-là em đó hã , em đi với ai lên đây thế ......giọng nói của anh bình
thản , không một sự bất ngờ ,và không ngờ tui lại chạm mặt với anh ở
đây, thật lạ và rất lạ , đứng trước tui như một anh Khoa khác hẳn lúc
truớc , cái vẻ khó ưa , nham hiểm ngày nào lại được thay thế bằng vẻ
hiền lành , thân thiện của một vị sư với phong cách giản dị , thực chất
của một kẻ tu hành ,cả việc anh đã xuống tóc......nhưng đó có phải là
giả dối hay chính anh đã thật sự thay đổi.....

-NHhóc có chuyện gì vậy ?...tiếng hắn từ sau hỏi lên .....

-dạ.......em.........tui sợ nếu nói ra anh khoa ở đây , hắn có thể sẽ nóng lên và không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa

-Phong đó àh ......chợt anh khoa bước ra khỏi cái che đây của tui trước mắt hắn , tự tin nói một lời chào trong khi......

-bạn là ......
-không nhận ra mình sao , mình là Khoa , đã gặp một hai lần rồi mà.......

-À , thì ra mày ........ đột nhiên lúc này anh Phong cũng như bị chặn
đứng ngang cổ họng , không thể thốt nên lời , có phải vì đây là nơi
trang nghiêm mà hắn không nói ra những lời thô tục , hay chính sự thay
đổi lạ thường ở anh Khoa đã làm hắn như vậy , hình như không ai mà
không xúc động trước sự việc như thế này.

-Hai người có thể nói chuyện với tôi một chút được không ?

-Nhóc mình đi thôi ...... giọng hắn nghe có vẻ bực mình , không muốn ở
lại nơi đây , nhưng....thật sự tui muốn biết chuyện gì đã xảy ra với
anh ấy !

-Tôi xin hai người đó , có một việc tôi rất muốn nói , chỉ năm phút
thôi cũng được , làm ơn đi !.......những lời nói như muốn van xin , có
lẽ anh ấy muốn nói một chuyện nào đó quan trọng.

-anh Phong ơi , hay cho anh ấy năm phút thôi cũng được mà , mình cung chưa có về vội phải không ?

hắn im lặng một hồi , có vẻ trầm tư suy nghĩ :

-uhm` , nếu nhóc muốn thì anh sẽ cho hắn năm phút , nếu hắn có dám làm gì thì đừng trách anh.

-cảm ơn hai người nhé , hai người có thể ra sau vườn được không
?.......chúng tôi theo anh Khoa ra một bàn ghế đá đằng sau , một không
gian nhỏ nhoi của thiên nhiên trong cái nơi rộng lớn này , có cả cây
đào tiên với trái tròn trịa mà lúc nhõ tui cũng hay lấy nó làm banh để
chơi......anh ấy đem ra một ấm trà nóng và một cái hộp gỗ ,nhỏ......

-phong , em uống nước đi ?

-có gì thì nói nhanh đi , tôi không có nhiều thời gian ...... hắn lại
bực bội nữa rồi , có lẽ nếu cứ như vầy thì không tốt chút nào ..

-anh có gì thì nói đi ,em nghe nè......

-uhm` , lời đầu tiên anh muốn nói là lời xin lỗi với em, về những
chuyện anh đã gây ra lúc trước.........anh biết , em rất căm thù , và
ghét anh nhưng anh cũng biết là không thể chuộc lại những lỗi lầm đó ,
anh là một con người hư hỏng và xấu xa của cái xã hội này , anh cũng
không biết vì sao anh lại gây nên những lỗi lầm như thế , và khi nghe
thầy trong chùa giảng giải với anh thì anh cũng phần nào đỡ hơn , nhưng
anh ân hận lắm em à ! và suốt cuộc đời này anh cũng không thể tha thứ
cho bản thân mình .......

-bây giờ , cũng không thể xin em tha thứ nhưng xin em đừng xem anh như
kẻ thù có được không , mẹ anh đã mất cũng vì anh , người mà anh thương
yêu nhất đã ra đi rồi , anh không có còn ai thân thích ngoài dì và em ,
anh sợ bị bỏ rơi lắm ,anh cũng muốn mình có họ hàng ,ba con gần xa như
bao người ......giờ này ở trong đây anh cũng sẽ cố gắng điều chỉnh bản
thân và có lẽ sẽ không bao giờ bước ra ngoài cái thế giới kia nữa
........


