Cứ như vậy, ngày tui đến nhà hắn vào mỗi thứ bảy hàng tuần. Thực sự tui
đã tìm được niềm vui cho mình một cách ngộ nghĩnh và dơn giản như vậy.
Dần theo thời gian tui cũng nguôi bớt nguôi bớt đi nỗi nhớ anh và càng
tràn đầy niềm tin hơn vào cái ngày trở về định mệnh ấy. Tui nói chuyện
với hắn nhiều lắm, lâu nữa, gần như mọi thứ ấy chứ. Tuy nhiên, tui vẫn
không giám thú thật tình cảm của tui với anh Phong với hắn. Không biết
như vậy có ổn không? Giấu diếm mãi thì cũng sẽ lộ ra thôi; Tui định
ngày nào đó tui sẽ nói với hắn theo đúng cách.
Như thành lịch ẹn, tui lại lên đường đến nhà hắn:
_Chào cô, anh Huy hôm nay có ở nhà không ạ?
_Nó không có ở nhà nhưng nói cô đưa địa chỉ nhà cho cháu này.
Theo sự chỉ điểm của cô, tui tìm đến một căn nhà cỡ nhỏ với hai tầng
nhưng trông sạch sẽ và còn khá mới. Theo như lời cô nói thì đây là căn
nhà cô cho hắn để có thể ở riêng lúc nào tùy thích. Kể ra thì được ở
riêng cũng có nhiều cái hay lắm chứ. Ngoài việc được tự do, còn cảm
thấy thoải mái và hoàn toàn tự lập. Tui tiến tới bấm chuông cửa và mong
hắn ra mở cửa sớm. Thật là nhanh, hắn đã chạy ngay ra mở cửa và dắt xe
tui vào nhà.
_Em đi chắc mệt lắm?
_Cũng không đến nỗi nào, đường khá lạ nên em phải mất thời gian tìm đường thôi.
_Ừ nhưng mà nghe nha nhóc, nếu tới thì đừng tới vào ban đêm đấy.
_Sao vậy? Bộ khu này có ma à? – Tui cười phì với hắn.
_Còn ghê hơn nếu nhóc biết được. Ở khu này chưa quy hoạch nhiều nên
người đến ở cũng chưa được đông đúc. Dạo này nghe nói có một toán lưu
mạnh hay lởn vởn ở đây. Anh nghe nói có người bị chúng đánh phải vào
bệnh viện rồi đó.
_Còn có vụ này nữa hả?
_Ừ, chúng đánh người có khi để cướp tiền của họ nữa cơ.
_Sao không ai làm gì húng đi chứ?
_Cũng mong lắm chứ, nhưng nhóc nghĩ thử xem, chúng không phải dân khu
này. Ban ngày chúng ở những nơi khác, đêm lại tụ tập về đây. Khu này
lại không nhiều người mấy nên khó mà phát hiện chúng lắm. Công an cũng
đang làm việc rồi.
_Ở đây anh có bị sao không?
Hắn cười và vỗ vai tôi:
_Nhóc đừng lo, nhà anh có trang bị khóa kĩ lắm, với lại anh có võ mà.
Nói xong, hắn liền đi vài đường quyền cho tui xem.
_Hay thật, anh còn biết cả võ nữa. Hôm nào phải chỉ em nha.
_Ừh mà không thì cho anh theo làm cận vệ cho nhóc được không?
Hắn biết võ, vậy hơn được anh Phong ở điểm này rồi. Nếu được, khi anh
Phonh mình sẽ cùng đi học võ với ảnh. Mình không thể nào cứ nấp sau cái
mai cua anh mãi được. Mình sẽ thoát ra để cùng anh bảo vệ lấy tình yêu
này.
_Nhóc đói bụng không? Anh làm đồ ăn cho?
_Uhm, vậy để em phụ.
_Không, nhóc là khách, phải để chủ nhà phục vụ chứ.
Nói xong hắn đứa tôi ly nước táo và dặn cứ ngồi yên mà chờ hắn. Nhìn ra
ngoài đường, những bãi đất trống còn khá nhiều và đâu đây còn ngổn
ngang những đụn cát, gạch, đủ biết nơi này có thể vắng đến mức nào vào
ban đêm. Tui quay vào nhìn vào trong bếp, mùi thức ăn đã bắt đầu tỏa ra
làm lay đông thính giác của tui. Nhớ đến lúc trước, anh Phong cũng hay
nấu cho tui những bữa ăn như thấ này. Không chỉ có vậy, ảnh còn đút cho
tui ăn nữa, lúc đó ngượng, ngượng lắm. Thế nhưng bây giờ mà được anh
ngồi bên mà đút cho ăn, chắc tui sẽ tình nguyện ngồi há miệng ngoan
ngoãn như một con chim cách cụt cho ảnh mớm từng muỗng thức ăn một cách
tự nhiên.
