-Nhóc nói đi , đó là cái gì hã , sao nhóc lại lừa dối anh chứ , nhóc có
biết là anh thương nhóc nhiều lắm không mà nhóc lại lợi dụng nó như vậy
!......những lời hắn nói ra lúc này như từng nhát dao chém mạnh trong
tim tui , hắn nói ra trong khi chưa hề nghe tui giãi thích một câu như
vậy có phải là quá đang không chứ ?

-nhóc ....độc ác lắm !.....hắn đã luyến rơi những giọt nước mắt trên mi
trước một sự thật nghiệt ngã đó.....không được , tui không thể để như
vậy , việc này tui không có lỗi mà , lỗi đâu phải do tôi , chính tên
khốn kia , chính nó , CHỨ KHÔNG PHẢI LÀ TUI !

-anh Phong , xin hãy nghe em nói , em xin anh đó.....hãy nghe em nói
một lần thôi......tui đã quỳ xuống trên đống thủy tinh kia , van xin
anh trong tuyệt vọng và lòng căm thù , quỳ trước mặt hắn mà tui như
thấy mình thật có lỗi vì đã lừa dối hắn trong hai tháng qua......

-nhóc làm gì vậy , coi chừng thủy tinh đâm vào chân.........hắn nhanh
chóng giữ lấy người tui đã vô tình cho tui cảm nhận một sự quan tâm vô
bờ từ hắn dành cho tui dù trong những lúc xót xa những trái
ngang......mặc cho hắn níu kéo nhưng tui vẫn quỳ và chịu lấy những mãnh
thủy tinh kia ghim vào đầu gối nhói buốt
-nhóc đừng quỳ nữa , có gì thì đứng lên đi , đừng hành hạ mình như vậy mà !

-anh Phong ơi , chắc có lẽ em đã không còn trong sáng từ cái ngày hạnh
phúc hai tháng trước , em đã bị một tên khốn nạn làm nhục , em biết nếu
lừa dối anh , anh sẽ căm ghét em rất nhìu , rất nhìu nhưng em thật sự
không muốn rời xa anh từng giây ,từng phút ,và những tấm ảnh kia là
những lúc em phải nhịn nhục để đánh đổi sự yên lành cho anh và em , em
không muốn anh lại gặp nguy hiểm như ngày nào, em sợ nếu một lần nữa
anh sẽ mãi mãi ra đi , với em chỉ một lần anh hi sinh đã là đủ lắm rồi
,...h..i..x...x...x..x...có làm như vậy thì hai đứa mình mới có thể bên
nhau lâu hơn phãi không ?

-nhóc đừng nói nữa , anh xin nhóc hãy im đi........lúc này , hắn ôm sát
tui vào lòng trong nứơc mắt bên cái ánh sáng lập lòe kia có lẽ đã làm
quanh đây như vắng lặng.....

-đồ ngốc , tại sao nhóc lại như thế chứ ?,tại sao nhóc không nói cho
anh nghe ?, tại sao lại phải chịu đựng một mình như vậy ?...... những
câu hỏi dồn dập như càng tô đậm cái sai lầm từ tui , chắc có lẽ những
cái suy nghĩ con nít đã tự đưa tui vào hoàn cảnh thế này.

-em....xin lỗi.....em sợ......khi nói ra....anh sẽ ghét em.....h..ix...x..x...x


-trời ơi ! nhóc làm anh đau lắm nhóc có bíêt không , nhóc dại dột lắm ,


- tại sao chứ , tại sao anh lại không thể bảo vệ cho nhóc ,sao anh lại
vô dụng thế kia ? mày vô dụng quá Phong ơi .....hắn càng khóc nhìêu hơn
tui lúc này , làm tui xót xa và nhục nhã lắm , giờ đây hắn lại tự trách
bản thân như vậy có phải tui đã liên lụy cho hắn rồi không !

-anh Phong ,lỗi là do em mà , anh không có lỗi đâu, bây giờ em dường
như đã mất tất cả rồi , và em biết đến một ngày anh cũng sẽ biết chuyện
này nên em đã sẵn sàng để nghe anh mắng chửi , bây giờ anh hãy la mắng
em đi , em như một thằng hư hỏng không xứng đáng với tình yêu mà anh
dành cho.