-vậy , anh không về nhà sao ...... lúc này tui cũng chỉ biết nghe va
hiểu mà thôi , nỗi căm hờn không hiện lên mà thay vào đó là điều gì đó
thương cảm.

-ừ thì , ngôi nhà của anh , mẹ em đang giữ hộ ,nếu có gì sau này cần
đến thì mẹ em cứ định đoạt ,anh cũng không còn quan tâm nữa em à !

-đúng rồi , anh có cái này muốn đưa cho em , khi cầm nó em đừng hốt hoảng nhé.

-cái gì vậy anh.......đưa tui cái hộp gỗ đó ........ tui từ từ mở ra coi trong đó có gì , nó nhẹ và hơi rỗng

-ũa cái gì đây anh , sao toàn là phim chụp hình

-đó là.....là những tấm ảnh......mà anh đã chụp lại để......

-trời ạ ! nhiều thế này sao , vậy có ai biết không hã ?

-em bình tĩnh nghe anh nói , những thứ này ngoài anh với em và cả Phong thì không bao giờ có người thứ ba biết được.

-tại sao anh lại đưa em , anh không hủy nó đi !

-anh không muốn cầm đến nó một lần nữa , anh không muốn những xấu xa lại hiện về .......thế em hãy hủy nó giúp anh được không ?

-không được , lỗi lầm là do anh gây ra nếu anh không đối mặt với nó thì
chắc rằng sau này anh sẽ day dứt mãi , em không cầm nó đâu không phải
vì em sợ mà em muốn anh phải là người tự tay hũy nó .....

-nhưng.....anh......

-nếu không làm được thì anh cứ giữ lấy , em mong rằng anh đừng lấy nó
ra để gây thêm tội lỗi một lần nữa .......nhìn anh Khoa im lặng nhìn
chiếc hộp ,chắc có lẽ anh ấy đang dằn vặt rất nhiều , mong anh hãy can
đảm đối diện với nó và đừng nhút nhát thế kia .

-Thôi ,em với anh Phong phải đi vô đây , anh có điều gì muốn nói nữa
không ?.....thầm nghĩ :nếu càng day dưa chắc có lẽ sẽ không đi đến đâu
,thôi thì tình cờ gặp lại anh lần này ,thì chúng ta hãy chấm dứt mọi
chuyện ở đây là hơn cả , ghét anh tui vẫn ghét , nhưng bên cạnh đó
thương cảm cho anh cũng còn hiện diên song song , hi vọng rằng anh ấy
đừng để tui phải căm hận lần thứ hai.


-anh .....đã nói hết rồi , chỉ mong ...em hiểu cho anh mà thôi ... anh
ấy nói với giọng như của một người đang cầu xin sự tha thứ , thấy anh
như vậy tui cũng vui hơn phần nào , không phải tui vui vì được anh xin
tha thứ mà tui vui vì anh như đã đổi khác , vậy là dì ở dưới suối vàng
chắc sẽ rất vui.
-anh Phong mình đi vô nha .

-uhm`...

-anh giữ sức khỏe nhé , có gì thì gọi phone cho em ở dưới , chào anh
Khoa ........ quay lưng ra đi trong một sự khác lạ của một người , từ
cái tội lỗi ,xấu xa nay đã được nhấn chìm , thôi thì nếu nơi đây giúp
anh tốt hơn thì anh hãy cứ ở lại đây ,không cần phải bước ra cái thế
giới hỗn độn kia một lần nữa !.....từ xa phía sau vang lên một tiếng
gọi tha thiết :


-em yên tâm , anh sẽ làm , anh sẽ đối mặt với nó , cảm ơn hai người nhé
!.......tui đã nghe , nghe rất rõ , nhưng chúng tôi vẫn đi như không hề
biết gì ,vì tui muốn mọi chuyện sẽ chấm dứt sau lời nói này , mọi thứ
không tốt hãy ra đi mãi mãi !