Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Truyện Gay Anh Em Rể Phần 2

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
ToAnyOne
[Mod] Phu nhân
[Mod] Phu nhân
ToAnyOne

Bài viết Bài viết : 560
Tiền Zr Tiền Zr : 15858

Truyện Gay Anh Em Rể Phần 2 Empty
Truyện Gay Anh Em Rể Phần 2 Empty2/9/2010, 14:44

Chap. 9: Tôi - Em tôi - Người yêu tôi


Chị kế toán thật rộng rãi. Tôi ăn một bữa rất ra trò.



“Cảm ơn sếp và mọi người đã đến dự cuộc “rửa tiền” của em! Em chúc công
ty mình sẽ có thêm người trúng số như em để em được...đi ăn lại!” – Chị
kế toán ngà ngà say, phát biểu như vậy. Mọi người cười đau cả bụng.


“Sao em không ăn lẩu?” – Chị ta hỏi tôi.


“Em không ăn cay được!”


“Tội em tui chưa! Mọi người, Nguyên nó không ăn được thì phải uống chứ nhỉ. Đâu thể ngồi yên....”


Những tiếng hò reo.


“Đúng! Cho thằng Nguyên ngoắc cần câu bữa nay đi!”


“Đúng rồi, cho ông Nguyên ú ớ luôn đi chị!”


“Chìu lòng dân chúng, chị tuyên bố em uống hết bia của mỗi người trên bàn này! Em không say bữa nay chị không cho em về!”


Tôi há hốc mồm kinh hãi. Tôi uống rất kém, ba chia bia là tôi xỉn quên đất trời.


“Chị ác quá!”


“Chị mà cưng! Thôi ăn hay uống, nói đi nhóc.”


“Ông Nguyên!” – Con nhóc thủ thư – “ Chứng tỏ bản lĩnh đàn ông coi! Em này nó mới vào nè!” – Nó chỉ vào cô gái vừa vào làm.


“Em không uống được mà!”


“Vậy em ăn đi, một đũa thôi rồi chị tha!”


ÔI trời, tôi có làm gì đắc tội với bà chị kế toán không mà bả quyết diệt
tận tôi vậy nè? Nhìn sang Kha, lão cũng hùa theo mọi người. Tức không
chịu được.


“Chị đếm đến ba mà em không ăn là chị mượn cái phễu cho em uống bia đó nha!”


Vui quá nhỉ! Ừ, chắc là vui vì thấy tôi bị “ăn hiếp”. Mọi người cười hả hê.


“Ok, em ăn! Sợ chị quá!”


“Ngoan đó cưng!”


Tôi ăn một đũa thì bị sặc, ho đỏ cả mặt. Bà chị kế toán đã say rồi, cười đắc chí.



“Em trai ngoan! Em dám đòi chị cho ăn bào ngư hả! Chừa nha em!”


Cả bàn cười rộ lên. “Bà này ghê quá! Tư thù rồi triệt thằng Nguyên kìa! Tội em trai quá!” – ông trưởng phòng “tiếp lời”.


“Sếp! Sao nảy giờ sếp nhìn tụi em hành trợ lí mà không nói gì hết vậy?”
Kha giật mình vì bị quay mũi giáo! Tôi vẫn còn ho nhưng nhìn Kha cũng mắc cười.


“Tại....tại sếp cũng...cũng không ăn cay được nên sếp không dám lên tiếng!”
Mọi người rần rần lên. “Vậy là sếp cũng chung cảnh với ông Nguyên nhé!” – con thủ thư.


“Đúng! Sếp ăn hay uống, nói đi.”


“Thôi sếp uống! Sếp không ăn được!” – Kha “thủ thỉ”.


Và kinh khủng thật, lão uống hết bia trong li của mọi người mà vẫn tỉnh queo.
Bữa tiệc dần dần với từng cảnh bị hành hạ. Con thủ thư bị ăn hết ba đĩa
rau câu vì không biết ăn mù tạc. Ông trưởng phòng phải ngặm hết tăm
trong hủ vì không chịu ăn cua, lão bị thống phong! Cô nhóc ngây thơ mới
vào làm phải...đội mâm múa vì không biết uống bia.




















Vậy là không ai thoát được “nanh vuốt” của bà kế toán. Đáo để thật.


Bà chị kế toán của tôi phải nhờ con thủ thư mang xe về nhà, bà chị đi
taxi vì xỉn quắc cần câu. Chúng tôi chia tay nhau trong màn ói xả chập
của Kha, cô nhóc mới vào làm và bà chị kế toán trước khi bước lên xe.


Kha cũng để xe lại, tôi chở anh về.


“Tưởng anh hùng lắm, ai nhè cũng say bí tỉ!”


Tôi nói khi dìu Kha vào nhà.


“Cái mặt anh xỉn nhìn tếu quá Kha!” – Tôi nói. Dù đang thở hồng hộc vì lão Kha quá nặng.


Vất lão xuống giường, cởi đôi tất ra, Kha ngáy o o.


Tôi mệt quá cũng nằm xuống cạnh Kha, ngủ đến sáng, vì tôi có nói Thảo đừng đợi cửa nếu sau 11 giờ tôi chờ về.




















Tôi tỉnh giấc khi thấy hạ bộ tôi...ươn ướt!


“Anh làm gì vậy?!” – Tôi hốt hoảng nhìn Kha đang ngậm lấy của tôi.


“Anh đang tìm kho báu!”


“Trên người tôi?”


“Trên người em! Nói lại xem!”


“Ok, trên người em là sao? Bỏ nó ra đi! Em sắp..sắp......”


Tôi chỉ kịp nói đến đó thì mọi thứ đã nổ tung ra. Người tôi mềm nhũn.


Kha bị bắn đầy mặt nhưng vẫn cười ha hả. Tôi nằm thở thì Kha nằm lên bụng tôi.


“Khỏi ăn sáng nữa!” – kha nói – “Em cho anh no quá! Sáng sớm mà em đã cho ra cả lít!” – Lão cười nói.


“Anh hết thuốc rồi!”


“ừ, người yêu em mà!”


“Có muốn lần nữa không?” – Kha chồm dậy hỏi tôi. Tôi chưa kịp nói gì,
Kha đã hôn lấy môi tôi. Chúng tôi “tập luyện” vào một buổi sáng, cả hai
vừa ngủ dậy, sau bữa tiệc say nhè vào tối hôm trước. Thú vị lắm!




Xong việc, Kha bế tôi vào bồn tắm rồi cùng vào với tôi. Kha ngồi lên thành bồn gội đầu cho tôi.


“Con trai gì mà tóc mềm không thể tả!”


“Chứ sao!”


“Mà anh gội đầu cho em, tắm cho em, bồng bế em từ cửa vào đến giường, sao em không chịu trả ơn anh nhỉ?”


“Thì em làm tình với thằng giám đốc đối tác để lấy chữ kí cho anh còn gì!” – Tôi cười nói.


Kha tát xà phòng vào mặt tôi.


“Còn dám nói! Tôi cho em chết!”


Chúng tôi vật nhau trong bồn tắm. Và nước xà phòng lại lợn cợn những thứ trăng trắng, đào thải ra từ tôi và Kha.





























“Anh Hai tối qua đi đâu?”


Thảo ra mở cửa cho tôi. Từ trong nhà ra đã nghe giọng nó.


“Dạ, em chào anh!”


Thảo cuối đầu chào Kha.


“Anh gì, gọi bằng chú nghe chưa!”


“Hả?!”


Thảo và Kha tròn mắt nhìn tôi.

“Nhìn gì? Anh già quá nên gọi bằng chú!” – Tôi nói với Kha rồi quay sang
Thảo- “ Còn chú này là sếp anh nên em gọi bằng chú, hiểu chưa!”


Thảo cười. “Thôi em gọi chú bằng anh nhé. Anh Hai em có vấn đề khi quan sát tuổi tác chú ạ!”




Kha cười nhìn Thảo, cô nàng đỏ mặt. Em gái à, người yêu của anh mà, đừng
có làm vậy, anh khó chịu lắm đó! Còn Kha ơi, em gái của tôi mà, đừng có
nhìn nó cười kiểu đó chứ, chỉ cười kiểu đó với tôi thôi!


“Em mang nước ra cho chú đi! Anh đi thay đồ.”


“Anh Hai đi đi, để em “tiếp” anh chú này cho!”


Kha lắc đầu nhìn anh em tôi rồi cười.







Tôi lên phòng mà trong lòng không chút nào..thanh thản! Sao tôi cứ thấy
lo lắng khi em gái tôi đang tiếp chuyện với Kha. Tắm táp vội, tôi thay
đồ rồi xuống nhà. Mẹ và chị làm đi chợ đã về. Mẹ đang ngồi nói chuyện
với Kha.


“Nó lười lắm cháu à! Ra trường cả năm vẫn không chịu đi xin việc!”


Mẹ đang “bán đứng” tôi với người yêu tôi! Trông thấy bóng tôi, Kha mỉm mỉm cười.


“Vâng, cuối tháng mà bác thấy Nguyên bị cắt lương là do cháu trừ vì tội lười đấy bác ạ!”


“Đúng rồi, bác ủng hộ cháu. Tên này ăn xài như cái cối. Nó lĩnh lương mà bác có được que kem hay cây kẹo gì đâu.”


