Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Anh-Người Hàng Xóm Đáng Yeu27

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
pu.kis
Level: Cáo Già
Level: Cáo Già
pu.kis

Bài viết Bài viết : 401
Tiền Zr Tiền Zr : 15193

Anh-Người Hàng Xóm Đáng Yeu27 Empty
Anh-Người Hàng Xóm Đáng Yeu27 Empty28/1/2011, 18:31

"BING......BOONG......." tiếng chuông đồng vang lên khi đến 12h , phút
giây thiêng liêng của giờ phút chuyển giao từ năm này sang năm khác
,bên ngoài mọi người vẫn chưa ngủ hẳn , họ vẫn chúc cho nhau những lời
chúc mặc dù là những người không hề quen biết nhau , họ chúc cho nhau
những điều may mắn sẽ đến với những người không may khi phải đến với
cái phòng bệnh trong đây , giống như hắn tui cũng sẽ chúc cho họ cho
mọi người xung quanh tui một năm mới an lành , mọi đau buồn sẽ qua đi
và thay vào đó là niềm hạnh phúc, và cũng tui cũng chúc cho chị Lan sẽ
tìm được một người yêu thương chị ấy thật lòng và sẽ luôn làm cho chị
ấy vui ,bù đắp những gì mà chị ấy đã đánh mất .Lúc này , tui đã cũng đã
chính thức lớn hơn một tuổi , chắc những suy nghĩ của tui cũng phải
chững chạc hơn sau một năm với những kinh nghiệm mà bản thân đã được
học và trải qua , tui cảm thấy như mình đã lớn hẳn rồi nhưng quả thật
cái hồn nhiên vẫn còn đọng lại đâu đó trong tui và tui cũng không muốn
nó mất đi chút nào.Tui chậm rãi nhặt chú rùa bông trong góc phòng lên ,
phủi phủi , và thỏ thẻ như với một con thú cưng


-xin lỗi mày nhé rùa bông ! mày đã như giúp tao làm cho hắn tỉnh giấc ,
chắc có lẽ mày luôn lên tiếnggọi hắn bên tai đúng không , mày phá hơn
tao nữa ,phá đến nỗi mà hắn phải thức tỉnh sau sáu ngày dài dai dẵn

-tao cảm ơn mày nhiều lắm !


tui thiếp đi bên hắn với chú rùa bông trong tay , trong cái không gian rạo rực những giây phút đầu của một năm mới.......


Tui cũng chẳng hó hé lên lời nào mà chỉ nghe và nhìn hắn một cách sâu
xa, chắc có lẽ những lời nói ngọt ngào ấy đã thấm thía vào con tim
này.Xong, tui cho hắn uống thuốc và bất chợt anh Tứ từ cửa bước vào làm
tui ngạc nhiên :


-Ũa ! anh Tứ mới tới !


-uhm`, chào em ,Phong sao rồi , nó khỏe hơn chưa ?

-dạ ,anh hỏi ảnh đó , ảnh lúc nào cũng thất thường...hihi

-uh`m ,tao khỏe ,mày vô thăm có mua quà hông zạ

-có...nè.....anh Tứ đưa ra trước mặt tui một hộp sôcôla màu hồng có cái dây ruy-băng đỏ thắt nơ ở trên

-hã, mày mua gì vậy , cái đó sao tao ăn....

-hì..tao đâu có mua cho mày, anh cho em đó, Duy

-sao ,mua cho em hã .....hihi cảm ơn nha

-gì zạ , người bệnh là tao mà..hix

-uhm` , thì mày bệnh nên tao mới không dám cho mày ăn bậy bạ , mắc công mày bị gì là tiu đời tao

-thôi , hai anh đừng có gây lộn nữa , vậy em nhường cho anh nè

-thôi , nhóc ăn đi ,anh chỉ nói giỡn thui mà , cảm ơn mày tới thăm tao
nha.......lúc này không khí cũng đã hài hòa hơn lúc nãy , hai anh ấy
ngồi tâm sự về đủ thứ chuyện ,được một lúc thì hắn ngủ thiếp đi , chắc
có lẽ là do thuốc làm hắn buồn ngủ ,tui kéo tấm chăn lên người hắn rồi
ra ngoài hành lang hóng mát
-em nè !

-saoanh Tứ ?

-anh thấy em chăm sóc cho Phong kỹ ha

-hi`...thì em chỉ làm những gì cần làm thôi mà , chứ không lẽ em chăm sóc người ta bê bối sao ...

-hihi...anh thấy nó sướng quá.....

-sướng.....? nằm như vậy mà sướng gì anh , mệt thấy mồ .....

-anh cũng muốn có người chăm sóc anh như vậy......lúc này nghe giọng
nói của anh Tứ có vẻ thều thào , chắc là anh ấy đang có tâm sự gì đó
khó nói

-trời , anh đừng có nói là anh muốn như anh ấy nha

-hihi..không.... anh chỉ muốn là có một người quan tâm đến anh như thế !