_Đây nè, thức ăn xong cả rồi.
_Nhanh thế?
_Cũng không có gì nhiều, phần lớn anh hâm lại thức ăn hôm qua.
Đặt thức ăn xuống chiếc bàn kính nhỏ, hắn và tui bắt đầu thưởng thức.
Kể ra hắn nấu ăn cũng ngon lắm, nhưng không hiểu sao tui luôn cảm thấy
anh Phong nấu ngon hơn và có vị gì đó rất đặc biệt. Chợt hắn đưa đũa
gắp miếng giò đưa sát miệng tui:
_Ăn đi nhóc.
Trời ơi, gì nữa đây. Không lẽ còn như vậy nữa hả? Tui ngại ngùng:
_Ơ anh ăn đi, em tự gắp lấy được rồi không cần anh phải phục vụ mà.
_Nhóc cứ ăn lấy đi, không lẽ anh làm dở lắm hả?
Thật không còn gi để tưởng tượng ra nữa. Tui đang ở vi trí như một con
chim non và đang đợi thức ăn đưa vào miệng mình hay đúng hơn là chấp
nhận để thức ăn đứa vào miệng. Nhìn miếng thức ăn cứ đang lởn vờn trước
mặt, tui đành để hắn đút cho tui. Sau miếng đó, mặt tui đỏ bừng như một
quả gấc. Hắn tốt thật. Ước gì ngồi đây lúc này là anh Phong thì tốt
biết bao? Ăn xong, tui được hắn dẫn lên một căn phòng gọn gàng. Tuy nó
có hơi nhỏ nhưng cũng được trang bị máy lạnh, tivi đầy đủ.
_Phòng anh hả?
_ừh, dĩ nhiên rồi.
_Mẹ anh cho anh để sau này lập gia đình hả?
_Không, anh muốn ở riêng. Đôi khi anh cũng rủ bạn bè tới đây. Nhưng
phải ai thân lắm ánh mới cho tới. Nhóc chắc cũng thân lắm rồi đó.
_Hì.
_Chiều nay nhóc có rảnh không?
_Cũng rảnh?
_Vậy nhóc đi ra ngoài chơi với anh ha.
_Hả? đi 2 người hả?
Ừ, anh rủ bạn anh tụi nó cũng bận kín hết rùi.
Sau một hồi nài nỉ của hắn, tui đành chấp nhận cho con người đáng thương này:
_Thôi, đi vậy. Nhưng ở đâu?
_Nhóc đừng lo, anh sẽ đến nhà chở nhóc đi.
Nói chuyện thêm một hồi lâu, tui phải đi để còn về mà ăn cơm trưa. Dẫu
biết hắn có thể phục vụ cơm cho tui, nhưng nghĩ đến cảnh hắn sẽ còn đút
cho tui dài dài, tui ngượng nhín mặt. Tui tạm biệt hắn và phóng xe về
nhà:”Két…ttt…”:
_Ủa mẹ? Mẹ qua sao không gọi cho con.
_À mẹ có chuyện muốn bàn, con cũng ngồi xuống đi.
Mẹ tui đi làm thứ ăn rồi bưng ra
_Ăn đi, vừa ăn vừa nói thì nói nhiều hơn
Kể ra hôm nay, với tui thực toàn những chuyện bất ngờ và lạ lùng.
_Duy, con cũng lớn rồi, không thể ở mãi như vậy.
_có sao đâu mà mẹ cứ lo. Đã lớn thì con càng có thể tự lập tốt.
_Năm nay cũng là năm cuối của con trước khi tốt nghiệp. Ba mẹ định hết
hăm nay thì con nên lập gia đình là vừa. Mẹ thấy con Mai nó chăm sóc
con cũng tận tình lắm.
_SAO CƠ?

[vì người viết chưa post tiếp nên mình tạm dừng tại đây bạn nhé khi nào có bài mới mình sẽ cập nhật sớm nhất ^^]