-anh Phong ! ......hắn chẳng nói gì , chỉ nắm tay tui và đưa vào đó
chiếc ô kia , hắn lăn bánh quay đi lặng lẽ ,có phải là mưa đã làm nhòa
mắt tui hay không , hay đó chỉ là một người tốt chợt đi qua và tình cờ
thấy chú nhóc đang ngồi dưới mưa mà giúp đỡ. Nhưng ,tui lại cảm nhận
thấy đó là hắn , rất gần.....tui bỏ ngay chiếc xuống đất mặc cho gió
rét cuốn đi

-anh Phong ! ...... tui chạy theo con người đó trong nước mắt .... đứng
trước hắn mà lòng tui nhói đau ..tui phải nhìn cho kĩ để bíêt đó là hắn
hay là ai kia xa lạ
-nhóc ! trời mưa lớn sao nhoc không về đi ......tui đã nhìn thật kỹ và
thấy được cái khuôn mặt quen thuộc ngày nào mà tui nhung nhớ, hắn đang
vội vén đi những dòng lệ đang rơi trên má hắn mà vô tình để tui thấy
được

-sao anh lại không nói gì hết vậy , anh đưa rồi bỏ đi như người xa lạ

-thôi ,anh phải về phòng đây........

-anh trả lời em đi.....hắn vẫn lăn bánh quay đi mà không nói gì , trước
như vậy tui muốn làm gì đó để giữ chân hắn nhưng.........

-anh đứng lại ..... bốp !....lúc này ,tui đã thực sự đau đớn , tui đã
đánh hắn thật mạnh như xuất phát từ tận sâu trái tim , đánh hắn nhưng
càng đau lòng hơn ,đánh anh để xin anh nói với em một câu thật lòng mà
thôi

-anh nói đi , anh thờ ơ như vậy là anh ghét em phải không , nếu đúng
như vậy thì em sẽ không tìm đến anh nữa đâu......có lẽ cái tát rất đau
nhưng hắn chỉ nhìn tui với dòng lệ đang rơi, tui và hắn cả hai người
thinh lặng dưới mưa chỉ nhìn nhau thật sâu , đến khi tui như lạnh rung
vì gió và rét

hắn chợt mấp mấy bờ môi như không nói nên lời :- hay nhóc với anh đừng
quen nhau nữa........tui như sụp đổ hoàn toàn mọi thứ khi nghe lới nói
ấy ,ngã khụy đôi chân quỳ gối trước mặt anh ,

-nhóc ! đứng lên đi , nhóc làm gì vậy

-anh có biết anh đã đâm vào em một mũi tên tình yêu rất đẹp và bây giờ
anh lại rút nó ra một cách nhẫn tâm lắm không ! anh độc ác lắm , em căm
ghét anh mãi mãi ! ..tui nói lên trong nức nở và ấm ức...tui khóc thật
nhìu như không còn thấy được gì trước mắt , bởi nước mắt đã bao phủ cả
tâm hồn tui....vậy là những ngày tháng qua chỉ là một trò chơi không
hơn không kém , em thật ngu ngốc khi đã cùng anh tham gia và người thất
bại chính là em , chắc có lẽ em đã quá ngây thơ khi tin vào tình yêu
của cái thế giới này , tui ghét tất cả mọi thứ và muốn la thật to
.hix.x..x. .....giá như anh đừng cứu em hôm ấy thì chắc có lẽ, trò chơi
sẽ kết thúc sớm hơn......và sẽ không bi thảm như ngày hôm nay

-uhm`, cảm ơn anh đã nói ra......bây giờ em cũng đã nghe và đã
hiểu.......tui chậm rãi đứng lên trong cái buồn nặng trĩu , lấy lại
chiếc ô và trả cho hắn.......
-em xin lỗi đã làm phìên anh vào lúc trừa mưa to thế này , em đi đây ,
chúc anh chóng khỏe !......quay lưng ra đi trong tiếc nuối nhưng sao
vẫn muốn bên hắn , tại sao đôi chân kia cứ bước đi xin hãy dừng lại
được không , thời gian ơi xin hãy dừng lại từ giây phút này để tui còn
được ở gần bên hắn và thấy hắn
-anh ơi ! hãy gọi em trở lại đi , em xin anh một lần thôi , một lần
được nghe tiếng anh vang vọng ,em đã sợ khi phải mất anh và chẳng lẽ
lúc này nó sẽ đến sao ,anh có nghe thấy em gọi không ? lúc này bước
chân đã xa nhưng một cảm giác rằng anh vẫn đang nhìn em còn mãi , chợt
từ phía sau lưng , phía sau con đường tối tăm một giọng nói vang lên
như làm bất động tất cả

- Nhóc ơi ! anh yêu em .....tui đứng lại để nghe thấp thoáng bên tai
,trời ạ ,sao mình lại mơ màng đến như vậy , tiếng mưa đã lấn át cả
tiếng kêu và làm nó vụt mất đi ,tui vẫn bước đi trong mưa và rồi một
bàn tay đã giữ lấy bàn tay lạnh lẽo của tui và giật thật mạnh ,khiến
tui ngã khụy trên đôi chân người ấy........
-nhóc ơi ! nhóc đừng ra đi....hắn ôm lấy người tui và khóc nức nở , hắn
cũng như tui khóc nhìu và đau xót khi tình yêu bay xa, nhưng lúc này
tui dường như không còn cảm giác gì nữa ,vui buồn cũng không chỉ có
lạnh và lạnh thôi

-anh lại muốn em tham gia trò chơi nữa sao , như vậy không đủ àh !..tui đẩy tay hắn ra khỏi người tui và đứng cách xa

-h..ix.x..x nhóc đừng như vậy , anh biết lỗi rồi , xin nhóc hãy tha thứ cho anh

-nhóc ơi , anh làm như vậy là vì sợ......

