Nguyên...”
Tôi bước đi.
“....Anh xin lỗi.....”
Tôi không nhìn lại. Tôi được đáp trả bằng cách này đây. Toi oằn mình cho người ta làm tình cả đêm vì anh mà anh mắng chửi tôi như một thằng đĩ đực, không hơn không kém.
Kha đã ôm lấy tôi.
“Anh xin lỗi...Em đừng đi mà!”
End Chap. 5
Chap. 6: Nụ hôn sau cơn mưa
Kha đưa tôi về nhà anh. Tôi cởi áo mình ra.
“Thằng chó đó cào vào lưng em đấy à?” – Kha hỏi tôi.
Tôi không trả lời. Kha lấy tuýp kem gì đó bôi lên những vết cào trên lưng tôi.
“Anh xin lỗi đã tát em. Em có đau không?”
“Tôi tát lại để anh biết cảm giác nhé!” – Tôi bĩu môi nói.
“Được rồi, anh sẽ ngồi yên để em tát. Giờ thì nằm yên để anh xem những vết trầy trên lưng.”
Tôi nằm sắp, đầu gối lên đùi Kha. Tôi ngửi được mùi nước hoa Lacoste, mùi da thịt Kha. Nó làm tôi dễ chịu, tôi thấy mình thật yên bình. Mọi thứ chung quanh tôi giờ đây chỉ như bọt biển, trắng xóa, mờ nhạt dần rồi mất hút đi ra đại dương....
Tôi thức dậy trong tư thế trước khi ngủ. Kha vẫn ngủ và ngã người ra thành ghế. Tôi ngồi dậy mặc áo vào.
“Vào phòng ngủ đi!” – Tôi lay Kha dậy.
“Em..em dậy rồi à?”
“Không thấy sao?!”
“Ok, thấy! Anh xin lỗi...”
“Anh nhảm câu đấy cả đêm, giờ vẫn còn muốn nói à?”
Kha nắm tay tôi.
“Anh yêu em! Làm người yêu của anh được không?”
Tôi không trả lời.
“Hứa với anh từ nay đừng làm điều gì dại dột như thế nữa. Anh sẽ làm mọi thứ, em đừng làm thế nữa nhé...”
Kha đặt lên môi tôi nụ hôn. Ướt át, trơn tru, dinh dính, nhưng ngọt ngào. Nó làm tôi nhớ đến vị trái vải đầu mùa, đắt đỏ, hiếm hoi và đầy dư vị.
Mỗi lần kí ức xưa sống lại, trong giấc mơ, tôi thường tỉnh giấc ra. Cơn mơ tan biến nhanh như thời gian vậy, những kỉ niệm ùa về trong tôi rồi lại vơi đi, thấp thoáng xa mù. Tôi chẳng còn có Kha bên cạnh. Nhưng tôi vẫn cảm nhận được vị ngọt ngào, của nụ hôn lần đầu tiên Kha trao cho tôi.....
********
"Ủa, hôm nay anh về sớm vậy?” – Thảo đẩy cửa bước vào khi tôi đang ngồi trên xích đu ở sân, nó nói với Kha. “Rồi anh Hai sao ra đây ngồi vậy? Nắng quá!”- Nó nói với tôi.
“Ừ, ngồi đây cho thoải mái. Chờ cô về! Xăng dầu lên giá mà cô đi chợ cả nửa ngày!”
“Hi hi, lâu lâu mới có dịp đi mà anh.”
Thảo xách túi thức ăn vào nhà. “Em có mua đậu đỏ, tí nữa em nấu chè cho anh Hai ăn nha.”
“Tốt nhỉ! Có vỏ quýt không đó?”- Tôi nói. “Không là anh mày không ăn đâu.”
“Biết rồi, ông càng già càng khó chịu. Hèn gì đến giờ vẫn ế!”
