Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 CÔNG TỬ VÀ KẺ LANG THANG 8

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
pu.kis
Level: Cáo Già
Level: Cáo Già
pu.kis

Bài viết Bài viết : 401
Tiền Zr Tiền Zr : 15235

CÔNG TỬ VÀ KẺ LANG THANG 8 Empty
CÔNG TỬ VÀ KẺ LANG THANG 8 Empty28/1/2011, 19:02

“Yunho ah…”

“Gì?”

“Sao hôm nay đi xe này vậy? Lại cần làm việc gì nghiêm túc sao?”

“Không!”

“Thế thì tại sao?”

“Không nói.”

“…”

~ ~

~ ~ ~

“Vậy còn bài kiểm tra lại sáng nay?” – Jaejoong nghĩ mình sắp dùng cạn kiên nhẫn tích tụ 18 năm qua.

“Không – nói – luôn.”

Thế là vài miligam kiên nhẫn còn lại của cậu cũng bay biến. Jaejoong
thở hắt ra rồi quay đầu về phía cửa, quyết định sẽ không nói lời nào
nữa cho đến khi về nhà. Nhưng chiếc Mercedes không rẽ về hướng tòa biệt
thự của Yunho.

Đi đâu vậy nhỉ? – Jaejoong nghĩ thầm trong lòng. – Muốn hỏi quá mà chắc Yunho cũng chẳng trả lời đâu. Hôm nay nó bị gì thì phải.

Ý nghĩ đó vừa hiện lên trong đầu cậu thì chiếc xe đã tấp vào một góc
đường và dừng lại. Yunho xuống xe, đóng sầm cửa, vẫn chẳng buồn mở
miệng nói lời nào với Jaejoong.

~ ~
~ ~ ~
~ ~ ~ ~

“Đại tỷ ơi…” – Yunho đi được vài phút, người tài xế lái chiếc Mercedes bỗng nhiên mở lời.

“Gì vậy, Kumiko?” – Jaejoong mở tròn mắt ngạc nhiên khi thấy cô gái tự
động bắt chuyện với mình. Và chính vì ngạc nhiên nên cậu quên mất việc
cô vẫn đang gọi mình bằng “đại tỷ”.

“Thật ra… lúc nãy thiếu gia gọi tôi lái xe đến đón…” – Kumiko hạ giọng
thì thào. –“… là vì cậu ấy không muốn đại tỷ ngồi motor trưa nắng về
nhà. Thiếu gia giận vì đại tỷ bị ốm ấy.”

“Hả?” – Mồm Jaejoong há hốc còn mắt cậu thì gần như lọt cả ra ngoài khi
nghe xong bí - mật - được - tiết - lộ - bởi - Kumiko. Gia sư họ Kim lắp
bắp:

“Yun… Yunho biết tôi đang bị ốm à?”

“Dạ. Thiếu gia còn bảo tôi hạ bớt máy lạnh trong xe mà.” – Kumiko lại
tiếp tục thì thào. Vừa nói, cô vừa đưa mắt ra cửa sổ quan sát, đề phòng
Yunho bất thình lình quay trở lại.

“Kumiko ah…” – Một lúc rất lâu sau, Jaejoong mới có thể cất tiếng. Lần
này, nụ cười ngọt ngào lại nở bung trên môi cậu, dường như chẳng buồn
nhớ đến “lệnh cấm” của Yunho. –“Cảm ơn vì đã cho tôi biết. Yên tâm đi,
tôi sẽ chẳng bảo lại với cậu ta đâu.”

Lát sau, Yunho quay trở lại với một chiếc hộp nhỏ trên tay. Ném nó cho
Jaejoong, thiếu gia nhà họ Jung dùng giọng thản nhiên nhất để nói:

“Kính mới đấy. Chiếc kính lần trước anh để quên ở spa, bọn họ thấy tởm quá nên vứt vào thùng rác rồi.”

Jaejoong loay hoay mở chiếc hộp, lấy ra cặp kính gọng mảnh màu xám đeo vào mắt rồi mỉm cười:

“Cảm ơn Yunho.”

Dù cậu rất đáng đánh đòn vì đã nói dối. - Vẫn giữ nụ cười trên môi,
Jaejoong hạnh phúc nghĩ. - Nếu thật sự đã vứt đi, sao cậu có thể mua
được chiếc kính giống hệt độ cận cũ như thế này?

