Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Truyện Gay Anh Em Rể Phần 3

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
ToAnyOne
[Mod] Phu nhân
[Mod] Phu nhân
ToAnyOne

Bài viết Bài viết : 560
Tiền Zr Tiền Zr : 15858

Truyện Gay Anh Em Rể Phần 3 Empty
Truyện Gay Anh Em Rể Phần 3 Empty2/9/2010, 14:46

Hãy tha thứ cho em
“Anh à....”


Tôi gọi cửa phòng Kha khi đến giờ trưa. Cả buổi sáng, từ lúc tôi cùng
chị kế toán lên phòng làm việc lại, tôi không hề thấy Kha rời khỏi
phòng.


Tôi mở cửa bước vào. Tôi trố mắt và ngạc nhiên tột độ.


Kha với áo vest bung cổ, cravat thắt trễ xuống, chân gác lên bàn, tay cầm thuốc và tay kia đang nốc chai rượu Tây.


“Kìa anh, sao anh lại uống trong giờ làm việc?”


Tôi đến và cản chai rượu khi Kha cố nốc một ngụm. Tôi giằng lấy chai rượu làm nó bắn ướt cả áo.


“Em trả cho tôi ngay!” – Kha ra lệnh – “Em không có quyền lấy nó!”


“Anh làm sao vậy?”


“Làm sao à?” – Kha hét lên – “Tôi phải làm sao để em chịu thôi đi cái ý
nghĩ điên khùng là sẽ hi sinh vì tôi? Em có biết là tôi đã đau khổ thế
nào không? Em đừng tưởng những việc em làm tôi không hay biết. Tôi biết
tất cả. Tôi biết em qua đêm với bao nhiêu người để đánh đổi cho tôi. Tôi
biết em đã ngủ với cả tên Tổng giám đốc để giữ cho tôi cái ghế này. Tôi
không có năng lực, người giỏi thật sự là em, nhưng tại sao, tại sao em
lại làm mọi thứ cho tôi chứ?”


Tôi nắm chặt tay nắm lại. Một cách thiếu lí trí, tôi đấm thằng vào mặt Kha làm mũi anh tóe máu.


“Anh có im đi không?”


Kha đứng dậy giằng lấy cổ áo tôi. Anh nhấn tôi ngồi xuống ghế. Kha quỳ xuống chân tôi.


“Anh xin em! Anh xin em Nguyên à. Em hãy để anh được làm điều gì đó vì
em chứ. Sao em lại làm tất cả chỉ vì anh. Anh yêu em, anh không thể nhìn
em hi sinh vì anh mãi được đâu Nguyên à...”


Nước mắt tôi chảy dài.


“Kha à, anh đứng lên đi. Anh biết yêu em, anh có thể làm mọi thứ vì em thì tại sao em không thể làm điều gì đó vì anh chứ?”


“Nhưng em đã làm quá nhiều..”


“Nhưng anh cũng yêu em quá nhiều!”


Tôi ngã người và lưng ghế rồi nốc rượu trong chai trên bàn Kha. Tôi uống
như một người say dù hớp rượu chỉ là đầu tiên tôi chạm môi. Có oái oăm
lắm không vậy? Tôi đã quá đủ khi khiếm khuyết cho giới tính, vậy tại sao
ông trời lại còn đánh đố tôi thêm nữa? Ông biết tôi là một đứa ngu
ngốc, tôi là một thằng ngu đến độ bất chấp tất cả vì người tôi yêu
thương mà.


Những vòng tròn đen thẳm, lẩn quẩn chạy dài trong tâm trí tôi. Tôi thấy
tôi bị bó lại giữa những vòng đen đó. Tôi thấy mình bị ngạt thở, nhưng
trong lúc đó, tôi cảm nhận sự ngạt xuất phát khi tôi và Kha đang làm
tình cùng nhau. Tôi thấy mình ú ớ hét lên nhưng kĩ lại đó chỉ là một
tiếng rên đầy hoang lạc giữa cao trào đỉnh điểm.


Chúng tôi không nói gì, rất lâu. Tôi ngồi trên ghế và Kha ngồi dưới chân
tôi, đầu tựa vào người tôi. Tôi đưa tay vuốt mái tóc của anh. Nó cứng
và xơ xác.























“Xin lỗi, cho tôi gặp....” – tôi lí nhí nói trong điện thoại.


“Nguyên hả em? Em đã suy nghĩ kĩ chưa nè?”


Lão ta ngọt ngào nói. Tôi nghe giọng lão và nhớ đến đám phân chuồng người ta bón lót cho cây.


“Tôi....tôi có thể gặp ông riêng được không?”


“Tôi luôn sẵn sàng cho em!”


“Vâng, cảm ơn ông. Ở đây không tiện để tôi nói chuyện.”


“Tôi chờ em ở nhà hàng cũ nhé. Tối nay.”


“Tôi sẽ đến...”






“Em có điện thoại à!” – Kha hỏi khi đặt lên bàn tôi bìa hồ sơ.


“Dạ..không! Chỉ là một cuộc gọi nhầm số anh à!”


Tôi đặt bìa hồ sơ và ngăn kéo, sau khi cúp máy vội. Tôi không muốn Kha
biết việc tôi và lão đối tác kia. Tôi đã hứa với anh sẽ không chấp nhận
yêu cầu của lão, nhưng đó chỉ là do tôi hứa. Tôi sẽ thất hứa . Tôi đã
chấp nhận làm việc cho lão ta, không phải là việc nữa mà là tình nhân
cho lão mua vui.


“Em ăn tối với anh nhé. “ – Kha nói khi ngồi lên bàn tôi.


“Chắc không được rồi anh à. Em có hẹn với bạn tối nay rồi.”


“Ừ, vậy khi khác cũng được.”


“Anh đừng giận em nhé.”


“Ngốc quá, anh không nhỏ mọn đến thế đấu. “ – Kha nói rồi cuối xuống hôn
tôi. Anh à, nếu anh biết tối nay em gặp ai, anh sẽ chẳng còn muốn nhìn
mặt em nữa đâu.































“Ý ông là....”


“Em sẽ là người yêu của tôi từ sau sáu giờ chiều đến mười hai giờ đêm.
Đổi lại, tôi sẽ chấp nhận mọi yêu cầu của em, và cả nhiều điều lợi cho
thằng sếp Kha của em nữa.”


Tôi bấm chặt tay mình. Rồi tôi cũng gật đầu đồng ý lão ta. Kha ơi, em
xin lỗi anh. Nhưng em không thể bỏ mặc anh với những khó khăn được đâu.
































Sau khi rời nhà hàng với lão giám đốc, cũng như mọi khi, tôi sẽ mua chút
gì đó sang ăn với Kha. Tôi ghé tiệm chè mua hai li rồi chạy sang nhà
Kha. Kha đang ngồi trên xích đu ở sân.


“Anh à....”


Kha chạy ra đẩy xe cho tôi. “Em ăn tối chưa?”


“Em ăn rồi, anh ăn chưa?”


“Anh ăn rồi, mới dọn rửa xong. Em mua gì vậy?”


“Chè đậu đỏ.”


Kha hôn tôi rồi kéo tay tôi vào nhà.


“Ban nảy Thảo gọi điện thoại cho anh.”


Tôi giật mình. “Sao nó lại gọi cho anh? Và làm sao mà nó biết số....”


“Thảo nói mẹ mời anh cuối tuần này sang nhà chơi. Còn số điện thoại anh là do mẹ đưa. Anh có cho mẹ số.”


“Còn chuyện gì nữa không anh?”


“Em làm gì mà run dữ vậy? Mồ hôi đổ ướt hết rồi kìa.” – Kha cười rồi lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán tôi.


“Thưa cậu trẻ hết rồi! Không có chuyện gì nữa đâu!”


Tôi nói với mẹ là sang nhà Kha để đi gặp lão giám đốc kia. Tôi sợ mọi chuyện bị lộ ra.


“Hì, không có gì, chắc tại nóng quá!”


“Anh có mở máy lạnh mà! Em cởi áo ra đi, kẻo bị cảm đấy.”


“Dạ thôi anh à, em không sao.”