Kha cười. “Vâng, cháu mừng vì bác đã ủng hộ cháu!”


Lão nháy mắt nhìn tôi. Tôi lườm lão một cái.


“Đêm qua đi đâu không về vậy ông tướng?” – Mẹ hỏi tôi.


“Nguyên ở nhà cháu đêm qua bác ạ. Hôm qua cháu say quá nên Nguyên đưa về nhà.”



“Vậy à. Thế thì bác yên tâm” – Mẹ nói với tôi. – “Ráng mà theo anh học hỏi, già đến nơi mà cứ lo ăn chơi!”


“Mẹ này, con mới có hai lăm mà!”


“Hai lăm, hai lăm đến ba mươi không xa đâu con ạ!”


“Thôi đi, ông Kha! Đứng lên mau! Trễ giờ rồi.” – Tôi nói với Kha thật
cộc cằn khi đội mũ bảo hiểm và lấy chìa khóa. Còn phải sang nhà hàng lấy
xe mà còn cà cê.


“Sao không ăn sáng? Mẹ kêu chị làm nấu cho hai đứa rồi.”


“Cháu xin phép đi trước bác ạ. Cháu phải sang nhà hàng lấy xe rồi lên công ty họp.”


“Ừ, thôi cháu đi đi. Lần sau đến ăn tối với hai bác nhé.”


“Vâng, cháu sẽ đến.”


Mẹ tiễn Nguyên là đến cửa. Tôi bĩu môi.


“Ông này cũng là người bình thường thôi, cần gì mẹ quan tâm dữ vậy?”


“Thôi dẹp con đi!” – Mẹ nói với tôi khi vẫn cười với Kha.


“Thôi con đi làm!”


“Thưa bác cháu đi.”


“Ừ, cháu đi. Tối nay đến ăn tối với hai bác nhé.”


“Thôi khỏi mà mẹ.”


“Mẹ nói với Kha. Con liệu không về tối nay thì đừng hòng có tiền mà ăn tiêu trong tháng tới!”


Nhắc đến tiền làm tôi muốn ngã khụy. “Được rồi con về!”


Tôi nói rồi rồ ga đi.


End Chap. 9

Chap. 10: Nói đi: Em yêu anh!


“Hóa ra em có điểm yếu là tiền!” – kha cười cười nói khi đặt cằm trên vai tôi.


“Anh hay lắm! Ngồi đàng hoàng đi, không có ôm hay tựa gì hết! Quê rồi.”


“Thôi mà em yêu. Tháng sau anh đưa em giữ hết lương của anh, em chịu không?”


“Anh mà dám!”


“Dám! Nhưng với điều kiện.”


“Nói xem.”


“Sang ở với anh!”


Đèn đỏ, tôi dừng xe lại, quay mặt nhìn Kha.


“Anh biến đi!”


Kha hôn tôi một phát vào môi.


“Trời đất, người ta thấy thì sao?”- tôi phát hoảng.


“Kệ, anh thích thì anh làm!”- Kha trả lời


Tôi đỏ mặt quay lên. Nhìn sang là đôi mắt của một ông trung niên, với vẻ kinh hãi và đầy sợ sệt. Tôi cười gượng nhìn ông ta.



















Mới ba giờ chiều, mẹ đã gọi điện thoại cho tôi.


“Tối về ăn cơm nha con. Nói với Kha nữa nhé.”


“Con về ăn mà! Còn ông Kha thì...”


“Con không mời được Kha thì ăn cơm với muối nhé! Mẹ đi chuẩn bị bữa tối đây!” – Mẹ tôi cúp máy.


Tôi thẩn thờ nhìn chiếc điện thoại trên tay.


Vò đầu bức tai một hồi, tôi đến gõ cửa phòng Kha.


“Tôi vào được không sếp?”


“Tùy cậu!” – Kha nói rồi ra mở cửa – “Có chuyện gì vậy em yêu?”


Tôi ngồi xuống ghế anh ta, uống trà trong tách trên bàn làm việc.


“Anh có dùng ngải hay bùa chú gì không mà mẹ với em gái tôi say anh dữ vậy?”


“Trời đất! Oan quá nha! Anh không biết gì hết à. Có chuyện gì mà em hỏi
anh với vẻ đầy ấm ức vậy?” – Kha ra hiệu tôi đứng lên để anh ngồi xuống
ghế, rồi bảo tôi ngồi lên đùi anh.


“Thì ban sáng anh hứa tối nay sang ăn tối. Mẹ mới gọi kêu tôi mời anh!”


“Hì. Anh nhớ mà. Sang ăn cơm với gia đình người yêu thì làm sao mà quên được!”


“Hả???”


“Thì em là người yêu của anh, không đúng sao?”










Tôi ngồi trong lòng Kha. Ngã đầu vào vai anh.


“Sao anh lại yêu tôi?”


“Uhm, hỏi lại! Hỏi như vậy anh không muốn trả lời!” – Kha nói rồi đánh vào tay tôi.


“Sao anh-lại-yêu-em?”


“Ừ, tốt đó. Anh yêu em vì em làm anh không thể không yêu, cưng ạ! Em có
yêu anh không? Hình như chưa bao giờ em nói là em yêu anh!”


Tôi cười. Bỗng tôi nảy lên một ý định thật đồi bại!


“Anh, làm bây giờ đi! Em muốn....”


Tôi nói rồi liếm vào tai Kha.


“Trời đất! Đây là phòng làm việc! Em đã từng bảo với anh còn gì.”


“Không muốn thì thôi, hứ!”


Kha cười những cũng bắt đầu hôn tôi. Chúng tôi cùng nhau ngay trên ghế ở
phòng làm việc. Tôi như ngồi trên một cái cột bằng đồng,nó nóng và to
tướng, trong tiếng rên của Kha và tôi.


Bao giờ sách Nguyên xuất bản?”


Kha hỏi tôi khi đang khuấy nồi chè.


“Tôi cũng không biết. Đã gửi nhà xuất bản.”


“Còn quyển sách tái bản?”


“Đầu tuần sau. Chú cũng cập nhập thông tin về tôi nhanh đấy!” – Tôi cười.


“Anh không khi nào quên được em, em biết chứ?”


“Tôi không biết, chú Kha ạ. Mọi chuyện đã kết thúc. Chú không được phép nhớ về tôi, và hãy quên tôi bằng mọi giá!”


“Em...”


“Nấu xong chưa anh, em đói bụng quá!” – Thảo bế thằng bé xuống và hỏi Kha.


“Nhóc dậy rồi đó à? Sang bác bế cho mẹ dọn cơm với bố nhé.”


Thằng nhóc mới ba tháng nhưng lanh lợi ra mặt. Nói chuyện với nó, nó
phấn khởi đá đá chân lên, phì phèo nói theo dù không biết nó muốn gì.


“Sang bác đi con! Mẹ mệt con quá! Sáng giờ!”


Thảo đưa thằng bé sang tay tôi.


“Anh!” – Thảo khều Kha – “Sao thằng này không giống anh hay em mà giống anh Hai quá vậy? Anh xem kìa, hai cái mặt y hệt nhau.”


Tôi bế thằng bé đến chỗ gương. ĐÚng là nó càng lớn càng giống tôi. Mắt
màu nâu và mũi thật cao. Nó nhìn tôi qua gương, cười làm nước bọt ướt
hết tay tôi.
“Khỉ! Nhoi quá vậy.” – tôi mắng yêu thằng cháu. Nó lại cười. Qua lớp
gương, tôi thấy Thảo đang với tay lấy bát đũa và Kha lại nhìn tôi.


















*******















Kha đến nhà ăn tối cùng gia đình tôi theo lời mời của mẹ. Bố mẹ tôi có
vẻ quý Kha dù với bố đây là lần đầu gặp mặt còn với mẹ thì chỉ là lần
thứ hai. Thảo đi học về đúng giờ cơm, trông thấy Kha nó hớn hở


“Chú đến dùng cơm rồi kìa!”


Mẹ tôi nhìn Thảo.


“Chú nào con?!”


“Thì Chú Kha này! Anh Hai bảo con gọi bằng chú!”


Mẹ tôi cười. “Cái con này, anh mày nó đùa thôi. Kha nó hơn anh Nguyên có ba tuổi.”


“Hi, con biết mà. Con chọc ghẹo ảnh thôi!”





Thảo ngồi xuống ghế cạnh bên mẹ tôi, đối diện với Kha. Bố tôi ngồi ở
giữa bàn, bên phải là tôi và Kha và bên trái là mẹ và Thảo. Chị làm ngồi
sau Thảo.
Bữa cơm khá thú vị, tôi nghĩ là vậy vì mọi người “không ai chú ý” đến
tôi nữa, chỉ lo nói chuyện với Kha làm tôi được vô tư ăn uống. Thay như
mọi khi sẽ là việc bố hỏi tôi hôm nay làm ăn thế nào, sau đó là mẹ tôi
với lọ nước hoa con ngốn hết bao nhiêu tiền đó, con Thảo sẽ vất vưởng ăn
theo sao Hai không mua trả em lọ gel....



