Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 CÔNG TỬ VÀ KẺ LANG THANG 9

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
pu.kis
Level: Cáo Già
Level: Cáo Già
pu.kis

Bài viết Bài viết : 401
Tiền Zr Tiền Zr : 15193

CÔNG TỬ VÀ KẺ LANG THANG 9 Empty
CÔNG TỬ VÀ KẺ LANG THANG 9 Empty28/1/2011, 19:03

Part 8.


@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@

“Jaejoongie ah, ta xin lỗi… Ta rất muốn cậu ở lại kèm cặp Yunho
nhưng e rằng không thể. Sức khỏe cậu quá kém. Dòng họ Jung chỉ dùng
những người cường tráng thôi.”

“Chú Bear hiểu lầm rồi!! Cháu thật ra khỏe mạnh lắm đó. Cái này chỉ là
ốm vặt. Chú hãy tin cháu. Hồi làm thêm ở quán S.M, cháu chưa từng nghĩ
buổi nào.”

“Ốm vặt mà lăn đùng ra ngất thế à?”

“Yah!! Yunho!!”

“Jaejoong, ta rất muốn bênh cậu nhưng e rằng Yunho nói đúng, cậu đã
ngất tổng cộng 13 tiếng 45 phút 50 giây, tốn của bác sĩ 3 mũi tiêm mới
tỉnh dậy. Với thể trạng đó, ta nghĩ cậu không thể cầm cự lâu với Yunho
nhà này đâu.”

“Chú Park…”

“Jaejoongie cứ yên tâm quay về S.M mà làm việc. Ta sẽ cử “người nhà”
đến nói chuyện với ông Lee. Bảo đảm ông ta sẽ nhận lại cậu.”

“Chú Bear…”

“Vậy nhé!!”

“Chú Bear…”


“JAEJOONGIE!!”

@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@


“Dạ!! Đừng đuổi việc cháu!!!” – Jaejoong hét lên và giật mình tỉnh
giấc. Cậu hé mắt, mệt mỏi nhận ra những tia nắng đang chiếu rọi khắp
căn phòng đã chuyển sang sắc vàng nhạt.

Quá trưa rồi. – Jaejoong đau khổ nghĩ thầm. – Mình đã ngủ hơn 14 tiếng. Thật không thể tin nổi. Mà tính ra thì chỉ mới vào làm ở đây chưa trọn 3 ngày. Tồi tệ. Tồi tệ hết sức.

Cậu vớ lấy chiếc gối ụp lên mặt, nhắm mắt lại một lúc lâu như muốn trốn tránh thực tại phũ phàng.

Nhưng khoan đã. Dù vậy thì mình vẫn chưa nghỉ dạy buổi nào. Nếu ráng
tối nay khỏe lại một chút rồi kèm Yunho… Nghĩ lại vẫn không đến nỗi…


Suy tính đến đây, Jaejoong thấy lòng hân hoan trở lại. Quyết định lấy
lại tinh thần làm việc, cậu bỏ chiếc gối ra khỏi mặt và… lại hét lên.

“AAAAAAAAAAAAAA!”

Choáng hết tầm nhìn Jaejoong lúc bấy giờ là gương mặt bự chảng của Bear Jung.

“Sao vậy, Jaejoongie?” – Vẫn không nhích người ra, ông cất tiếng. –“Từ
đến nãy giờ hình như cậu không nhận ra sự có mặt của ta trong căn
phòng, ốm nặng thật rồi.”

“Dạ, không phải đâu chú!!” – Giấc mơ lúc nãy quay lại ám ảnh Jaejoong.
Cậu lập tức bật dậy khỏi giường và xua tay dù hành động đó làm đầu
Jaejoong quay cuồng như nhà có động đất. –“Cháu không có ốm nặng. Không
có.”

“Bình tĩnh nào Jaejoong.” – Giọng trầm ấm của ông Park bấy giờ mới vang
lên. Ông đang từ từ tiến đến phía cậu, tay cầm theo một khay thức ăn
bốc khói. –“Ốm nặng thì đã sao nào?”

Để khay thức ăn xuống chiếc bàn gần đó, vị quản gia ấn Jaejoong nằm lại xuống giường rồi từ tốn nói:

“Sẽ chẳng ai đuổi việc cậu vì ốm đâu.”

“Dạ…”

Vừa đáp, Jaejoong vừa đỏ nhừ mặt xấu hổ. Hóa ra nãy giờ cậu nói mớ lung tung, ông Jung và quản gia Park đều đã nghe được.

