Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Anh-Người Hàng Xóm Đáng Yeu32

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
pu.kis
Level: Cáo Già
Level: Cáo Già
pu.kis

Bài viết Bài viết : 401
Tiền Zr Tiền Zr : 15193

Anh-Người Hàng Xóm Đáng Yeu32 Empty
Anh-Người Hàng Xóm Đáng Yeu32 Empty28/1/2011, 18:36

-nhóc không biết mà lấp ló àh ..... hay là nhóc nhớ anh hã..?......tui
như đỏ mặt khi nghe hắn hỏi như vậy , hắn đã biết mà còn chọc tui ,
thật sự lúc đó có một cảm giác gì đó đã khiến tui để ý đến ngôi nhà này
nên mới tò mò qua đây , nghe người ta nói đó có thể là thần giao cách
cảm gì đó hay không ! thì tui cũng không rõ nữa , nó đến thì đến nhưng
nhờ nó mà tui đã gặp lại được hắn và mong rằng nó đã đến thì đừng bao
giờ ra đi.


-hihi, anh tự tin ghê ha , ờ thì nhớ đó , có sao hông nè !


-hi` ,anh chỉ hỏi vậy thôi mà , nhóc lại đây anh nói nhỏ cho
nghe......hắn kéo tay tui ghé sát vành tai vào gần hắn , hắn thỏ thẻ


-nhóc không nhớ anh thì thôi nhưng anh nhớ nhóc lắm.....Chóc !.....nói
xong hắn thơm một cái thật mạnh lên má tui , tui hết hồn đứng dậy mở to
mắt , lúc này chắc là cái má của tui đỏ lè luôn rồi


-trùi ui ... anh làm gì vậy , người ta thấy cho coi....kì quá à !


-hihi`....anh canh rồi mà , xung quanh đây vắng hoe àh , đâu có ai đâu
!......tui thiệt tình với hắn luôn , nhìn hắn khác hẳn lúc trong bệnh
viện , tươi tắn hơn , vui vẻ hơn , mất cái bộ mặt ủ rủ khi trong bệnh
viện , tui ghé mắt sang nhìn vào nhà thấy đồ đạc vẫn còn lộn xộn lắm
chắc là tui phải giúp hắn một tay rồi.


-anh nè ! đồ đạc còn lộn xộn quá kìa , để em phụ cho.....


-thôi khỏi , lát anh làm cũng được mà......không thèm nghe hắn nói ,
tui đẩy xe vừa chạy vừa lăng xăng đưa hắn vô nhà một cách vui vẻ


-anh đã nhớ là hứa gì không , anh cho em làm đôi chân của anh mà vậy đó hã , lỡ lát nữa chân này đi ngủ thì ai giúp anh hã


-ờ....thì....tùy nhóc vậy.......lúc này tui cảm thấy mình chững chạc
hơn, khi bên hắn tui không còn cái vẻ nhút nhát ngày nào mà bây giờ
phải tự tin hơn nhiều để còn cùng hắn đi trên con đường sau này. Hai
đứa bắt đầu xử lý mớ hỗn độn kia , những gì ở dưới thấp thì hắn xấp xếp
, còn mấy cái mà trên cao thì do tui quán xuyến , đã lâu không vào đây
giờ trở lại thấy một chút gì đó của những ngày đầu vẫn còn đọng lại ,
nhớ lúc tui bị ngã chính hắn đã bế tui , nhớ lúc hắn nấu cho tui
ăn....thì thật là vui.


-sặc....hắt xìiiiii.....hừm mấy đám bụi kia như xông vào mũi tui vậy ,
thật khó chịu khi phải lau dọn như thế này , nhưng vì có bên cạnh nên
mọi buồn bực ,phiền não như tan biến đâu mất ,chợt từ trên hộc tủ ,xông
ra một chú chuột nhắt....