Tôi sợ Kha nhìn thấy những vết trầy trên lưng tôi. Dấu vết của lão biến thái khi làm tình.


“Em sao vậy?”


“Không! Em ổn mà!”


Tôi mang hai ly chè xuống bếp và rửa nó.


Tôi không có hứng để làm tình với Kha vì cả tuần nay, ngày nào lão bệnh
hoạn đó cũng gọi cho tôi. Hậu môn tôi vẫn rất đau. Nhưng không muốn làm
Kha buồn, tôi đồng ý.


Kha cởi áo trên người tôi, tôi ngăn lại. Anh không hỏi thêm, chỉ cười
rồi lại tiếp tục cho công việc dở dang. Khi Kha tuôn trào cũng là lúc
tôi đau dữ dội. Các cơ của tôi co thắt. Tôi quằn mình vì đau.


“Nguyên à, em ....em có sao không?”


“Em không sao. Chỉ là cực cảm thôi!” – tôi cố nở nụ cười. Kha ôm tôi vào lòng rồi anh ngủ thiếp đi.
Thôi thế từ đây chẳng còn gì..

Chị kế toán khoác tay tôi khi từ thang máy bước ra.


“Em và sếp ổn chứ?”


Tôi cười gượng gạo. “Vâng, ổn rồi chị ạ!”


“Ừ, thế thì tốt. Nhớ lời chị, hối hận không phải là từ đáng để nói ra đâu em à.”
Tôi mỉm cười rồi xách giỏ đến bàn làm việc. Kha đang ngồi uống cà phê ở bàn tôi.


“Chào em, hôm nay đi trễ những ba phút, anh..”


Tôi cười, hôn và ngắt lời Kha.


“Anh muốn làm gì em nào?”


Kha ôm tôi vào lòng. “Em đã làm điều anh muốn còn gì!”



















Tôi đang ở phòng họp thì có điện thoại. Dù đã để chế độ rung nhưng nó
vẫn làm cả phòng họp chộn rộn. Kha ra hiệu tôi ra ngoài nghe. Tôi xin
lỗi rồi chạy ra ngoài.


Số của lão giám đốc.


“Chào em yêu!” – tôi muốn nôn khi nghe lão nói.


“Tôi đã bảo ông đừng gọi tôi vào giờ làm việc mà!” – tôi lí nhí nói.


“Anh biết, nhưng nhớ em quá, không chịu được!”


“Nếu ông còn tiếp tục thế này, tôi sẽ....”


“Vậy thôi! Anh gọi cho sếp Kha của em cũng được!”


Lão vừa nhắc đến Kha.


“Thôi thôi! Em xin anh....” – tôi xuống giọng.


“Biết khôn đó cưng! Tối nay anh bận, em không phải sang chỗ anh nữa. Ở
nhà phục vụ thằng chó sếp của em đi!” – Lão cười lớn rồi cúp máy. Tôi
tựa lưng vào tường bất động. Rốt cuộc rồi tôi có làm được gì cho Kha
không?
























Lão giám đốc hôm nay không chịu đi xe hơi, lão muốn chở tôi bằng xe máy.
Tôi thực sự không muốn, nhỡ có ai trông thấy, nhất là Kha sẽ khó xử
biết dường nào. Nhưng tôi không được phép nói yêu cầu của mình, vì kể từ
khi hoàng hôn buông xuống, tôi đã không còn thuộc về tôi đến tận nửa
đêm.


Lão chở tôi loanh hoanh thành phố rồi dừng lại ở một hiệu bánh. Tôi biết
lão mua bánh kem để làm gì, tôi biết rõ mọi trò bệnh hoạn của lão. Lão
mua bánh kem nhưng không hề ăn, tôi cũng không được ăn đâu. Lão sẽ bôi
kem lên khắp người tôi, bắt tôi nằm lên giường cho lão liếm láp. Ghê tởm
và gớm ghiếc lắm. Nếu không muốn nói là nhục nhã.


Tôi đánh đổi bao nhiêu thứ, chỉ để vì Kha mà thôi. Lão ta giữ lời hứa,
nghĩa là lão đầu tư thêm vào công ty tôi. Kha lập được công to, những
hợp đồng béo bở đầy giá trị.


“Nguyên sẽ vui lắm em nhỉ.”


“Vâng! Anh Nguyên sẽ bất ngờ lắm!” – tôi ngồi ngoài xe, thì nghe tiếng
nói từ phía sau. Quay người lại, tôi trợn tròn mắt. Tiếng nói ấy và
người đi cùng cũng tắt liệm....

















*******

















Kha lấy khăn lau vết sữa thằng nhóc ợ hơi, trào lên tay tôi.


“Sắp đến sinh nhật Nguyên rồi nhỉ.”


Kha nói khi nhìn tôi. Tôi cười.


“Ừ, chú vẫn nhớ à?”


“Làm sao tôi quên được chứ.”


Tôi không nói gì. Tôi bâng quơ nói chuyện với thằng cháu.


“Sinh nhật này là được năm năm rồi cháu nhỉ....”


“Mới đó mà đã năm năm sao?” – Kha hỏi tôi.


“Ừ! Tôi đi du học đã năm năm!” – tôi trả lời. Nắng ngoài kia dịu lại, có
lẽ một áng mây đã bay ngang, che nghiêng khoảnh sân vuông.


















********



















“Anh Hai làm gì ở đây vậy? Còn xe này là...”


“Nguyên! Em làm gì ở đây vậy?”


Kha đến hỏi tôi, chau mày giận dỗi. Tôi đã bảo với Kha hôm nay tôi đi học tiếng Nhật.


“Em....”


“Em yêu, chúng ta về nào!” – Lão giám đốc bước ra. Tôi ước phút giây đó đất trời hãy đổ sụp xuống.


“Em.....”


“Ủa, cậu Kha cũng có mặt à. Còn cô em này là ai đây?” – Lão ta hỏi Thảo.


“Chúng ta về thôi Thảo à!” – Kha kéo tay Thảo lôi vào xe. Thảo tròn mắt không hiểu. Nó nói vọng ra.


“Anh Hai về nhà....”


Thảo chỉ kịp nói bốn tiếng đó, chiếc bánh kem trên tay Kha đã rơi phịch
xuống đất. Chiếc xe ô tô đầy căm hờn cán ngang qua. Chiếc hộp tròn phẳng
phiu dúm lại như bà già luống thời cau có. Đôi mắt Thảo đầy ngạc nhiên
qua chiếc kính ô tô. Đôi mắt Kha sắt lạnh, chém ánh nhìn làm tan nát
trái tim tôi. Hôm ấy là ngày sinh nhật của tôi, tôi đã quên đi mất ngày
tôi chào đời.
Lão giám đốc đặt tay lên vai tôi.


“Nó cũng có bồ mà, em lo gì chứ.”


Tôi tát lão một cái thật mạnh.


“Kết thúc rồi. Đã quá đủ rồi! Tôi đã thật sự mất tất cả, ông có hiểu không?”


Tôi ngoắc taxi chạy về nhà. Trời bỗng mưa dữ dội. Cơn mưa không báo
trước bởi mây hay giông. Có thật là thế không? Trước mỗi cơn mưa nắng đã
gay gắt, chuồn chuồn từng đám đã lượn lờ rồi kia mà! Nhưng sao tôi
không biết?


Tôi cười với chính mình. Mày biết, nhưng mày đã cố quên nó đi. Bác tài
xế nhìn tôi khó hiểu. Tôi lấy tay che ngang miệng, không cho tiếng khóc
bật ra, nhàu nhò, nhằn nhũi.....

Chap. 19: Vĩnh viễn mất nhau


Thảo kể lại trong thư khi tôi đã sang Philippin trong chương trình tu
nghiệp Thạc sĩ Xã hội học, rằng buổi tối hôm đó, Kha đưa Thảo đến bờ
sông. Anh dừng xe lại rồi bỗng dưng ôm Thảo khóc nức nở. Thảo ngạc nhiên
định hỏi tại sao nhưng không dám, chỉ để mặc Kha khóc ròng rã.


