hừm biết ngay mà.....bỏ về là cái chắc......tui quay vô lấy cái khăn
quấn người lại.....mở cửa định đi ra đằng sau mở cái máy bơm nước


tui đi chậm chậm tới cái công tắc thì.....


Á ! anh....anh.....chưa về hả......ở đây làm gì.....? tui hốt hoảng hỏi hắn


" anh ra sau giặt cái dẽ ..bình hoa bể ..nước tràn tùm lum ... phải lau cho sạch chứ....."


mặt đỏ bừng....vì mắc cỡ với cái bộ dạng thế này....mà tui cũng ko thể
chạy vô lại tolet một cách nhanh chóng.....vì tui ko muốn bị té lần hai


trời ơi ! hắn thật đáng ghét.....hix


lúc này tui phải thật sự bình tĩnh....nếu ko hắn sẽ biết là mình mắc
cỡ.....tay tui nắm chặt cái khăn hơn ....tui ko muốn có một sơ xuất gì
để nó tuột xuống...nếu ko chắc phải chui xuống đất mà chốn quá


" anh Phong....nước hết rồi....anh bật dùm em cái công tắc trên kia......"


nói xong tui quay người lại biến vô tolet ngay tứt khắc..........trời ơi ko bit hắn nghĩ gì......mình đúng là.....


.........
20 phút sau tui bước ra từ nhà tắm ra ....trên người thì đầy đủ chú ko như lúc nãy.....hì


tui nhìn xung quanh ....ko có ai hết vậy...hắn đâu


chợt tui nhìn thấy trên bàn....có mấy món đồ ăn.....tui tò mò lại gần
xem thử......ui..đồ ăn thơm phức....nhìn là thèm.....xoẹt....mảnh giấy
gì đây.....mở ra đọc...


" nhóc ăn đi ....đây là đồ ăn anh nấu sẵn luôn hồi trưa.....qua nhà
nhóc ko có thấy nấu cái gì...nên anh đem wa cho nhóc ăn....nếu nhóc ko
ăn thì đói ráng chịu ah nha..."


một lần nữa tui lại ngạc nhiên trước việc làm của hắn....có ý gì đây....hay chỉ là lòng tốt....ko bít hắn có bỏ gì vô ko ta...


ah tui nhớ ra rồi...hôm trước tui có chôm ở phòng thí nghiệm một hộp
giấy đo ph....tui cố gắng lếch lên lầu lấy xuống và thữ.....ồ ! ko sao
ph ở gần mức số 7 vậy là an toàn .....


tui ăn một cách hí hững và ngon lành...quả thật hắn nấu ăn ngon lắm....giá như mình giống hắn nhĩ


./........
lát sau ..tui đem chén đĩa ra nhà sau ..lau dọn bàn thật sạch....tránh để mấy con kiến lãng vãng tới


tui đi lòng vòng trong nhà......


chán thiệt....má đi rồi ko bít làm gì dây...cái chân như zầy sao mà ra chơi với tụi nhóc hàng xóm...


tui ngồi một mình nhìn ra ngoài.....hát mấy câu vẩn vơ


chợt..tui thấy bóng của hắn thấp thoáng ngoài cửa


"anh phong đó hả.....vô chơi...."


hắn bước vô....lúc này nhìn hắn mới cơ bắp làm sao......hắn ko mặc áo
..mà chỉ có cái quần lững jean màu đen....nhìn thật nam tính...


" này ! nhóc nhìn gì thế ..sao mà thờ người ra vậy....."


" ờ..ờ..em có nhìn gì đâu....chỉ hơi mệt thôi...."

"nhóc mệt ko nghỉ đi ....kiu anh làm gì...."


" uh` thì .....mệt thui ,....chưa buon` ngũ......anh zô nói chuyện cho vui....."


"anh nè...sao mà cứ gọi em là nhoc thế hã...."


hắn cười và nói " sao nhóc ko thix ah....zaậy anh sữa lại ha......"


" em ơi"


úi trời ! sao mà khi nghe hắn hai từ ấy tui lại muốn nổi da gà.....ko còn tự nhiên nữa.....kỳzậy ta


"thui anh ơi...anh gọi nhóc được rồi....nghe cũng hay...."


ịch ! hắn ngồi ngay bên tui...và cầm chân tui lên..


"ơ! anh ..gì thế.....chưa hết đau đâu ....."


"anh bit....bây giờ nhóc thấy đỡ chưa......." hắn lại xoa xoa như hồi trưa....ui...lúc này sao mình cảm thấy thix thế


hừm !..sao hắn lại quan tâm mình nhĩ ....mình có phải là em ruot cua hắn đâu nhĩ.....


hộc ! hắn quay sang nắm lấy cái tay của tui ...thật chặt.....


