-đền gì hã , hõng đền ...lêu lêu

-lại đây nói cho nghe nè.

-àh ,anh định cướp bàu vật àh , không dễ đâu nhá

-đâu có đâu , hõng tin thì lại đây đi nói cho nghe

-rồi , tạm thời tin thui nha , không được em sẽ đễ máy quay ra kia ,
coi anh mà có đánh em thì có phim mà làm bằng chứng...tui tiến lại gần
hắn và chú ý lắng nghe.....nhưng các bạn có biết không , hắn chẳng nói
gì mà ngay lúc đó , hắn ôm tui lại và hôn lên môi tui một cái thật sâu
, đôi mắt tui mở to tròn như người mất hồn , có gì đó khiến tôi không
thể nào cưỡng lại được , người tui cứng đơ , và nụ hôn ấy vẫn chưa rời
khỏi , nó từ từ nhẹ dần và đậm đà hơn , đôi tay tui choàng vào cổ hắn
như thể sẵn sàng đón nhận những gì anh trao , một nữa người của tuitrên
người hắn còn hắn thì cuối xuống và bất chợt trao cho tui nụ hôn nồng
cháy kia , con tim tui như rạo rực , có phải tui thích được như vậy hay
đây là lần đầu như thế này khiến tui khác hẳn , đôi môi hắn mềm mỏng và
quấn quýt lấy nơi tui.

-ơ ,anh Phong ơi , mình đi ra ngoài đi....tui thật sự khó thở khi hắn xiết qua chặt , ngoảnh mặt sang một bên , và hắn thở mạnh.

-ùhm , thôi mình đi đi......còn tui thì không dám hỏi vì sao mà hắn làm
như vậy , chắc có lẽ hắn cũng sẽ trả lời là vì yêu tui , nhưng tui nghĩ
từ trước đến giờ chẳng có lúc nào hai đứa tui được riêng tư thật sự và
vào chính lúc này sẽ là lúc mà hắn muốn thể hiện tình cảm bấy lâu nay ,
đã có lúc hai đưa gần bên nhau nhưng lại bị ngăn cản bởi nhũng điều bất
ngờ.

-nhóc đem theo máy quay nhé....hắn cũng chẳng đề cập gì đến chuyện lúc
nãy , như thể hắn cũng như tui cũng không dám hỏi tui có cảm giác thế
nào khi nhưu thế , nó xảy ra thì hãy để nó xảy ra vậy.

-dạ ,em biết rồi.

xong ,tui đẩy hắn đi dạo trên công viên gần nhà hắn , gió mát lồng lộng
, làm tui như muốn thả hồn nơi này, chợt tui thấy một chiếc xe kẹo bông
gòn gần đó , thấy thế tui chớp lấy một cây màu hồng để ăn cho vui , tui
lâu lâu lấy một miếng bông quết lên mặt hắn nhìn như chú hề vậy

-trùi ui , nhóc phá anh đó hã .... hắn vừa nói vừa cầm máy quay cảnh tui phá với cây kẹo bông

-hihi, cho thêm một miếng nữa nè.....mum mum nào

-hớp ! , á , trùi ui , ăn mà còn cắn nữa hã , thấy ghét.

-hàhà , ai biểu bị ngưởi yêu chọc chi nên muốn cắn người yêu quá .....
hắn lăn bánh dí theo tui chạy vòng vòng , vui lắm , hắn cứ chúi cái ống
kính vào tui , mắc cở chết đi được , tui nhanh lấy cây kẹo bông che mặt
lại.

-hi`....hết quay nhé anh yêu....lúc đó , tui cố dành dựt cái máy về tay mình và cho hắn cầm cây kẹo.

-nhóc ăn gian nha , đưa máy cho anh coi....

-lè... hông bao giờ nhé , giờ thì mau chốn đi , không là bị dính đòn
nhé , hihi ... nhưng tui cũng đã nhanh chóng chộp được cái cảnh hắn bị
dính kẹo trên mũi nhìn ngố ơi là ngố , lúc đó người đi ngang cũng không
buồn mà mỉm cười......
rồi có lúc tui quay lại cảnh hai đứa cùng xơi cây kẹo bông , nó ngọt
lịm như tình yêu của tui dành cho hắn vậy. Sau ,tui đẩy hắn dạo vòng
công viên , và nghỉ chân tại một chiếc ghế đá , tuy mệt nhưng vui làm
sao , hai đứa tui lúc nào bên nhau cũng luôn tạo ra một niềm vui nào đó
không kể cả nơi này nơi nọ , chỉ cần bên hắn là tui như được vui chơi
và yêu thương rất nhiều.Cho đến hơn 5h chúng tôi trở về ngôi nhà của
hắn , từ xa tui đã thấy có chiếc taxi chờ sẵn và còn có cả mớ hành lí
nữa , hình như có ai đi đâu đó thì phải ?


