Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Anh-Người Hàng Xóm Đáng Yeu28

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
pu.kis
Level: Cáo Già
Level: Cáo Già
pu.kis

Bài viết Bài viết : 401
Tiền Zr Tiền Zr : 15193

Anh-Người Hàng Xóm Đáng Yeu28 Empty
Anh-Người Hàng Xóm Đáng Yeu28 Empty28/1/2011, 18:32

-nhóc ơi ...........hắn gọi tui trong sự kiệt sức và mệt mỏi ,tui cảm thấy như hắn đã mất hết niềm tin

-anh.....đừng buồn.....nữa...lúc này tui không biết sẽ an ủi hắn thế
nào nữa những lời nói tốt đẹp sẽ chỉ như thừa thãi mà thôi, mọi chuyện
xảy ra quá bất ngờ ,nó chẳng đi đến nơi đâu mà càng buồn , không được ,
hắn chỉ mới khỏe thôi , chắc mấy ngày nữa nó sẽ tốt hơn , lúc này tui
phải động viên chính bản thân mình ,chứ không được để tất cả những gì
mà hắn trải qua trở thành một con số 0 , anh ơi ! dù anh có thế nào đi
nữa em cũng ở bên anh mà !tui tự nhủ với bản thân và cho hắn , tui
không được khóc , không được yếu đuối vì tui còn phải bên hắn nhiều hơn


-anh mệt ....anh muốn nghỉ ngơi...nhóc hãy đi ra ngoài đi........ lời
nói của hắn dường như vô cảm đối với mọi thứ , nó không còn gì là mạnh
mẽ như trước kia , ngay cả tui cũng bị sốc thì hốn chi là hắn người mà
phải gánh chịu tất cả đau thương , hắn trở người quay vô trong
tường,cái góc đen tối tâm , thấy hắn như thế như xót xa trước từng hành
động và cảm xúc , tui muốn ôm hắn thật gần vàovòng tay mang lại tất cả
, nhưng có lẽ chắc lúc này hắn cần lấy sự yên tĩnh và một mình
.......tui lặng lẽ rời khỏi hắn , nhưng trái tim và tâm hồn em sẽ vẫn ở
lại nơi đây bên anh, em luôn hi vọng cho đôi ta sẽ có những ngày thật
đẹp


ra khỏi căn phòng hiu quạnh kia tui vẫn nhìn và dõi theo hắn , thấy mẹ
hắn ủ rủ đi lên ,tui cũng nôn nao không bíêt bác ấy sẽ nói sao

-bác ơi ,bác sĩ nói gì vậy bác ...khuôn mặt mẹ hắn càng lắm lem hơn lúc nãy chắc sẽ là một điều gì đó không hy vọng


-bác sĩ nói là chân nó bị như vậy là do chấn thương dây thần kinh ở
chân , thì bị như vậy thì không biết khi nào nó sẽ hồi phục , nhưng mà
nếu may mắn thì sẽ một tháng ,hai tháng hay có thể sẽ lâu hơn....nói
đến đó bác ấy càng khóc nhiều hơn ,tui hiểu cái cảm giác của một người
mẹ như thế nào , như vậy là cái hậu quả này là kết quả của cái tai nạn
nghiệt ngã kia , tui như tan nát con tim khi nghe bác ấy nói thế , có
chăng tồn tại một phép lạ nào đó hay không thì xin hãy ban tặng cho hắn
, hãy cứu lấy đôi chân kia ,cứ tưỡng.......ông trời đã thương tình ban
cho hắn sự sống nhưng người cũng quá nhẫn tâm khi lấy đi một nữa sự
sống con người , như người ta nói trên thế gian này chẵng có gì là trọn
vẹn , đã được rồi cũng có cái mất đi , vậy là hắn đổi cái quý giá để
lấy quý giá hơn,hắn đã mất mác quá nhiều.........


anh ơi ! anh đừng lo , em đây sẽ là người bù đắp lại những mất mác trong anh....hãy ngủ đi anh nhé....

và nếu thật sự trên đời này có những thiên thần thì xin hãy che chở và bảo vệ cho anh .....