-trời ơi..chuột.....tui bỏ ngay cái ghế đang đứng , phóng nhanh lên
người và ôm xiết chặt cổ hắn trên chiếc xe lăn, nói thiệt từ đó tới giờ
là tui sợ nhất là chuột tự nhiên bây giờ thấy nó như là khủng hoảng
tinh thần vậy


-ầm......cái ghế ngã ra nền nhà như làm cho tui càng thêm sơ hãi , lúc
này tui cố gắng bình tĩnh lại thì thấy rằng mình đang ngồi gọn trên
người của hắn ,tim thì đập mạnh do sự khủng hoảng lúc nãy ,và tui nhìn
hắn lại rất nghẹn ngùng không ngờ sự tự tin của tui vụt mất đi chỉ vì
một con chuột bé xíu


-ồ .....em xin lỗi nha .....tại.....em hơi sợ......lúc này khi có ý
định ra khỏi người hắn cho đỡ nặng , thì hắn đã vòng tay tựa qua người
tui lúc nào không biết ,nhìn hắn mỉm cười tui thấy thật vui và đỡ sợ hơn

-hi`,nhóc sợ chuột hã.

-ờ , thì có sợ chúc chúc.....

-vậy mà sợ chúc chúc đó hã, tim thì đập thình thịch còn người thì....


-hừm ,nói anh hõng tin thì thui vậy bỏ em ra đi ,em bắt nó cho.....tui
nói vậy vì biết rằng hắn sẽ không để tui đi đâu cả , mỗi lần tựa sát
hắn tui thất thích và hạnh phúc , chắc có lẽ cảm giác của hắn sẽ không
khác gì với tui ,căn phòng vắng lặng chỉ có hai đứa bên nhau như đây là
một khoản không gian riêng của tui và hắn mà không ai có thể xâm phạm
được, căn phòng tối chỉ có ánh sáng bên ngoài chiếu vào như muốn khơi
dậy một sức sống hài hòa , và tràn ngập niềm vui mà đã từng hiện hữu
nơi đây.


-thôi , ai biểu nhóc nhảy lên anh chi ! giờ muốn ra không được
đâu....hihi.....nói vậy thôi chứ mấy bữa nay anh không thoải mái chút
nào hết , nhóc có thể cho anh giữ nhóc một lúc được không như thế này
anh thấy nhẹ nhõm hơn nhiều !......... thầm nghĩ hắn nói như vậy có
thật hay không , hay hắn nói vậy để tui vui chứ bị một người ngồi trên
như thế này thì nặng nề biết dường nào, tui tự hỏi trong lòng:"đáng lẽ
ra người xin anh cho phép được như thế này phải là em mới phải ?"


-anh nói thật không vậy , đừng cố chịu đựng đó nha.....tui và hắn nhìn
nhau thật sâu như truyền nhau từng lời yêu thương qua ánh mắt của mỗi
người dành cho người kia , guơng mặt hắn ngày càng tiến gần hơn nữa ,
tay tui khẽ vén mái tóc của hắn qua một bên mái hiện lên một ánh nhìn
hạnh phúc ,càng lúc hơi thở của chúng tôi như hòa quyện gần nhau ,đôi
mắt của tui khẽ nhắm lại khi hắn tiến lại quá gần , chắc có lẽ sau đó
sẽ là một......


-Cưng làm gì vậy......chợt giựt mình và hoảng hốt, tui nhìn ra cửa sổ
thì thấy anh Khoa đang đứng ngoài ấy , nhìn hai đưa chúng tôi với một
vẻ nghi ngờ sâu sắc , bứt tay hắn ra khỏi vòng eo tui bàng hoàng đứng
dậy một cách bình thường , lúc này hắn cũng nhìn Khoa với ánh mắt lạ
thường tại vì họ chưa hề quen biết nhau.....và cái cảm giác lâng lâng
lúc nãy đã nhanh chóng tan vỡ ngay tứt khắc khi giọng nói anh Khoa bất
ngờ cất lên,dường như giây phút ấy quá mỏng manh ,quá yếu ớt ,và có lẽ
cũng thật khó để có thể tìm nó trở lại .