Một năm sau thì tôi nhận được thiêp báo đám cưới của Thảo và Kha. Tôi
cầm tấm thiệp trên tay mà nước mắt lưng tròng. Mấy người bạn Philippin
hỏi sao tôi lại khóc, tôi trả lời chắc là do tôi nhớ nhà quá thôi.



Sau đêm hôm đó, Kha và tôi đã vĩnh viễn mất nhau. Tôi không thể chịu
đựng nỗi sự ghẻ lạnh của anh ở văn phòng làm việc, những thay đổi đầy
kinh hãi của anh. Anh thường gọi tôi vào phòng, quát tháo, thậm chí đánh
tôi không thương tiếc.


Khoảng thời gian đó thật khủng khiếp, như một địa ngục vậy. Tôi chỉ có
thể tâm sự với chị kế toán. Chị mắng tôi, nhưng cũng chấp nhận làm nơi
cho tôi trút cạn nỗi lòng.


“Chị đã nói với em rồi còn gì. Bây giờ em đã phải nói hai tiếng hối hận. Nhưng nó đã quá muộn rồi, em có thấy chưa?”


Tôi làm việc được thêm hai tháng, không thể chịu đựng nỗi nữa, tôi xin
nghỉ việc. Bố tôi quen biết nên xin được cho tôi một suất du học sang
Philippin theo một chương trình trao đổi văn hóa giữa hai nước. Không
chút do dự, tôi quyết định đi ngay.


Vậy là sau khi tốt nghiệp một năm, tôi đến làm với chức danh trợ lí giám
đốc cho một công ty nước ngoài. Tôi yêu sếp của mình. Tôi hi sinh vì
anh ta nhưng tôi không thể nói ra tôi đã hi sinh vì anh ta những gì. Anh
ta không hiểu tôi, nên oán hận, trách cứ, dày vò và hành hạ tôi. Một
năm hai tháng sau, kể từ khi vào làm, tôi xin nghỉ việc. Sáu tháng sau
tôi lên đường sang Philippin. Nơi có những bờ biển trải dài, những hòn
đảo trồng dừa nhiều vô kể xiết.































“Anh Hai à, có lẽ khoảng giữa năm em và anh Kha làm đám cưới. Anh có
mừng cho em không? Em cảm ơn anh, nhờ có anh và qua anh, em đã tìm được
hạnh phúc cho mình. Em cảm ơn anh nhiều lắm.


Em sẽ tốt nghiệp vào tháng tám, anh Kha bảo là chậm lắm đến tháng mười
sẽ tổ chức lễ cưới. Bố mẹ bảo tháng mười tổ chức lễ hỏi thôi, đến tháng
mười hai hãy làm đám cưới vì anh sẽ về nước vào dịp đó, phải không anh?
Em đang đếm từng ngày đây. Hì hì, em gái anh đã lớn thật rồi nhé. Em sẽ
có chồng, và em đã lấy được người em rất yêu thương.


Em vẫn thắc mắc mãi vì sao cái hôm sinh nhật anh, em và anh Kha gặp anh ở
tiệm bánh kem, anh Kha lại nổi giận đến vậy. Anh ta chở em ra bờ sông
rồi ôm em khóc. Sau lần đó thì anh Kha đã ngỏ lời làm quen em. Anh biết
đấy, em...vui sướng biết dường nào!


Rồi anh nữa, đột nhiên lại bỏ sang đó du học. Bố bảo em là bố chỉ nói
đùa, vì nghĩ là anh sẽ không chịu đi. Ai ngờ vừa nói ra anh đồng ý liền
làm bố mẹ giật mình đó. Anh Hai của em thay đổi đến kì lạ luôn!


Em có gửi sang cho anh vài tấm ảnh. Hôm chủ nhật rồi anh Kha đi cùng nhà
mình ra biển chơi. Tụi em đi ngắm hoàng hôn nè, rồi ăn đồ biển. Vui
lắm, tiếc là anh không có anh, nếu không sẽ còn vui thêm biết chừng nào.
À, còn nữa nha, em đã biết lái canô rồi. Anh Kha dạy em đó. Khi nào anh
về nước, anh em mình ra biển, em sẽ khiêu chiến với anh! Hì hì.”


























Tôi đọc thư của cô em, khẽ mỉm cười rồi lại lau nước mắt. HÔm tôi nhận
được thư, tôi đã đọc nó một lần ở trường đại học, rồi khi về đến nhà
trọ, tôi ra biển ngồi và đọc lại lần nữa, xem đi xem lại những bức ảnh,
có hình của Kha.
Trong ảnh Kha tươi cười với Thảo. Tim tôi nhói đau từng cơn. Nó làm tôi
nhớ đến chuyến đi biển của tôi và Kha cùng công ty. Nó làm tôi nhớ đến
cuộc ái ân trong lều. Nước mắt cứ chảy mãi, cứ rơi, lăn dài rồi hòa vào
đám cát trắng. Tôi nhớ Kha. Tôi đặt lá thư cùng ảnh xuống nền cát rồi
cởi phăng áo chạy ra biển.


“Kha àhhhhhh! Emmmmm yêuuuuuu anhhhhhhhh!!!!!”


Tôi hét lên. Tôi yên tâm rằng ở đất nước này người ta chỉ có thể hiểu
tiếng Anh. Tôi ngã người xuống nước. Biển vị mặn, hay tôi đang nếm nước
mắt của đời tôi?



























Tháng ba qua đi rồi đến tháng tám thu về. Loay hoay trong nỗi đau, tháng
mười hai đã kề cận đến. Mẹ gọi điện thoại sang cho tôi, bảo tôi về nước
vì Thảo và Kha sẽ làm đám cưới. Nếu tôi không sắp xếp được việc về lâu,
tôi chỉ cần về một hai hôm rồi đi trở lại. Mẹ bảo có một đứa em gái, đủ
mặt cho em nó vui.



Tôi dạ vâng, dù không muốn về nhưng nghĩ đến Thảo, đến bố mẹ tôi, tôi
cũng trình đơn xin lên trường đại học, xin phép được về nước ba hôm vì
có việc. Ông hiệu trưởng đạo Hồi thân thiện, vui vẻ chấp nhận. Ông còn
chúc tôi thượng lộ bình an, và còn nhờ tôi mua cho vợ ông một chiếc nón
lá!


Cuối năm, tôi không ngờ là ở đất nước này cũng có nhiều Việt kiều đến
vậy. Họ đặt vé không còn chỗ nào, từ hạng VIP đến loại bèo nhất. Mấy
người bạn nước ngoài giúp đỡ tôi, họ liên hệ mọi nơi cuối cùng cũng tìm
được cho tôi một vé loại bét nhất để về nước, đúng vào ngày đám cưới của
Thảo.

Tôi đẩy va li vào cửa nhà, khi Kha đang đeo nhẫn vào tay Thảo.


Tôi buông tay làm chiếc va li ngã ra đất. Thảo nhìn ra sân.


“Anh Hai về rồi! Anh Hai....”


End Chap. 19

Chap. 20: Anh chẳng nhìn, dù nửa gương mặt em


Nó chạy ra ôm tôi. “Em tưởng là anh không về kịp chứ!”


Thảo nói rồi khóc. Tôi ôm nó. “Ngốc quá, có một đứa em gái mà ngày cưới của nó anh không về thì còn đáng làm anh à?”


Kha cũng bước ra sân. Ánh mắt đầy oán hận vẫn còn đó. Anh ta chỉ gật đầu
chào tôi rồi nắm lấy tay Thảo. Anh ta siết chặt lấy tay Thảo. Tôi thấy
ai đó đang bóp nghẹn hơi thở tôi. Tim tôi thình thịch đập.


“Nguyên về rồi thì hay quá! Thôi chúng ta vào nhà tiếp tục cho hôn lễ đi.”
Bác trưởng tộc nói rồi vào nhà. Bố mẹ cũng ôm tôi rồi bước vào. Tôi nắm tay dìu mẹ.


Thảo và Kha trao nhau nụ hôn sau khi rót đầy tháp rượu.



















Thôi thế từ nay, chẳng thể nào....
Người yêu cất bước vội vàng sao
Lỗi lầm nào phải mình em chứ
Thôi thế từ nay chẳng thể nào....



























