Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Anh-Người Hàng Xóm Đáng Yêu24

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
pu.kis
Level: Cáo Già
Level: Cáo Già
pu.kis

Bài viết Bài viết : 401
Tiền Zr Tiền Zr : 15193

Anh-Người Hàng Xóm Đáng Yêu24 Empty
Anh-Người Hàng Xóm Đáng Yêu24 Empty28/1/2011, 18:28

tui vẫn chạy cho đến khi dừng lại giữa lòng đường đông đúc , lúc này
miếng thủy tinh càng đâm vào sâu hơn và tui vô cùng đau đớn , không thể
nhất chân lên nổi.Từ sau vẫn cảm nhận được hắn đang đến gần ,không được
tui cố nhấc chân càng được lúc nào hay lúc ấy , tui không còn để ý đến
xe cộ trên đường cứ thế mà đi, cứ nghĩ giá như có ai đó đụng phải mình
cho rồi ,tui sống trên đời làm gì nữa cho tất cả mọi đau thương cứ đổ
ập lên người.

-nhóc ơi ! không được dừng lại......giọng của hắn la to bất ngờ , tiếng
gọi này khác lạ hẳn ,tui quá tò mò nên bất lình tui dừng lại và quay
người ra sau

-Hộc ! .........A..........hắn bất ngờ đẩy tui một cái thật mạnh , rất
mạnh , làm người tui va vào chiếc xe đạp sau lưng và ngã xuống , tui
choáng váng khi hắn làm như vậy ...tui cố gường người dậy để biết
chuyện gì xảy đến

-Écccccc ! tiếng thắng xe của ai đó như đâm thủng màng nhĩ của tui nó
như nhọn và xiết lắm ...trời ơi ! con tim tui như bị xé toạt khi thấy
lắn lăn lóc trên đường ,hắn đã bị tác dụng một lực rất mãnh từ chiếc xe
vô hồn kia.Không nghĩ đến bất cứ thứ gì khác tui chạy ngay đến bên hắn
, lo lắng ,rung sợ ,muốn khóc , muốn la lên ,mọi cảm xúc lúc ấy như
muốn trào dâng thực sự .Hắn nằm im lặng ,với tình trạng bất tỉnh ,người
hắn thì xây xướt ,máu chảy nhiều nữa, trời ơi máu ở đâu mà sao cứ ra
hoài vậy , làm ơn đừng chảy nữa hắn sẽ không chịu nổi đâu,....h..i.x...x

-cô chú ơi làm ơn hãy cứu anh ấy !.....lúc này , tiếng nói của tui thảm
thiết kiu la , tui cầu cứu một sự giúp đỡ ngay lúc này ,nếu không hắn
sẽ chết mất !anh ơi ,anh không được ra đi ,anh phải sống ,phải sống
nghe chưa !

-mày tránh ra coi !.......bác tài xế của chiếc xe kia đẩy tui ra thật
mạnh......không cho tui đến gần anh ấy vì tui biết những hành động của
tui lúc này nếu chạm vào hắn thì có lẽ sẽ làm cho hắn trầm trọng
hơn.....tui chỉ biết bất lực nhìn người ta cứu hắn

-mọi người gọi cấp cứu đi !.....giọng nói của mọi người xung quanh xôn
xao , bàn tán làm tui càng thêm quay cuồng , giờ này tui phải thật sự
giữ lấy tình tĩnh để còn bên hắn . Tiếng xe cấp cứu từ xa , lúc này mọi
người tránh ra xung quanh cho những bác sĩ làm việc ,các bác sĩ làm
việc việc gấp rúc và cẩn thận ,tui dường như đỡ hơn khi thấy họ đến ,
cầu trời hãy cho anh ấy sống dù có phải đánh đổi bằng tính mạng của con
cũng được !

sau đó ,tui bà bác tài xế theo xe cứu thương đến bệnh viện , tui lo âu
không biết nói gì nữa ,tui chỉ biết nhìn hắn và cầu nguyện mà thôi