-ai vậy nhóc ! ai vậy cưng ! ...cả hai câu hỏi vang lên cung một lúc làm tôi bối rối....thở dài một hồi tui bắt đầu giải đáp....


-dạ đây là anh Phong.... còn đây là anh Khoa ,anh họ của em.....lúc này
có một cảm giác lo lắng xuất hiện , không biết trong đầu anh Khoa nghĩ
gì khi nhìn thấy cảnh tượng tui và hắn bên nhau như vậy ? tui sợ ảnh sẽ
nói với má tui tới lúc đó chắc hai đứa sẽ càng khó khăn hơn nữa.......

hai người không nói gì với nhau mà chỉ nhìn nhau một cách lạ thường ,
lúc này hai bàn tay tui xiết lại thật chặt ,chắc có lẽ vì ngượng và lo
sợ, mở lời trong sự ấp úng.


-anh Khoa ,sao anh biết em ở bên đây ?

-à , tại anh thấy em đi lâu quá nên ra xem thữ ,thì tự nhiên thấy dép
của em bên đây thì qua coi sao , không ngờ em ở bên đây thiệt

-ờ , mà anh tìm em có chuyện gì không ?

-hì , tại bạn anh rủ đi chơi nên giờ anh chắc phải đi rồi , khoản tối
rồi về...khi nghe anh Khoa nói như thế làm tui lại nghĩ đến cảnh tượng
như tối hôm qua , mất ngủ ,mệt mỏi và đặc biệt là mùi rượu bia nồng nặc
làm tui không tài nào chịu được .

-hã ,anh đi nữa àh, đi thì về sớm nghe chưa ,chứ mà hai ba giờ sáng mới ló đầu về thì em cho anh ở ngoài luôn đó.

-ờ ,anh biết rồi , thui anh đi nha , chỉ qua đây nói cho em biết vậy
thôi....anh ấy quay đi trong tít tắc , người gì mà ham chơi thấy sợ
luôn , nhưng lúc này tui lại muốn giữ anh ấy lại để hỏi xem về chuyện
hồi nãy , không biết anh ấy cảm nhận thế nào , hay nếu có chắc tui sẽ
xin anh ấy đừng có mét má.

lúc này căn phòng lại trở về như lúc nãy , có tui với hắn nhìn nhau thở
dài , thấy thế tui ngồi xổm xuống nhà và nghĩ lung tung , hắn lấy tay
xoa xoa đầu tui và nói những lời an ủi , tui biết hắn cũng lo lắng lắm
, hắn cũng sợ rằng anh Khoa sẽ nói với má và kết quả là tui sẽ bị mắng
cho một trận..

-thôi , nhóc đừng lo lắng , còn có anh mà.

-ừ ....thì....em cũng không biết ra sao nữa , cứ nghĩ tới là lại rối bời lên, chán thiệt

-ừm , nhóc đừng nghĩ lung tung nữa......chợt.."tít ...tít..." đồng hồ
điện tử vang lên , lúc này đã là 12h rồi , chắc có lẽ cả tui và hắn đều
thấm mệt.

-anh Phong nè , anh ăn cơm đi....ờ mà ,cái nhà mới dọn lại , bụi bặm
tùm lum sao mà nấu nướng được gì , còn nhà tui thì dạo nay toàn mì gói
với bánh mì ,ăn muốn phát ngán, không biết phải sao đây?

-hi`....anh về nhà ba má ăn cơm.

-ồ ,vậy hà, vậy chừng nào anh về.

-thì lát nữa chị Lan đưa taxi tới đưa anh về đó....nghe hắn nói thế tui
lại thấm buồn , mặc dù biết rằng hắn đi rồi sẽ trở lại nhưng lúc này
tui vẫn muốn bên hắn nhiều lắm , muốn nói với hắn nhiều hơn.

