pu.kis Level: Cáo Già
Bài viết : 401 Tiền Zr : 15193
| 28/1/2011, 18:47 | |
| -là em đó hã , em đi với ai lên đây thế ......giọng nói của anh bình thản , không một sự bất ngờ ,và không ngờ tui lại chạm mặt với anh ở đây, thật lạ và rất lạ , đứng trước tui như một anh Khoa khác hẳn lúc truớc , cái vẻ khó ưa , nham hiểm ngày nào lại được thay thế bằng vẻ hiền lành , thân thiện của một vị sư với phong cách giản dị , thực chất của một kẻ tu hành ,cả việc anh đã xuống tóc......nhưng đó có phải là giả dối hay chính anh đã thật sự thay đổi.....
-NHhóc có chuyện gì vậy ?...tiếng hắn từ sau hỏi lên .....
-dạ.......em.........tui sợ nếu nói ra anh khoa ở đây , hắn có thể sẽ nóng lên và không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa
-Phong đó àh ......chợt anh khoa bước ra khỏi cái che đây của tui trước mắt hắn , tự tin nói một lời chào trong khi......
-bạn là ...... -không nhận ra mình sao , mình là Khoa , đã gặp một hai lần rồi mà.......
-À , thì ra mày ........ đột nhiên lúc này anh Phong cũng như bị chặn đứng ngang cổ họng , không thể thốt nên lời , có phải vì đây là nơi trang nghiêm mà hắn không nói ra những lời thô tục , hay chính sự thay đổi lạ thường ở anh Khoa đã làm hắn như vậy , hình như không ai mà không xúc động trước sự việc như thế này.
-Hai người có thể nói chuyện với tôi một chút được không ?
-Nhóc mình đi thôi ...... giọng hắn nghe có vẻ bực mình , không muốn ở lại nơi đây , nhưng....thật sự tui muốn biết chuyện gì đã xảy ra với anh ấy !
-Tôi xin hai người đó , có một việc tôi rất muốn nói , chỉ năm phút thôi cũng được , làm ơn đi !.......những lời nói như muốn van xin , có lẽ anh ấy muốn nói một chuyện nào đó quan trọng.
-anh Phong ơi , hay cho anh ấy năm phút thôi cũng được mà , mình cung chưa có về vội phải không ?
hắn im lặng một hồi , có vẻ trầm tư suy nghĩ :
-uhm` , nếu nhóc muốn thì anh sẽ cho hắn năm phút , nếu hắn có dám làm gì thì đừng trách anh.
-cảm ơn hai người nhé , hai người có thể ra sau vườn được không ?.......chúng tôi theo anh Khoa ra một bàn ghế đá đằng sau , một không gian nhỏ nhoi của thiên nhiên trong cái nơi rộng lớn này , có cả cây đào tiên với trái tròn trịa mà lúc nhõ tui cũng hay lấy nó làm banh để chơi......anh ấy đem ra một ấm trà nóng và một cái hộp gỗ ,nhỏ......
-phong , em uống nước đi ?
-có gì thì nói nhanh đi , tôi không có nhiều thời gian ...... hắn lại bực bội nữa rồi , có lẽ nếu cứ như vầy thì không tốt chút nào ..
-anh có gì thì nói đi ,em nghe nè......
-uhm` , lời đầu tiên anh muốn nói là lời xin lỗi với em, về những chuyện anh đã gây ra lúc trước.........anh biết , em rất căm thù , và ghét anh nhưng anh cũng biết là không thể chuộc lại những lỗi lầm đó , anh là một con người hư hỏng và xấu xa của cái xã hội này , anh cũng không biết vì sao anh lại gây nên những lỗi lầm như thế , và khi nghe thầy trong chùa giảng giải với anh thì anh cũng phần nào đỡ hơn , nhưng anh ân hận lắm em à ! và suốt cuộc đời này anh cũng không thể tha thứ cho bản thân mình .......
-bây giờ , cũng không thể xin em tha thứ nhưng xin em đừng xem anh như kẻ thù có được không , mẹ anh đã mất cũng vì anh , người mà anh thương yêu nhất đã ra đi rồi , anh không có còn ai thân thích ngoài dì và em , anh sợ bị bỏ rơi lắm ,anh cũng muốn mình có họ hàng ,ba con gần xa như bao người ......giờ này ở trong đây anh cũng sẽ cố gắng điều chỉnh bản thân và có lẽ sẽ không bao giờ bước ra ngoài cái thế giới kia nữa ........