-nè ! em băng tạm chân lại đi ....một cô y tá đưa cho một miếng gạc và
bông gòn ,lúc này tui mới chợt nhớ đến cái chân của mình , nó đã không
còn đau nữa ,cái cảm giác đau lúc nãy dường như đã mất đi theo hắn ,
hắn vẫn nằm im , không một chút động đậy.Giờ này tui thấy mình thật có
lỗi với hắn , tui hối hận vì việc làm mà tui đã gây ra , đáng lẽ tui
không nên chạy đi khi hăn gọi , và cũng không dừng lại lúc ấy thì có lẽ
đã không ra nông nỗi này . Khi tui và bác tài đợi ở ngoài cho người ta
cấp cứu anh ấy thì cô y tá lúc nãy đưa cho tui cái bóp trên người hắn ,
vừa cầm cái màu đỏ của máu đã bám lấy tay tui

-anh hai em àh ,em gọi cho ba mẹ tới đi !

-dạ ,ba mẹ ....... chị ấy vừa nói xong là đi vô liền ,cầm chiếc ví trên
tay tui phải làm gì đây ,tui chưa bao giờ gặp chuyện như vậy cộng thêm
cái bối rối làm tui càng lúng túng hơn

-mày mở ra coi có số điện thoại không......giọng bác ấy thúc dục tui
,tui nhanh chóng làm theo ,tui lật qua lật lại thì bất chợt một tấm ảnh
rơi ra khỏi ví , thấy thế tui nhanh chóng nhặt lên , đó là tấm ảnh của
gia đình hắn có ba mẹ và em của hắn nữa tui mới lật ra đằng sau thì
thấy dòng chữ " yêu gia đình nhất " và dưới cùng là một số điện thoại
không biết có phải là số của nhà hắn không , nhìn tấm ảnh ấy tui biết
là hắn còn yêu gia đình lắm !

-dạ số đây bác , con gọi ở đâu đây ? nhìn xung quanh thì không có cái
điện thoại nào , nếu vậy tui phải đi ra ngoài nhưng tui không muốn rời
khỏi khi chưa biết được tình trạng của hắn lúc này

-nè gọi đi .....thấy tui lo xa bác ấy đưa tui chiếc điện thoại di động, tui cầm lấy và gọi theo số máy ghi trên tấm ảnh

" alo

-dạ ! cho con hỏi có phải nhà anh phong không vậy ?

-ờ đúng rồi ,con là ai vậy ?.....nghe giọng một người phụ nữ ,tui nghĩ đây là mẹ hắn , không biết khi tui nói ra thì sẽ ra sao

-thưa bác , anh phong đang ở bệnh viện

-sao ,nó bị cái gì mà ở đó

-bác nghe con nói đã , dạ tại anh phong gặp phải tai nạn trên đường nên.......

-bệnh viện nào ?.....bác ấy giọng hốt hoảng và lo lắng

-ảnh đang ở phòng cấp cứu bệnh viện.... , bác đến ngay được không ạ
,hiện tại con vẫn đang ở đây ,nên khi bác đến con sẽ gọi bác".....vì đã
có một lần tui nhìn thấy ba mẹ hắn , nên chắc có thể nhận ra dễ hơn
.Tui ngồi trên ghế ngoài hành lang bệnh viện ,thấp thỏm chờ đợi , không
biết phải nói sao khi ba mẹ hắn đến không lẽ tui phải nói rằng chính
con đã làm anh Phong như vậy ! hay là nói là do bác tài xế kia . Trời
ơi là trời ! phải nói sao cho phải đây ? một lúc sau ,tui thấy thấp
thoáng bòng dáng của ba mẹ hắn đang hối thúc chạy vô , khi đó tui chạy
ra trước mặt hai bác ấy

-con là......