Sự vô tư của tôi bỗng dừng lại khi tôi thoáng thấy trong mắt Thảo khi
nhìn Kha, có một chút gì đó bất thường. Đôi khi nghĩ lại mọi chuyện, tôi
vẫn cứ trách mình, một cách ích kỉ, nếu như tôi không chở Kha ghé qua
nhà, nghĩa là mẹ và Thảo không biết Kha, sẽ không có bữa cơm tối, không
có tình cảm nảy sinh Thảo dành cho Kha để rồi tôi hi sinh tình yêu của
tôi cho em gái và cho người tôi yêu thương nhất. Tôi có yêu Kha không?
Chưa lần nào trong suốt cuộc tình, tôi chính thức nói rằng tôi yêu Kha.
Tôi quá ngu ngốc, và hèn mọn, ba chữ, em yêu anh, nếu tôi nói ra dẫu chỉ
một lần, có thể chúng tôi sẽ không mất nhau và rơi vào một vòng luẩn
quẩn cho anh vợ-em rể- em gái-người yêu.


Sau bữa cơm tối, Kha ngồi lại với gia đình tôi một chút. Rồi Thảo đề nghị đi uống nước với Kha. Tôi thấy mình bắt đầu khó chịu.


End Chap. 10

Chap. 11: Nhằm tách trà của sếp?!


“Thôi tối rồi, cho sếp về đi, mai ổng còn đi họp đấy!”


“Vậy à. Thôi cháu về đi Kha.” – Bố tôi nói.


“Dạ không sao. Cháu cũng buồn vì về nhà có một mình. Bác cho Thảo đi với cháu và Nguyên nhé.”


“Ừ, mấy đứa đi đi. Nhớ tranh thủ về sớm.” – Mẹ tôi nói.


“Sếp lên phòng với em tí, em đưa cho cái USB có tài liệu mai họp.”


Tôi nói rồi đứng lên phòng, một cách khó chịu. Như hiểu ý, Kha đứng dậy đi với tôi.


Tôi lên phòng rồi đóng cửa lại.


Kha ôm tôi từ phía sau. “Em sao vậy?”


Tôi đẩy Kha ra. “Tôi khó chịu quá! Anh hiểu ý tôi chứ?”


“Nguyên à, em không tin anh sao?”


“Tôi không biết. Chỉ là tôi thấy mình khó chịu khi nhìn thấy anh và...em gái tôi!”


“Thôi nào, đừng giận nữa! Anh xin lỗi. Lần sau anh chỉ làm việc gì em thích thôi. Được chưa.”


Kha nói tiếp. “Ủa, mà USB gì vậy em?”


“USB chương trình đề phòng! Người yêu và em gái tôi!”


Kha cười. “Em ghen cũng dữ dội nhỉ! Ha ha.”


“Tôi không ghen! Chỉ là thấy khó chịu.”


“Ok, anh sai. Thôi đi cho Thảo nó vui.”


Tôi bị Kha kéo xuống nhà.









Chúng tôi đi xe của Kha. Thảo ngồi cạnh Kha trên ghế trước, tôi ngồi
phía sau một mình. Kha nhìn vào kính hậu, mỉm mỉm cười nhìn tôi.


Vào quán cà phê, Tôi và Kha ngồi đối diện, Thảo lại ngồi cạnh Kha. Chỗ đấy là của tôi chứ! Nhưng làm sao để nói ra?!


Hai người họ nói chuyện rôm rả. Tôi uống một li chanh Rum và ăn đậu phộng.


“Thôi đi về. 11h rồi!” – tôi nói.


“Về hả Hai. Sớm quá!”


“Vậy thì mày ở đây. Hai về trước!”


“Hic, thấy ghét. Về thì về.” – Nó quay sang Kha – “Ảnh lúc nào cũng bắt nạt em!”


Kha cười. “Em hiền quá nên bị anh Nguyên ăn hiếp rồi. Em phải dữ dằn lên!”
Tôi xách túi bước ra cửa.


Lúc về Thảo ngồi phía sau, tôi và Kha cạnh nhau. Nó vẫn cùng Kha trò
chuyện. Thi thoảng nói hỏi tôi nhưng tôi chỉ ậm ừ cho có, nhát gừng đầy
lười nhát.


“Cảm ơn anh Kha nhé!” – Thảo nói khi về đến nhà. Nói rồi nó mở cửa xe bước xuống rồi vào nhà.


“Em không vui à?” – Kha hỏi tôi. Tôi không trả lời, mở cửa xe bước vào nhà. “Tôi vui hay không anh cũng quan tâm sao?”


Kha khựng lại, thoáng buồn rồi nhấn ga đi.




















Tôi đến công ty và check mail. Tôi nhận được mail của Kha. Quái lạ, có chuyện gì mà lại gửi mail cho tôi?






“Anh xin lỗi vì đã làm em buồn. Lần sau anh sẽ không làm thế nữa. Em
đừng giận anh nữa nhé. Anh chỉ xem Thảo như em gái thôi, không có gì hơn
nữa đâu.
Nếu em không chịu tha lỗi cho anh, còn giận anh, anh sẽ tuyệt thực đến chết!”
Tôi cười khi đọc hết mail. Lố lăng quá đi!
“Em cười rồi nhé. Không được giận anh nữa nhé.”






Kha từ phòng bước ra. Hôm nay đến sớm hơn cả tôi.


“Tôi cười thì liên quan gì đến việc giận anh hay hết?”


“Thôi mà, anh xin lỗi. Em muốn anh làm gì? Em nói đi, anh sẽ làm tất cả.”


“Không biêt!” – Tôi nói rồi mang tách trà đi rửa. Tôi ghé qua phòng lấy luôn tách của Kha.


Tôi rót vào tách tôi và Kha trà rồi mang lại phòng cho Kha.


“Anh muốn tách của em!” – Kha nói khi đỡ lấy tách trà.


“Tùy!”


Tôi đặt tách của tôi xuống bàn Kha rồi mang tách của Kha ra bàn của mình. Lão cười cười khoái trá, mặt thật đểu!


















“Nguyên em! Hình như chị phát hiện em lấy nhầm tách trà của sếp!”


Bà chị kế toán ngồi ở bàn tôi, thánh thót nói. Tôi giật mình, bối rối. Chị ta biết việc của tôi và Kha?


“Đâu, của em mà!” – Tôi nói dù đó thật sự là tách trà của Kha.


“Đừng có hoang tưởng cưng! Của sếp đó! Mang vào đổi lại đi. Ai uống nhầm
tách của ổng là có chuyện đấy!” – chị ta huýt sáo và nói.


“Gì mà ghê vậy chị?”- Tôi hỏi lại.


“Vì chị từng bị ổng chửi vì đã lấy nhầm tách của ổng!”


“hả??”


“Thật! Thôi em mang vào trả đi. Lí nhí xin lỗi nữa. Chắc ổng chưa uống nên chưa phát hiện ra đấy.”


“Vậy để em mang trả lại.” – Nhưng làm sao trả vì cái tách này là Kha bắt tôi đổi với anh mà.


“ừ! Thôi chị đi mần! Tám thế đủ rồi. Hẹn em giờ trưa chị em mình với con thủ thư và cụ trưởng phòng ở căn tin tám tiếp!”


“Ok! Bye bye chị yêu.”


“Bye cưng!”








Bà chị kế toán khuất bóng, tôi bưng tách trà uống một ngụm. Tôi cười,
hít thở mùi hương còn trong tách. Mỗi người sẽ để lại mốt dấu ấn trên
những vật dụng mà mình thường dùng, đó là sự thật đấy bạn ạ. Trên tách
trà của Kha, vương lại hơi thở anh, mùi vị của nước bọt trên miệng tách,
dấu vân tay trên tay cầm, lằn môi lên chỗ chạm vào tiếp xúc. Tất cả,
đối với tôi thật thiêng liêng và kì vĩ, đầy cuốn hút, bí ẩn và hoang
lạc, chìm đắm trong xúc cảm lâng lâng.






















“Thông báo với mọi người, cuối tuần này chúng ta sẽ đi dã ngoại.”



Kha thông báo khi buổi họp đã kết thúc. Con thủ thư hí hửng nhất.
“Đi đâu vậy sếp? Lên Đà Lạt đi, về quê em đi!”


Bà chị kế toán bĩu môi. “Dẹp đi em! Lên đó chị không chịu được đâu. Chị xong cưng à.”



Ông trưởng phòng tiếp lời. “Ừ, đừng có lên đó, tôi cũng dị ứng xứ lạnh!”
Kha nghe mọi người nói rồi cười. “Thế cậu Nguyên muốn đi đâu?”


Tôi giật mình. “Tôi thì sao cũng được. Tùy mọi người. Đi chơi là ok rồi.”


Con nhóc mới vào làm tiếp. “Em cũng vậy. Tùy sếp. Đi chơi free là em chịu!”


Tôi với nó đánh tay nhau cùng nhất trí. Nhìn lên Kha đang chau mày nhìn
tôi. Tôi đọc được trong cái nếp nhăn đó là sự tức giận. Cậu bảo tôi
không được nói chuyện với em gái cậu mà giờ cậu hí hửng với nhân viên nữ
là thế nào đây? Tôi ngồi đàng hoàng lại, lén nhìn lão.


“vậy đi biển, mọi người nghĩ sao?” – Kha nói.


“Tôi tán thành!” – bà chị kế toán đưa tay biểu quyết.