-anh sợ anh sẽ không thể bảo vệ cho nhóc được nữa , bây giờ ,anh đã
không còn như xưa , không còn một người anh mạnh mẽ như trước kia , đôi
chân của anh hiện tại dường như vô dụng , nếu nhóc bên anh chắc nhóc sẽ
mệt mỏi vì anh, anh không muốn nhóc như vậy......nghe hắn nói như vậy
thì cơn đau dường như bất chợt quay về, vậy là hắn vẫn còn yêu tui ,
hắn ruồng bỏ tui chỉ vì hỗ thẹn với bản thân mình , hắn nói dường như
rút hết ra mọi ấm ức trong lòng .....lúc này ,tui bước lại gần và áp
sáp đôi bàn tay lên đôi chân vô hồn ấy

-anh ơi , anh có còn yêu em nữa không ?

-anh.....

-có không ?..tui nhấn mạnh lại câu hỏi lúc nãy và thật sự nôn nóng câu trả lời mỏng manh

-anh......yêu nhóc nhiều lắm......những gì anh đã nói trước đây đều là
sự thật nhóc à....anh đã nói với tất cả trái tim anh....và lúc này anh
chỉ sợ nhóc sẽ rời xa anh mãi mãi, nhóc sẽ bỏ anh vì anh không còn toàn
diện nữa....tui chắn tay ngay bờ môi tái tê vì lạnh , tui không muốn
hắn nói thêm nữa như vậy là đủ rồi ,bây giờ là lý lẽ của con tim tui
cần phải nói cho hắn bíêt


-nếu vậy anh có thể cho em xin làm đôi chân cho anh được không ?

-nhóc.......!......không được đâu nhóc ơi , nhóc còn trẻ và rất ngây ngô nhóc không thể sống mãi bên anh , bên một người như vậy

-anh đã hứa là bên em mãi mãi , vậy thì xin anh hãy đồng ý lời ước
nguyện của em ,có được không anh , anh đã cho em rất nhiều ,có khi em
còn nợ anh cả mạng sống này ,thì cũng có lúc em cũng phải bảo vệ và che
chở cho anh chứ ! anh làm như vậy là quá ích kỉ rồi....những lời nói
này tui nói ra từ tận đáy con tim mình , bên hắn tui thật sự chỉ có
hạnh phúc , tui không ham muốn tiền bạc hay cái hình thức bên ngoài mà
cái tui quan tâm là chính cái tình cảm sâu đâm mà hắn luôn dành cho ,
mà tui phải khâm phục hơn gấp ngàn lần.....


-nhóc ,có thật là nhóc sẽ không ghét bỏ anh không......tui tự chạy đến
và ôm hắn vào lòng , le lói hơi ấm dưới cơn mưa lạnh lẽo, hai đứa tôi
áp chặt hai trai tim vào nhau giống như có một sợi dây vô hình đã nối
kết giữa tui và hắn , bây giờ hắn đã nói ra những gì che giấu trong tim
, hắn thở mạnh trên vai tui , chắc hắn đã phải dằn vặt thế nào khi phải
nói ra sự thật , và có lúc hắn đã nói , hắn không muốn mất tui và cũng
không muốn quay lại cái quá khứ đau buồn trước kia ,khi cũng bắt đầu
một tình yêu với một chú nhóc mười sáu tuổi và không hề bíêt trước rằng
chú nhóc ấy đã ra đi mãi mãi vì anh


Có hắn trong vòng tay tui cảm thấy thật hạnh phúc , không biết cái cảm
giác của hắn có giống tui không , mưa lạnh và gió rét ngày càng lớn hơn
như xao động trước tình cảm của hai đứa .Bất chợt một đôi chân bước đến
, sau chiếc xe lăn đọng những hàng nước chảy thành dòng xuống đất ,
những hạt mưa không còn rơi vào tui nữa như có gì đó đã che chở hai đứa
tôi. Tui ngước mắt nhìn lên , một người có lẽ không còn gì là xa lạ ,
đó là chị Lan , chị cầm chiếc ô che mưa cho tui và hắn, chị ấy xuất
hiện thật bất ngờ ,quả thật tui cũng không nghĩ rằng: giờ phút này chị
ấy lại đến nơi đây......