Thảo cười rồi bước vào nhà. Tôi nghe nó nũng nịu với Kha, nhìn vào nhà thấy vợ chồng nó đang âu yếu nhìn thằng con ngủ say. Tim tôi như thắt lại, hơi thở dồn dập liên hồi. Ghen? Nhưng đó là em gái tôi.
Tôi nhìn lại màn hình laptop. Đặt tay lên bàn phím, nhưng không biết tôi sẽ đánh vào những chuỗi kí tự gì đây....
*******
“Em muốn ăn gì?” – Kha hỏi tôi.
“Ăn chè nhỉ. Lâu rồi tôi không ăn.”
“Uhm. Ăn ở đâu?”
“Tôi chở anh đi.”
“Nhưng anh không có mũ bảo hiểm.”
“Tôi có hai cái. ĐI thôi!” – Nói rồi tôi dắt tay Kha lôi đi.
Tôi chở Kha quanh những con đường. Kha đặt tay lên hông tôi.
“Tôi đâu có bị lây nhiễm mà anh ngồi xa dữ vậy?”
Kha cười. “Thế anh ôm em thì em lại bảo nhột. Anh phải làm sao để vừa lòng em đây?”
“Nói gì cũng nói được!”
“Anh là người yêu của em mà!”
“Cái đó là anh nói, tôi không nói.”
Tôi dứt lời Kha đã ôm siết lấy tôi. Rồi anh đặt cằm lên vai tôi. Đường chiều đông kịt, nhưng tôi không hề phân vân, mặc tình cho những ngã khúc quanh, những ngã tư đèn đỏ rồi xanh liên tiếp. Một đàn chim chiều bay ngang qua trời. Một hình chữ V dài ngoằng trên nền mây xanh, thấp thoáng ánh mặt trời chói chang để từ biệt ngày cũ.
Tôi ăn ba chén chè. Đậu đỏ vỏ quýt. Kha nhìn tôi trân trân
“Em ăn khỏe nhỉ.”
“Không, tại lâu rồi không ăn. Tôi luôn sợ mập! Hôm nay ăn là phải tuyệt thực hai ngày để trừ calo!”
Kha cười. “Thôi em ăn uống bình thường thôi. Có mập thì anh cũng không bỏ em đâu mà sợ.”
“Bỏ đi!”
“Không bỏ!”
Tôi lại gọi thêm chén thứ tư.
“Nguyên này, cái vỏ quýt đắng quá, mà sao em lại thích ăn nhỉ?”
“Đắng, nhưng ăn vào rồi sẽ có vị thanh thanh. Chè rất ngọt, nhưng ăn cùng vỏ quýt, vị đắng và ngọt tương giao, thích chứ!”
“Anh không thể ăn vỏ quýt.”
“Vậy thì ăn đậu không.”
“Nhưng anh thấy em ăn ngon quá.”
“Thì tập ăn. Có thế cũng dở hơi. Anh không ăn tôi chén luôn phần của anh à nha.”
Tôi gọi tính tiền nhưng Kha ngăn lại.
“Để anh.”
“Nhưng tôi muốn trả. Anh ngồi yên đó.”
“Nhưng...”
“Nói thêm tiếng nữa là đi bộ về nhé!” – tôi lườm Kha. Anh cười ngồi yên để tôi trả tiền.
Trên đường về thì trời đổ mưa. Tôi lại không mang theo áo mưa, nên cả hai chúng tôi ướt hết.
“Em có lạnh không? Hay để anh chở cho.” – Kha hỏi tôi. Tôi bắt đầu thấy lạnh vì hướng mưa từ trước tạt về sau.
“Dừng xe lại đi, anh chở em cho.”
Tôi tấp vào lề. Rồi đỏi vị trí, Kha chở tôi. Hai hàm răng tôi va vào nhau côm cốp.
Chúng tôi về nhà Kha. ƯỚt sũng nước. Kha đưa tôi khăn tắm
“Em thay đồ ra kẻo bệnh.”