“Tôi agree!” – ông trưởng phòng với hai tay giơ lên như người đầu hàng cùng vẻ mặt “hoang dâm vô độ”.


“Em chịu!” – con nhóc mới vào làm, lôi cả tay tôi giơ lên – “Biểu quyết dùm anh Nguyên luôn.”


Kha trợn mắt với tôi. Tôi bỏ tay nó ra rồi tự giơ lên.


“Tôi đi sắm bikini!”


Con thủ thư mặt như cái bánh tráng bị thấm quá nước, nhăn dúm lại. Bà chị kế toán hỏi nó.


“Cưng ở lại công ty trực trong lúc anh chị đi biển nhá!”


Nó la lên. “Không dám đâu! Em cũng đi bộ!”


“À, cô đi bộ!” – Kha nhướng mắt nói với nó.


“Ý là em cũng đi biển! Mọi người hùa nhau ăn hiếp em!”


Cả phòng họp cười nắc nẻ. Nhốn nháo không thể tưởng tượng.


End Chap. 11

Chap. 12: Biển, bên anh, em cùng anh...


Ông trưởng phòng cầm loa trưởng đoàn. Kha giao quyền cho ông ta làm trưởng đoàn.


“Mọi người chú ý, xếp thành hàng một. Cô thủ thư lố nhố không vào hàng sẽ nằm lại ngoài biển, không có lều cho cô nhá!”


Tôi cười đứng vào hàng thì nghe tiếng Kha từ sau lưng.


“Nặng không? Đưa anh xách cho.”


Kha nói rồi gỡ ba lô trên vai tôi. Kha mang vào, loạng choạng.


“Em mang cả tủ mỹ phẩm theo hả?”


“Một nửa tủ thôi!”


“Nặng lắm đấy!”


“Mệt! Trả đây. Đeo có một tí đã than. Tôi đeo từ sáng giờ có nói gì đâu!” – tôi giành cái ba lô lại.


“Thôi để anh. Em mang nặng hai vai chai hết thì khổ anh lắm!” – Kha nháy mắt nhìn tôi nói.


Tôi thụi lão một cái. Tiếng “á!” quen thuộc vang lên làm cả đoàn quay lại nhìn.
“Sếp Kha với cậu Nguyên rắp tâm làm gì đó?” – Tiếng bà chị kế toán.


“Nguyên à, em để tối rồi trả thù luôn! Em phải đợi anh chị xử sếp cùng
em chứ!” – ÔNg trưởng phòng. Nói rồi ông ta lôi Kha lên trên đầu hàng
đứng.



















Chúng tôi ngủ trong lều ngoài biển. Tôi và Kha một lều. Ngẫu nhiên hay
do lão Kha sắp xếp vậy ta? Bà chị kế toán, con thủ thư và cô nhóc mới
vào làm một lều, ông trưởng phòng thì với ông tài xế, những người khác
cũng tìm được đôi để nhận lều. Có tất cả là mười ba lều cho cả công ty.


Tôi bất ngờ la lên.


“Chị, mình dùng nhà vệ sinh ở đâu?” – Tôi hỏi bà chị kế toán khi vác đồ vào lều. Lều của tôi và chị ta cạnh nhau.


“Ở đó kìa em. Ngay cạnh bãi xe!” – Bà chị đẩy gọng kính mát xuống và chỉ tay cho tôi thấy. – “Em có vấn đề gì hả cưng?”


“Hic, tối...làm sao em dám đi?!”


“Ê mày, đừng có hù chị nha! Chị cũng...như mày thôi!” Bà chị đánh tôi một phát.


“Em nói thật mà!”


“Tối nay xếp hàng một, tôi dắt đi hết! Chịu chưa?” – Kha cười nói.


“Sếp hứa đó nha! Khuya nay em sang đập cửa lều mà ko dậy đi!” – chị ta nói.
“Hả?! Chị nói thật hả?”


“Em không biết! Các em..” – bà chị kêu hai con nhóc – “Vào lều chuẩn bị cho chị vào”


Cả bọn cười rần lên làm ông trưởng phòng đang trong lều thò đầu ra tám chuyện. Cái mặt lãi “đực” không chịu nổi.


























“Cuối cùng anh cũng được ở cùng em, dù chỉ là một đêm!” – Kha nằm lên
đùi tôi khi tôi đang lấy khăn tắm từ ba lô. Trời nắng quá, tôi cũng chưa
muốn ra ngoài vội nên cũng ngồi yên, nghịch tóc Kha.


“Làm thấy ghê! Làm như lần đầu tiên anh được ở cùng tôi vậy! Anh cày người tôi không sót chỗ nào!”


Kha cười. “Gọi tôi là anh thì cậu xưng em đi! Có hai đứa mà cậu cứ cộc
cằn với tôi hoài vậy?” – Kha rúc vào bụng tôi. Anh ta cắn tôi một phát
vào bụng.


“Úi!” – tôi la lên- “Anh bị điên hả?”


“Ừ, điên rồi. Em làm tôi phát điên rồi. Tôi không thể bình thường khi ngửi thấy mùi cơ thế cậu, khi nằm trong lòng cậu.”


“Hôm nay anh bị con ma sễn nhập rồi.” – Tôi cười, ngắt cái mũi Kha.


“Em này!” – Kha gọi tôi.


“Gì?”


“Anh quăng em ra biển liền bây giờ nhé! Em này!”


“Gì?”


“Trời đất! Tôi kêu mà trả lời thế hả? Em này!”


“Anh nói đi! Mệt quá!” – tôi lấy chai nước ra uống – “Khát muốn chết!”


“Nước đó không hết khát đâu! Nước của anh mới đã khát! Ha ha.”


Tôi cười làm sặc nước, phun ra ướt hết người Kha.


“Anh cho tôi uống xong rồi nói không được hả?”


“Nằm với anh chút đi.”


Tôi nằm xuống cạnh Kha. Kha đưa tay lên cho tôi gối đầu.



“Em dọn ra ở với anh đi.”



Tôi cười.


“Anh cũng biết là em không thể mà.” - Tôi nằm lên ngực Kha. Tôi nghe hơi
thở anh từ tốn, nhẹ nhàng. Nhịp tim từng tiếng, như những bước chân từ
thiên thu vọng lại.


“Ừ, anh biết mà. Em có yêu anh không?”


Tôi đã không trả lời, chỉ đặt lên môi Kha một nụ hôn thật dài.


Hai đứa nằm nói chuyện một hồi ngủ quên đi. Chúng tôi bị đánh thức bởi tiếng chị kế toán.























“Ra tắm biển đi hai quý ngài. Ra biển nằm ngủ là sao đây?”


Kha ngáy ngủ rúc đầu vào tôi ngủ tiếp. Tôi trả lời làu bàu


“Uhm....Em biết rồi! Em ra liền!”


“Hai người có năm phút. Không là tụi này đốt lều!”


Tôi ngồi dậy lay Kha.


“Anh! Dậy đi nếu không sẽ thành heo thui đấy!”


Kha vẫn không nhúc nhích, rúc vào tôi sâu hơn. Tôi nhột quá đẩy anh ra.


“Thôi dậy đi! Ra biển thôi anh! Đêm rồi ngủ. Em ngủ với anh cả đêm nay mà! Yên tâm đi.”


Kha cười cười rồi mở mắt.


“Anh yêu em!”


Rồi anh ta cắn vào môi tôi.


























Chúng tôi tắm biển, chơi bóng chuyền rồi thuê ca nô chạy biển. Chúng tôi
đua ca nô! Giải bóng chuyền nghiệp dư thuộc về đội tôi, Kha và con thủ
thư. Còn đua ca nô, người giành giải nhất là...bà chị kế toán. Chị ta
chở ông trưởng phòng, Kha chở tôi.


Cả bọn nằm xếp lớp trên cát, thở hì hục sau cả buổi “triệt phạt” nhau.


Không nhớ là chuyện gì mà Kha bị mọi người đào hố chôn lại. Ông trưởng
phòng xem mặt như tượng đồng vậy mà cũng bậy bạ ra mặt. Ông ta lấy cát
nắn thành bộ củ rồi đặt lên vị trí trên người Kha. Những ba bộ củ, với
size cực to và hình thù quái chiêu, được đặt ở..cổ, bụng và vị trí đúng
của nó. Chúng tôi cười muốn đau bụng.


“Sếp ơi là sếp!” – con thủ thư nói – “ra biển mới biết sếp của em .... đồ sộ quá! Đến những là ba!”


Cát lấp đến mũi nhưng Kha cũng ráng nói


“Các người dám hành sếp! Khi về tôi trừ lương hết!”


“Ối sếp ơi, chờ đến khi đó đi!”


Lát sau bà chị kế toán đi với mấy cô nữa, lên chợ hải sản mua ghẹ, mực,
tôm..để chuẩn bị cho buổi lửa trại về đêm. Cánh nam nhi khác thì kéo
nhau nhậu nhẹt với mấy em ở nhà hàng (?!) còn tôi và Kha sau khi tắm
nước ngọt thì đi dạo trên bãi biển.

















Tôi mặc áo thun lascote với quần lửng kẻ sọc, Kha cởi trần và mặc chiếc quần ka ki ngắn đến gối.


