tối hôm đó tui ko thể nào chợp mắt được....nằm ngủ mà cứ lăn qua lăn
lại.... những lời má nói...cứ quanh quẩn trong đầu tôi....làm tui ko
thoải mái chút nào.....tui bước đến cái cửa sổ...để tìm chút thư
thái.....vì mỗi lần bị căng thẳng..tui đều ngóng ra cửa......ngóng
trông một điều tốt đẹp sẽ đến.....


bỗng nhiên..cái nhìn đầu tiên mà mắt tui hướng đến lại là nhà
hắn....tui thầm nghĩ..ko biết giờ này hắn đang làm gì nhĩ....chắc hắn
buồn lắm.....


"phuuuuuu```"..tui thở dài....chán nản và....uể oải


"xẹt...xẹt...."....hình như là bước chân của ai đó.....chợt thấy thấp
thoáng một bóng nguời trước cổng nhà tui... mở to mắt nhìn kỹ hơn....ý
choy`....sao mà linh vậy...vừa nghĩ tới là hắn xuất hiện....hắn làm cái
gì ở dưới vào lúc khuya lơ khuya lắc thế này...nhìn đồng hồ....đã hơn
một giờ sáng....


"anh...ph..."..tui chợt im bặt sau từ " anh" ..tui định kiu hắn..nhưng
có cái gì đó đã ngăn lại.....thui..tốt hơn cứ để hắn một mình...có khi
hắn lại thanh thản hơn....tui chống cằm .....nhìn hắn.....hắn đi lên
rồi lại đi xuống.....dọc suốt con hẻm....vừa đi hắnvừa lấy chân gạt đi
những chiếc lá khô trên đường.....như muốn trút đi những phiền muộn....


lúc này sương xuống thật lạnh.....tay tui đã co chặt tự lúc nào mà
chẵng biết....thui...tui cần chợp mắt một chút.....tui nhẹ nhàng khép
hai cánh cửa....ko gây tiếng động...thầm nói : anh ơi....hãy cố lên
nhé....em lúc nào cũng ủng hộ anh mà......
quay lại cái giuờng..một cảm giác thật ấm..với chiếc chăn bông....lúc
này tui cố gắng nghĩ về những điều tích cực hơn....và tui thiếp đi
trong những suy nghĩ.....


sáng hôm sau...."bịch..."..ui da....đau quá.....tui bừng tỉnh sau cú lọt giường đau đớn....


"mấy giờ rồi ta....".....nhìn cái đồng hồ.......trời 9h sáng......nhanh
chân...tui gấp rút làm vệ sinh cá nhân..để cho kịp ăn sáng...hi vọng
quán bún bò..chưa hết......và như vậy..tui cũng đã bị mất một buổi tập
thể dục buổi sáng.....


tui xuống nhà....chợt nhìn thấy má...tui lại mất hẳn tự tin.....nhìn
má...có vẻ vẫn chưa nguôi ngoai chuyện hơm qua.....tui lẳng lặng...đi
ra cửa....hôm nay ko dám nói gì với má...hix....


" đi ăn ...rồi về nhà ..nghe chưa....."...giọng má nói lên ko một chút
thiện cảm.....mọi lần tui đi má có nói gì đâu.....sao hôm nay lại......


"dạ....."


ra khỏi cửa...tui thấy đỡ căng hơn...và tinh thần cũng gần trở lại....


" ịch..."...choy`....thằng nào dám.....tui quay người lại.....


"..cho em xin lỗi...em lỡ..."..thằng pi....nó dám đá trái banh vô đầu tui......


"..xin lỗi hả......"..tui chạy lại nó....định cho nó một trận......nó chạy đi thật nhanh....tui cố dí theo.....


" mày đứng lại hông......tao mà bắt được.....là mày hết đời...."....


" lêu lêu......"......nó lại chọc tui..làm tui hứng hơn......sao mà hôm nay nó nhanh dữ..hay mình chậm đi......


chợt,......" xẹetttttt.tt..t.tt".....tui đạp phải cái gì đó trơn trơn
...làm cho đôi dép tui lê dài..trên mặt đường.....hộc....trong chốc
lát....tui đã nằm dài....hix....tui cảm nhận được cái đầu gối ...nó rát
rát......


"...lêu lêu...anh duy bị té......"...nó la lớn ... như muốn làm tui quê.....trời ơi..hôm nay sao mà đủ thứ chuyện.....
tui cố gắng ngồi dậy từ từ...tránh làm nó đau hơn....


" nhóc có sao ko....".....một cánh tay đỡ tui dậy.....làm tui cũng bất ngờ....


" ờ...ko sao đâu anh...trầy xướt sơ sơ àh.." nói vậy thui..chứ tui đau dã man...muốn khóc luôn....


" cảm ơn anh nha......."


"thui..em đi ăn sáng......có gì gặp sau nhé".....