-vậy , anh không về nhà sao ...... lúc này tui cũng chỉ biết nghe va hiểu mà thôi , nỗi căm hờn không hiện lên mà thay vào đó là điều gì đó thương cảm.
-ừ thì , ngôi nhà của anh , mẹ em đang giữ hộ ,nếu có gì sau này cần đến thì mẹ em cứ định đoạt ,anh cũng không còn quan tâm nữa em à !
-đúng rồi , anh có cái này muốn đưa cho em , khi cầm nó em đừng hốt hoảng nhé.
-cái gì vậy anh.......đưa tui cái hộp gỗ đó ........ tui từ từ mở ra coi trong đó có gì , nó nhẹ và hơi rỗng
-ũa cái gì đây anh , sao toàn là phim chụp hình
-đó là.....là những tấm ảnh......mà anh đã chụp lại để......
-trời ạ ! nhiều thế này sao , vậy có ai biết không hã ?
-em bình tĩnh nghe anh nói , những thứ này ngoài anh với em và cả Phong thì không bao giờ có người thứ ba biết được.
-tại sao anh lại đưa em , anh không hủy nó đi !
-anh không muốn cầm đến nó một lần nữa , anh không muốn những xấu xa lại hiện về .......thế em hãy hủy nó giúp anh được không ?
-không được , lỗi lầm là do anh gây ra nếu anh không đối mặt với nó thì chắc rằng sau này anh sẽ day dứt mãi , em không cầm nó đâu không phải vì em sợ mà em muốn anh phải là người tự tay hũy nó .....
-nhưng.....anh......
-nếu không làm được thì anh cứ giữ lấy , em mong rằng anh đừng lấy nó ra để gây thêm tội lỗi một lần nữa .......nhìn anh Khoa im lặng nhìn chiếc hộp ,chắc có lẽ anh ấy đang dằn vặt rất nhiều , mong anh hãy can đảm đối diện với nó và đừng nhút nhát thế kia .
-Thôi ,em với anh Phong phải đi vô đây , anh có điều gì muốn nói nữa không ?.....thầm nghĩ :nếu càng day dưa chắc có lẽ sẽ không đi đến đâu ,thôi thì tình cờ gặp lại anh lần này ,thì chúng ta hãy chấm dứt mọi chuyện ở đây là hơn cả , ghét anh tui vẫn ghét , nhưng bên cạnh đó thương cảm cho anh cũng còn hiện diên song song , hi vọng rằng anh ấy đừng để tui phải căm hận lần thứ hai.
-anh .....đã nói hết rồi , chỉ mong ...em hiểu cho anh mà thôi ... anh ấy nói với giọng như của một người đang cầu xin sự tha thứ , thấy anh như vậy tui cũng vui hơn phần nào , không phải tui vui vì được anh xin tha thứ mà tui vui vì anh như đã đổi khác , vậy là dì ở dưới suối vàng chắc sẽ rất vui. -anh Phong mình đi vô nha .
-uhm`...
-anh giữ sức khỏe nhé , có gì thì gọi phone cho em ở dưới , chào anh Khoa ........ quay lưng ra đi trong một sự khác lạ của một người , từ cái tội lỗi ,xấu xa nay đã được nhấn chìm , thôi thì nếu nơi đây giúp anh tốt hơn thì anh hãy cứ ở lại đây ,không cần phải bước ra cái thế giới hỗn độn kia một lần nữa !.....từ xa phía sau vang lên một tiếng gọi tha thiết :
-em yên tâm , anh sẽ làm , anh sẽ đối mặt với nó , cảm ơn hai người nhé !.......tui đã nghe , nghe rất rõ , nhưng chúng tôi vẫn đi như không hề biết gì ,vì tui muốn mọi chuyện sẽ chấm dứt sau lời nói này , mọi thứ không tốt hãy ra đi mãi mãi ! "Đến trưa , mọi người được sư thầy mời lại để dùng bữa cơm chay , và vì lâu lâu gia đình của hắn mới lên đây nên chắc cũng không ngại ngùng từ chối , xem như lấy chút lộc cho nhà .Bữa cơm tuy đơn giản nhưng chứa đựng nhiều niềm vui hơn cả , và đặc biệt có cả anh Khoa ngồi đối diện tui , các sư khá hòa nhã và niềm nở chứ không như vẻ lạnh nhạt bên ngoài. Lúc ấy , tui với anh Khoa không hề nói với nhau tiếng nào , cả hai xem như không hề quen biết và cả anh Phong cũng thế , hắn chỉ ăn và nói chuyện với tui chứ cũng không màn mở lời. Cũng không biết tại sao lại im như vậy , hay có lẽ qua chuyện lúc nãy không còn gì để nói với nhau ?