“Anh show hàng nhỉ?” – Tôi hỏi khi đang lấy gel vuốt lại tóc.


Kha cười. “Em ghen đấy à?”


“Ừ! Tôi ghét con nào đó nhìn vào người anh. Với vẻ thèm khát! Vì đó là của tôi.”


Tôi cười nói. Kha cũng chui vào lều mặc áo vào, một chiếc áo thun màu
tím nhạt có tay, cổ chữ V xẻ sâu xuống hơn giữa ngực, để lộ cơ bắp và
một tí hình dung cho kẻ ham muốn.


Hai chúng tôi đi trên bãi cát. Tôi không đi cạnh Kha mà đi ra phía biển,
cho nước tấp vào chân. Có lẽ là do “buồn” nên lão lôi tôi đi sát lại và
nắm lấy tay tôi.


“Bà kế toán nhìn kìa!” – tôi nói với Kha.


“Mặc! Anh cứ nắm tay em!”


Chiều buông dần trên biển. Mặt trời thấp thoáng hiện ra sau đám mây, rồi
chưng hửng đánh tõm xuống đường chân trời phân chia bởi nước. Mấy con
tàu ngoài khơi như trò chơi vụng dại, rãi đậu ra sàn. Mặt trời nuốt
chửng chúng. Rồi trong cơ thể vô hình, tôi thấy mấy hạt đậu ấy tiêu hóa
trong mặt trời.


“Ngồi xuống đây nha em.” – Kha hỏi tôi khi ngồi xuống cát.


End Chap. 12






ToAnyOne
[Mod] Phu nhân
[Mod] Phu nhân
ToAnyOne

Bài viết Bài viết : 560
Tiền Zr Tiền Zr : 15858

Truyện Gay Anh Em Rể Phần 2 Empty
Truyện Gay Anh Em Rể Phần 2 Empty2/9/2010, 14:45

Chap. 13: Thiên tài thoát khỏi phụ nữ!


Tôi ngồi cạnh bên anh. Nhưng Kha lại nhít người sang phía sau tôi, hóa ra tôi đang ngồi trong lòng anh.


“Anh có đôi mông tuyệt đẹp!” – tôi nói.


Kha hất tôi một phát. “Anh đẹp hoàn mĩ thế này em không nhìn, chỉ để ý mỗi mông là sao?”


Tôi cười. “Nó lộ thiên thì em nhìn, vậy thôi. Nếu anh thấy ngại thì...đè cho nó sát vào!”


Kha cốc đầu tôi. Nhưng rồi lại hôn lên chỗ tai tôi. Tôi thích anh hôn
như vậy. Nó cho tôi cảm giác như có con rắn mối trườn trên người, ướt át
và trơn tru nhưng kích hoạt bao nhiêu là khoái lạc. Tôi chỉ muốn phút
giây này đừng qua đi, hãy cứ để tôi được bên Kha như thế này.






Tôi ngã người vào lòng Kha. Anh duỗi chân thẳng lại để tôi ngồi.


“Chúng ta như thế này được bao lâu hả anh?”


Kha không trả lời tôi mà chỉ thở dài. “Anh không biết nữa.”


“Nếu hết hôm nay, ngày mai chúng ta không còn là của nhau nữa, anh có nhớ em không?”


Kha cúi xuống nhìn tôi. Tôi chợt thấy mình thừa hơi quá. Tôi có là của
Kha chưa mà lại hỏi như vậy? Chỉ ba chữ EM YÊU ANH mà tôi còn chưa lần
nào nói với Kha kia mà.


“Chúng ta đáng thương quá.” – Kha nói.


“Sao anh nói vậy?” – Tôi hỏi lại.


“Chúng ta yêu nhau, chúng ta là hai gã trai yêu nhau. Đầy vụng trộm,
chẳng ai ủng hộ và đồng cảm. Cứ như tội nhân đi giữa phố phường, mọi ánh
nhìn đều chỉ làm ta thêm cảm giác đá sỏi ném vào người.”


Kha nói rồi cười. Tôi đấm vào tay anh.


“Điên quá đi. Chúng ta không có gì là đáng thương cả. Chúng ta cũng như mọi người, chỉ là chúng ta đặc biệt hơn họ mà thôi!”


“Ừ nhỉ! Thượng đế tạo ra chúng ta là để những thiên tài không phải chịu sự đọa đày của phụ nữ!”


“Câu đó hay đấy, em thích nó!”


Tôi hít một hơi rồi lại bâng quơ ngắm trời chiều. Cả hai không ai nói gì
nữa cả, chỉ im lặng cùng nhau. Gió rít nhẹ, biển rì rào sóng khi màn
đêm bắt đầu dần buông. Có hai chúng tôi ngồi trên cát, lặng yên, nhưng
bao điều có thể hiểu từ nhau.
























Buổi tiệc đêm tàn cuộc khi trăng lên giữa trời. Ai nấy vào lều ngủ. Bỏ
lại một mớ hoang tàn bụi khói của lửa củi và vỏ tôm ghẹ sau khi đã chín
tới bên than hồng.


Tôi vừa nằm xuống thì Kha cũng nằm theo tôi, vòng tay ôm lấy tôi.


“Người anh đầy mùi bia và ghẹ!”


“Thế người em có mùi gì? Anh nghe được mực nướng với ốc hương hấp sả!”


Tôi cười. Kha ôm tôi như một cái gối.


Anh ta lần tay xuống lưng quần tôi.


“Bỏ ra đi nào! Không có hứng đâu!” – tôi nói.


Kha không dừng lại mà ngồi hẳn dậy.


“Em la một tiếng là cả đoàn tụ tập lại ngay đấy!” – Lão cười đểu.


“Anh...”


Tôi thấy cái quần lót Ck của tôi được vất cạnh bên khi tôi vừa nói “Anh...”.
Một hồi, tôi cũng cương lên. Kha nắm hay chân tôi dang ra và cho của anh vào. Nhưng tôi lại đau đến chảy nước mắt.




“Đau quá!”


Kha dừng lại.


“Anh dùng condom nhé!” – Kha hỏi tôi.


“Thôi đừng, em bị dị ứng.”


“Vậy....”


“Em chịu được mà. Anh cứ tiếp tục đi”.


Tôi nắm chặt lấy vai Kha khi anh cố đưa vào. Đây không phải lần đầu tiên
nhưng sao tôi lại có cảm giác đau đến như vậy. Tôi vả mồ hôi khi Kha
cho đầy đủ của anh vào. Kha để nó nằm yên trong tôi, dùng tay mơn trớn
bên ngoài. Nó làm tôi dễ chịu hơn. Sau một lúc thích nghi được, Kha nhẹ
nhàng, rồi mạnh dần. Tôi say trong khoái cảm, dù nước mắt cứ chảy ra cả
vì quá đau đớn.


Kha lấy nó ra. Hậu môn tôi chảy máu. Tôi không thể mặc quần vào ngay
được, nó quá đau, ửng đỏ cả lên và máu cứ ra rỉ chảy. Kha vội vả lục tìm
trong túi thứ gì đó có thể giúp được tôi. Nhưng anh ta không mang theo
thứ gì cần thiết!


Tôi rất đau nhưng không muốn làm Kha lo lắng, tôi bảo với anh là tôi
không sao. Nhưng sau lần đó, những hai tuần lễ sau tôi vẫn còn cảm giác
thốn thốn mỗi khi ngồi.





















Những ngày về sau với tôi là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời.
Nó làm tôi nhớ đến mùi vị dưa hấu ngày Tết, ngọt thanh và mát lịm. Tôi
thấy mình như nhỏ lại, được nếm hết lọ mứt này đến lọ mứt khác. Hăng hắc
nhưng đậm đà cho mức bí, dèo dẻo nhưng vấn vương cho dừa. Rồi cay đắng
cho mứt gừng từng lát...


Hẳn nhiên, không một cặp tình nhân nào khi yêu nhau lại không giận hờn
hay trách móc. Tôi và Kha cũng vậy. Những ngày tháng ngọt ngào cũng qua
đi, sóng gió bắt đầu lôi đình nổi trận. Thử thách à? Nhưng thử thách này
quá đỗi gay gắt, chúng tôi đã mất nhau.


Không biết là do tôi hời hợt hay Kha quá đỗi khắt khe, tôi luôn có cảm
giác khó chịu mỗi khi Kha hỏi tôi câu “Em đang làm gì đó?”. Hẳn nhiên,
tôi bực dọc trả lời. “Làm gì mặc xác tôi!”


Hôm ấy cũng vậy. Tôi đang ngồi làm việc thì Kha đến từ phía sau, đặt lên bàn tôi li cà phê.


“Em đang làm gì vậy?”


“Anh có quá rãnh để phải theo dõi tôi không?” – tôi dằn mạnh lên bàn phím. Sao tôi lại hành động như vậy?


“Em không thích à? Anh chỉ quan tâm em thôi!” – Kha nhỏ giọng, làm tôi cũng thấy hối hận.


“Em xin lỗi....”


“Ừ, thôi em làm việc đi!” – Kha nói rồi bỏ về phòng. Bất giác, tôi thấy
toàn thân tôi lạnh ngắt. Đầu tôi mụ mị. Tôi đã làm gì vậy? Sao tôi lại
mang công việc vào tình yêu chứ?
