“Đúng vậy.” – Bear Jung bấy giờ cũng cất tiếng trấn an, mặt ông căng ra
trong nỗ lực nín cười. Ông cúi xuống, xoa rối mái tóc đen của Jaejoong.
–“Ta còn chưa xin lỗi vì đã để Yunho làm phiền cậu đến mức này, sao lại
đuổi việc cơ chứ.”

“Chú Bear… không phải lỗi của Yunho đâu.” – Cậu lí nhí nói.

“Vậy thì chắc chắn cũng không phải lỗi của cậu.” – Ông nghiêm giọng.
–“Nghỉ ngơi đi. Ta chỉ tạt qua một lát thôi vì còn kẹt chuyện cần giải
quyết.”

“Dạ…” – Jaejoong lại lí nhí. Cậu nuốt câu “Xin lỗi, đã làm phiền chú
Bear.” vào lòng vì biết chắc ông Jung sẽ gắt lên khi nghe thấy nó. Thay
vào đó, Jaejoong chỉ đơn giản nói: - “Cảm ơn.”

Nghe đến đây, ông Jung bất giác mỉm cười. Jaejoong mở to mắt nhìn ông, chợt nhận ra Yunho quả thật rất giống cha mình.

Mỗi lần mỉm cười đều cho cảm giác vững vàng và ấm áp.

***************************

“Yunho đi học về chưa chú Park?” – Khi chỉ còn lại hai người, Jaejoong cất tiếng hỏi.

“Hôm nay Yunho không đi học.” – Vừa sắp đồ ăn ra chiếc bàn xếp đặt trên
giường, ông Park vừa đáp. Rồi ông nhẹ nhàng đưa cho cậu muỗng và khăn.
–“Ăn đi còn uống thuốc, Jaejoong.”

“Cháu ngồi xuống ghế ăn được mà chú.” – Jaejoong xấu hổ xua tay. Khi
còn ở trọ, mỗi lần bệnh, cậu chỉ biết cuộn mình trong chăn, với lấy
chiếc bình thủy điện đặt ngay trên đầu và nấu mì cho qua bữa. Thuốc men
thì chỉ biết cậy nhờ vào sự tốt bụng của Hankyung. Cuộc sống kham khổ
như thế riết thành quen. Bây giờ, sự chăm sóc chu đáo quá mức của những
người trong tòa biệt thự này lại khiến Jaejoong cảm thấy ngại ngùng.
Nhà họ Jung đang cho cậu cảm giác mình là một hoàng tử. Đang nghĩ miên
man, Jaejoong chợt nhớ ra chuyện quan trọng:

“Mà chú nói gì cơ?? Sao hôm nay Yunho lại không đi học?”

“Tối qua nó thức khuya quá, sáng nay cũng gần như hết chịu nổi rồi. Vừa
thức dậy đấy nhưng kiên quyết không chịu qua đây thăm cậu.”

“Sao Yunho lại thức khuya ạ?” – Jaejoong hạ muỗng cháo trên tay xuống,
khẽ cau mày. –“Cậu ấy đi giải quyết công chuyện làm ăn nữa hả chú?”

Ông Park ngồi xuống cạnh giường và khẽ cười khi thấy gương mặt “nghiêm trọng” của Jaejoong.

“Nếu đúng như thế thì sao, Jaejoong?”

“Không được ạ!” – Cậu để hẳn chiếc muỗng xuống, hùng hổ nói. –“Yunho
còn nhỏ quá để phải làm việc. Hơn nữa, toàn việc nguy hiểm thôi. Hôm
qua cậu ấy còn đang bị thương chưa khỏi mà. Lại còn nghỉ học nữa chứ!!!
Aishhhh!!”

“Jaejoong ah…”

“Dạ?”

“Thế… nếu ta nói Yunho thức khuya… để canh chừng cậu hạ sốt thì sao?”


1
2





3
4




5


@_@
@_@
@_@



Có đến năm giây, Jaejoong như bị đông cứng thành tượng đá trước câu trả
lời của Park quản gia. Đôi môi đang bĩu ra của cậu cũng giữ nguyên
trạng thái trong ít nhất năm giây sau đó. Đến giây thứ mười một, cậu
ngã người ra giường, kéo chăn đắp cao quá mũi.

“Cháu mệt.” – Giọng nghèn nghẹn của Jaejoong vọng lên âm vang dưới lớp
chăn dày. –“Cháu ngủ tiếp đây.” – Nói rồi, cậu kéo chăn phủ luôn cả đầu
mình.

~ ~
~ ~ ~


“Jaejoong ah.”

“…”

“Jaejoong.”