-Nhóc à , nhóc qua nhà anh chơi đi.

-Hã , qua nhà anh ..... tui bất ngờ khi nghe câu nói ấy, hihi hắn mời
tui tới nhà kìa ,tui thích lắm nhưng không biết có nên nhận lời không ,
tui sợ ba mẹ hắn vẫn còn gì đó không thích tui.

-ờ , nhà nhóc cũng đâu có ai phải không ? nhóc qua nhà anh chơi đi , có gì được ở gần nhóc ,tới chiều anh sẽ đưa nhóc về đây....

-hi , được không vậy , em cũng muốn qua anh chơi lắm nhưng chỉ ngại thôi.

-trời ạ , anh mà nhóc còn ngại nữa hã , ghét nhóc quá !

-gì zạ , người ta ngại chứ có nói là không đi đâu , mà giận ..... hứ!

-hi`, vậy là nhóc đồng ý rồi nha , thôi nhóc về nhà tắm rữa đi , taxi
tới bây giờ đó , anh ở dây thu xếp mấy cái , chuẩn bị xong nhóc qua đây
nha

-uhm` ...em qua liền ..... không chần chừ tui vụt ngay về nhà và chuẩn
bị chu đáo , không biết nhà hắn như thế nào nhĩ , còn ba mẹ hắn nữa có
thân thiện với tui không đây , lúc này tui cứ thấp thỏm mong chờ , hồi
hộp thiệt đó....

sau 30 phút ,tui đã thấy hắn chờ tui trước nhà với chị Lan , chị ấy
nhìn tui và mỉm cười như biết rằng tui sẽ cùng đi với họ , hắn thì đã
lên xe trước và chiếc xe lăn được xếp lại gọn gàng sau xe.

-nào ,đi thôi em .... chị Lan như hối thúc tui ... nhưng khi chợt nhìn
qua nhà hắn tui lại thấy khá là nhiều người , hình như đều là bạn hắn ,
những anh chị hồi đó tui đã gặp trong buổi cắm trại hôm ấy , họ đến làm
gì thế nhĩ

-ũa ,sao mà nhiều người vậy chị ?

-à , mấy bạn tới dọn nhà phụ anh Phong đó mà ,thì có nhiều người công
việc sẽ nhanh gọn hơn , và cũng giúp cho ảnh về đây sớm hơn
...hihi..nghe chị ấy nói thế ,tui biết chị ấy đang chọc ghẹo tui nhưng
thật vui khi có những người bạn như vậy phải không.....họ cũng tốt với
hắn lắm.....

Taxi nhanh chóng lăn bánh , tui thì ngồi sau với hắn còn chị Lan ngồi
trên với bác tài. Trên đường , tui nhìn kĩ cảnh vật và ghi nhớ lại
trong đầu để biết đường tới nhà hắn , sau này mà tự đi một mình .Và
taxi chợt dừng lại trước một ngôi nhà , có cánh cổng sắt sơn màu xanh
dương

"két..t.t.t.t.t.t.t..t" ... cánh cổng hé mở khi em gái hắn ra mở cửa ,
cô bé nhỏ nhắn xinh xinh ,chắc nó vui lắm khi anh Phong đã vượt qua
hoạn nạn , cầm lấy cán xe , tui đẩy hắn vào nhà với sự chỉ dẫn của hắn
, vừa đi tui vừa ngắm xung quang , những lớp rêu dày trên tường chắc có
lẽ đã nói lên một điều rằng , nó đã hiện hữu ở đây khá lâu , nó không
to lớn và cầu kì , nó đơn giản nhưng tui cảm thấy một không khí gia
đình hạnh phúc nơi đây. lúc này ,tui thấy ba hắn trước nhà , nhanh
chóng tui bắt đầu bằng một lời thưa gửi :

-dạ , con chào bác

-ũa , con tới chơi đó hã.