Ngày hôm sau, sau lễ cưới, Thảo và Kha về nhà tôi ăn sáng.


“Sao anh Hai không ở lại thêm mấy hôm với bố mẹ. Em đi rồi nhà vắng quá.”
Tôi cười. “Anh về lo luận án cho xongi.”


“Vậy Tết con có về không?” – mẹ hỏi tôi


“Chắc là không mẹ ạ. Về có vài hôm lại đi tốn tiền vé quá. Vả lạ cũng không có vé để đi đâu.”


“Thôi con cứ lo việc học cho xong đi. Năm nào chả có Tết. Cứ yên tâm nhé. Bố sẽ lo cho mẹ.” – bố tôi nói.


Tôi liếc nhìn Kha nở nụ cười đầy ẩn ý. Chỉ nhếch một bên môi. Tôi đọc
được trong mắt anh. Người như cậu mà cũng học được đến Thạc sĩ, thật
cũng hay quá!

























“Em trai về nước mà quên chị nhé!” – tôi đang lựa nón lá mẹ mang ở chợ
về, vì ngày mốt tôi sẽ về lại Philippin thì có tiếng chuông cửa. Ra mở
thì tôi há hốc mồm khi thấy chị kế toán.


“Trời đất ơi! Em xin lỗi. Em quên chị thật đó! Hôm đám cưới Thảo, em....”


“Em mà còn tâm trạng để nhớ đến chị sao?”


Chị ta nheo mắt cười với tôi. Tôi cũng cười lại.


“Bà vẫn nhí nhố vậy à?”








Hai chị em ra quán cà phê ngồi nói chuyện. Chị ta bắt tôi đứng lên, nhìn
từ sau ra trước, xoay tới lui những mấy vòng làm cô phục vụ tủm tỉm
cười khi nhìn tôi.


“Chu cha! Thằng em chị gầy quá nha. Nhưng cơ bắp săn chắc, râu ria tua
tủa. Mặt mày góc cạnh, ăn nói chững chạc quá. Chính thức hết dậy thì
nhé!”


“Chị! Bà này, nói gì ghê vậy?!”


Chị ta cười. Hai chị em dở người cả buổi, rồi chị ta ngồi thẳng dậy, đặt
tay lên bàn, một cách nghiêm túc rất “kế toán” mỗi khi đến đợt kiểm tra
tài chính.


“Em có ổn không?”


Tôi nhìn chị. “Sao chị lại hỏi em như vậy?”


“Ý chị là Kha ấy!”


“Hi vọng là em ổn!’ – Tôi nói.


“Em có còn yêu Kha không?”


Tôi nhìn xuống bàn. “Chưa bao giờ em hết yêu anh ấy. Nhưng có lẽ từ bây giờ em phải hết thôi!”


Tôi hít một hơi rồi ngã người ra sau, đan tay đặt sau gáy. Nhìn bâng quơ
ra ngoài hiên. Tiếng kèn saxophone da diết vang lên. Nó làm tôi buồn và
làm không gian trĩu đi, nặng nề, u uất. Chắc giờ này Thảo và Kha đang
đi trả lại đồ cưới, rồi họ sẽ đi đặt vé du lịch cho tuần trăng mật. Nghĩ
đến đó, tôi chạnh lòng.


























Thảo và Kha đi hưởng tuần trăng mật ở Singapore, đúng vào ngày tôi về
Philippin. Tối đó mẹ nấu một bữa tiệc thịnh soạn, tiễn tôi tiếp tục xa
nhà và tiễn vợ chồng Thảo đi chơi xa. Tôi, bố và Kha ngồi nói chuyện,
Kha gọi tôi bằng anh rất tự nhiên, không chút ngượng ngùng. Chỉ có tôi
là bối rối mỗi khi nghe Kha hỏi “Anh Nguyên này.....”


Bố say khướt rồi lên phòng ngủ. Chỉ còn tôi và Kha ngồi lại.


Kha không nói gì, chỉ uống rượu, hút thuốc. Tôi cũng vậy, xoay xoay li rượu trên tay.


“Anh có phiền khi tôi lấy em gái anh không?” – Kha hỏi tôi. Một câu hỏi để tôi trả lời sao?


“Nếu em phiền thì mọi chuyện cũng đã rồi. Cuộc đời chứ không phải là
chiếc máy vi tính soạn thảo, Ctrl Z để quay trở lại.” – Tôi nói.


Kha cười. “Anh có biết tôi đã Ctrl Z bao nhiêu lần rồi không? Và lần đó
là cuối cùng rồi. Tôi chẳng còn gì để tiếp tục yêu anh nữa!”


Tôi uống hết rượu trong li. Kha rót tiếp vào li của tôi, sóng sánh, tràn
đầy. Màu nâu óng ả, nghiêng nghiêng rọi xuống ánh đèn. Tôi nhớ đến lần
đầu tiên tôi gặp Kha ở buổi tiệc chia tay Hồng – bạn tôi và là em gái
của bạn Kha. Lần đó anh cũng đưa tôi một li rượu, đêm đó anh nhắn tin
làm quen tôi, rồi định mệnh đưa đẩy, tôi đã làm nhân viên của anh.



Bạn đừng trách tôi lẩn thẩn nhé, cứ mãi nhắc chuyện quá khứ. Vâng, tôi
biết là tôi có hoài niệm vô phương, nhưng tôi không thể dứt mình ra khỏi
những trở trăn dày xéo đó. Tôi quá oan ức, bạn có nghĩ như thế cho tôi
không? Có phải tôi lừa dối Kha để đổi lấy cho tôi một căn hộ cao cấp ở
trung tâm thành phố, hay qua đêm với người này người kia để đổi lấy chức
tước danh lợi gì đó, hoặc giả tồi tàn hơn nữa tôi có nhu cầu tình dục
nên lăng chạ với nhiều người. Nhưng nào có phải như thế đâu chứ. Đến giờ
phút này đây, khi câu chuyện của tôi sắp sửa đi về hồi kết, một cái kết
buồn và khó xử, tôi không còn giấu diếm bạn đọc bất kì tình tiết nào
đâu. Bạn có hiểu được tôi không? Tôi có phải là người đáng bị Kha dày vò
như thế không? Tôi vì anh ấy, vì tất cả. Anh ta đã lấy em gái tôi, như
một cách dày vò tôi hiệu quả nhất.



Và anh ta đã thành công. Tôi đã đau khổ, rất rất nhiều. Tôi như một con
sói bị mọi người ném đá, tôi như một con chim công bị vặt trụi lông
đuôi, nhìn người yêu ân ân ái ái với em gái mình, một cách hợp pháp, vì
họ là vợ chồng, tôi chỉ muốn nhoài mình ra khỏi thân xác, để được chết
đi, chết một cách đau đớn nhất với tôi trong lúc này có lẽ vẫn nhẹ nhàng
hơn tất cả.



“Dù sao cũng chúc anh sớm tìm được hạnh phúc. Mà tôi nghĩ người như anh quá hạnh phúc còn gì!”


Kha lạnh nhạt, cười cợt , cụng li anh vào li tôi. Tôi cũng uống cạn.
Nhạt thếch, vô vị, ơ thờ, như nước ốc nấu bằng đôi tay bà bếp đoản sở
nhất.
































Tôi bay về Philippin đúng vào buổi tối. Chỉ một mình từ sân bay, lỉnh
khỉnh đồ đạc mẹ tôi nhét vào, tôi đi về nhà trọ. Tôi đứng vẫy taxi. May
mắn có một chiếc đậu lại chỗ tôi. Tôi vừa đưa tay mở cửa thì có một cậu
thanh niên cũng chạy đến mở cửa.


Cậu ta có mái tóc đen nhánh, nói tiếng Anh rất nặng, vất vả lắm tôi mới có thể nghe được, có lẽ cậu ta cũng là người Châu Á .


“Xin lỗi, nhưng tôi đã gọi chiếc taxi này mà!” – tôi nói với cậu ta bằng tiếng Anh. Cậu ta cũng trả lời lại.


“Nhưng tôi cũng vẫy nó mà!”