“…”

Ông Park phì cười và nhẹ nhàng kéo chăn xuống cho cậu.

“Đắp như thế sẽ ngạt thở đó.”

Gương mặt Jaejoong thò ra đỏ nhừ dưới lớp chăn. Cậu nhìn ông Park một lúc lâu rồi bối rối nói:

“Yun… Yunho thức khuya vì cháu thật hở, chú Park?”

“Ừ.” – Vị quản gia nở nụ cười phúc hậu. –“Bác sĩ đến khám, bảo cậu bị
cảm lạnh, kèm theo suy nhược cơ thể nên mới ngất. Yunho có vẻ bực bội
lắm. Gần như suốt đêm nó ở bên cạnh cậu, mắng mỏ…”

“Cháu biết mà.” – Jaejoong chu môi.

“ … và chỉ rời phòng khi cơn sốt của cậu đã hạ.” – Ông Park vẫn không
thể khép miệng cười. –“Ta chưa từng thấy Yunho đối xử dịu dàng với ai
như vậy kể từ sau cái chết của mẹ nó. Jaejoong ah, ta thật lòng nghĩ
Yunho nhà này rất quý mến cậu đó.”

Đôi mày của Jaejoong bất giác cau lại với nhau rồi vài giây sau, chúng xịu xuống, run khe khẽ.

Tại sao lại thế này? – Cậu bặm chặt môi. – Tại sao lại cảm thấy muốn khóc như vậy? Bình tĩnh lại nào Kim Jaejoong. Không phải cứ bệnh hoạn là được phép yếu đuối đâu!!!

“Jaejoong ah…”

“Dạ.”

“Cháu cũng quý mến Yunho chứ?”

“Chú Park...” – Jaejoong kéo tấm chăn lên, che đi chiếc mũi chắc đang
ửng đỏ của mình rồi lùng bùng nói xuyên qua nó. –“Nếu chú quen một
người, chưa đầy ba ngày, nhưng những lời người đó nói ra, lúc có thể
đưa chú lên thiên đàng hạnh phúc, lúc lại làm chú cảm thấy đau khổ như
bị đày xuống tận địa ngục. Thế thì… có phải chú đang quý mến người ấy
hay không?”

Quản gia Park im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, ông chồm người lên, vuốt
lại mái tóc nãy giờ bị ông Jung làm rối cho Jaejoong rồi dịu dàng đáp:

“Chắc chắn rồi, Jaejoong ạ.”

***************************


Ông Park bưng khay thức ăn ra ngoài và nhẹ nhàng khép cửa. Vừa quay đầu lại, ông đã bắt gặp ánh mắt quạu đeo của Yunho.

“Tỉnh rồi hả chú?” – Nó hỏi trống không.

Tránh nhìn về phía cậu chủ của mình, vị quản gia thở dài rồi chép miệng cảm thán:

“Tội nghiệp. Cứ còn sốt hoài. Nãy giờ ta đem thức ăn vào cũng chẳng ăn gì được. Đà này chắc còn lâu mới khỏi.”

“Bệnh nặng vậy sao?” – Yunho vẫn trống không. Nó dí chân vào gỗ lót sàn như muốn đục thủng một lỗ trên đó.

“Cũng không trách được.” – Ông Park giữ giọng rầu rầu. –“Ngủ nguyên đêm
ngoài này lạnh như vậy thì ốm là đúng. Hơn nữa dạo trước chắc ăn uống
không được đầy đủ. Cậu thấy đó, Jaejoong đâu có mập mạp gì. Sức đề
kháng yếu cũng phải thôi.”

Yunho nghe đến đây thì im lặng. Lát sau, nó sẵng giọng:

“Gọi tay bác sĩ dở ẹc hôm qua đến cho tôi nhé.”

“Vâng.” – Ông Park gật đầu rồi quay lưng đi xuống cầu thang. Được nửa
đường, ông kín đáo đánh mắt lên và mỉm cười khi thấy Yunho đã đặt tay
lên tay nắm cửa phòng Jaejoong.

Đúng là một đứa trẻ ưa mắc cỡ.

***************************

CÔNG TỬ VÀ KẺ LANG THANG 9

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Bài viết liên kết

-
CÔNG TỬ VÀ KẺ LANG THANG 8
CÔNG TỬ VÀ KẺ LANG THANG
CÔNG TỬ VÀ KẺ LANG THANG 10
CÔNG TỬ VÀ KẺ LANG THANG 11
CÔNG TỬ VÀ KẺ LANG THANG 12

Bạn không có quyền trả lời bài viết
VBOY WORLD  :: TRUYỆN GAY