Kha vừa dứt lời thì tôi hắt hơi liên tục. Anh ta cười. “Thay đồ rồi anh đưa thuốc cho mà uống. Gớm, con trai gì mà yếu đuối phát sợ.”
Tôi định cãi lại thì lại thêm một tràng hắt hơi. Kha đẩy tôi vào phòng thay đồ rồi ra ngoài lấy thuốc cho tôi.
“Em uống đi.”
“Thuốc kích dục à?”- Tôi hỏi, nhìn Kha đầy nghi ngờ.
“Ừ, kích dục!”-Kha cười lớn.
“Uống thì uống!” – Tôi nói, “tôi sợ anh à?”
“Thôi đi ông! Mệt quá. Thuốc sổ mũi. Không có phần trăm Viarga đâu mà lo. Uống rồi nghỉ đi, hết mưa rồi về.”
Tôi ngồi xuống giường Kha.
“Anh có nhạc gì nghe được không?”
“Hòa tấu. Em thích chứ?”
“Loại nào?”
“Saxophone.”
“Uhm, tôi cũng thích nó. Mở đi.”
Kha mở đĩa nhạc hòa tấu saxophone. Tiếng kèn da diết. Kha vẫn đứng chỗ dàn máy và loa. Những nốt ngân lên du dương, đượm đầy bao nỗi niềm. Những bản tình ca Pháp dạt dào trong hơi tình ái. Tôi đứng dậy tiến lại chỗ Kha.
Tôi đứng sát vào người Kha. Rồi môi tôi đặt lên môi Kha.
End Chap. 6
Chap. 7: Đậu đỏ vỏ quýt
Chúng tôi hôn nhau, trong tiếng kèn saxophone. Lưỡi tôi đưa sâu vào trong Kha. Kha há miệng to và ngậm lấy. Có đôi rắn trong miệng hai chúng tôi, hai cái lưỡi uốn lấy nhau. Ngọt ngào, say đắm.
Kha đặt tay sau người tôi, ghì tôi thật chặt. Tôi cũng ôm lấy Kha. Tôi tưởng mình sẽ ngất đi vì ngạt. Nhưng lúc đó Kha dừng lại. Đôi môi ấm áp rời bỏ đôi môi tôi, để lại nơi đầu lưỡi tôi vị ngọt. Vị chè đậu đỏ, hay vị nước bọt thật thơm nồng của người tôi yêu?
Kha lướt xuống cổ tôi, sau gáy, rồi trải dài xuống vai. Anh cắn vành tai tôi. Tôi đau nên đẩy anh ra. Kha chỉ cười rồi buông vành tai tôi ra, xuống cằm rồi lên ngực. Lưỡi anh đùa cợt trên ngực tôi. Thật biến thái! Đôi tay anh vuốt lên xuống sống lưng tôi. Thật nhẹ nhàng, chậm rãi, khác hẳn với lão giám đốc đã từng làm với tôi. Kha đã cởi bỏ trên người tôi xuống. Không còn mảnh vải nào. Tôi trần trụi và chỏng chơ, đứng trên nền trải thảm.
Kha cũng cởi bỏ áo trên người mình. Những thớ thịt cứng cáp lộ ra, đè lên người tôi. Tôi đưa tay sờ lên nó. Tôi đưa lưỡi lướt lên. Tôi hít lấy mùi cơ thể của Kha, thật lạ kì, thật quyến rũ.
“Hình như thuốc kích dục là anh uống chứ không phải tôi!” – Tôi cười nói khi Kha vẫn rúc đầu vào người tôi.
Kha ngửa mặt lên, hôn lên môi tôi rồi cười nói.
“Em uống hay anh đó? Nhưng sao cũng được. Thuốc ban nảy em uống thật sự là Panadol. Còn phần sau là tại anh, được chưa?”
Tôi cười. Kha hôn tôi rồi lại tiếp tục.