-Hai anh em sao ngồi đây , đi vô đi chứ , mưa lớn lắm rồi đó.....chị ấy
nói và mỉm cười , và lời nói như là một lời mời gọi chúng tôi , chắc có
lẽ trong thâm tâm chị ấy cũng muốn chúc cho tui và hắn hạnh phúc nhưng
thật khó để nói nên lời , nhìn chị ấy với đôi mắt tròn xoe ,cảm giác
lúc này cả ba đứa như thật gần gũi....tui nhẹ nhàng đứng dậy....


-ũa , chị Lan....sao chị biết anh Phong ở đây...?....chị ấy không trả
lời câu hỏi mà chợt nắm lấy tay tui ra sau chiếc xe lăn....

-nè ! em đẩy anh ấy đi ,chị sẽ che mưa.....và tui thật sự ngạc nhiên
trong niềm vui một khi mối quan hệ của cả ba ngày càng thân thiện.

-uhm` em sẽ đẩy còn chị thì che mưa

-vậy còn anh thì sao ?.....hắn lên tiếng như muốn làm một việc gì đó ,
tui cũng vui hơn khi thấy hắn có vẻ niềm nở hơn trước, có lẽ sau khi
nói ra sự thật hắn đã nhẹ nhõm hơn nhiều

-anh thì ngồi im mà ngắm mưa đi ..... hihi

-hai em ác lắm nha

....cả ba đứa chúng tôi cùng rảo bước dưới mưa , chỉ có một chiếc dù
nhưng lại che chở cho tất cả , và con tim tui trở nên ấm hơn khi nhận
được từ người khác một sự sẻ chia , có chị ấy như làm cho tui có thêm
động lực trong cuộc sống này , ít ra thì cũng có người biết an ủi và
chia sẻ cho cả hai đứa tôi....Căn phòng đã gần ngay trước mắt , vì nay
hắn đã đỡ hơn nên muốn chuyển xuống dưới cho tiện việc đi lại , tui
muốn vô đó thật nhanh để tránh cái rét này , nhưng dù sao cũng cảm ơn
mày mưa nhé , nếu không có ngươi gi` chưa chắc hắn sẽ đến bên
ta.....Đến lúc gần đi tới hành lang thì :

-Duy , sao con ở đây.....một tiếng gọi từ trên vang xuống làm tui bàng
hoàng , không chần chừ tui nhìn theo tiếng gọi đó , và tui thật sự sửng
sốt khi lúc này phải đối mặt với một sự thật mà tui không hề mong muốn
, người đứng ở hành lang trên lầu là má tui ,tui nhận ra ngay vì cái
hình ảnh của má đã quá quen thuộc với tui suốt mấy năm qua , má nhìn
tui với ánh mắt khác lạ và rồi má đi xuống.....

-ũa , sao má ở đây........lúc này tui và má đã như đối mặt thật sự, có
thể má sẽ mắn xối xả vào mặt tui hay là đánh tui hoặc cũng có thể hắn
cũng sẽ bị liên lụy....má tiến lại gần làm tui rất sợ và rung......

-trời ơi ,con sao vậy Phong.....câu nói của má làm tui cảm nhận được
rằng má chưa để ý đến tui mà dường như đang chú ý đến hiện trạng của
hắn lúc này....

-dạ.....tại con bị .....một tai nạn nhỏ thôi bác àh.....hắn trả lời
trong ấp úng , và chắc cũng không khỏi ngạc nhiên trước việc làm của má

-tai nạn gì mà đến nỗi như vầy , con bị lâu chưa....?

-cũng khá lâu rồi bác ạ !

-trời ạ ,thiệt tình ,tội nghiệp ghê chưa......giờ cpn đỡ hơn chưa

-dạ con cũng không sao đâu bác

-uhm`,cố gắng nha con....đừng có nản đó

-hi`,con cảm ơn bác......má tui hình như khác hẳn lúc trước ,má thân
thiện ,gần gũi một cách lạ thường , những câu nói đó xuất phát từ tấm
lòng của má hay đó chỉ là sự thương hại nhỏ nhoi ,tui thật sự không
hiểu một chút gì cả , và rồi má nhìn sang tui

-sao con biết anh Phong bị vầy mà không nói cho má !

-dạ.....con.....

-thưa bác , nhóc nó cũng mới biết thôi bác àh.....hắn nhanh trả lời câu
hỏi ấy như muốn che chở những khó khăn cho tui ,và thật sự tui cũng
không biết phải nói với má như thế nào nữa.

-má ơi , sao má ở đây vậy , má thăm người quen sao má......vì từ nãy
giờ thấy má mà tui không biết nguyên nhân tại sao má ở đây vào lúc trời
gần tối thế này má lại xuất hiện....

-bà ngoại của con nằm ở trên lầu đó , má phải canh chừng bà......trời
,sao mà có sự trùng hợp đến vậy , tại sao ngoại cũng được chuyển vô đây
mà không phải là một nơi khác hay là số trời muốn như vậy, muốn tui
phải phơi bày toàn bộ sự thật với má ?.....lúc này tui cũng không thể ở
bên hắn lâu hơn khi má đã biết tui đến đây ,có lẽ má sẽ nghi ngờ nhiều
lắm....