-ũa , nhà anh có ai đi xa àh.


-ừ ,có đi nhưng không có xa


-ai vậy anh ?

-anh nè !

-hã......khi nghe hắn nói như vậy ,tui như bị sốc trước lời nói ấy , hắn như thế này mà đi đâu một mình chứ.

-anh đi đâu giờ này.

-hì....thì anh về nhà anh , bộ nhóc không cho anh về nhà à.

-nhà của anh ?

-ù , nhà anh ở gần nhà nhóc đó , giờ anh dọn lại đó.

-trời , vậy mà làm người ta hết hồn....hihi..tui nhẹ nhõm người đi hẳn
, quả thật mình hơi lo xa quá rồi.....nhưng mà hắn về bên đó ở có một
mình thì ai chăm sóc , tui đâu phải lúc nào cũng có thể ở sát bên
hắn...chợt mẹ hắn kéo nhẹ tay tui vào bên trong dường như có chuyện
muốn nói

-dạ , thưa bác có chuyện gì sao ạ ?

-con ở gần nhà anh Phong phải không , mai mốt có gì con thường qua coi
nó dùm bác nha , bác khuyên nó ở nhà nhưng nó không có chịu , còn bác
thì không có cấm nó được nó lớn rồi chắc có cuộc sống riêng.....mẹ hắn
nói trong thấp thỏm , dường như không muốn ai nghe , tui thấy mẹ hắn
tội nghiệp lắm thương hắn nhiều biết bao.

-dạ, con biết rồi , bác đừng có lo , con hay qua ảnh chơi hoài à.

-uhm` , vậy bác nhờ con đó nha , có gì gọi qua bác biết nghen

-dạ.......do dù mẹ hắn không dặn dò ,thì chắc rằng tui vẫn sẽ bên hắn
thường xuyên hơn cả ,nói xong tui và hắn cùng ra xe , trở về lại ngôi
nhà anh hàng xóm ngày nào.

Lúc này ,con đường sập tối đã bắt đầu lên đèn , một buổi chiều gió mát
đầy kỉ niệm đã trôi qua , những giây phút lúc nãy cứ hiện lên trong đầu
tui như nhớ lại từng khoảnh khắc bên hắn, khẽ vuốt mái tóc của tui hắn
nói nhỏ:

-hồi nãy mẹ anh nói gì với nhóc thế ?

-sao hã , anh muốn biết không , nói cho nghe nè

-ù nhóc nói đi .

-mẹ anh nói , anh ngủ hay tè ra quần , với lại ăn phải có người đút nên nhờ em qua trị anh...hihi

-trùi ui , nhóc chọc anh đó hã , nhóc lém lắm đo nha.

-ũa ,ũa , kiu em nói cho nghe giờ tự nhiên chê người ta lém là sao ?

-ừ , nhóc không nói thì thôi ,anh sẽ không hỏi nữa , dù gì anh cũng sẽ tin nhóc mà.

chẳng mấy chốc ,taxi đã về đến nơi , lúc này bạn bè hắn ra đón và đưa
hắn xuống xe , ồ ! ngôi nhà nhìn khác hẳn lúc sang , nó khang trang
,sạch sẽ và gọn gàng hơn rất nhiều , mọi thứ như đã đâu vào đó , chợt
đâu đây thoang thoảng mùi thịt nướng ,thì ra các anh chị đã chuẩn bị
sẵn bữa ăn tối hôm nay như muốn chúc mừng ngày hắn khỏe lại , tui đem
mớ hàng lý vô phòng hắn , chợt thấy chị Tuyết Nhi từ dưới bếp đi lên
hớn hở

-hi , chào chị.

-Ũa ,em đó hã , làm gì mà nặng nề vậy .

-hì, em đang đem hành lý vô cho anh Phong , còn chị đang nấu ăn phải không ?

-ừm , chị đang nấu ở dưới với mấy bạn , đây để chị giúp cho....tui và
chị ấy cùng đem cái mớ nặng nề ấy vô phòng , quẳng lên giường và không
thèm để ý,cùng mọi người ra ngoài phòng khách để chung vui.