-dạ , anh Phong rũ con tới , nên con đi theo cho vui

-ừ , vô nhà đi con , ngồi chơi......ba hắn mở một nụ cười nhưthay cho
sự tiếp đón niềm nở , và tui cũng cảm thấy đỡ sợ hơn phần nào

vào trong , khi nghe mùi thức ăn thoang thoảng chắc là mẹ hắn đang nấu
ăn dưới bếp , cái mùi thơm ấy làm tui cảm thấy đói ..hi`..tui ngồi trên
ghế salon cạnh hắn , và bàn tay của hắn khẽ áp sát lên tay tui

-nhóc đừng sợ nhé , nhóc cứ tự nhiên như ở nhà đi

-ừ , em biết rồi , anh đừng lo cho em.

-nhóc ở đây lát ăn cớm với ba mẹ anh luôn , rồi chơi với anh tới chiều nhé

-hì.....sao cũng được mà , nếu như anh thích thì em ở lại chơi

.....một lát sau , khi mẹ hắn lên thì thấy tui , và có vẻ ngạc nhiên

-ũa ,con tới hồi nào vậy ?

-dạ ,thưa bác ,con tới lúc nãy với anh phong luôn

-vậy à, thôi nào cả nhà vô ăn cơm đi , con cũng vô ăn nhé

-dạ ,con cảm ơn bác...có lẽ mọi người nơi đây tiếp đón tui một cách
thật nồng hậu , điều đó làm cho tui tự tin hơn khi bên hắn , ba mẹ hắn
cũng không còn khó khăn như trước nữa không biết họ đã hiểu cho hắn
chưa hay chỉ là do tình cảm như vậy ?

lúc này , cả nhà ngồi xung quanh bàn ăn thật ấm cúng , có hai khách mời
là tui và chị Lan , tiếng cười nói làm cho không gian như thêm sinh
động , đặc biệt là những món ăn do mẹ hắn nấu có lẽ là gây chú ý hơn cả
, mọi người bắt đầu dùng bữa , ngồi kế hắn nhưng mà tui thì thuận tay
trái nên cứ chạm tay hắn hoài , hai đứa lâu lâu lại nhìn nhau cười và
cũng có lúc hắn còn gắp cho tui những món mà tui thích nữa , còn tui
thì cũng cười nói vui vẻ như gần như hòa nhập nơi đây
-rột...rột...t...t...t....tự nhiên mọi người nhìn tui cười mỉm , khi
tui đang hút sạch ly nước ngọt đã cạn , tui mới liếc sang hắn và hiện
lên vẻ mặt một dấu hỏi to đùng , hắn cười và nói :

-nhóc hết nước ngọt rồi kìa , đưa anh lấy cho

-ờ...... tui đưa ngay cho hắn , vì có lẽ tui là đứa rất thích nước ngọt
, nhưng không hiểu vì sao mọi người lại nhìn cười nhĩ....tui tò mò
chuyện này cho tới cuối bữa ăn , lúc đó ba hắn nói :

-con dẫn Phong ra ngoài chơi đi , ở đây bác dọn cho

-dạ ,hay để con phụ cho bác......chợt hắn nắm tay tui kéo lại gần

-thôi , nhóc dẫn anh ra ngoài đi , nhóc là khách mà sao để nhóc làm
được.....nghe hắn nói thế tui cũng không thể nói lại , tui chỉ sợ hắn
giận ,rồi tui đẩy hắn ra ngoài sân ngồi chơi , ở đây may mà có một cây
trứng cá che mát ,nếu không chắc nắng kinh khủng luôn.

-anh Phong , sao hồi nãy ai cũng nhìn em cười hết vậy ?

-hihi.....nhóc có muốn biết không ?

-có chứ ,anh nói thử đi !