Ông tài xế chống tay lên cằm nhìn hai chúng tôi.


“Thôi được rồi cậu cứ đi trước!” – tôi nói rồi quay lưng bỏ đi, đứng chờ
một chiếc khác. Tôi không có ý muốn đôi co với bất kì ai nữa cả. Cậu ta
là một thanh niên, tôi nhìn cậu, nhìn vào đôi mắt cậu, tôi thấy cậu
chính là Kha. Ảo ảnh chăng? Ừ, có lẽ là vậy....


“Anh kia!” – Cậu ta mở cửa xe rồi đi đến chỗ tôi – “Thôi anh đi trước đi. Tôi xin lỗi.”


Tôi chẳng màn nhìn lại cậu ta. “Thôi cậu đi đi, tôi sẽ chờ một chiếc khác.”


Cậu ta bỗng cười rồi đến kéo tay tôi.



End Chap. 20
ToAnyOne
[Mod] Phu nhân
[Mod] Phu nhân
ToAnyOne

Bài viết Bài viết : 560
Tiền Zr Tiền Zr : 15858

Truyện Gay Anh Em Rể Phần 3 Empty
Truyện Gay Anh Em Rể Phần 3 Empty2/9/2010, 14:47

Chap. 21: Xin hãy quên em


Cậu ta kéo tay tôi vào xe, nghĩa là hai chúng tôi đi cùng một chiếc
taxi. Nói chuyện, hầu như cậu ta nói. Tôi chỉ im lặng và gật đầu, vì tôi
chẳng còn tâm trí để nói chuyện với bất kì ai. Tôi đang không biết
những ngày sau tôi có còn có thể học tiếp tục không, đầu óc tôi rối bời,
nhưng một con mèo ngốc, tôi vò và làm rối cả cuộn len, nó vốn dĩ màu
hồng, tôi nhàu nhò nó, nó nhẻm đen, và bây giờ đã rút lại những gút
chặt, vĩnh viễn chẳng bao giờ còn có thể tháo gở nó ra.










Chúng tôi đã đến khách sạn và qua đêm cùng nhau, thật khó hiểu, hay thác loạn đây?


Cậu trai này không phải là mẫu con trai tôi muốn làm tình, bởi, tôi đã
quen cho vị trí bên dưới. Nhưng cậu ta lại nằm im để chờ tôi cởi bỏ áo
quần. Công việc đó tôi chưa từng làm, với Kha, với lão giám đốc, họ đều
làm việc đó cho tôi. Rồi tôi cũng làm vai trò mà tôi chưa lần nào phải
đối mặt. Cậu ta dạng chân bảo tôi đưa vào. Một cảm giác đau, nhưng sau
đó là khoái cảm dâng trào. Khi khoái lạc, cậu ta luôn miệng chửi tục,
“shit!”, còn tôi, tôi đã gọi tên Kha.


Sáng thức dậy, tôi bị đánh thức khi lưỡi cậu ta đang liếm lấy môi tôi.
“Good morning”, cậu ta nói với tôi nhưng vất vả lắm tôi mới có thể hiểu
được. Cậu ta nói tiếng Anh rất khó nghe.


Tôi ôm cậu ta vào lòng, hôn đám tóc đen láy và vuốt nhẹ vào sóng lưng.
Chúng tôi chia tay nhau, cậu ta thanh toán tiền phòng và tôi thanh toán
tiền bữa sáng. Cậu ta cho tôi số điện thoại, tôi qua loa lưu lại, không
nghĩ là tôi muốn gặp lại người bạn tình bất ngờ này thêm lần nào nữa.


















Nhưng rồi tôi đã chủ động gọi lại số cậu ta. Chúng tôi hẹn gặp nhau, trò
chuyện, ăn tối và kết thúc một buổi hẹn là ở phòng khách sạn, đôi khi
là phòng trọ của tôi.


Cậu ta tên Jack, người Thái Lan. Cậu có một thân hình nhỏ nhắn, nhưng
tôi nghĩ là cậu sẽ thay đổi khi cậu lớn thêm. Cậu nhỏ hơn tôi, năm đó
cậu chỉ mới hai mươi mà thôi. Jack du học ở đây từ hồi cấp ba. Cậu đang
học đại học, một ngành quản trị gì đó, tôi chẳng nhớ.


Mỗi khi trò chuyện, Jack thích bất ngờ liếm vào môi tôi, mặc tình tôi đỏ
mặt lên vì ngượng. Tôi giờ đây đã không còn là một cậu trai nép mình
trong đôi tay người con trai khác, tôi bây giờ đang ôm rộng vòng tay đón
cậu trai khác trong người.


“Ken có yêu em không?”


Jack hỏi tôi khi hai đứa đang ăn kem ở bờ biển. (Tôi xưng mình là Ken
trong quá trình du học, tên Nguyên có vẻ khó cho những ai không nói được
Tiếng Việt. Ken, đơn giản là tên một loại bia thôi bạn ạ!)


Tôi cười. “Thế Jack có yêu anh không?”


Jack chớp mắt rồi liếm môi tôi, hành động cậu ta luôn thực hiện mỗi khi
bên tôi. “Em không yêu Ken. Em chỉ xem Ken là bạn tình thôi. Em đã có
người yêu ở nhà rồi!”


“Jack chỉ xem anh là vậy thôi à?”


“Ken cũng như em thôi. Ken luôn gọi “Khe Khe” (Tức “Kha Kha”, Jack không
nói được chữ “a”!)khi làm tình. Em chắc chắn “Khe” là tên người yêu của
Ken.”


“Hì, Jack hay quá nhỉ. Anh tưởng Jack lo rên rỉ rồi không nghe được gì
chứ! Nhưng là Kha chứ không phải “Khe”!” – tôi cười, khõ đầu Jack.


“Kệ em chứ! Đáng ghét.”


Jack im lặng một hồi.


“Trước giờ Ken là bot phải không?”


Tôi không hiểu. “Jack muốn nói gì?”


“Ở Thái người ta gọi bot cho những người “nằm dưới”, còn top cho người
“nằm trên”. Lúc trên giường đó mà! Em thấy Ken có vẻ không thoải mái khi
làm bot cho em.”


Tôi đỏ mặt. “Vậy nếu anh không thích thì Jack có làm top cho anh được không chứ?”


Jack cười. “Em là bot mà. Em dễ thương thế này thì làm sao “hey hey, anh sẽ cho em nát mông” được chứ!”


Jack cười nghiêng ngã. Tôi cũng cười. Nhưng như thế thì đã sao chứ. Dù
gì mọi chuyện cũng chỉ còn là quá khứ. Tôi phải quên đi mọi thứ, bắt đầu
từ hành vi tình dục!


“Nhưng em thấy Ken làm top cũng ok lắm đó! Hihi. Nhịp nhàng và uyển chuyển. Anh không làm em đau.”


“Anh là Ken mà!”


Chúng tôi đặt hai cây kem xuống cát. Tôi ẵm Jack vác ra biển. Những hàng dừa rung rinh trong gió.....








































Hôm ấy là ngày chủ nhật, tôi được nghỉ. Tôi dọn dẹp lại drap giường sau
khi Jack đã về. Đêm qua Jack ngủ lại phòng tôi. Hẳn nhiển, drap giường
không thể gọn gàng được!


Tôi nghe ngoài sân có tiếng người. Tôi đoán lại một người Châu Á. Dân Châu Á chúng ta có một cách nói tiếng Anh rất giống nhau.


“Xin lỗi ông, ở đây có ai tên Nguyên không?”


“Nguyen! Nguyen, người Việt Nam đúng không?”


Tôi nghe giọng ông chủ nhà. “Cậu tìm cậu Ken đúng không? Ở đây người ta
chỉ biết cậu “Nguyen” là Ken thôi!” – ông ta cười rồi tôi nghe tiếng
bước chân tiến về phía phòng tôi.


“Ken à, cậu có khách đây!”


“Cháu ra liền đây.”