Kha vẫn còn giận tôi sau buổi hôm đó. Nhưng tôi phải cùng anh đi kí một
hợp đồng. Và đó chính là tên giám đốc lần trước. Tôi và Kha đều bất ngờ
khi gặp hắn. Thì ra hắn ta có đến hai công ty, và công ty tôi đều cần có
hắn để nhập nguyên liệu cho sản xuất.


“Không ngờ chúng ta lại gặp nhau!”


Vẫn điệu bộ đầy văng tục, cách liếm môi như một con chó hoang gãi vào
chân, lão ta nhễu nhạo nói khi đưa tay ra bắt với Kha. Kha mỉm cười bắt
tay với hắn. Nhưng hắn không hề chú ý đến Kha, ánh mắt của hắn chỉ nhìn
mãi chỗ tôi.


Tôi không dám ngước mặt lên nhìn hắn. Và nếu hắn có là một người thanh
sạch, tôi cũng không dám nhìn bởi tôi biết nếu Kha bắt gặp tôi nhìn vào
gương mặt đểu của hắn, Kha sẽ buồn và giận tôi thêm.


“Cậu Nguyên ngày càng đẹp trai ra đấy!”


End Chap. 13

Chap. 14: Xin lỗi anh


Tôi bấu tay vào đùi mình. Nhìn sang, tôi thấy Kha cũng run lên, có lẽ vì giận.


“Thôi quen quá rồi, tôi nói thẳng vấn đề luôn nhé!” – lão ta nói.


“Ông cứ nói. Nếu có thể, tôi sẽ trình lên tổng công ty.”


“Thôi trình làm gì, mệt! Rách việc. Tôi sẽ kí hợp đồng với công ty anh,
nhưng anh cho tôi xin một trợ lí. Tôi quá bận rộn và cần người tiếp
tay.”


Lão đảo mắt nhìn tôi rồi dừng lại ở ngực áo. Tôi ngó xuống ngực áo mình
thì có một chiếc cúc áo bị hở ra, gần chỗ túi và hắn nhìn xéo góc sẽ
thấy một phần cơ thể tôi. Tôi đưa tay cài lại rồi kéo ghế ngồi xích ra
ngoài bàn.


“Sao ông không tìm đến các trung tâm giới thiệu việc làm?” – Kha hỏi.


“Uhm, lũ đó không làm được gì ra trò cả. Tôi cần một người có kinh nghiệm, và ..giúp ích được cho tôi.”


Lão cười làm rung lên cái môi như một cái tàu ngựa, thâm đen, khủng khiếp.


“Vậy công ty tôi có thể giúp được gì cho ông?”


“Cậu học đến giám đốc mà ngu quá vậy?” – Lão hất hàm hỏi Kha. Kha đặt
khăn ăn lên bàn, có ý đứng dậy. Tôi kéo tay Kha ngồi xuống.


“Tôi muốn cậu Nguyên sang làm ở công ty tôi, làm trợ lí cho tôi. Khi nào
hợp đồng hết hạn, tôi sẽ trả cậu ta. Hẳn nhiên, tôi sẽ trả cậu Nguyên
khoảng lương gấp đôi bên cậu.”


“Xin lỗi ông, nhưng công ty tôi không có yêu cầu hay điều khoản nào với
nhân viên về việc sang nhượng như vậy! Đó là việc không thể chấp nhận.”


“Mẹ kiếp, vậy thì đếch kí gì nữa. Biến đi cho rãnh mắt!” – Lão hét như một con nghé ngọ bị thọc tiết.


Kha đứng dậy và dắt tay tôi lôi đi.


“Để rồi xem, mày làm được trò gì!” – Lão ta nói.


Vào đến xe, Kha đấm tay vào vô lăng


“Mẹ kiếp thằng chó!”
















Tôi nín thở. Không khí thật căng thẳng.


“Anh à....” – tôi nói sau mươi giây im lặng, hổn hển nhịp tim và một chút sợ hãi.


“Anh xin lỗi vì đã nóng giận.” – Kha nói khi cầm tay tôi, áp vào ngực anh.
Thời gian như lắng đọng, chỉ còn tiếng ồn ào bất diệt của phố phường.
Phút giây đó tôi thấy mọi thứ dừng lại hẳn, nhưng âm thanh vẫn truyền
với vận tốc kinh hồn giữa những hình nhân đơ đễnh trên phố. Thật kì lạ
làm sao.

















Đêm đó tôi ngủ lại nhà Kha. Suốt đêm chúng tôi không làm tình, không nói
chuyện, và cũng không ngủ nốt. Sau khi ở nhà tắm ra, Kha nằm cạnh tôi,
úp mặt vào người tôi. Rồi anh trở người, ôm tôi vào lòng. Không tắt đèn,
và không kéo rèm. Tôi lo sợ nếu bà chủ nhà đối diện nhìn thấy Kha và
tôi ôm nhau ngủ, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.


“Để em kéo rèm lại.” – Tôi nói và định ngồi dậy. Kha kéo tôi nằm trở xuống.
“Kệ đi em. Đừng đi!”


Tôi nằm xuống lại. Kha vòng tay ôm tôi. Tôi thấy mình như cái gối không hơn kém.


“Anh à, hay là để em....”


“Đừng nói với anh em muốn như thế nhé!” – Kha ngắt lời tôi.


“Em chưa nói mà sao anh lại..”


“Em muốn làm trợ lí cho lão ta để đổi cho anh một hợp đồng nữa sao?”


Kha ngồi dậy, một cách bực dọc. Tôi cũng ngồi dậy, ôm ngang hông Kha.


“Em cũng làm công việc của một trợ lí thôi, có gì đâu chứ. Và anh sẽ có cơ hội thăng chức sau đợt này.”


Kha hất tay tôi ra rồi đứng dậy, đi về phía cửa sổ.


“Em tưởng anh là thằng ham danh lợi sao?” – Kha đấm vào khung cửa. Một
ít bụi bay lất phất, mờ ảo, chỉ một thoáng thôi nhưng nó cứ lẩn quẩn
trong tôi mãi.


“Em không có ý đó. Công ty dạo này khó khăn. Chúng ta có trách nhiệm.....”



“Trách nhiệm làm cho nó vượt qua khó khăn hả?” - Kha lại ngắt lời tôi – “Và em không phải người cần thiết cho việc đó đâu!”


Kha ngồi xuống sàn. Lấy bao thuốc trong hộc tủ và châm một điếu. Lần đầu
tiên tôi thấy Kha hút thuốc. Tôi rất sợ mùi khói thuốc, nhưng tôi không
bảo Kha tắt nó. Có lẽ thế sẽ làm anh bình tĩnh hơn.


Chúng tôi lại im lặng hồi lâu. Tiếng đồng hồ từng nhịp của kim gió.
Tiếng đêm vi vít bởi côn trùng, gió, tiếng xạc xào của lá. Tiếng thở
nặng nề của tôi và Kha.



















Kha dụi điếu thuốc thứ mười bảy vào gạc tàn rồi đễn chỗ tôi. Hôn lên môi
tôi. Tôi cảm nhận được vị mặn của đầu lọc thuốc lá. Và cả mùi hăng hắng
của khói thuốc. Chúng tôi làm tình khi đồng hồ chỉ ba giờ ba mươi phút
sáng.


Một hồi vất vả, tôi và Kha cùng trào ra. Cả hai mệt nhoài. Như hai cái
xác trơ ra trên giường vậy. Tôi nằm phía dưới khi Kha phía trên. Anh ta
đủ nặng để làm tôi bị ngạt.


“Anh! Nằm xuống giường đi! Nặng quá!” – tôi nói khi đấm vào lưng Kha. Anh cười.


“Ok, anh sẽ nằm xuống!”- Anh ta lăn qua. Tôi la lên một tiếng “Oút!” khi tay Kha ấn lên bụng tôi.



Hai đứa nằm im lặng. Mươi phút sau lại tiếp tục cho một lần nữa.


Đêm đó tôi và Kha làm tình tổng cộng bảy lần. Từ ba giờ ba mươi đến tận
năm giờ ba mươi phút. Chưa bao giờ tôi thấy mình hưng phấn đến vậy.


Chúng tôi thay phiên nhau cho vị trí. Cái của tôi khi đó như bị nhúng
vào một hợp chất bằng hắc ín trộn lẫn máu chó đen và nước dãi của mèo
cái hay sao, cứ “chỉ thiên” dù tôi đã rất mệt. Kha cũng vậy, tôi biết là
anh ta đã mệt lắm nhưng nhìn thấy cái của tôi, anh lại “chồm dậy” và
chúng tôi lại bắt đầu. Lần làm tình thứ sáu và bảy, hai chúng tôi chỉ
còn bắn ra vài giọt mà thôi. Hai đứa cười nắc nẻ nhìn “chiến tích” của
nhau đầy trên giường. Và toàn thân mỏi nhừ, nơi cần đau thì đau buốt.


Không còn sức để dọn dẹp, Kha ôm gối rồi cùng tôi ..nằm xuống sàn.


“Hình như anh vừa năm lên một chất lỏng!” – Kha nói rồi ngồi bật dậy khi vừa đặt lưng xuống. Tôi cười.


“Nó là của ai đây?”


“Hình như là của em!”


Tôi đấm Kha một cái. “Sao anh biết?”