Rồi bữa ăn kết thúc với sự hài lòng của cả chủ và thực khách ,chúng tôi ngồi nghỉ ngơi một chút trước khi ra xe về trung tâm thành phố , ba mẹ hắn và chị Lan , chị Tuyết Nhi thì ngồi uống trà và ăn trái cây thư giãn còn tui và hắn thì không chịu ngồi yên , cứ đi vòng quanh trong chùa...hi`...bước đến trước Phật nghìn tay nghìn mắt đồ sộ nằm trong chánh điện .....hắn nói:
-nhóc quỳ xuống lạy phật đi
-lạy phật , nhưng từ đó tới giờ có biết lạy gì đâu !
-hi`.... thì cứ quỳ xuống đi ,anh chỉ cho, rồi mai mốt không có anh biết cách mà cầu nguyện.
-sao , không có anh......câu nói của hắn làm tui như tò mò , hắn nói vậy là có ý gì ,hắn định đi đâu nữa sao ?
-nào , nhóc đưa tay cho anh.......cứ như thế hắn chỉ cho tui cách lạy phật sao cho đúng chứ không lạy lung tung như mấy chú nhóc lên ba , nhưng tui vẫn muốn hỏi hắn về câu nói lúc nãy , mà sao hông dám hỏi , chỉ sợ rằng hắn nói là sẽ xa tui , thui thì không nên hỏi làm gì ,biết đâu lại đau buồn !
-nhóc cầu nguyện đi , cầu nguyện cho anh nha ...hihi
-cầu nguyện hã , để em nghĩ coi , mà anh cũng cầu nguyện luôn nhé , nhớ cầu cho em đẹp trai ,to con như anh nha ...hi`
-ờ , để anh cầu......
Tui khẽ nhắm mắt , tâm hồn thành khẩn van xin , "Thưa Phật , nếu mà người có thiệt trên đời , thì xin người hãy nghe lời thỉnh cầu của con , con chỉ xin người một điều ước là giúp cho anh Phong trở lại như xưa , giúp cho anh ấy có thể đi được như vậy những ước mơ và hoài bão của anh ấy có thể thực hiện thành công , con thì như thế này là đầy đủ rồi , cũng không cần gì thêm cho mình nữa chỉ muốn có anh bên cạnh mà thôi ,con cũng xin nguyện đánh đổi lợi ích,bản thân của mình để người giúp anh ấy ,và xin người hãy để một cánh tay để nâng đỡ hai đứa con , và một đôi mắt để nhìn và che chở hai đứa ,mặc dù con biết rất khó để thực hiện ước mơ này nhưng dù sao con vẫn hi vọng người hiển linh , phù hộ hai đứa con, cảm ơn người đã nghe lời thỉnh cầu này......."
Mở mắt ra trong chậm rãi , tui cũng không biết lời ước của tui có thành sự thật hay không nhưng dù đó cũng là một sự đỗng viên về tinh thần tin vào nó cũng không hai đến ai.
-nhóc cần xong òi hã , nhóc cầu gì thế ?
-hi` , bí mật nha , nói ra mất linh sao anh , mà anh cầu gì zạ
-trùi , mới nói là mất linh mà giờ hõi người ta lại , gian nha ....
-ũa ũa , em hỏi thui mà chứ có kiu anh trả lời đâu ,gian gì choy`
-thui anh chịu thua nhóc luôn ......tui đưa hắn ra dạo vườn vòng quanh cái hồ sen nhỏ mà cảm giác thật nhẹ nhõm ,anh nắng lấp lánh hồ nước phản chiếu ánh sáng lên thân cây ,một cách lung linh huyền ảo
-nhóc , dừng lại .....
-hã , sao vậy anh......đứng lại trước một bức tượng , hắn nhìn vào thật lâu
-anh muốn cầu nguyện một cái ,trước khi về
-trời , anh cầu chưa xong nữa sao
-không , anh muốn cầu nguyện Nguyệt Lão về chuyện tình cảm sau này của hai đứa mình
-Nguyệt lão là cái tượng này sao anh
-o` , đây là ông Nguyệt Lão , lúc nào cũng mặc bộ đồ đỏ tượng trưng cho sự cung hỷ và trên tay ổng lúc nào cũng mang theo sợi dây tơ hồng , kết nối nhân duyên -ồ , em có nghe nói mà giờ mới thấy đó nha ,thui anh ước đi , ước cho em với anh nhé !