Tôi đưa tay kéo tuột quần của Kha xuống. Một dãy rậm rạp hiện ra, hùng vĩ và kiêu hãnh. Nó ngốc đầu lên nhìn tôi. Tôi “khõ” vào đầu nó làm Kha khó chịu, tôi nghĩ vậy, anh hơi co chân lại. Tôi cười, đưa tay vuốt nhẹ. Nó thật sự ngổng đầu lên. Tôi trông nó thật lạ, dù tôi cũng có!
“Của anh đẹp đấy!” – Tôi nói khi rời miệng mình ra khỏi nó. Kha chỉ ngước cổ lên nhìn tôi nhưng không nói được gì, mặt anh chau lại, cổ họng chỉ còn là những tiếng không rõ lời.
Một dòng nước trắng xóa trào ra. Tôi né ra kịp, không thì nó đã bắn đầy mặt tôi. Nhiều lắm, rất nhiều. Drap giường ướt sũng.
Kha nằm vật xuống giường. Thở dốc. Tôi nằm lên người Kha.
“Giờ đến em nhé.” – Kha nói với tôi.
“Nhưng tôi không muốn anh làm như tôi ban nảy!” – Tôi nháy mắt nhìn Kha.
“Ok, anh sẽ chìu em!”
Tôi cười. Bàn tay Kha làm tôi nhột quá. Tôi sặc sụa cười.
“Anh biến thái quá! Bỏ tôi ra!”
Kha không nói gì, chỉ nhìn tôi, miệng ngậm lấy và lắc lắc như một con chó với khúc xương đầy hứa hẹn.
“Aaaa...”
Tôi chỉ kịp hét lên khi Kha đã ngồi lọt vào tôi. Nó quá nhỏ để tôi đủ vừa, tôi hét lên vì đau.
Kha lắc người nhè nhẹ. Rồi sau một lúc, Kha làm mạnh hơn, đều hơn. Tôi rên nho nhỏ. Một cảm giác ngất ngây. Tôi vỡ òa. Kha rùng mình một cái.
Kha không lấy ra, vẫn để nó nằm lại trong tôi rồi nằm lên người tôi. Tôi đưa tay ôm lấy anh, nguệch ngoạch lên lưng anh bằng những ngón tay. Chúng tôi ngủ thiếp đi sau chuyến phiêu lưu tình ái.
Giật mình dậy, đã gần 11h đêm. Tôi không biết trời còn mưa không vì phòng đã đóng kín cửa. Lật Kha nằm sang gối, tôi mặc áo vào rồi nhìn ra phía cửa sổ. Trời vẫn mữa, giông gió thổi mạnh. Đám cây bên đường như muốn bứng cả lên.
Đang ngẩn ngơ thì Kha ôm tôi từ phía sau. Chúng tôi cùng nhìn ra mưa. Kha đặt cằm trên vai tôi, đung đưa người nhè nhẹ.
“Em có đau lắm không?” – Kha thỏ thẻ.
Tôi cười. Thúc vào bụng Kha.
“Úi!” – Kha la lên.
“Như thế đấy!”
Kha hôn vành tai tôi. “Thế thì đau quá rồi còn gì. Anh xin lỗi nhé!”
“Đói bụng quá!” – Tôi nói.
“Nhà anh chỉ có mì gói!”
“Chán nhỉ!”
“Thôi anh bế cưng ra ngoài rồi nấu mì cho em ăn nhé. Không được cãi. Nằm yên!”
Kha bế tôi lên rồi mang tôi ra phòng khách, đặt xuống ghế salon. Mặc tình tôi gào lên đòi bỏ xuống.
Chúng tôi, hai đứa cho một gói mì. Không thể tin nhà một ông đốc chỉ còn mỗi một gói mì. Kha đút tôi ăn!
“Không ăn nữa, no rồi. Anh ăn đi.”
“Em ăn mới có bốn đũa thôi đấy!”
“Nhưng no rồi. Anh ăn hết đi.”
“Không khách sáo nha.”
“Tự nhiên!”