Tôi đặt chiếc gối ngay ngắn rồi chạy ra mở cửa. Tôi sững sốt khi thấy
Kha. Kha đang ở Philippin, đã có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi cảm ơn ông
chủ nhà rồi mời Kha vào phòng. Tôi ngượng ngùng khi ngồi cùng Kha, rót
nước vào li nhưng tràn ra ngoài quá nửa.



“Có chuyện gì mà anh....mà chú sang gặp tôi vậy?”



Tôi đẩy li nước về chỗ Kha, khoanh tay trước ngực, tôi ngã người ra sau ghế.


“Nguyên à....Em cho anh xin lỗi.....”


Kha quỳ xuống dưới chân tôi. Đây là lần thứ hai anh làm điều này với tôi. Kha khóc ngon lành, làm tôi bối rối.


“Chú..chú đứng lên đi. Chú...chú làm gì vậy?”


Thì ra Kha đã biết mọi chuyện, chuyện tôi đã phản bội anh khi làm tình
nhân với lão giám đốc biến thái. Chị kế toán bị Kha ép phải nói ra. Kha
bảo tôi đừng trách chị ta, là do anh muốn biết mọi chuyện.


“Anh đã hiểu lầm em. Anh xin em hãy tha thứ....”


Tôi cười, một nụ cười đầy chua chát.


“Có những vấn đề rồi một ngày cũng phải được sáng tỏ ra. Tôi và Kha cũng
có vấn đề như vậy và bây giờ là lúc phải làm sáng tỏ mọi chuyện.”


Kha nhìn tôi chăm chăm. Anh ta ngạc nhiên trước vẻ cứng cỏi của tôi, vì
trước đây, khi bên anh, tôi chưa bao giừ cứng cỏi đến thế này.


“Tôi từng rất yêu Kha. Nhưng tôi tiếc tôi đã không nói ra điều đó. Và
bây giờ đã quá muộn để tôi nói ra với Kha. Tôi đã hối tiếc khi không nói
ra ba tiếng đó, với Kha.”


“Vẫn chưa muộn mà Nguyên...”


Tôi cười. “Muộn quá rồi chú em ạ!”


Tôi cười lớn. Kha sa sầm mặt. “Anh không ngờ, em đã thay đổi như thế này!”



“Thay đổi à? Tại vì ai đã làm tôi ra thế này?”


Kha im lặng nhìn tôi trân trân. “Tôi cũng xin lỗi anh. Chuyện chúng ta
thế này, cũng là do ở nơi tôi. Nếu tôi chịu nghe theo lời anh, tôi nhẫn
tâm một tí để nhìn anh thất bại, có lẽ tôi và anh bây giờ vẫn là của
nhau.”


Kha nắm lấy tay tôi. Tôi rút tay lại.














“Tôi muốn hỏi Kha một chuyện. Kha hứa là phải trả lời tôi thành thực
nhé.” – tôi nói và phá vỡ đi sự yên lặng. Như một viên sỏi chỏng chơ
phăng giữa mặt hồ tĩnh túc. Nước lăn tăn, lăn tăn, rẽ sóng ngã vào bờ.


Kha gật đầu. Tôi uống một ngụm nước.


“Kha có thật sự yêu Thảo không?”


Kha giật mình nhìn tôi. Nét mặt tái lại. Chiếc li trên tay Kha vỡ toang xuống nền gạch, nước trào ra, thấm ướt thảm trải sàn....



End Chap. 21

Chap. 22: Anh thích tréo ngoe? giờ thì anh mãn nguyện rồi!



******



















Tôi giật mình vì một số máy lạ gọi vào. Nó dài, gần hai mưới số!


Tôi bắt máy thì nghe một giọng tiếng Anh quen thuộc: khó nghe và đặc sệt.


“Ken quên em luôn rồi!”


Jack gọi tôi sau hai năm không tin tức. Chúng tôi chỉ qua lại bằng thư
từ, nhữg bức thư ngắn dần rồi ngắn dần, đến khi địa chỉ chỉ còn trong kí
ức.


“Có phải là Jack không?”


“Ken còn nhớ em sao?”


Tôi cười. “Em đang ở Thái à?”


“Vâng. Nhưng tuần sau em sang Việt Nam chơi. Ken có muốn gặp em không?”


“Người yêu sang Việt Nam sao anh không thăm được chứ? Chính xác là khi nào em đến Việt Nam để anh ra sân bay đón nào!”


Tôi quên mất Kha vẫn đang đứng cạnh tôi. Mà tại sao tôi phải nhớ đến sự có mặt của Kha nhỉ?


“Khi nào đến em sẽ gọi Ken. Vẫn số này nhé!”


“ừ, hai năm nay anh đâu có thay số đâu!”


“Hì. Cảm ơn trời là Ken còn nhớ em!”


“Anh không có quên Jack đâu, Jack về với chồng rồi quên anh thì có!” – tôi cười.


“Hi hi. Em thèm liếm môi Ken quá!”


Lại liếm môi! Tôi rất sợ mỗi khi Jack đưa lưỡi chạm vào môi tôi. Nhưng thật ra nó cũng....khá thú vị!


“Ok. Khi nào Jack đến anh sẽ nằm em cho Jack liếm! Muốn bao lâu tùy thích!”


“Ken hứa đó nha. Thôi em cúp máy. Hết tiền trong thẻ rồi.”


“Vậy đó. Nói chuyện với tôi mà Jack tính toán đó!”


“Hihi. Thôi ngoan đi. Bye bye anh yêu. Hẹn anh ở Việt Nam nhé.”


“Ok, bye em yêu.”


Jack cúp máy và hôn tôi một tiếng rõ dài trong điện thoại.


“Là cậu Jack hả Nguyên?”


Kha bất ngờ hỏi tôi. “Ừ, là Jack. Tuần sau Jack sang Việt Nam.” – tôi trả lời.


“Chú vẫn nhớ Jack à? Gặp nhau chỉ một lần mà chú vẫn nhớ sao?”


“Sao tôi quên được chứ! Jack là người yêu của người tôi yêu mà!”


Giọng Kha nhỏ, dường như tắt hẳn, như ánh nắng cuối ngày, nhàn nhạt,
không mất đi cũng không tận rõ, không phủ nhận cũng không dám nghi ngờ
nó có còn hay mất.





























********






















“Sao...sao em lại hỏi vậy?” – Kha run rẩy nhìn tôi.


“Tôi chỉ muốn biết. Vì tôi nghi ngờ Kha. Kha cưới Thảo là để trả thù tôi.”


Tôi nghiến răng nói. Mỗi khi nghĩ đến việc Kha cưới Thảo là để trả thù
tôi, dù chỉ là do phán đoán một chiều đầy ích kỉ của tôi nhưng tôi vẫn
rất giận.


“Thật ra...”


“Vậy là đúng rồi!”


Tôi cười điên dại. “Tôi không ngờ anh bỉ ổi đến vậy! Anh làm khổ tôi,
rồi bây giờ lôi cả em tôi vào cuộc. Anh thích tréo nghéo lắm đúng không?
Giờ thì anh mãn nguyện rồi chứ. Tôi và anh bây giờ là anh em rể. Người
tôi từng gọi là anh thì bây giờ phải gọi tôi bằng anh. Anh hạnh phúc với
em tôi, để tôi đau khổ nhưng tôi không thể ghen tuông vớ vẩn được, vì
người con gái đó là em gái tôi mà!”


“Nguyên à, anh xin lỗi em. Anh..anh đã thiếu suy nghĩ....”


Tôi đấm vào mũi Kha làm anh chảy máu.


Tôi đưa tay cho Kha nắm rồi kéo Kha ngồi dậy. Cú đấm làm Kha choáng váng.


“Mọi chuyện đã kết thúc. Tôi và anh đã không còn gì dính liếu với nhau.
Anh hãy lo lắng và yêu thương em gái tôi, được chứ? Bây giờ đến phiên
tôi quỳ xuống cầu xin anh đây.”


Tôi nói rồi quỳ xuống.


“Tôi mong anh hãy yêu em gái tôi. Dù tình yêu đó có là giả tạo và gượng
ép. Tôi biết em gái tôi rất yêu anh. Anh hãy chăm sóc nó, chỉ cần anh
chăm sóc nó bằng một phần tư những gì anh đã làm cho tôi, Thảo sẽ hạnh
phúc lắm rồi.”