-uhm` , để anh ước cho , nhóc nắm tay anh nhé.........tui nắm chặt tay hắn ,cả hai đứa nhìn về ông , những lời nguyệt ước trong chỉ có thể nói bằng con tim , không biết nguyệt lão có nối dây tơ hồng cho tui với hắn chưa , nếu có thì xin ông nối chặt vào nhé , đừng để nó buôn lỏng ,đừng để con phải xa hắn được không ông ? ,.....hắn khẽ rung tay tui sau giây phút thành tâm
-xong rồi , anh đã xin cho hai đứa mình sau này được bên nhau mãi mãi .
-ùa , anh xin vậy thì sau này phải bên em đó nha......
-Ê , hai anh em làm gì đó , đi về thôi nào ......Giọng chị Tuyết Nhi từ sau vang lên thúc giục , giờ này cũng hã hơn hai giờ chiều , cũng nên về nhà.
-dạ , em ra liền !
-đi nha anh Phong , ba má anh đợi đó
-uhm` , đi thôi nhóc , anh cũng buồn ngũ lắm rồi , lên xe ngũ cho xướng
-hihi.....ngũ nhìu như con heo đó nha
............
Hơn hai tiếng đồng hồ về tới nhà , tui với hắn trở lại ngôi nhà thân yêu của hai đứa , và mọi người ai cũng thấm mệt sau một ngày đi chơi xa .
-Dạ , thưa hai bác về
- bye bye hai chị nha , mai mốt qua đây chơi với em nhá
sau lời chào , xe lăn bánh ra đi khỏi con đường nhỏ , chậm rãi tui đưa hắn vô nhà và dọn dẹp hành trang.
-anh nè ,em đem cái này về nhà nha , lát em qua sau ...nhưng khi vừa xách balô lên thì hắn đã giữ tay tui lại
-anh có chuyện muốn nói với nhóc , nhóc ở lại chút được không.
-ờ , anh có chuyện gì à ,anh nói đi em nghe nè , đồ đạc để sau cũng được mờ....hắn nhìn xuống đất , một hồi lâu mà vẫn im lặng ,tui cũng không rõ sao nữa ,hắn kiu nói mà sao lại im đến vậy
-anh nè , anh nói đi , em nghe , sao anh im re vậy ?
-anh.....anh.......sắp phải....hắn nói ra một cách ấp úng , làm tui hết sức hồi hộp
-sao hã, anh sắp thế nào ,cứ nói đi mờ !
-anh sắp phải đi nước ngoài rồi !
-trời ! ....... khi nghe hắn nói như vậy tim tui như ngừng đập , cái từ đi nước ngoài làm tui thấy sợ hãi làm sao , nó sẽ làm tui cách xa hắn ,tui sẽ không được ở bên hắn nữa ,nhưng tui phải cố bình tĩnh trong lúc này....
-anh nè , anh giỡn đó hã , em không thích đâu nha , em đang mệt lắm á !
-không , anh nói thật đó , anh phải đi để ..... lúc này tui đã rưng tưng nước mắt , trời ơi , sao mà tui yếu đuối đến vậy chứ , sao cứ mỗi lúc như thế này , lại khóc là sao ! tui nhìn hắn mà không biết làm sao , hắn làm tui sốc lắm , và làm tui đau nữa
-nhóc đừng khóc mà , hãy nghe anh nói đã ...... hắn lấy tay vuốt gò má của tui và chấm nhẹ nước mắt .
-anh như vầy mà đi đâu chứ , đi rồi ai sẽ lo lắng cho anh.....
-uhm` , anh biết nhóc thương anh nhiều lắm , nhóc muốn chăm sóc cho anh và những thứ khác nữa ..... nhưng nhóc có biết rằng , mỗi lần để nhóc lo lắng cho anh là anh buồn lắm không ? anh thấy mình vô dụng lắm nhóc à....
-nhưng mà em không ngại mà.......
-xuỵt .....hãy để anh nói hết đã
-mỗi lần như vậy anh lại càng thương nhóc hơn nữa và anh cũng muốn chăm sóc cho nhóc ngược lại , và nếu muốn như vậy thì anh phải khỏi bệnh trước đã phải không ?
-em........
|
|