-àh , ra vậy , thì anh kiếm người yêu cho mình đi....

-ờ thì ....anh cũng không biết nữa ,hiện tại anh cũng chưa có để ý ai


- thì từ từ rồi nó cũng sẽ đến thôi , anh còn trẻ mà , phải hông nè !

-hi` ,cảm ơn em nhé , anh sẽ chờ nó đến.....chợt anh ấy lấy chiếc hộp
sôcôla trên tui và mở nó ra , Ồ ! dễ thương quá , cái kẹo hình hai con
thỏ đẹp ghê

-nè .....em ăn thử đi....anh ấy đưa cho tui một con và anh ấy một con ,
tui ăn thử thì cái cảm giác ngọt lịm và đắng của sôcôla lan tỏa thật
ngon và thơm phức , cũng lâu rồi không ăn ,nên giờ thấy nó sao mà ngon
quá ,chắc mai mốt phải mua để ở nhà quá ,tiện thể tăng thêm mấy ký cho
người nó béo ra

-sôcôla ngon ha

-hi`....thì nó ngọt và thơm ,nó đặc biệt hơn những loại kẹo khác mà.....

-hay hai anh em mình xuống đi dạo đi , ở đây có Lan trông nó
rồi.....không hiểu sao hôm nay anh Tứ lại có hứng đi dạo, nhưng vì tui
cũng không muốn đi xuống dưới , tại đi xuống rồi đi lên mệt lắm ,cái
hành lang nó dài như gì vậy

-thui , hõng đi đâu

-sao vậy , đi đi

-thui ,đi mệt lắm , mỏi chân nữa , anh đi đi em ở đây được rồi

-hay anh cõng em nha.....trời ! nghe anh ấy nói mà tui bị sóc , tự nhiên ghê luôn , chắc là anh Tứ muốn trêu tui đây mà

-gì zạ , cõng hã , cõng nổi không đó

-thử đi rồi biết....thấy anh Tứ không phản đối ,tui cũng muốn cho ảnh
thử coi sao , cho ảnh mệt rồi bíêt " hụp" tui nhảy lên lưng anh Tứ một
cái ,tay vòng qua cổ
-chùi ui , em nặng quá ha

-hihi, ai biểu đòi cõng chi , giờ cho biết tai....chợt chưa kịp nói gì
anh ấy cõng tui tung tăng xuống dưới ,đi dạo trên con đường rợp bóng
mát những cây cao , anh ấy cõng tui mà không thấy mệt , lúc này tui
cũng đã cảm nhận được phần nào cái lưng đẫm ướt mồ hôi ,thấy mình giỡn
hơi quá cũng ngại lắm , dòng mồ hôi trên trán lăn xuống má ,tui lây tay
vén đi

-anh bỏ em xuống đi , thấy anh mồ hôi nhiều rồi đó

-hi...em cứ ngồi đi , tập thể dục buổi sáng mà ,có sao đâu...anh ấy còn
chạy vòng vòng xung quanh , đôi khi quay tui muốn chóng mặt , công nhận
vui ghê , thấy ảnh cũng dễ thương và gần gũi nữa , chắc sau này các cô
gái sẽ rất thix anh Tứ , rảo bước chậm rãi trên con đường vắng , thấp
thoáng đâu đó là chiếc áo trắng của bác sĩ và y tá , và lần nào vô đây
tui cũng cảm thấy mình thật sự nhẹ nhõm.Lúc này tui lại nhớ đến hắn ,
nhớ những lúc củng hắn vui chơi ,cười đùa , mong sao hắn chóng khỏe để
có thể cùng tui trở lại những ngày tháng khi xưa.


Hôm nay đối với tui thật thú vị , anh Tứ ra về sau khi mang tui trở lại
căn phòng , lúc này hắn vẫn còn say xưa trong giấc ngủ..........

Cứ như thế , thứ ba , thứ tư ,thứ nam, thứ sáu.......cũng trôi qua
nhanh chóng , những giờ học mệt mỏi như bị xua tan khi nghĩ về hắn ,
ngày thứ bảy là ngày mà tui đã thấp thỏm mong chờ , hôm nay hắn tui sẽ
nhìn thấy toàn diện cơ thể kia khi tháo bỏ lớp bột trắng vô hồn lạnh
lẽo , hắn vui , tui cũng vui và mọi người đếu vui cho hắn.Sáng sớm ,
tui dậy tập thể dục và dọn dẹp nhà cửa sau một tuần bê bối, phù ! tui
gấp rút đến với hắn trong một niềm vui khó tả , vừa nôn nao vừa hi vọng
về những điều tốt đẹp trong tương lai.