" anh oi...! đau quá ..làm gì vậy.... "


" hi` ...anh thữ nhoc thui...ai zè nhóc yếu wá ...mai mốt chắc anh phải ở bên nhóc thường xuyên hơn.."


ẹc ! hắn nói gì kỳ thế tự nhiên bên mình là sao.....người gì mà ko có tế nhị gì cả.....đúng là điên


ý ! tay hắn sao thế kia ..chảy máu ah


" tay anh bị gì vậy....."


"uhm` thì bị trày xướt tí xiu thui mà.........có gì đâu"


ko biết sao ....tui giựt lấy tay hắn ngay lập tứt


" anh bị thủy tinh dằm vô rồi.....sao ko băng lại........"


....hắn nhìn tui hồi lâu ......mà ko nói gì.....lúc này thật sự tui bị đỏ mặt....


" anh......nhìn gì giữ vậy....."


hắn nói : " nhóc .......quan tâm anh vậy ah............."


trước câu nói đó tui lại càng đỏ mặt....ui ...mình làm gì thế này


" em.....em.........."


ko biết trả lời thế nào....tui đánh trống lãng qua chuyện khác.....


"anh nè ..!...bị chảy máu mà ko băng lại là ko tốt đâu...thui để em
băng lại cho..."..hắn bị như thế thì cũng là một phần do mình...ko cẩn
thận...nên đã làm hắn như thế.


hôm nay người tui rất lạ....ko hiểu sao tui lại tự nguyện giúp mà ko có
ý kiến gì...mọi lần tui đâu có như thế...tui quậy phá và nhí nhố vô
cùng....có phải là tui đã lớn hay...hắn đã biến tui thành con người khác


tui đứng lên..đi chậm rãi về phía cái tủ thuốc mini ở trên tường mà mẹ
mới gắn tuần trước...tui lấy những thứ cần thiết...vì được học sơ cứu
trong Đoàn nên tui cũng biết chút ít...


" anh đưa tay đây....." lần này thì tui cẩn trọng hơn.....ko tự tiện cầm tay như lần trước


hắn đưa tay và cứ nhìn tui chằm chằm...trong lòng tui vừa sợ vừa rung...tui băng lại cho hắn từ từ như thầy dạy...
ũa mà sao hắn ko nói gì nhĩ...hắn ko đau ah


xong, tui chỗ băng ko đẹp lắm nhưng cũng đủ giữ cho vết thương ko bị nhiễm trùng.....
tui soạn lại đống băng thừa dưới chân.....


" nhóc ah...."


tui chợt quay mặt lên " sao anh..chỗ băng bị bung ra ah "


hộc !.....á.....anh làm gì vậy ? ....lúc này cái miệng của hắn dính sát vô má của tui....


tui lấy tay...đẩy hắn ra thật mạnh....tui thật sự hốt hoãng....muốn la lớn.....nhưng.....


" sao vậy nhóc....tại nhóc quay lưng lại ko để ý nên ...mặt nhóc trúng vô mặt anh.....sao vậy...nhóc bị đau ah..."


" ơ..ơ...ko ....ko sao........" một lần nữa hắn lại biện hộ với lý do làm tui ko thể nào cãi được .." vô tình trúng mà thui "
tui có nên tiếp tục gần hắn nữa ko....những hành động của hắn đôi lúc làm tui sợ...nhưng đôi khi nó lại rất dễ thương
đang bàng hoàng suy nghĩ......


"nhóc nè ..! "


" sao anh ..."


" đi ra ngoài dạo ko .... ?"


" đi dạo ah.....cái chân em thế này...thì....."


" thì mình đi từ từ cũng đuợc.....hay anh cõng.."


" hhi'hi'...anh cõng ah.....siêng nhĩ.....vậy anh có thể cõng em suốt mấy tiếng liền ah..."


" uhm`......nếu nhóc thix...."


"anh này vui nhĩ....nguời con gái nào mà nghe anh nói chắc là mê tít anh....."


" đi thì đi.....dù sao thì ở nhà chán lắm....đi ra ngoài có khi lại thấy đồ ăn ngon.....hi`"


" nhung anh nè.....đi về lấy cái áo chồng vô....chứ em ko muốn đi với anh mà cứ bị mấy em nhìn.....hi`"


7 giờ, tui với hắn lê thê trên con hẻm.....


đột nhiên hắn hỏi 1 câu.....


" nhóc có bạn gái chưa......"


" ớ...bạn gái....cái từ mà sao tui nghe ko thix tí nào.. ..chưa....chưa.....em chưa có... mà sao hỏi thế...."


