Jaejoong không hiểu vì sao.
Có lẽ là vì Yunho đã lừa cậu. Nó không đi ra ngoài ăn với ai hết mà lại ở đây, hâm cháo.
Yunho cũng không hiểu vì sao.
Có lẽ vì nó đã lừa Jaejoong. Làm cậu phải lết xuống tận bếp và có cảm giác bị bỏ rơi, lại đói.
Chỉ là Jaejoong đang khóc. Nhưng một lúc sau, rất nhanh thôi, cậu nín.
Gian bếp tĩnh lặng giờ chỉ còn vang lên những tiếng nấc ngắt quãng, nhỏ
và nhẹ như hơi.
“Tôi xin lỗi, Jaejoong.” – Cuối cùng Yunho cũng cất tiếng, nó đưa tay,
vụng về chùi những giọt nước mắt còn đọng trên má Jaejoong, làm gương
mặt cậu càng lúc càng lem luốc. –“Đùa ngu quá.”
“Tôi mới phải xin lỗi.” – Jaejoong nắm lấy bàn tay Yunho. –“Khóc ngu quá.”
~ ~
~ ~ ~
Nhìn nhau một lúc, cả hai gượng gạo phá ra cười để chữa ngượng. Nếu có
ai đó ở đây, hẳn Jung Yunho và Kim Jaejoong đầy lòng tự hãnh sẽ không
biết chui đầu vào đâu. Cả hai vừa tự nhận mình ngu ngốc. Mà Yunho cũng
đang cảm thấy mình ngu thật. Nó không hiểu sao lúc nãy lại nói “xin
lỗi”. Đã lâu lắm rồi nó chưa thật lòng thấy có lỗi với ai. Nhưng cũng
lâu lắm rồi mới có cảm giác nhẹ nhàng như thế. Lòng Yunho bây giờ như
mảng trời sau cơn mưa, trong và thanh thản. Dù ở đây, cơn mưa có vị mặn
chát.
“Mà anh ngu hơn đấy nhé.” – Suy nghĩ một lúc, Yunho nói, cười ranh mãnh.
“Ừ.”– Jaejoong thở dài, không có ý định tranh chức ai đỡ ngu hơn của
Yunho. Rồi cậu còn định bảo thêm gì nữa thì lại phải ngừng ngang câu
nói giữa chừng.
Yunho
đang
hôn
cậu.
Thiếu gia nhà họ Jung quỳ cao trên sàn, chồm người, hôn lên môi
Jaejoong. Gia sư của nó cũng như mất hết lý trí. Cậu chỉ ngạc nhiên một
phần mười giây rồi cũng cúi xuống, đáp lại nụ hôn ấy. Chỉ là một nụ hôn
phớt thôi, kẻ dưới sàn, người lại trên ghế nhưng không hiểu sao
Jaejoong lại cảm thấy hạnh phúc và ngọt ngào đến có thể tan ra. Có lẽ
cậu ốm nặng thật rồi.