Cho đến tối , hắn vẫn không chịu ăn uống gì hết , uống nước cũng không
,cả nhà và chị Lan cũng chẳng dám nói với hắn một tiếng.Khi cô y tá đem
phần ăn tối đến , tui khẽ cầm và đến bên chiếc giuờng của hắn , nhìn
hắn nằm im như một bức tượng tui cũng cảm thấy sợ và lo lắng

-anh Phong ơi ! anh ăn chút gì đi.......hắn vẫn nằm im chẵng thèm quan
tâm đến cả lời nói của tui , tui lấy tay kéo nhẹ vai hắn quay ra

"hộc..."...beng.g.g.g.g.g......hắn chợt hất tay tui ra khỏi vai hắn ,vô
tình chạm phải chén cháo làm nó văng xuống đất và vỡ vụn thành nhìu
mảnh....lúc này tui thật sự không còn tin vào mắt mình nữa , khi hắn
làm như vậy chắc là hắn ghét tui lắm , im lặng nhìn thức ăn trên nền
nhà và muốn khóc , lúc ấy chị Lan bước vào và kéo tay tui ra ngoài , ra
khỏi hắn

-trời ơi ! em có sao không ?

-dạ ,em không sao

-chị xin lỗi , chắc ảnh đang còn bị sốc chuyện lúc sáng ,nên......

-ùhm , em hiểu mà , chị đừng lo

-vậy em đừng buồn nhé......

-uhm` , thôi em vô dọn dẹp cái mớ lộn xôn đó đây......tui vô căn phòng
và xử lý cai mớ mà hắn vừa gây ra, giờ này đồ ăn không còn vậy hắn sẽ
đói bụng lắm , không biết có thể xin thêm được không ! hì hục mãi thì
tui cũng dọn sạch cái đống đó , dọn sạch từng mảnh sứ để không ai bị
đâm phải

-nhóc nè !.....hắn chợt gọi tui với một giọng khác hẳn , dường như quá xa lạ

-sao anh .....! lúc này tui vui mừng khi hắn đã chịu nói với tui , chắc là hắn muốn xin lỗi đây mà.......


-tối rồi , nhóc về đi.....khi nghe hắn nói như vậy niềm vui như vụt tắt
hẳn trong tui , hắn lạnh lùng đến vậy sao , hồi đó hắn đâu có như thế
chứ !

-ờ , thì dọn xong em về , chứ em có ở đây đâu mà anh đuổi !..tui cũng
dường như không còn cảm giác gần gũi khi đối diện với hắn mà như lạ lẫm
, khác xa
một lúc sau khi tui làm xong mọi việc

-anh ơi , em về nha , ngày mai anh có muốn ăn gì không để em mua mang vô

-thôi khỏi , nhóc cũng không cần phải chăm sóc cho anh nữa đâu , có gia
đình anh chăm sóc được rồi , nhóc đừng có vào đây nữa......

-anh.....!......lời nói của hắn như lời đoạn tuyệt , hắn nói mà chẳng
màn nhìn lấy tui hắn cứ quay vô trong kia , tui muốn nhìn thấy hắn lắm
,tui muốn hỏi tại sao hắn lẠI như vậy với tui , chẳng lẽ những lời nói
lúc trước chỉ là hư vô , hay đó chỉ là những lời giả dối , tui thật
lòng với hắn còn hắn thì sao lại như thế này , có phải anh đang đùa
giỡn với em không ?đau lòng tui lẳng lặng ra về mà thâm tâm cứ nghĩ về
hắn , bước đi trên con đường buổi tối lạnh lẽo , đông đúc , nhưng sao
tui vẫn cảm thấy cô đơn cần có người chia sẽ. Tui ghét , tui ghét ông
trời , tui ghét bản thân mình , hắn như vậy mà chẳng làm được gì cho
hắn ,mình quá vô dụng phải không , từ lúc này hắn cũng đã không muốn
thấy mặt tui vậy tui có thể bên hắn được nữa không , hay nếu cố ý trở
lại hắn sẽ càng căm hận tui hơn ?