" ko...anh hỏi cho bít thui......"


dưới anh đèn đuờng .hình như tui thấy hắn đang mỉm cười...ko rõ lắm..tui buộc miệng hỏi


" ê nè...cười gì thế...nhớ nguời yêu ah...hi'hi'"


"mà anh nè...anh định bao giờ cưới một cô gái về làm vợ..khi..25...26...27...tuổi hay......."


" anh ah...anh thix độc thân....."


" chòy...như vậy ko chán sao......."


"chán ah....anh ko biết.....nhưng ở với em gái của anh...anh cũng thấy
vui lắm rồi.....và từ khi.....anh gặp nhóc...anh cũng thấy anh vui
hơn....."


" hi`....anh nói như vậy hơi đúng đó...vì ai ở gần em họ đều vui.....hi`"


"zay ah.....zay nhóc cứ làm cho vui đuợc ko...."..câu nói này có nghĩa
là sao nhĩ...từ đó tớigiờ tui chưa bao giờ nghe ai nói thế với mình


" ớ ! anh vui hay ko sao mà em biết đuợc....em đâu phải thầy bói..."


"nhóc muốn biết anh vui lúc nào ah....dễ lắm....."


"dễ......ư...đâu..anh nói coi,,,làm sao để biết......"


"nhóc nghe nha: thứ 1: là khi nhóc thấy anh cười.........thứ hai: là
khi nhóc thấy anh chơi với em gái.....thứ ba : là khi anh ở bên
nhóc......" ở bên mình ....tại sao thế nhĩ....mình thấy ở bên mình thì
chỉ hắn chĩ càng mệt thêm thôi....giống như cái chuyện hồi nãy.....nếu
hắn ko ở bên mình thì hắn đâu phải bị chảy máu....nếu hắn ko ở bên mình
thì hắn đâu phải đi chợ mua đồ ăn cho mình......hắn có wá tốt chăng....


tui thật ko hiểu tại sao hắn lại nghĩ như thế...có ý gì đây.....

"anh ne`......!"


tui kiu hắn nhưng mà sao ko thấy hắn để ý gì ...mà lúc này tui lại thấy hắn chỉ nhìn về phía trước cười mỉm có vẻ hạnh phúc


tui kéo lấy tay hắn...giựt nhẹ


" hả! nhóc kiu anh cái gì "


lúc này..sao bộ dạng của hắn làm tui buồn cười


"anh sao thế nhĩ...cứ thơ thơ thẩn thẩn....híhíhí..."


"hì...thì trời gió mát thả hồn một tí có sao đâu..."


"ái chà...ông anh lãng mạng nhĩ ???"


tui với hắn vừa đi vừa trò chuyện rất vui...chợt....thoang thoảng đâu
đây mùi cá viên chiên thơm nồng....làm tui phát thèm....tui liếc mắt
nhìn xung quanh....xe cộ qua lại khá đông vì đang ở gần đuờng cái....


ồ...mắt tui liền mở to khi thấy thấp thoáng cái xe cá viên, ở cạnh cái
cây to, ngay ngã ba....bọn trẻ xúm nhau bu lại....đứa thì .."cho con
cây tàu hủ.....còn đứa thì con thich ăn xúc xích chiên....." tui ngắm
nhìn mà thấy thật thích....


"anh ơi dừng lại tí xíu....." tay tui sờ xoạng từ túi áo đến túi quần
của mình....ui ! tiền đâu nhĩ...mình nhớ là có đem theo mấy ngàn
mà....hix....tui cố tìm lại thật kỹ nhưng vẫn ko thấy một xu....tiếc
thật ..vậy là mình ko thể thưởng thức được món cá viên nóng và thơm rồi
!


" nhóc ...!" tiếng gọi cũa hắn làm tui giựt bắn cả mình


" hã ! "


" nhóc sao thế..đang kím gì ah ?"


" ờ...ờ....ko.....ko có gì...."


"thui ra đây ăn cá viên cho vui....."


" sao ?......ăn cá viên.....ùhm...." ......ui hạnh phúc quá....sao hắn
lại nghĩ được những gì mình nghĩ...hay chỉ là sự trùng hợp...tui nhìn
hắn với đôi mắt khâm phục....nhưng tui lại ngại ..ko lẽ mình ăn lại bắt
hắn trả tiền....


" anh ơi !"


" em để quên tiền ở nhà......"


" uhm`..thì sao.." ...trời ơi..hắn trả lời một câu thật vô duyên ...làm tui muốn độn thổ....


"em ko có tiền sao mà ăn.....anh này kì..."


"thì em cứ ăn đi......."


"trời ơi.....ăn tiền đâu trả cho người ta..."


hắn nhìn tui chằm chằm ....


"nhóc coi thường anh vậy sao....ko lẽ anh để nhóc trả
tiền...."......ơ...ơ...tui thật sự bị sóc trước câu trả lời của
hắn...nó mạnh mẽ và hùng hồn làm sao....hình như hắn giận rồi


"nhưng mà ăn của anh hoài ....em thấy ngại ngại....."