“Anh..đã nếm nó!”


Tôi cười lăn lộn. “Thôi kinh quá đi. Nằm sang bên em cho sạch này.”


Tôi vừa nhít người qua thì cũng...bật dậy như Kha.


“Em cũng vừa nằm lên một chất lỏng!”


Đến lượt Kha cười. “Thôi được rồi, lấy áo anh mà lau đi!” – Kha nói rồi
lấy cái...quần của anh đưa cho tôi lau “cái chất lỏng” ấy.


Lăn qua trở lại, Kha ngủ thiếp đi.
















Tôi mặc quần áo, đắp chăn lên người Kha rồi ra ghế ngồi. Tôi không ngủ được.




Kha trong giấc ngủ ngây thơ như một bông hoa ti-gôn. Có đúng không nhỉ? À
không, nó là sự hòa trộn của bồ công anh cánh mảnh, thoang thoáng tường
vi điệu đàng và sự kiêu sa của lan hồ điệp nữa. Dù đã ngắm anh rất
nhiều lần trong giấc ngủ (sau mỗi khi làm tình Kha sẽ ngủ say như chết
và tôi sẽ ngồi đồng đến tận mấy giờ sau), nhưng tôi vẫn bị mê hoặc bởi
gương mặt anh. Có thể gọi nó là ám ảnh, nhưng là một nỗi ám ảnh ngọt
ngào.



“Kha à, em xin lỗi! Nhưng có lẽ em sẽ chấp nhận làm trợ lí cho lão kia
thôi. Anh sẽ mất việc. Và công ty sẽ gặp bất trắc mất. Em không giúp
được gì cho anh cả, chỉ còn một cách này thôi. Em yêu anh lắm, em sẵn
sàng làm mọi việc cho người em yêu.....”


Tôi nói cùng Kha trong giấc ngủ. Ba tiếng em yêu anh, Kha vẫn chưa được nghe trọn vẹn cả ba.


End Chap. 14

Chap. 15: Nhưng em vì anh!


Tôi thức dậy rồi gọi taxi về nhà, khi Kha vẫn đang ngủ. Tôi viết cho anh một mảnh giấy.


Mẹ tôi vừa đi thể dục về.


“Xe đâu mà con đi taxi vậy?”


“Con để ở công ty. Tối qua con đi với Kha kí hợp đồng, về trễ quá nên con ở nhà Kha.”


“Ừ. Thôi con lên tắm rồi xuống ăn sáng. Có đi làm nữa không?”


“Có mẹ ạ. Nhưng hôm nay chín giờ con mới đi.”


“Ừ”


Tôi lên phòng, soạn một bộ quần áo rồi vào phòng tắm. Tôi mở nước đầy
bồn rồi nằm vào trong đó. Tôi thay áo quần xong, đóng cửa phòng lại để
xuống nhà thì Thảo từ phòng bước xuống.



“Hai đi dữ ha!”


Nó choàng cổ tôi. Tôi cười. “Có gì không hả? Quý cô?”


“Không, chỉ là thắc mắc thôi!” – nó nói.


“Hôm nay em nghỉ à?”


“Em nghỉ buổi sáng. Trưa một giờ em đi.”


“Ừ. Vậy lát chở anh qua công ty nhé.”


“Xe anh đâu?”


“Tối qua anh đi với anh Kha. Trễ quá nên anh ngủ lại nhà ảnh.”


“Em muốn làm công việc giống anh! Với anh Kha!” – nó cười.


“Trời đất! Mà em có làm như anh thì mẹ cũng không cho em đi quá 11h đâu! Em đừng vô vọng nhé. Ha ha”.


“Xì. Anh có dám cá với em là em sẽ cưa đổ anh Kha không?”


Thảo hỏi tôi rồi lên phía trước nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi giật mình.
Làm sao đây? Một vụ cá cược của anh trai và em gái có ý định cưa đổ
người yêu của anh trai?!


“Ừ...ờ...không nói nữa, anh đi xuống nhà ăn sáng đây!”


“Đồ nhát gan, không dám cá với em à?”


Tôi bỏ xuống nhà. Thảo cũng xuống theo và không ngớt lời khiêu khích tôi.





















Thảo chở tôi đến công ty. Vừa đúng lúc Kha đến. Tôi không bao giờ muốn
Thảo gặp Kha, linh cảm cho tôi biết “có điềm không lành”.


“Chào hai anh em!” – Kha từ xe bước xuống.


“Em chào anh!” – Thảo hớn hở.


“Em ăn sáng chưa? Đi ăn với anh nhé.” – Kha nói với Thảo nhưng nhìn...tôi.


“Em đã ăn rồi.” – Thảo trả lời.


“Còn anh Nguyên của em?” – Kha hỏi Thảo – “Anh Nguyên đã ăn chưa?”


“Ảnh ăn rồi anh à. Ông này không ăn sáng thì không có chuyện ngồi xe đến công ty đâu.”


“Hình như em đã hết nhiệm vụ! Đề nghị quay xe và về phụ mẹ!” – tôi ra lệnh với Thảo.


“Anh Kha thấy không, ảnh lúc nào cũng ăn hiếp em!”


Kha cười. Tôi ghét cái cách anh cười như vậy.


“Thôi Nguyên, cho em nó đi uống cà phê với anh đi!”


Tôi nghiến răng và lườm Kha. Lão cười cười rồi bảo Thảo để lão dắt xe vào bãi, xong trở ra kéo tôi và Thảo lên quán cà phê.


Thảo và Kha nói chuyện hợp và ăn ý hơn với tôi và Kha. Tôi nghĩ vậy. Mỗi
khi nói chuyện với Kha tôi chỉ có thể nhiều lắm là mười câu, sau đó tôi
sẽ im lặng và gật gù nghe anh ta nói. Thảo thì khác, nó luôn có nhiều
đề tài để nói, thiên thu và vi vu, bất chấp không gian, địa điểm, miễn
có ai đó đối diện chịu ngồi cùng nó mà thôi.


“Thôi anh lên làm đi, đến giờ rồi.” – Thảo nói- “Hẹn anh khi khác nhé,
chúng ta sẽ lại tiếp tục cho Thành Long và Châu Nhuận Phát!”


















Thảo đứng dậy chào Kha và tôi rồi bấm thang máy xuống nhà xe. Chỉ còn mình tôi và Kha.


Tôi sẽ nói với Kha về ý định của tôi đêm qua: Tôi sẽ chấp nhận sang công
ty lão kia làm trợ lí cho lão, đổi lại một hợp đồng nữa cho công ty.


“Anh này...” – Tôi gọi Kha, khi Kha đang cho sữa vào tách cà phê thứ ba.
Kha có một cách “bù năng lượng” như vậy sau mỗi lần mây mưa với tôi,
nghĩa là sẽ uống tù tì vài ba tách cà phê sữa. Anh ta cũng không biết
tại sao.


Kha dừng lại, ngước lên nhìn tôi.


“Có chuyện gì hả em? Mặt anh dính lọ à?”- Kha nháy mắt nhìn tôi.


Tôi hít một hơi, ngồi thằng dậy.


“Em sẽ sang công ty lão giám đốc kia.”


Kha trợn mắt nhìn tôi. Anh ta đặt tách cà phê xuống bàn rồi ngã người ra ghế.


“Anh mong là em đùa!”


“Em không đùa. Em sẽ làm như vậy!”


Kha đan tay đặt lên bụng, rồi nói.


“Nếu em làm vậy, anh nghĩ là chúng ta không còn gì để nói. Em không xem
anh là gì cả, anh không là gì đối với em, và lời anh nói em không thấy
nó đáng để nghe và chấp nhận.”


Một cách điềm nhiên Kha nói, nhưng đôi mắt anh ầng ậng nước. Hai mi mắt
rung rung cố giữ từng lời nói tuôn ra khô khốc, nhưng nó vẫn trơn tuột
và dịu dàng đi, tôi nghĩ đó không phải là cách biểu cảm mà Kha muốn.


“Anh à, em...”


“Em có thể nói lại, rằng em chỉ đùa, anh sẽ không để bụng và anh sẵn sàng xin lỗi em!”


Kha nắm tay tôi. “Em nói đùa phải không?”


“Em không nói đùa. Em sẽ làm như vậy.”



Kha nhìn tôi chăm chăm, đôi mắt anh như dán vào tôi vậy. Tôi thấy mình
lạc lỏng và trơ trọi. Những bàn ghế quanh tôi bỗng chốc tan rã, hóa ra
những đốm vàng loe hoe. Tôi thấy mình như đang ngồi trên phản gỗ, đặt
giữa một cánh đồng đầy hoa cúc vàng và Kha đang đứng đối diện tôi. Đôi
mắt Kha rời khỏi tôi, kéo đến những bông hoa chung quanh, chúng ngã cụp
và trơ ra sắc úa vàng. Rồi đất chung quanh tôi sụp xuống. Tấm phản gỗ
xốc mạnh. Tôi giật mình. Tôi lại ngồi ở quán cà phê, Kha đang ngồi đối
diện tôi và bàn ghế không phải hoa cúc vàng mà là sắt và gỗ.


“Được, em có thể muốn làm như vậy. Nhưng em ra đi với sự đồng ý của anh!”