Đêm đến , một mình trong căn phòng thinh lặng , tui cảm thấy cô đơn
biết bao môt mình với bốn bức tường vô tri , hình ảnh về hắn cứ hiện
lên trong tui ,không thể nào phai nhòa ,tui cố làm đủ mọi thứ để quên
đi nhưng càng lúc nó càng lớn dần hơn...........


Cứ như thế , nhiều đêm tui đã mất ngủ trong đau buồn và nôn nao ,tui
thầm nghĩ .....em đã làm theo lời anh , vậy là đúng một tuần em đã
không được nhìn thấy hình bóng anh trong đôi mắt này, một tuần chỉ đi
học rồi về nhà nằm lì trong phòng , một tuần trong nhung nhớ và dường
như em cũng lạnh lùng với những người xung quanh , nhưng sao hình bóng
anh vẫn ngự trị trong trái tim em...đến khi theo không thể nào chịu nổi
khi phải xa anh thì em đành phải làm theo ý nghĩ của con tim này.....


Thứ sáu hôm ấy , trời đã lắc rắc những hạt mưa , nhưng tui vẫn cố chạy
thật nhanh đến bệnh viện sau khi tan học , tui đi đến phòng của hắn
trong nỗi lo xa , khi thấy tui hắn sẽ nói gì đây hay vẫn lại tỏ ra lạnh
nhạt như lúc nào ! lén nhìn vào căn phòng thì một sự thật phủ phàng
hiện liên , cái người trên giuờng không phải là hắn mà một người hoàn
toàn tui không quen biết , chị Lan cũng chẵng thấy đâu , những cánh hoa
cũng đã héo úa mà chẳng được thay , tui cố nhìn thật kĩ nhưng lạ vẫn lạ
mà thôi , tui bàng hoàng trong tim không biết hắn đã đi đâu hay hắn đã
chuyển đi , anh đã đi đâu rồi ,sao lại không nói cho em biết , anh thật
sự không còn quan tâm đến em nữa sao !


tui chạy đi thật nhanh khỏi khu hành lang bất hạnh ấy , chạy mãi trong
bệnh viện từ nơi này sang nơi khác để tim kíêm hắn ,từ con đường này
sang con đường khác mà không biết là đâu , đến lúc tui mệt mỏi vì kiệt
sức , khẽ ngồi bên chiếc ghế đá trên con đường vắng tanh , những hạt
mưa bắt đầu nặng hạt ,mặc cho những hạt mưa cứ rơi vào tui như muốn
thúc dục hãy tiếm nơi trú , nhưng chẳng còn gì cả , tui muốn ngồi dưới
mưa cho thanh thản , muốn mưa hãy rửa trôi đi những nỗi buồn đã vươn
vấn trong tui ,càng lúc càng lạnh hơn thì lúc này tui lại muốn được ở
bên hắn biết bao ,cái cảm giác ấm áp đâu rồi sao lại vội ra đi thật
nhanh , giọt nước mắt hòa quyện cùng mưa đã làm tui thấy nhẹ nhõm hơn ,
khóc mà không ai thấy nên làm tui càng khóc nhiều cho mọi nỗi đau theo
đó mà ra đi.....nhưng lạ lẫm làm sao , khi mưa vẫn rơi mà cái cảm giác
lạnh của hạt mưa chạm vào da chợt biến mất , ngẩn đầu lên trong tuyệt
vọng thì tui lại nhìn thấy hắn , lúc này có phải là mơ hay không ,tui
tự hỏi : anh đã đến đó sao........tui thấy hắn cầm ngồi trên chiếc xe
lăn màu bạc , trên tay cầm chiếc ô che mưa cho tui , lúc này hắn nhìn
tui thật trìu mến ,......nhưng tui chợt bàng hoàng khi cảm nhận được
bàn tay bằng da thịt của hắn nắm lấy tay tui , những điều hoang tưỡng
chợt như biến mất thay vào đó là một sự thật xúc động , là hắn ,là hắn
thật ,không phải là giấc mơ

Anh-Người Hàng Xóm Đáng Yeu28

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Bạn không có quyền trả lời bài viết
VBOY WORLD  :: TRUYỆN GAY