" vậy nhóc có nghe câu...kính trên nhường dưới chưa......"


" uhm`...có nghe...."


"nếu nhóc đã gọi anh là " anh" nghĩa là nhóc tôn trọng anh.....còn anh thì lớn hơn nhóc nên phải trả tiền chứ..."


ẹc...câu nói của hắn nghe sao mắc cười quá....nhưng tui thấy nó cũng
đúng đúng....ko ngờ hắn lại ra một câu làm tui muốn cứng họng....


"thui anh ra mua nha.... nhóc ở đây đi...."


hắn chạy qua đường...ui..nhìn hắn xen lấn với bọn con nít nhìn thật tức cười....hắn dễ thương nhĩ........


........

xong, tui với hắn ra chỗ công viên gần đó ....kiếm lấy một hàng ghế đá
và thưởng thức món cá viên....ui...ngon tuyệt ..lâu lắm rồi mới đuợc ăn
lại...


"ơ...sao anh ko ăn đi...." hắn cứ ngồi đó nhìn tui ...cười cười.....làm tui thật ngại


"nhóc nè...!"


"hỡ.! có gì ko anh.."


"nhóc thấy ngôi sao trên kia không..."


hắn chỉ tay lên trời..về phía cái ngôi sao nhấp nháy ....với ánh sáng le lói.....


"ngôi sao kia àh...nhìn nó sáng anh nhĩ..."


"uhm`....ngôi sao đó là ngôi sao anh thix nhất......"


"anh thix nó ah`.....tại sao vậy....em nhìn nó thấy cũng bình thường như những như ngôi sao khác thôi mà..."


"ờ..thì...đơn giản là anh thix nó...vậy thôi.." lúc này...ánh mắt của
hắn buồn đi thấy rõ....tui biết hắn đang có tâm sự gì đó mà ko muốn
nói...thật lạ...nhìn hắn lúc này sao tim tui như có gì đó đồng cảm..tui
cũng thấy buồn theo hắn...


hắn ngồi nhìn ngôi sao ấy thật lâu...trong khi tui đã ăn hết 3 xâu cá viên...


tui nhìn hắn ..ko bit nói gì...giá mà tui biết đuợc chuyện gì đó để có thể tâm sự với hắn.....


tui khẽ chạm nhẹ vào tay hắn...."anh ơi....anh buồn gì vậy...."


"hi`...anh đâu có buồn......" tuy hắn nói như vậy nhưng tui biết là hắn
đang dấu......thui tui cũng ko nên hỏi...nhỡ đâu hắn lại buồn hơn...


"nhóc nè.....anh đã nói với nhóc rồi....khi ở bên nhóc là anh rất vui.....nhóc quên rồi sao....."


..người tui thinh lặng khi nghe lại câu nói ấy...thật sự hắn vui khi bên mình sao...hay hắn muốn cần một ai đó tâm sự....


lúc này, xe cộ qua lại tấp nập....dòng người trong công viên làm tui
cảm thấy nhộn nhịp...mọi người thật bận rôn.....nhưng chỉ khi nhìn thấy
hắn ..tui lại dâng lên một cảm xúc khó tả đây là cái cảm xúc gì
vậy...từ đó nó chưa bao giờ xuất hiện trong nguời tui.....


"thôi..mình về đi nhóc...đi nhiều ko tốt cho cái chân đau của nhóc đâu...."


" uhm`....cũng đuợc ..."


tui với hắn lại lê chân trở về con hẽm cũ....vừa đi hắn vừa kể cho tui
nghe chuyện của hắn hồi còn tuổi tui....hắn cũng hồn nhiên như tui lúc
này và có nhiều bạn bè vui lắm....còn tui thì nói cho hắn biết chuyện
hồi nhỏ của mình...".tui phá như quỷ" hi`...mẹ tui nói như vậy
mà.....giờ..tui thấy hắn cũng đã vui hơn chút xíu...hắn cười và nói
thật nhiều.......


đúng 9h tui với hắn dừng ngay trước cổng nhà....con hẽm hôm nay vắng
lặng....ko thấy tụi nhỏ đâu....tuy những nhà hàng xóm đều mở
đèn...nhưng..tui cảm thấy...một ko gian yên tĩnh bao trùm....chỉ có tui
và hắn....


"thui...em vô nhà nha...."


"uhm` nhóc vô đi....ráng nghỉ ngơi...rồi mai mốt đi dạo nữa..hi`"


"anh nhớ đó nha.....mai mốt phải đi nữa ah....."


"uhm`...." hắn quay lưng đi về nhà....ko nói gì....nhìn hắn sao mà buồn thế.....