“Nguyên à, em đứng lên đi!”


“Anh hứa với tôi nhé. Và thêm một chuyện nữa.”


“Nguyên đứng lên rồi nói....”


“Tôi không muốn Thảo biết chuyện giữa tôi và anh. Chuyện chúng ta chỉ có
hai ta biết. Sống hết kiếp này giữ chặt, chết xuống tuyền đài quên đi.”


“Được! Anh hứa, Nguyên đứng lên đi!”


Kha đỡ tôi đứng dậy rồi ngồi vào ghế. Tôi lấy tay lau nước mắt khi nghe giọng Jack.


“Ken à em để quên áo khoác....”


Jack chạy vào phòng. Trông thấy Kha, cậu ta khựng lại.


“Em xin lỗi vì không biết Ken có khách.”


Nói rồi Jack chắp tay chào Kha theo kiểu Thái. Kha cũng chắp tay chào lại làm tôi bật cười.


“Giới thiệu với Kha....”


“Khe!” – Jack hỏi lại – “Anh...anh là “Khe” à?!”


“Này em, Kha!”


Tôi khõ đầu Jack khi cậu ngồi xuống cạnh tôi. Vẻ mặt đầy bất ngờ.


“Anh không nói là đến đây bắt Ken về nước chứ? Hai người làm hòa rồi hả?”


Jack nhìn tôi hốt hoảng.


“Jack thích anh về nước lắm hả?”- tôi hỏi Jack.


“Cậu là bạn của Nguyên à?”


“Anh gọi tôi là Ken. Jack không biết ai là Nguyên đâu!”


“Ken?” – Kha hỏi lại tôi.


“Heniken! Anh biết chứ?”


“Ok. Cậu là bạn của Ken à?”


Jack nhìn tôi cười cười. “Người tình hay bạn nhỉ?”


Kha trố mắt nhìn Jack liếm môi tôi. Tôi muốn Kha trông thấy như vậy. Tôi
muốn Kha biết là tôi đã quên anh, để anh có nhiệm vụ quên tôi và lo
lắng cho em gái tôi thôi. Quá khứ đã rời xa hôm nay, từ rất lâu rồi.













Sau khi gặp tôi hôm đó, và cả Jack, đến chiều Kha về lại Việt Nam. Tôi
gửi Kha một lá thư cho mẹ, và vài món quà lưu niệm cho Thảo. Kha dùng
bữa trưa với tôi và Jack. Tôi im lặng để Jack nói chuyện với Kha. Kha cứ
nhìn tôi và Jack khi Jack cười và nép mình vào người tôi. Khi bữa trưa
kết thúc, Kha hỏi tôi có thể tiễn anh ra sân bay không, tôi lạnh lùng
bảo không. Khi taxi dừng lại, Jack chắp tay chào Kha rồi chúc anh may
mắn.


“Chúc Khe thượng lộ bình anh nhé!” – vẫn là “Khe!”


“Cảm ơn Jack. Anh về Nguyên nhé.”


“Ừ!”


Kha buồn buồn rồi bước vào xe. Jack đứng vẫy tay chào Kha mãi đến khi xe khuất vào ngã rẽ.


End Chap. 22

Chap. 23: Ừ, chúng ta là anh em rể.


Jack đi dạo biển với tôi.


“Sao người yêu sang thăm mà Ken lạnh nhạt quá vậy?”


Tôi cười. “Người yêu gì chứ, em rể Ken đó!”


Đến lượt Jack há mồm bất ngờ. Cậu ta nói như rặn từng tiếng. “Oh my God!”


Tôi kể cho Jack nghe chuyện của tôi và Kha. Tôi định không kể nhưng Jack
hỏi mãi, tôi cũng chiều theo cậu ta. Dẫu sao cậu ta cũng không thể làm
gì với câu chuyện đó, của một người tình Việt Nam xa xôi.


Jack bỗng khóc. “Tội nghiệp Ken quá! Em thương Ken quá đi.”


Jack choàng tay ôm tôi. Tôi cũng siết cậu ta thật chặt. Hạ bộ tôi bỗng căng tràn khi Jack cọ vào người.


“Thôi nín đi nào, ngoan anh thương nào. Anh không buồn nữa thì Jack buồn làm gì?”


“Nhưng em ghét thằng cha đó! Sao Ken không nói với em lúc nảy, em...em đấm ổng một phát cho bỏ ghét! Người đâu mà bỉ ổi quá!”


“Trời đất, bot dễ thương của tôi mà hung dữ vậy đó hả?”


Jack lau nước mắt rồi cười, đấm vào vai tôi.


“Tại em tức dùm Ken thôi.”


Vậy là, mọi chuyện đều có thể bạn nhỉ. Như lời Jack, tôi vốn là bot
nhưng khi gặp cậu ta, tôi đã trở thành top đầy mạnh mẽ. Vậy thì sẽ có
thể chứ, tôi sẽ quên được Kha. Chắc chắn thôi!




































Cuộc sống một du học sinh, tôi, đã trôi qua những ngày tháng như thế,
với Jack, bên bờ biển. Thấm thoát cũng hai năm, Jack và tôi còn hơn cả
tôi và Kha năm xưa nhưng tuyệt nhiên giữa Jack và tôi cũng chỉ là người
tình. Tôi chỉ biết Jack là người Thái, Jack biết tôi là người Việt Nam.
Thế thôi. Chúng tôi sử dụng bao cao su khi làm tình, thậm chí khi cho
vào miệng, Jack cũng đeo bao cao su cho tôi. Như thế cũng tốt. Tôi và
Jack đều đồng ý, vì cả hai không thể ràng buộc nhau nên tự bảo vệ mình
là tốt nhất.


Sau hai năm tôi có bằng Thạc sĩ Xã hội học. Nhưng tôi không về Việt Nam
vội mà xin ở lại thêm một năm nữa, làm công tác trợ giảng ở trường đại
học. Hết một năm tôi lại xin thêm một năm. Khi quá khứ đã được tôi thật
sự quên lãng, tôi quyết định trở về Việt Nam.


Jack đã về nước trước tôi, sau khi tốt nghiệp cậu ta về Thái ngay vì gia
đình kêu gấp. Sau này tôi mới biết Jack là con một tỉ phú đất Thái, gia
sản cậu ta thiêu chết tôi rồi vẫn còn đủ dùng cho hết đời cậu ta. Thư
từ qua lại, nhạt dần, rồi tắt hẳn. Có lẽ nếu Jack còn ở lại Phillippin,
tôi cũng chưa muốn về Việt Nam đâu. Buồn chán vì đã quen có Jack, một
tháng cồn cào vì không có ai để thỏa mãn nhu cầu, dùng tay mãi cũng
chán, tôi cũng đã sang ba mươi, bố mẹ tôi cũng lớn tuổi. Tôi xếp lại
hành trang, cho vào ngăn kí ức. Tuổi trẻ của tôi đã hết. Tôi phung phí
khá nhiều thời gian cho riêng tôi rồi. Đã đến lúc tôi lo lắng cho tuổi
già, dù nó chưa đến. Khóa lại ngăn kỉ niệm, tôi vứt chìa khóa vào hố
lãng quên. Có lẽ tôi không đủ can đảm để đọc lại nó đâu....



Khi về đến Việt Nam, tôi đã thật sự thay đổi. Những trang phục sặc sỡ,
tươi tắn sắc màu đã không còn trong tủ áo của tôi. Tôi hút thuốc, uống
rượu. Tôi để ria ở cằm. Trên cánh tay bên phải của tôi có hình căm một
chữ vạn – một biểu tượng của Phật giáo.



Khoảng thời gian làm công tác trợ giảng ở Philippin, cùng với tiền dạy
Tiếng Việt cho người nước ngoài vào mỗi tối, tôi cũng dành dụm được kha
khá cho tôi khi về nước. Tôi mua một chiếc Toyota. Ngoài thời gian đi
thỉnh giảng ở các trường đại học, các công ty, tôi viết sách, viết
truyện, cả tiểu thuyết. Người ta bắt đầu biết đến Hoàng Nguyên tôi, một
giảng viên đại học, một nhà văn, nhưng tuyệt nhiên không ai biết tôi là
ai.

