Tôi nói rồi cười, khi hôn lên môi Kha, giành cọng mì còn đang nửa vời trong miệng.
Kha rót cho tôi cốc nước.
“Em ngủ lại nhé. Mưa to quá, thôi đừng về.”
“Ổn không đó? Tôi ngủ lại vợ anh về xé tôi ra à?”
Kha cốc đầu tôi. “Nói năng nhảm nhí!”
Tôi đặt cốc nước xuống bàn rồi lấy điện thoại gọi về nhà.
Thảo bắt máy.
“Anh Hai đây. Tối nay anh ngủ lại nhà bạn, mưa to quá anh không về được.”
“Dạ. Mẹ cũng mới bảo em gọi Hai ra khách sạn ngủ nếu về trễ quá. Đường nhà mình nước ngập, cây đỗ, không về được đâu. Nhà bạn Hai ở đâu để sáng em đem đồ qua cho Hai thay đi làm?”
“Thôi được rồi, sáng Hai về, em khỏi đi. Vậy nhé!”
“Vậy thôi!”
“Ừ, nhớ nói mẹ kẻo mẹ trông. Bye em.”
“Bỏ tôi ra coi!” – tôi nói rồi hất đầu Kha xuống ghế. “Nhột quá!”
Kha không buông tôi ra, đầu gối lên đùi tôi, còn tay thì mơn trớn từ đùi trở vào trong.
“Anh buồn ngủ quá!”
“Thì ngủ đi. Tôi chưa ngủ được!”
“Lạ nhỉ! Sau khi xong chuyện người ta thường mệt mỏi, còn em sao tràn đầy sức sống vậy?” – Kha ngồi dậy nhìn tôi. Tôi bật cười.
“Thế mới lạ! Kể anh nghe, như tụi thanh niên, mỗi lần tự xử rồi sẽ lăn ra ngủ, còn tôi khác thường, mỗi khi bắn xong lại cực-kì-tỉnh-táo. Nên tôi không bao giờ tự xử vào ban đêm!”
“Kết quả sẽ thế nào?”
“Thì tôi mất ngủ! Chắc là do hưng phấn quá!”
Kha cười đến rơi tõm xuống ghế. Tôi lấy chân đá anh một phát. Tuy là đau nhưng anh ta vẫn cười. “Anh biến thái quá rồi!” – tôi nói.
“Em hay anh?”
“Ok, together!”
End Chap. 7
|
| | | ToAnyOne [Mod] Phu nhân
Bài viết : 560 Tiền Zr : 15858
| 2/9/2010, 14:42 | |
| Chap. 8: Tình yêu ngọt ngào
“Anh Hai, cứu em với, nồi canh mặn quá, làm sao đây?”
Thảo hớt hải chạy ra chỗ tôi ngồi.
“Cô đang chiên cá hả?”
“Dạ, sao anh biết?”
“Tôi nghe mùi khét!”
“Chết mất!” – Thảo xăn tay áo, lật đật chạy vào bếp. Tôi cũng đặt máy tính xuống rồi đi theo vào. Tôi thật sự chán nản với cô em gái của tôi. Giờ tôi mới biết sao mới cưới nhau được một năm, Kha chỉ còn một nửa!
“Mỗi ngày bếp nhà cô đều thế này à?” – Tôi nhăn mặt hỏi Thảo khi nhìn vào khu vực nhà bếp. Bịch ni-lon, rau cải, các lọ gia vị, nằm ngổn ngang.
“Đâu có, anh Kha nấu, em ăn và rửa bát thôi! Hôm nay em muốn tự nấu!” “Cô muốn nhờ anh nấu thì nói đi chứ, phá phách thế này cũng chỉ cực thân tôi!”
Thảo cười.
“Em à, vặn lửa nhỏ lại, khét cá bây giờ!” – Kha nói khi từ trên lầu bước xuống. “Chú yên tâm, cháy đen cả rồi!” – tôi cười nói với Kha.
Kha đến chỗ Thảo.