“Khỏi cảm ơn.” – Không đọc được những suy nghĩ trong lòng Jaejoong, nó
phẩy tay lạnh lùng. –“Sáng giờ thấy mắt anh cứ nheo nheo lại dòm xấu xí
quá nên tôi mới phải mua. Với lại tuần sau anh nghỉ việc rồi mà không
có đồng xu nào, cái này coi như đền bù đấy.”

“Ai bảo tôi sẽ nghỉ việc?” – Jaejoong nghiêm giọng đáp. –“Lặp lại lần nữa: tôi sẽ không bao giờ bỏ việc dạy kèm này đâu.”

“Để rồi xem.” – Yunho cười gằn. – “Đang bệnh mà cũng hung hăng quá nhỉ?”

“Ốm vặt kiểu này chẳng làm được gì tôi đâu!” – Jaejoong cũng trừng mắt đáp lại. –“HẮT XÌ.”

***************************

Tối hôm ấy…

“Ốm vặt kiểu đó” đúng là chẳng làm được gì Jaejoong ngoài chuyện cậu
vừa dạy vừa sì sụt sổ mũi và hắt hơi liên tục. Gương mặt lại càng lúc
càng đỏ bừng lên như đang trong phòng tắm hơi công suất hết cỡ. Yunho
mỗi lần thấy gia sư của mình hắt hơi là lại nhướn một bên mày và mỉa
mai:

“Nghỉ dạy đi.”

“Không!” – Jaejoong lì lợm nói.

“Để coi anh chịu được đến đâu.” – Yunho nghiến răng.

Sau câu nói đó, nó chăm chú vào việc giải bài tập, thỉnh thoảng lại cố
tình làm sai để Jaejoong phải chỉ trỏ la hét. Mãi cho đến khi Yunho sực
nhớ ra chuyện giờ giấc và ngẩng đầu lên thì đồng hồ đã điểm 10 giờ.

“Hết giờ rồi.” - Yunho buông bút, vươn vai nói. - “Coi như anh qua được hôm nay đấy, gia sư Kim.”

Jaejoong bấy giờ mới gượng cười, chống tay vào bàn và loạng choạng đứng dậy:

“Thấy chưa… đã bảo mà.”

“Ừ, rồi, anh giỏi lắm.” – Yunho phẩy tay. – “Về phòng ngủ đi.”

“Ngủ ngon, Yunho.”

Như thường lệ, nó không thèm đáp.







Chỉ là… có lẽ Jaejoong không ốm nhẹ như cậu nghĩ.

Trên quãng đường ngắn ngủi từ chỗ học ra cửa, cậu đá chân vào bàn kính,
vấp phải chiếc ba lô quăng lăn lóc của Yunho, va người vào tủ sách gần
đó… Rồi cuối cùng, thay vì bước qua, Jaejoong lại để đầu mình cụng rõ
mạnh vào thành gỗ cửa phòng.

Đến đây thì cố gắng la lết của gia sư họ Kim chấm dứt, cậu té phịch xuống sàn rồi chẳng buồn đứng lên.

“Này anh!” – Yunho cũng không giữ im lặng được nữa. Nó tiến đến, dùng
chân khều khều Jaejoong một lúc rồi bàng hoàng nhận ra: dường như gia
sư của nó không phải cố tình nằm ăn vạ.

“Chậc, cái tên điên này!!” – Yunho rít lên nguyền rủa vừa cúi xuống, bế xốc Jaejoong lên. –“CHÚ PARK, LÊN ĐÂY TÔI CÓ VIỆC NHỜ!”

***************************

CÔNG TỬ VÀ KẺ LANG THANG 8

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Bài viết liên kết

-
CÔNG TỬ VÀ KẺ LANG THANG 13
CÔNG TỬ VÀ KẺ LANG THANG 14
CÔNG TỬ VÀ KẺ LANG THANG 15
CÔNG TỬ VÀ KẺ LANG THANG 16
CÔNG TỬ VÀ KẺ LANG THANG 1

Bạn không có quyền trả lời bài viết
VBOY WORLD  :: TRUYỆN GAY