vừa tới nơi , tui đã thấy hắn thức trên giường ,hắn thấy và cười với
tui ,chắc hắn cũng nôn nao lắm , nằm trên giường suốt hai tuần ảm đạm
chắc là sau khi được giải thoát hắn sẽ còn tung tăng hơn lúc xưa, xung
quanh cũng có mặt ba mẹ hắn và chị Lan , họ cũng đã thức từ sớm để
chuẩn bị cho bác sĩ tháo bột
-nhóc ơi , không biết có đau không nhĩ


-hi`...em cũng không biết nữa....mà anh đừng có lo nhé

-uhm`, lát nữa nhóc ở kế bên anh nha

-ờ , biết rồi , em cũng tò mò lắm ,hihi

-mà mấy bữa nay anh thấy có cảm giác gì không ?

-sao mà có được , bịt kín bít như vậy cảm giác nào mà lọt vô cho nổi chứ

-hi`....thì tại em thấy mấy người mà bị bó hay khó chịu bên
trong......tui ngồi trò chuyện với hắn cho thời gian trôi qua nhanh hơn
nhưng sao mà cảm thấy nó lâu quá không như bình thường ...........Đúng
9h bác sĩ từ ngoài bước vô với các dụng cụ mà tui cũng không rõ nó là
cái gì , lúc này hai bàn tay tui và hắn nắm vào như như một lời động
viên mạnh mẽ .Cẩn thận và nhẹ nhàng càng ngày lớp bột ấy càng mở ra
hiện lên đôi chân của hắn , nhìn nó ốm hơn và như còn yếu lắm .Lúc đó
bác sĩ gõ nhẹ vào chân hắn và hỏi hắn có cảm giác gì không , đôi chân
hắn vẫn im re như lúc trước. Bác sĩ nói hắn thử cử động xem sao ! , hắn
nhăn mặt gồng mình , lúc này tui cảm thấy lo sợ và con tim đâp liên hồi
.Hắn toát mồ hôi đầy người , bàn tay nắm chặt làm tui cảm thấy nhói đau
, hắn đang cố gắng để đánh thức đôi chân kia , trời ơi sao nó không một
chút động tĩnh , làm ơn hãy cữ động đi. Lúc đó , mọi người ai nấy đều
hiện một nét lo lắng lạ thường , những nụ cười đã khuất đi nhanh chóng
khi chứng kiến hắn đang chống chọi với đôi chân ,tui vừa lau mồ hôi và
rung sợ ,tui sợ nếu nó không cử động thì hắn sẽ ra sao , hắn sẽ càng
đau khổ nhiều hơn,mất đi đôi chân như mất đi cái tự do của một con
người , như vậy có phải là quá nhẫn tâm không ? sau một thời gian lâu
trong sự cố gắng hết mình , hắn chợt buông thả mọi thứ , đôi mắt hắn
buồn đi mà chỉ nhìn về buồn bã .....


-thôi , câu nghỉ ngơi đi rồi từ từ cử động ......lời nói mà bác sĩ nói
ra như gần đi đến cái tuyệt vọng , hắn ngồi thần người ra nhìn đôi chân
một cách vô cảm , hắn không nói ,mặc cho mọi người xung quanh mẹ hắn
thì đã rưng rưng đôi dòng nước mắt , chị Lan thì cuối đầu trên chiếc
ghế nơi góc phòng , còn tui thì đang ngồi bên hắn với sự hụt hẫn vô vàn
, tui nắm chặt tay hắn hơn khi hắn đã buông lỏng mọi thứ......


-bác nhà ra đây nói chuyện chút xíu......lúc ấy lời yêu cầu của bác sĩ
như một dấu hỏi to lớn với tui , hắn làm sao rồi mà sao không nói ra ở
đây , liệu hắn có đi lại được không , hắn có làm gì đâu mà họ lại dấu
diếm đến như vậy .....mẹ hắn chậm rãi đi theo bác sĩ , bỏ lại nơi đây
căn phòng lạnh lẽo với ba người ,ba trái tim khác nhau nhưng cùng hướng
về một niềm tin đó là tình yêu và hạnh phúc, im lặng , ngoài kia bầu
trời âm u như một nỗi buồn lãng vãng đâu đây bao trùm cả cái thế giới
này lại càng làm làm cho không khí ảm đạm hơn

Anh-Người Hàng Xóm Đáng Yeu27

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Bài viết liên kết

-
Anh-Người Hàng Xóm Đáng Yêu 1
Anh-Người Hàng Xóm Đáng Yêu6
Anh-Người Hàng Xóm Đáng Yêu22
Anh-Người Hàng Xóm Đáng Yeu39
Anh-Người Hàng Xóm Đáng Yêu7

Bạn không có quyền trả lời bài viết
VBOY WORLD  :: TRUYỆN GAY