“Thôi em ra ngoài xem TV đi, anh nấu cho! Anh không muốn mì gói cho buổi trưa đâu!” – Kha cười cười nói với Thảo.
“Nhưng em muốn nấu!”
“Ra ngoài đi mà cưng!”
“Không, anh ra ngoài!”
“Em!”
“Ok, cô chú ra ngoài, tôi nấu! Thật sự là tôi không tìm ra nơi nào để trú ngụ khi cúp điện nên mới sang đây! Bây giờ tôi đếm đến ba cô chú không ra là ăn mì gói cả nhà!” – Tôi hắn giọng nói.
Thảo kéo tay chồng ra ngoài khi chỉ đếm đến hai.
“Em để hành ở đâu vậy Thảo?” – Tôi hỏi.
Quay lưng lại, Kha đang đứng phía sau tôi.
“Nguyên để tôi nấu cho.”
“Chú giành với em gái tôi rồi bây giờ tranh với tôi đó à?” – tôi nói rồi ấn chỗ hành vào tay Kha, ngồi ra bàn ăn nhìn Kha nấu.
“Nguyên vẫn không ăn cay được nhỉ?”
“Ừ, không. Tôi không ăn cay được. Chú biết mà...”
“Tôi biết....”
Đôi mắt của Kha lại nhìn vào mắt tôi. Tôi thoáng bối rối. Trong tôi dạt dào, hoài niệm chăng?...
*******
“Em in bảng lương ra cho anh nhé. Máy in phòng anh hết mực rồi.”
“Ok, anh về phòng đi, tí tôi mang vào cho.”
Tôi nói rồi lại nhìn vào màn hình, điên đầu nhìn các con số thống kê.
“Nói lại đi rồi anh vào!” – Kha chống tay nhìn tôi.
“Gì nữa đây! Tôi đang điên mà!”
“Điên cũng mặc em. Cậu gọi tôi bằng anh mà chẳng bao giờ xưng là em. Tôi tôi, nghe thấy mà ghét!”
“Bây giờ anh muốn sao? Tôi...”
“Em!”
“Ok, bây giờ anh có biến về phòng để em làm không?”
Kha cười, búng tay vào mũi tôi.
“Dù em có cộc cằn nhưng đây là lần đầu tiên em chịu nói em với anh đấy!”
“Biến thái!”
“Nhưng tôi là người yêu của cậu! Hết!”
“Anh...”
Chị kế toán trúng được bốn tờ vé số. Chị ta mở tiệc rửa tiền!
Cả phòng chúng tôi được chị mời đi ăn tối.
“Nguyên, tối nay đi ăn với chị nha!”
“Có lộc ăn là có em! Hi! Mà độ gì vậy chị?”
“Chị mới trúng bốn tờ!”
“TRời đất ơi, sướng chưa! Em chỉ biết ăn bào ngư à nha!” – Tôi nhìn chị ta cười “e ấp”!
“Thằng quỷ. Đi nha, tối nay chị cho mày thành heo rồi về.”
“Ok.”
“Ừ, chị vào nói với sếp. Rủ sếp đi chung cho vui.”
Tôi trề môi. “Thằng cha đó mà chịu đi....”
“Ai nói với cậu là tôi không đi?” – Kha lăm lăm cái tách trà nói với tôi. “Ok, vậy là sếp đi luôn nhé. Cả phòng mình vậy là đi hết. Em đi điện thoại đặt bàn đây.” – chị kế toán hí hửng chạy về bàn làm việc.
Chị ta đi khỏi, chỉ còn tôi và Kha. Tôi biết anh ta sẽ “xử” tôi.
“Em hay quá ha!”
“Cảm ơn anh!”
“Không cho tôi đi để đi cua ai đó hả?”
“Ghen à?”
“ừ, ghen!”
“Hi! Vậy tiếp tục đi, tôi có giá quá!”