đột nhiên.....mẹ tui từ cửa bước ra.....


"ko đi ăn sáng mà ở đây làm gì......".....mê tui lại gần hơn......" sao
mà trầy xướt đây...chạy giỡn nữa chứ gì....đi vô....."...má lấy tay
...đầy tay hắn ra khỏi người tui.......rồi kéo tui vô nhà......má ko
nói gì với hắn nữa....ko như những lần gặp nhau trước...hai người vẩn
chào hỏi mà.......càng ngày ...khoảng cách giữa tui với hắn càng
xa......lúc này..tui và hắn nhìn nhau ko chớp mắt....tui tự nhiên muốn
nắm lấy tay hắn lại...tui ko muốn vô nhà......anh ơi..anh nói gì với má
em đi.....hai người đừng im lặng như vậy....tui như muốn thốt lên lời
nói đó.......nhưng có lẽ thật khó.......


"rầm"..cánh cửa đóng lại...như đã thực ngăn cách tui và hắn.....mọi thứ
xung quanh đôi với tui như tối sầm lại...ko còn nhìn thấy hắn...cái căn
nhà của tui,,hôm nay sao mà im lặng.....thật lạnh lẽo.....tui ngồi bệch
xuống cái xích đu.....nhìn mấy chậu hoa sắp tàn..tui càng buồn
hơn.....một buổi sáng trong lành.. và sự u ám trong tâm hồn tôi.....có
lẽ đã làm cho tôi ghét cay ghét đắng cái ngày hôm nay.....


.......
vậy là...hôm nay tui chỉ ở trong nhà...với má...tui ko ra ngoài
chơi..như hôm nào...tui ngồi trong phòng....xăm xoi mấy cuốn
truyện....mà cảm thấy chúng thật bạt bẽo...ko có gì lý thú....


"rengggggggg."..tiếng điện thoại reo....mọi bữa..thì tui hay bị giật
mình vì chúng...nhưng hôm nay..sao mà nó bình thường quá....1 tiếng
re...2 tiếng reo....3 tiếng reo....ũa sao má ko bắt máy.....ở dưới cũng
có điện thoại..phòng tui cũng có......
tui nhấc máy...." a..lo..ai đó....."


"nhóc ! anh nè...."..tui trợn to mắt sau lời giới thiệu...


"anh là........"


"anh hàng xóm của nhóc nè......anh phong ......"


"trời...anh phong...sao anh biết số phone nhà em......"


"hôm bữa anh qua thấy số ghi trên bàn nên nhớ...."


"hi`..anh hay nhĩ....."


"anh chờ tí xíu......."...tui chạy lại đóng cửa phòng...để tránh cho má nghe thấy..........


"anh........"


"sao.....tự nhiên gọi qua đây......lạ thiệt...."


"chắc má em ko muốn anh gặp em nữa.......nên anh mới gọi để nói chuyện với nhóc....."


"ua..`.....má em.....chắc giận lắm......"


"mà..nhóc sao rồi....có đau nữa ko........"


"ko anh ơi...hết đau rồi.........."..nghe lời hắn nói..tui cảm thấy
thật vui.....mọi thứ xung quanh như trở lại......tui mỉm cười một
mình......


"anh đang ở nhà hã......"


"ờ....ở nhà...nè"


"hihi....nhà gần xịt mà phải nói qua phone......em thấy vui vui....."


"thì......anh cũng thấy mắc cười lắm.......nhưng........anh muốnnói cho em nghe chuyện này........"


"chuyện gì....anh nói đi....."


"anh sắp......"


chợt........" ai gọi vậy con........"...má xuất hiện đột ngột sau lưng...làm tui giật cả mình......


tui ấp úng......" dạ...dạ....thằng khoa nó gọi........"


tui nhấc máy lên giả vờ......"thui...bye nha...duy biết rồi....."


"rụp.."...tui gạc máy thật nhanh..vì sợ má lại phát hiện....là
tiu.........ko bíêt hắn nghĩ gì lúc này...tắt máy nhanh quá ....ko nói
gì .... hắn...có hiểu lầm ko...mong rằng hắn có thể hiểu cho
tui.........


mặc dù.....tui chưa nghe hắn nói ra điều gì......nhưng chỉ nghe hắn
nói...tui đã mãn nguyện lắm rồi....lúc này tâm trạng tui khắc hẳn...đầy
hi vọng..và vui.ko như hồi nãy...buồn bã..ủ rủ......chợt tui tự hỏi :
ko lẽ mình nhớ hắn đến vậy sao.....có phải mình đã.........hay chỉ là
cảm giác thoáng qua.........
...........

thế là nguyên ngày hôm đó......cũng đỡ buồn đi rất nhìu.....tuy ko còn
gặp hắn sau cuộc điện thoại...nhưng tui vẫn hi vọng một điều gì đó xa
xăm.....như vậy cũng là động lực giúp tui cảm thấy tốt hơn......
...........