-dạ con là người nói chuyện qua điện thoại với bác lúc nãy

-à ,là con sao ,thằng Phong đâu rồi con ,chỉ cho bác chỗ của nó đi

-dạ ,anh ấy trong kia ,sao giờ này người ta còn chưa ra nữa ,con thấy
lo quá bác ơi !......lúc đó chỉ thấy có mẹ hắn nói thôi còn ba của hắn
sao lại im lặng một cách đáng sợ thế kia, có phải ba hắn đang căm hận
tui không ?

-người nhà của bệnh nhân Nguyên Phong đâu

-dạ ,tôi là mẹ nó ,nó sao vậy bác sĩ ?......tất cả chúng tôi ai nấy đều thấp thỏm chờ câu trả lời

-anh ấy đang bị hôn mê ,chắc có lẽ phải hơn một tuần nữa mới có thể
tỉnh lại ,bây giờ thì mời gia đình làm thủ tục cho anh ấy sang phòng
đặc biệt để điều trị.......và rồi mẹ hắn theo cô y tá để làm giấy tờ
,còn tôi và ba hắn thì đi theo hắn đến phòng bệnh ,tui nhìn khuôn mặt
của hắn sao mà xanh xao quá , lại còn xây xướt nữa ,để ý tui thấy đôi
chân của hắn dường như bị băng bó kín mít ,trên tay cũng thế nữa nhưng
vẫn còn loen lố màu máu trên chỗ băng ,nhìn vậy mà tim tui xót xa gấp
ngàn lần hơn ,thấy bản thân mình càng tội lỗi , và tui còn thấy cả nét
mặt lo âu của ba hắn , nó nhăn nheo ,khó chịu nhưng chứa đựng bên trong
đó là một nỗi niềm thương con da diết của người cha.

Giờ này hắn đang nằm trên giường , biết hắn chỉ hôn mê và bị gãy xương
chân tui cũng cảm thấy đỡ hơn phần nào , chứ hắn mà có chuyện gì thì
tui không biết phải sống làm sao nữa , căn phòng với khí lạnh tỏa ra
làm cho tui lạnh hơn ,ba hắn sao không nói với tui điều gì cả ,ba hắn
đứng bên ngoài hút thuốc ,bộ ba hắn không biết nguyên nhân vì sao mà
hắn như thế ư ? còn cái bác tài xế kia ,không biết đã nói chuyện với ba
hắn như thế nào nữa ,có nói bậy nói bạ gì không !mà thấy ba hắn có vẻ
trầm lặng lắm.

lúc này đã hơn 12h trưa ,cơ thể tui lắm lem và bụi bặm có lẽ tui cần
phải sạch sẽ hơn khi ở bên hắn. tui lại gần và thì thầm bên chiếc
giường bệnh
-anh Phong ,anh nằm đây nghỉ nha ,em về nhà rồi em sẽ vô liền với anh mà !

tui ra khỏi phòng :

-thưa bác con xin phép được về

-ừ con về nghỉ đi nhìn con nhem nhuốt quá ,sáng giờ chắc mệt lắm phải không ...bác ấy vừa xoa đầu tui vừa nói

-thưa bác lát nữa con có thể vô thăm anh ấy được không

-sao,thui con ở nhà nghỉ ngơi đi ,ở đây có hai bác được rồi

-dạ không sao đâu bác , con muốn vô thăm ảnh coi sao ,con cũng lo lắm bác ơi

-ừ vô thì vô , nhưng mà ba mẹ con có biết không

-dạ con sẽ xin phép mà , thưa bác con về ....lúc đó là lần đầu tiên tui
tiếp xúc với ba hắn , cái giọng nói trầm và ấm áp rất nhiều ,làm tui
cũng thấy thân thiện hơn khác xa với vẻ mặt bên ngoài khó chịu.

Anh-Người Hàng Xóm Đáng Yêu24

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Bạn không có quyền trả lời bài viết
VBOY WORLD  :: TRUYỆN GAY