Kha không nói nữa mà mang cái tách trà ra ngoài. Khi Kha trở lại ngang bàn tôi, hình như là giận thật, không thèm nhìn mặt tôi. Nhìn lão giận dỗi, trông thật buồn cười.
“Sếp ơi mở cửa!”
“Vào đi!”
“Cộc cằn quá vậy sếp?”- tôi nhìn Kha, tủm tỉm cười.
Tôi khóa cửa phòng lại, rồi đi đến chỗ, ngồi lên người Kha.
“Giận à?”
Vẫn không trả lời. Tôi càng buồn cười.
“Thôi đừng giận em nữa, anh yêu!”
Quả như tôi dự đoán, đôi mắt đầy hận thù ban nảy sáng rực lên. Kha siết tôi rồi hôn vào lưng áo tôi.
“Anh! Sao tôi bị cấn cấn cái gì đó....”
Kha đỏ mặt. Tôi đứng dậy, đánh vào vai Kha.
“Anh biến thái quá rồi! Đây là phòng làm việc mà cũng có rắp tâm..”
“Tại em làm anh chứ bộ!”
“Anh...!”
“Em nè, đừng có xưng tôi với anh nữa, nghe buồn quá. Khi không có ai, em xưng bằng em đi. Anh năn nỉ đấy!”
“Lợi lộc gì nhỉ? Cho tôi thêm ba bậc lương nha!”
“Đồ cơ hội!”
“Với lại thêm phụ cấp người tình nữa!”
“Lợi dụng thời cơ!”
“Không thì thôi! Chào anh tôi về!”
“Thôi thôi! Anh sẽ..trích lương anh trả thêm lương cho em, chịu chưa?”
Tôi hôn Kha một cái. “Thế thì chịu! haha.”
Tôi chỉ nói đùa, ấy vậy mà tháng đó sau khi lương được chuyển vào tài khoản, chị kế toán còn nói sếp bảo chuyển thêm cho tôi thêm ba triệu! Lương tôi là hai triệu hai năm chục. Tôi hỏi Kha thì anh ta cười cười bảo đó là tình phí. Tôi mắng lão một trận rồi cấm không được làm cái trò đó nữa. Tôi chuyển lại tiền vào tài khoản của Kha. Ngày hôm sau trên bàn tôi có một lọ nước hoa Ck, do sếp Kha tặng.
Tôi không thể từ chối.
“Người yêu tặng quà mà không nhận là ý gì đây?”- Kha hỏi tôi như vậy, bạn nghĩ sao?
End Chap. 8 |
| | | boykute Level: Nam Thần
- Vboy tháng 1/2011 Bài viết : 843 Tiền Zr : 16729
| 1/1/2011, 13:10 | |
| cung toi thit ha...............nguoi iu minh cuoi cung lai lay e gai minh...that kho |
| | | lio1059 Level: Trai Tơ
Bài viết : 1 Tiền Zr : 14581
| 29/1/2011, 13:33 | |
| dung co enter nhju wa |
| | | The author of this message was banned from the forum - See the message | Kunnie.3by Level: Cáo Già
- Huy chương Sao vàng yêu nước Bài viết : 374 Tiền Zr : 15043
| 29/1/2011, 13:59 | |
| Đọc đc đoạn đầu thấy hay hay... Mừk lùm biếng đọc wá... Chúk đk nàk |
| | | Khách vi Khách viếng thăm
| 29/1/2011, 14:11 | |
| =.= dài + Nhìu Enter >>>> Lười đọc wóa " mong Đk |
| | | The author of this message was banned from the forum - See the message | bun_codon Level: Cáo Già
Bài viết : 344 Tiền Zr : 15157
| 29/1/2011, 16:01 | |
| doc xong sao thay hp thay lun |
| | | luna_3bi Level: Trai Đẹp
Bài viết : 199 Tiền Zr : 14844
| 29/1/2011, 19:34 | |
| TRuyện phản ánh nhìu á ... |
| | | Sponsored content
| | | | |
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
| | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |