-thôi ,chào anh nha , em phải lên thăm ngoại rồi....tui nói với hắn lời
tạm biệt trong quyến luyến , một tuần rồi mà tui chỉ mới gặp hắn có
chút xíu sao mà bù đắp hết nỗi nhớ trong tim , có nhiều điều tui còn
muốn nói với hắn nhưng có lẽ lúc này không phải là lúc nói ra, tui lên
thăm ngoại vì đó cũng là ý định từ lâu mà có lẽ ây giờ là lúc thực
hiện.....tui theo má lên thăm ngoại , tới cửa phòng thì thấy ngay người
anh họ cũng ở đó....

-ũa ,anh Khoa anh cũng ở đây hã

-chào cưng , dạo này lâu quá không thấy cưng ,cưng lớn hơn nhiều rồi đó ....

-hihi ,cảm ơn anh ha,, chứ không lẽ em cứ lùn tịt như ngày nào....nhìn
anh ấy cứ chằm chằm vào tui từ trên xuống dưới làm tui không thích chút
nào , nghe má nói anh ấy quậy lắm bị trường cho nghỉ học tại cái tội
quậy phá ,chọc ghẹo bạn bè quá đáng , hình như anh ấy cũng có tiền sử
về tội đem văn hóa phẩm đồi trụy vô trường , chỉ nghe má kể đến vậy là
tui không ưa anh ấy rồi ,mà sao hôm nay lại gặp anh ở đây nhĩ!

-tối nay con qua canh nó dùm dì , mấy bữa nay dì bận , nó đi lung tung
không àh.....trời đất , nào giờ má có làm vậy đâu , má vẫn cho tui ở
nhà một mình mỗi khi má đi vắng nhưng sao lần này........vậy là má đã
nghi ngờ thật sự , má làm như vậy chắc là không muốn thấy tui lãng vãng
lần thứ hai ở cái bệnh viện này bên anh Phong ,bởi sự tình cờ đã làm
cho má thay đổi quan điểm về tui ,chắc sau này để gặp lại được hắn sẽ
là một việc khó khăn.....

-ũa , sao vậy má , con ở nhà một mình được mà !

-thì bây giờ anh Khoa qua chơi với con cho đỡ buồn , chứ má có nói gì
đâu ....nghe má nói vậy tui cũng không dám cãi lại , vì hiện tại đang ở
trước mặt anh Khoa nên tui không dám nói là không thích anh ấy ở nhà
chung với mình ,nào giờ một mình quen rồi ,có người khác, sợ tui sẽ
không cảm thấy thoải mái...
-dạ ,cũng được....

lát sau , anh Khoa theo tui về nhà , một cảm giác không mấy thích thú
khi ở gần anh ấy , chắc có lẽ đã lâu không nói chuyện nên thấy lạ lẫm
,thôi thì cố gắn cải thiện mối quan hệ vậy , anh ấy theo tui vào phòng
, quăng cái balo nhỏ lên ghế , anh ấy có thể sẽ giám sát tui trong vài
ngày cho đến khi ngoại đỡ hơn,anh ấy cao hơn tui cả khúc , người thì
vạm vỡ hèn chi đánh lộn trong trường ai mà không sợ chứ ! bị đuổi học
là phải......

Lúc cả hai cùng ngồi xem tivi , tui thì thích coi phim hoạt hình còn
anh ấy cứ dành lấy mà coi đô vật Mĩ , cái chương trình gì mà thấy ghê
,suốt ngày cứ oánh lộn với nhau...nhìn thấy mà chán

-anh Khoa , cho em coi hoạt hình đi ! >.<

-thôi , cho anh coi cái này đi , hoạt hình là cho con nít coi thôi ,em lớn rồi coi chi nữa

-kệ người ta, em hõng có thích coi cái này , hoạt hình đi

-con trai thì nên coi cái này , vậy mới nam tính ..... anh ấy nói nghe thấy mà sóc , như muốn đụng chạm đến tâm lý của tui vậy

-hứ , bộ con trai nào cũng như anh sao...

-hihi ,anh không biết , con trai có nhiều loại....ảnh nói vậy chắc có
gì mờ ám ,quả thật tui với anh ấy noi chuyện hõng có hợp tí nào , sỡ
thích khác nhau ,chắc mai mốt gây lộn dài dài , thật không hiểu sao má
lại cho anh Khoa ở với tui chứ

-ờ anh Khoa nè , mai thứ bảy anh có vô viện không vậy ?

-anh hã , không có , má em nói với anh ở nhà chơi với em

-trời ơi, đi thì đi đi ,em hõng có sao đâu.....