-nhóc không để ý là trong nhà anh ai cũng giữ kẽ khi có khách tới à ,
nhưng lạ thay nhóc thì quá tự nhiên hơn cả tự nhiên , thấy nhóc hút
rột...rột....mà anh cũng mắc cười nữa.

-trời ,vậy lúc đó em vô duyên quá rồi , huhu !

-hì , anh nghĩ lúc đó nhóc dễ thuơng và con nít lắm , từ đó mọi người
chưa ai nhìn khách mà cười như vậy hết vì khách nào cũng lịch sự như
ông già 80 nên các bữa ăn thì chỉ nói chuyện chứ đâu có cười đùa gì ,
mà tự nhiên hôm nay thấy một người khách nhí như nhóc nên không khí
khác hẳn , vui lắm
-hihi ,có thiệt không đó , đừng có chọc em nha

-ừ , anh nói thiệt mà....hắn nói vậy , tui cũng nhẹ nhõm trong người ,
cứ tưỡng làm mất thiện cảm trước mặt mọi người, may mà không sao cả !

Cho tới chiều hôm ấy , cũng đã là 4h , tui với hắn đang xem phim trong
phòng , và chắc bây giờ tui phải về nhà rồi , tui khẽ gọi hắn :

-anh nè ..... đưa em về đi

-sao nhóc về sớm vậy , nhóc ở đây chơi tí xíu đi

-ờ...cũng được... thấy hắn nói thế tui cũng không đành từ chối , với
lại tui cũng muốn ở gần hắn thật nhiều , chợt hắn khều khều vai tui

-nhóc rãnh không ?

-hihi..anh hỏi zô zuyên quá àh , em ngồi ỳ ở đây không lẽ bận

-hi`...vậy nhóc với anh ra công viên chơi lát đi , ở trong đây ngột ngạt lắm

-uhm` , đi thì đi ...... tui nghĩ đó cũng là một ý kiến hay biết chừng
nào , ra công viên buổi chiều quả thật rất tốt và làm cho người ta thư
thả sau một ngày mệt mỏi , hắn lăn xe tới gần cái tủ tay lấy ra một
chiếc máy quay phim màu bạc , không lẽ hắn định quay gì nhĩ , tui tò mò
với việc làm của hắn nữa rồi !
-anh lấy cái đó chi vậy ?

-à , quay phim chứ chi nhóc !...chợt hắn đưa ống kính vào người tui .... làm tui bỡ ngỡ biết bao

-nào , nhóc cười lên coi ....trời ạ , không lẽ hắn định quay tui , mắc cỡ chết đi được.

-thôi nha , em xấu xí lắm hõng quay đâu, anh bỏ xuống đi mờ , kì quá !

-haha , người yêu của tui nhận xấu xí kìa , sao mà hồi đó tới giờ tui hông nhận ra ta

-hứ, anh chọc em hã....tui chạy lại hắn che ống máy quay lại sau đó giựt lấy từ tay hắn

-haha ,bây giờ tới lượt anh đây , khóc đi nào

-huhuhu , người iu tui ăn hiếp tui kìa , bắt đền em đó ..... lúc này
quả thật vui lắm , cả hai đứa như trở lại cái thời con nít khi xưa ,
hắn vừa nói vừa làm kiểu trông rất

mắc cười


Được sửa bởi pu.kis ngày 28/1/2011, 18:38; sửa lần 1.
The author of this message was banned from the forum - See the message

Anh-Người Hàng Xóm Đáng Yeu32

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Bài viết liên kết

-
Anh-Người Hàng Xóm Đáng Yêu 1
Anh-Người Hàng Xóm Đáng Yêu8
Anh-Người Hàng Xóm Đáng Yêu24
Anh-Người Hàng Xóm Đáng Yeu41
Anh-Người Hàng Xóm Đáng Yêu9

Bạn không có quyền trả lời bài viết
VBOY WORLD  :: TRUYỆN GAY