“Anh có thể không đồng ý, và em có thể nghỉ việc để làm điều em muốn.”


“Nguyên! Có chuyện gì mà em phải bất chấp vì tên vô loại đó chứ?”


Kha hét tên tôi. Làm mọi người trong quán ngoáy lại nhìn tôi.


“Em xin lỗi! Nhưng em chỉ biết em cần làm như vậy.”


“Vì điều gì?”


“Em nói ra, anh sẽ có thể không tin. Nhưng em chỉ vì anh!”


“Nếu em vì anh, anh xin em, hãy đừng làm điều đó. Anh sẽ giải quyết mọi
thứ. Em không cần làm như vậy. Đã một lần em hi sinh vì anh rồi. Anh
không muốn điều đó xảy ra lần thứ hai đâu!”


Kha nói trong tức giận rồi xách túi bỏ lên lầu. Tôi ngồi một mình. Gục đầu xuống bàn.



End Chap. 15

Chap. 16: Hối hận, đừng thốt lên như thế!


Có lẽ cũng khá lâu, có ai đó khẽ lay tôi:


“Nguyên à, cưng có sao không?”


Chị kế toán nhìn tôi ái ngại. Chị ta kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi.


“Nói chị nghe xem....”


Tôi bỗng ôm chị ta khóc nức nở. Tôi thật yếu đuối. Tôi không thể kìm chế được và tôi cũng không biết vì sao tôi lại khóc.


Chị kế toán vỗ vỗ lưng tôi.


“Em và sếp yêu nhau phải không?”


Tôi buông chị ra, thoáng bối rối.


“Kìa chị, sao lại nói thế, em...”


Chị ta cười. “Em đừng qua mắt chị. Chị biết điều này khi chị thấy em
dùng tách trà của sếp. Và không phải hiển nhiên em và sếp ở cùng lều khi
đi biển đâu!”


“Em...”


“Em đừng lo lắng, vì chị hiểu mà. Chị cũng như em và sếp thôi!”


“Ý chị là...”


“Chị cũng là một người đồng tính!”


Năm tiếng “tôi là người đồng tính” thật không phải ai cũng có thể đủ can
đảm để nói ra. Người ta xem nó như một cái cửa cao kều, và những người
nếu vượt qua được cánh cửa đó sẽ tìm lại được chính họ. Giữa biển người,
nhưng chỉ có một ít người cần vượt qua cái cửa đó. Trong đó có tôi, và
tôi chưa bao giờ có ý định trèo qua cánh cửa đó để bước vào một điều
đích thực cho tôi. Tại sao người ta lại đồng tính và tại sao người ta
phải khổ sở khi không được tìm lại bản thân họ chứ? Điều đó có thể để
giúp tôi biện minh khi tôi đã trốn tránh chính tôi bấy lâu nay.


“Thật ra.....”


“Chị biết không phải dễ dàng để nói ra. Nhưng em cần chấp nhận nó thôi Nguyên à.”


Tôi không nói gì.


“Ban nảy sếp lên phòng cũng hầm hầm giận dữ. Tụi nó bàn tán xôn xao. Chị
nhìn đi lại thì không thấy em, nên chị đoán đã có việc gì đó mâu thuẩn
giữa hai người.”


Tôi kể cho chị ta nghe đầu đuôi, từ việc lần đầu tiên tôi gặp Kha, đến
khi anh nhận tôi vào làm rồi những vụ kí kết hợp đồng. Có một điều mà
tôi đã cố giấu các bạn gần suốt câu chuyện này. Nhưng đã đến lúc tôi
nghĩ nó cần được nói ra. Là tôi không chỉ qua đêm với duy nhất lão đối
tác đó, mà là với một số người nữa, mỗi khi họ kí hợp đồng với công ty
tôi!


Nhiều lúc tôi thấy tôi thật điên khùng và bệnh hoạn. Tại sao tôi luôn
sẵn sàng qua đêm với họ khi họ nói “đổi cho một chữ kí”. Là nam hay nữ,
đàn ông hay đàn bà, tôi không thể hiểu, tại sao lũ dâm đãng như vậy lại
có thể đạt đến những chức vị quá cao thế kia, nghĩa là chúng có thể sinh
sát cả một công ty khác chỉ với một chữ kí của chúng.


Tôi không đẹp trai. Tôi có một cơ thể bình thường, cơ bắp vừa đủ để mặc
được những chiếc áo pull ôm sát và có bộ củ hoàn hảo đến độ có thể, ẩn
sau những lớp quần. Nhưng tôi nghĩ điều đó chỉ có mình tôi biết, thêm
nữa là Kha, chứ sao bọn người kí hợp đồng với Kha lại dễ dàng nhìn ra
điều đó.
Chị kế toán nghe tôi kể. Chị ta không nói gì, chăm chú lắng nghe, thi thoảng ậm ừ theo mạch chuyện.


“Rồi em vẫn quyết định vì sếp thêm lần này nữa?”



“Có thể chị à....”


“Em có yêu sếp không?”


“Có!” – tôi trả lời gần như không suy nghĩ.


“Chị nghĩ em nên quên đi việc hi sinh lần này. Không gì đau khổ hơn khi nhìn người mình yêu với người khác đâu em!”


“Nhưng em cũng không thể nhìn Kha bị công ty khiển trách, anh ấy sẽ mất việc...”


“Nhưng như thế Kha sẽ thấy hạnh phúc hơn. Ít nhất là trong Kha nhận ra em có chỗ cho anh ta!”


“Chị ơi, em không muốn....”


“Nếu em muốn Kha có một công việc, em sẽ phải hi sinh không chỉ danh dự và nhân phẩm, em sẽ mất cả Kha.”


Chị ta thở dài.


“Chị từng yêu một người. Chị cũng từng như em. Và chị đã hối hận, nhưng đã quá muộn màng để chị có thể thay đổi quyết định.”


“Chị....”


“Chị cũng từng yêu sếp mình, một người phụ nữ góa chồng hơn chị 17 tuổi.
Chị chấp nhận qua đêm với một lão đối tác để đổi lấy những sai sót mà
sếp chị đã mắc phải. Khi chị ta biết được, chị ta đã bỏ chị mà đi, chia
tay trong nước mắt. Chị không bao giờ quên được câu cuối cùng chị ta
nói. “Em biết làm cho tôi để tôi hạnh phúc, nhưng em có bao giờ biết
rằng thà em đừng làm gì thì tôi sẽ hạnh phúc hơn chăng?”....”



“Em xin lỗi đã làm chị nhớ lại chuyện không vui.”


“Không sao em à. Chị cũng đã nguôi ngoai. Em nghe chị, hãy đừng làm điều đó.”


“Nhưng...”


“Hối hận là hai từ không đáng để nói ra đâu em.”


Tôi cuối mặt, nhìn xuống tách cà phê đã nguội lạnh từ bao giờ.



Anh Hai ăn ít vậy?” – Thảo hỏi tôi – “Nhà em còn gạo mà!”


Tôi gác đũa ngang miệng chén, uống ít nước rồi nói.


“Uhm, anh no rồi.”


Tôi đến chỗ bếp. “Chú Kha hôm nay nấu chè bị lục nghề rồi, nhạt quá! Hết
đường rồi hả chú?” – tôi cười khi nếm chè trong nồi vẫn đang sôi. Những
hạt đậu đỏ nảy lên trong đám nước sền sệt, thơm dịu vị đường và vỏ
quýt.
Chè đậu đỏ chỉ ngon khi nấu mềm vừa tới, không quá nát để mất đi độ bùi
của đậu và nếu quá cứng thì nước chè sẽ không thơm. Thế mới biết nấu chè
cũng cần có cả một nghệ thuật.


“Nó chưa chín mà Nguyên. Sau khi đậu mềm sẽ cho thêm đường vào.”


“Ừ nhỉ, tôi quên mất!”


“Nguyên làm sao nhớ được chứ? Vì toàn do tôi nấu....”


“Hả? Anh nấu cho anh Hai khi nào?!” – Thảo hỏi Kha. Câu hỏi bất chợt làm tôi và Kha cùng giật mình.


“Ờ thì...ý chú Kha nói là anh không biết nấu!”


‘Ừ..ừ! Ý anh là anh Nguyên không biết nấu!”


Thảo và hết cơm trong chén.


“Hai ông này có âm mưu đây!”










Tôi ra phòng khách ngồi khi hai vợ chồng Thảo dọn chén bát. Nhìn thằng
cháu nằm nói chuyện một mình trên võng, tôi thấy thương quá nên ẵm nó ra
sân ngồi.




“Bác bế con ra kia chơi nhé!”


Thằng bé cười le lưỡi rồi đưa tay đón lấy tôi.


Hai bác cháu tôi ngồi ở xích đu, tôi chỉ cho thằng nhóc con bướm đang
loay hoay với đám hoa nguyệt quế. Rồi tôi chỉ cho nó một con ong đang
đuổi con bướm đi để giành hoa. Tôi không chắc thằng bé hiểu vì nó mới
bốn tháng tuổi, nhưng nó biểu hiện sự tiếp thu của nó bằng cách....cắn
vào tay tôi!



End Chap. 16
























Truyện Gay Anh Em Rể Phần 2

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Bạn không có quyền trả lời bài viết
VBOY WORLD  :: TRUYỆN GAY