-thôi ,mai anh vô ,má em chửi anh chết....hừm ,anh ấy đáng ghét quá
,cái gì cũng lấy má ra dọa tui , thôi ,tui cũng không thèm nói chuyện
anh ấy nữa , tự nhiên hôm nay vô dành tivi với tui , bực muốn chết ,
giờ mà gọi điện thoại cho bạn bè thế nào ỗng cũng nghe lóm , còn ngày
mai là thứ bảy rồi không lẽ cứ ở nhà sao.Đêm hôm ấy ,tui với anh Khoa
ngủ chung trong phòng vì là con trai với nhau nên anh ấy không ngại gì
nhưng tui thì thấy sao sao đó ,chẳn thể nào mà ngủ nổi bên anh ấy
,người gì đâu mà cứ nóng hừng hực như lữa , làm tui cũng nực nội theo
.Lúc này , hình ảnh của hắn chợt hiện ra khi một cơn gió nhẹ từ ngoài
thoáng nhẹ lướt qua người tui , ngày hôm nay quả thật rất buồn nhưng mà
cũng có thể nói là rất vui hay có thể là không may mắn cho lắm , nhưng
dù sao tui cũng đã biết được nỗi lòng thật sự của hắn và cảm thấy nhẹ
nhõm con tim khi lúc nào cũng mang trong người câu hỏi tại sao ? chợt :

-cưng ngủ chưa vậy ?.....lấy chân đá tui một cái ngay mông....

-gì zạ ? em chưa ngủ.....anh Khoa đúng là kì cục ,trong lúc tui đang tư tưỡng về hắn thì anh ấy lại quấy rối

-sao anh không ngủ đi , con khều gì nữa !

-anh thấy lạ chỗ nên chưa ngủ được

-còn cưng , sao không ngủ đi mà thức đó

-ờ thì.......tại chưa buồn ngũ ,vậy thôi ......nói vậy chứ thật sự tui
không ngũ được khi có người khác trong phòng mình , không lẽ tui lại
đuổi anh ấy ra ngoài như vậy có lẽ là hơi quá đáng.....tự nhiên anh
Khoa hỏi một câu làm tui bỡ ngỡ

-cưng có bạn gái chưa ?......ọc, câu hỏi này làm tim tui đập thình
thịch ,đỏ mặt , chẵng lẽ tui nói với anh ấy là em thích môt anh kia ,
trời ơi vậy có phải là hơi lộ liễu hay không , hoặc nói ra sẽ làm anh
ấy chạy mất.....

-em chưa có ai hết , ờ mà không , có rồi chứ nhưng......

-nhưng sao nè , hay người ta không thích cưng....để anh chỉ cho

-thôi đi , anh nghĩ lung tung không à ,vậy còn anh thì sao ,có bạn gái chưa.....?

-anh hã, anh chưa có .....

-hihi...vậy mà nói người ta là chỉ này nọ ....anh không có thì sao mà chỉ chứ.....

-trùi ui ,cưng đừng coi thường anh nha , nói vậy thui chứ người ta theo anh nhiều lắm đó

-hõng tin ,hõng tin ...anh nói vậy ai mà biết chứ , phải có bằng chứng đã.....

-cưng không tin thì thôi ,mai mốt cưng sẽ thấy àh

-ờ để coi sao đã..hhihi..thôi em ngũ đây anh đừng có phá đám đó nha
!...anh ấy quay người qua bên kia và không nói lời nào nữa ,còn tui thì
quay qua bên ngược lại.....tiếp tục nghĩ về anh Phong..cho đến khi mang
hắn cùng đi vào giấc ngũ....và ngày mai tui cũng không thể vào viện
thăm hắn vì má cũng đang ở trong đó và có thể bắt gặp tui bất cứ lúc
nào ,thế là một ngày buồn bã nữa lại sắp đến , không biết nó sẽ trôi
qua như thế nào ?
eng.g.g.g.g.g.g.g.g.g" chuông đồng reo vang ,như đánh thức một ngày mới
, uốn éo trên giuờng đến khi đôi mắt hé mở trước ánh nắng sáng , vì hôm
qua hơi mệt nên dậy hơi trễ chút xíu , chợt khi tui kéo cái mền quăng
ra thì

-Á.......một cơ thể trần như nhộng nằm kế bên ,chỉ có cái quần
xịp....ạc ạc , tui tỉnh táo ngay lúc đó ,không chần chừ , tui phóng ra
khỏi chiếc giường yêu quý ngày nào mà hôm nay tui cảm thấy nó thật gớm
ghiết khi có một người khác nằm lên nó với cái bộ dạng mát mẽ kia

-anh Khoa , dậy mau lên.....anh ấy dụi dụi mắt ,ngồi dậy ,nhìn tui lờ đờ ,chắc đang còn say ke

-sao cưng , làm gì mà sáng sớm la om sòm dậy.....ui.... mệt quá......ịch....anh ấy lại bẹp trên giường

-anh làm gì zạ , dậy mau lên coi , mặc đồ vô đi.....

-thì từ từ.....như vậy có sao đâu.....

-trời ơi ,thấy ghê , hõng dậy là em mét má đó nha .....hừm.....

-rồi , ,mệt cưng quá đi , con trai với nhau mà cưng sợ gì choy`.......

-ờ...thì.....câu nói của hắn làm tui cứng họng ngay lúc đó ,không biết
cách cư xử của tui vậy có phải hay không , uhm` ,anh Khoa nói đúng ,con
trai với nhau mà sợ gì chứ , nhưng sao tui cảm thấy không quen lắm
,chắc tại từ đó tới giờ tui chưa ngủ như thế bao giờ nên thấy hốt hoảng
, hay có lẽ tui hơi khác người , trời ơi ,sáng sớm mà nghĩ lung tung
quá......

-thôi ,em đi xuống dưới trước nha.....anh có đi ăn sáng thì nhanh đi

-ờ , anh biết rồi , cưng xuống trước đi.....đi xuống mà lòng thấy ấm ứt
lắm , sao tự nhiên anh ấy lại nói như thế với tui nhĩ , nó làm tui suy
nghĩ nhiều.

............

tui với anh Khoa ghé vào một quán ăn ngoài đường , ăn nhâm nhi cho qua buổi sáng, chợt tiếng chuông di động của anh reo lên :

-alo..........sao........tao đang ăn sáng với thằng em.......đi đâu......ờ ờ .......ok......gặp lại sau....anh ấy cúp máy

-bạn anh gọi rủ đi chơi hã.....?

-ờ...nó rủ đi nhậu !

-trời ! vậy thì anh đi đi

-hi`...vậy anh đi nha...em ở nhà đừng có đi lung tung ...má em mà thấy là la anh cho coi

-uhm`...biết rồi mà.....hihi vậy là cuối cùng anh ấy cũng tự đi , nghe
cái giọng là biết ham chơi , nhậu nhẹt bạn bè rủ sao mà cưỡng lại được
chứ

-mà chừng nào anh đi vậy

-à ,chắc khoản 4giờ chiều......

-trời ơi.......vậy mà tui cứ tưỡng anh ấy đi liền ,ai zè tới 4h chiều
,vậy là ngày hôm nay chán nản là chắc ,thui kệ cũng không sao anh ấy có
đi hay không thì mình cũng chẵng có được vô thăm hắn.

Đến chiều hôm ấy , anh Khoa đủng đỉnh thay y phục rồi phóng xe vụt mất
theo đám bạn của anh ấy , còn tui thì chỉ ở nhà một mình ,lúc này không
biết phải làm gì nữa , giờ muốn đi thăm hắn nhưng cứ sợ má , ngồi kế
bên cái điện thoại tui phone ngay cho nhỏ yến

-alo.......yến đó hã

-ờ ,yến nè ,có gì hông ?

-rãnh không , đi chơi đi

-trời , đi đâu giờ , mà sao tự nhiên kiu tui đi chơi vậy hã ,định nhờ vả gì phải hông

-hi`..đâu có , chỉ đi chơi thui mà, đi nha

-ờ cũng được....

-hihi..vậy lát tui qua nhà yến nha

-ờ...bibi...yến đi chuẩn bị đây

-bibi yến.....vậy là tui cũng đã rủ được nhỏ yến đi chơi cho đỡ buồn ,
nhanh chóng chuẩn bị , tui khoa cửa cổng rồi phóng qua nhà nhỏ ngay.

Tới nơi , thấy nhỏ đã chờ ở trước cửa , coi bộ nhỏ cũng ham chơi lắm
,con đường xe cộ đông đúc làm tui qua đường cũng khó , chợt từ đoạn
trên con đường "ầm" một tiếng va chạm lớn vang lên , lúc này những hình
ảnh của vụ tai nạn lúc trước dường như hiện về , tay tui rung và tim
đập mạnh , cảnh mà hắn nằm ngất trên đường như đã ám ảnh tui rất nhiều
, đến nay vẫn khó mà tan biến , mọi người vây quanh đông đúc ,con đường
trở nên gián đoạn , lúc này tui dừng xe lại và trấn tĩnh đầu óc mình
......