*********





















Cháu tôi được một tuổi rồi, cũng là lúc câu chuyện quá khứ của tôi khép
lại bạn nhỉ. Tôi viết những dòng sau cùng này khi đang ngồi ở ghế đá nhà
hàng, sau khi dạy ở trường đại học về. Hôm nay là thôi nôi thằng cháu.
Tôi đã già thật rồi! Tôi quên cho bạn biết cháu tôi tên là gì nữa. Nó
tên là Dương Kha Nguyên. Tuyệt chứ?


Có cả tôi và bố nó. Gọi tên nó làm tôi phì cười và làm bố nó ngượng
ngùng. Nhưng đó là tên do Thảo đặt, tôi không có ý kiến gì cho việc đó.
Tôi nói bạn nghe như vậy cũng không có ý là tôi tiếc rẻ chi cho quá khứ.
Nếu nói tôi hết yêu Kha thì không phải, nhưng tình yêu tôi dành cho Kha
đã bị quá khứ vùi sâu rồi. Một chút đắng đo khi đối mặt. Vậy thôi.


Tôi đã có giấu diếm mình khi kể cho bạn nghe câu chuyện này, nhưng khi
ngồi vào bàn phím máy vi tính, tôi không thể cất nỗi tôi dù chỉ là một
bước chân. Như một con mèo vụng về, tôi nấp rình chuột, nhưng càng nấp
càng lòi chiếc đuôi ra. Thật là ngớ ngẩn. Bạn thấy đó, ở phần đầu chuyện
tôi kể có vẻ lạnh lùng, thờ ơ. Nhưng rồi đến giữa chuyện, tôi đã không
thể giấu diếm sự bỏng cháy của tôi khi nói về tình yêu với em rể tôi
nữa. Rồi cuối truyện, hãy tin rằng đây đã thật sự là con người thật của
tôi.































Ánh trăng làm hắt hiu thêm cho khoảng sân của nhà hàng vốn dĩ đã quá ảm
đạm, khi bóng tối đã căng nó tràn ra, dập dìu và những ngọn đèn vàng
không le lói hơn thêm để xóa đi những mịt mờ đăng đẳng. Tôi bế Kha
Nguyên ra sân chơi trong khi bố mẹ nó bận bịu cho khách khứa. Hai bác
cháu tôi ngồi ở ghế đá.


Kha đến chỗ đưa tôi một lon Coca. Tôi cầm lấy rồi cảm ơn. Tôi ngồi nhít người sang cho Kha ngồi cạnh tôi.


“Trăng đêm nay đẹp quá Nguyên nhỉ.” – Kha nói với tôi.


Tôi dúi lon Coca vào tay Kha sau khi đã uống một ngụm.



“Chú thi vị quá nhỉ!”


Kha cười.


“Cảm ơn anh!”


Kha bất ngờ nói dù mắt vẫn nhìn đăm đăm vào chỗ có bóng tối mịt mùng.


“Vì chuyện gì?” – tôi hỏi lại.


“Vì đã là anh rể của em!”


Ánh trăng phả ra một làn hơi xanh xám. Mùi ánh sáng nhạt nhòa khi lá cây
khẽ đung đưa, rúng ráo một tẹo hoang tàn. Có hai người đàn ông ngồi
cùng một đứa bé, nơi góc sân mênh mông. Họ ngồi gần nhau thật đấy, nhưng
giữa hai người chẳng thể đến bên nhau. Một thời đã qua, đã qua lâu rồi.



Tôi hít một hơi thật sâu, và thở ra hết những tàn dư khí. Hai lá phổi căng cứng.


“Ừ, chúng ta là anh em rể.”


Vị Coca sao đăng đắng. Tôi nuốt ực. Rồi đứng lên về phía phòng tiệc rộn ràng.



The End.
HayashiYuuki
Level: Động Đực
Level: Động Đực
HayashiYuuki

Bài viết Bài viết : 29
Tiền Zr Tiền Zr : 14600

Truyện Gay Anh Em Rể Phần 3 Empty
Truyện Gay Anh Em Rể Phần 3 Empty2/2/2011, 20:36

Trời ơi là trời!! E đọc truyện này mà ngứa gan vô cùng!!!!!!!!!!! Yêu thì nói đại!! Tính NGUYÊN quá bướng và rởm!! Tức quá quá tức tức ơi là tức tức không chịu nổi!! BUT vẫn muốn đọc tiếp!!!!!!!!!!! =(( Có đc tình yêu như vậy là mừng rồi!! Không chịu níu kéo!!!!!!! Trời ạh có đc 1 người yêu mình như vậy thì còn hạnh phúc hơn khi trúng số độc đắc nữa!!! TỨC và VÃN THẤY TỨC
HayashiYuuki
Level: Động Đực
Level: Động Đực
HayashiYuuki

Bài viết Bài viết : 29
Tiền Zr Tiền Zr : 14600

Truyện Gay Anh Em Rể Phần 3 Empty
Truyện Gay Anh Em Rể Phần 3 Empty2/2/2011, 20:41

oH!! ĐỌC HẾT VÀ THẤT VỌNG!! TT.TT là seo??????????? HU HU HU HU HU HIX ĨIX HIX HIX
tranthinh
Level: Cáo Già
Level: Cáo Già
tranthinh

Bài viết Bài viết : 408
Tiền Zr Tiền Zr : 13833

Truyện Gay Anh Em Rể Phần 3 Empty
Truyện Gay Anh Em Rể Phần 3 Empty30/3/2012, 11:04

mình nghĩ thế nào thì cũng ko đúng cay đắng .ngọt bùi .
đối với họ vẫn là .......có ở trong cuộc thì mới biết
đồng cảm là sự an ủi
ok.....
yeudonphuong
Level: Động Đực
Level: Động Đực
yeudonphuong

Bài viết Bài viết : 70
Tiền Zr Tiền Zr : 13719

Truyện Gay Anh Em Rể Phần 3 Empty
Truyện Gay Anh Em Rể Phần 3 Empty30/3/2012, 15:45

sống với người tình chung 1 nhà mà người tình lại là e rễ thì ko bao h mình chấp nhận đc nếu gặp trường hợp này thà là bõ đi đễ khõi gặp mặc hjhj
not_alone
Level: Trai Tơ
Level: Trai Tơ
not_alone

Bài viết Bài viết : 6
Tiền Zr Tiền Zr : 13316

Truyện Gay Anh Em Rể Phần 3 Empty
Truyện Gay Anh Em Rể Phần 3 Empty31/3/2012, 21:16

kha thì điên quá, nguyên thì bản năng tình dục cao độ nên sai lầm
nhưng người hạnh phúc nhất là kha, kha sống chung với vợ: trở thành đàn ông, còn được gặp mặt nguyên ,
tình yêu của gay là zậy đó, không có hạnh phúc bền vững, dễ tan biến
Nếu câu chuyện này có thật, thì cho mình biết hiện tại 3 nhân vật này bây giờ ra sao
lamhuy1234
Level: Cáo Già
Level: Cáo Già
lamhuy1234

Bài viết Bài viết : 526
Tiền Zr Tiền Zr : 14400

Truyện Gay Anh Em Rể Phần 3 Empty
Truyện Gay Anh Em Rể Phần 3 Empty31/3/2012, 22:55

*(76)* ui troi kha oi la kha
keroyuki
Level: Cáo Già
Level: Cáo Già
keroyuki

Bài viết Bài viết : 736
Tiền Zr Tiền Zr : 16064

Truyện Gay Anh Em Rể Phần 3 Empty
Truyện Gay Anh Em Rể Phần 3 Empty1/4/2012, 13:14

chi co truyen anh la le song cua doi em la hay nhat
Sponsored content




Truyện Gay Anh Em Rể Phần 3 Empty
Truyện Gay Anh Em Rể Phần 3 Empty

Truyện Gay Anh Em Rể Phần 3

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Bạn không có quyền trả lời bài viết
VBOY WORLD  :: TRUYỆN GAY