“Chuyện gì vậy, Jaejoongie?” – Ông Jung nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ cũ.

“Dạ…”– Jaejoong không hiểu sao đến lúc này lại đâm ra ấp úng. Cậu ngồi
dậy, lưng tựa vào thành giường còn hai tay thì ra sức cấu vào nhau. –
“… thật ra là…”

Nhìn vào gương mặt ngại ngùng của cậu, Bear Jung cười xòa:

“Đừng ngại, cậu muốn hỏi gì cứ nói đi.”

“Chú… sẽ không la cháu vì đã nhiều chuyện chứ?” – Jaejoong vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.

“Dĩ nhiên là không rồi! Đồ ngốc!!” – Quên mất Jaejoong đang ốm, ông
Jung chồm người vỗ bôm bốp lên vai cậu. Cho đến khi thấy cậu nhóc trước
mặt suýt sụm xuống giường vì những cú vỗ vai “thân ái” đó, ông mới rụt
tay lại và dỗ dành. –“Vì đã sống ở đây nên chắc chắn cậu sẽ có điều
thắc mắc. Chuyện này rất bình thường mà. Jaejoongie đừng lo.”

“Dạ… chuyện cháu muốn hỏi…” – Jaejoong thở dài, vẫn không chắc mình làm
vậy có nên hay không. –“… là về mẹ của Yunho, thưa chú. Park quản gia
bảo với cháu rằng… cô ấy đã mất cách đây 5 năm.”

“À…” – Nghe đến đây, sắc thái vui vẻ trên gương mặt ông Jung bỗng vơi
đi ít nhiều. Ông cau mày, đứng lên khỏi ghế, đi qua đi lại vài vòng rồi
thở dài. –“Chuyện này thì…”

“Nếu chú không muốn nói thì thôi ạ.” – Jaejoong vội xua tay. Vẻ buồn
phiền của người đàn ông làm tim cậu thắt lại. –“Cháu xin lỗi, cháu
không cố ý làm chú buồn như thế.”

“Không sao đâu, Jaejoongie.” – Ông Jung mỉm cười. –“Chuyện cũng qua lâu rồi. Lý do chính ta không muốn kể là vì cậu thôi.”

“Vì cháu ạ?” – Cậu mở to mắt ngạc nhiên.

“Ừ, vì cậu, Jaejoong ah…” – Ông Jung đột nhiên chuyển sang giọng nghiêm
túc, thậm chí cũng không gọi Jaejoongie như thường khi. Đôi mày rậm
không còn cau vào nhau như lúc nãy nhưng Jaejoong vẫn đọc được từ đôi
mắt ông những tia buồn vời vợi. Một lúc sau, ông cất tiếng giải thích,
giọng chợt nhẹ đi:

“Ta thật lòng không nghĩ cậu thích nghe những chuyện này. Chúng sẽ làm Jaejoong không vui.”

“Yunho cũng đang không vui.” – Jaejoong buột miệng. –“Yunho đã không
vui từ lâu rồi, phải không chú? Cháu muốn biết chuyện của Yunho. Cháu
muốn chia sẻ với cậu ấy.”

“Cái này không phải là bổn phận gia sư đâu, Jaejoong ah.”

“Cháu không xem chuyện này là bổn phận.” – Jaejoong ngay lập tức nói.
–“Nếu chú có thể kể cho cháu mà không ngại, thì cháu hoàn toàn muốn
nghe. Cháu thật lòng muốn hiểu những gì Yunho nghĩ… Và thật lòng mong
cậu ấy vui vẻ trở lại.”

Bear Jung nhìn Jaejoong một lúc lâu rồi thở hắt ra. Có vẻ như đã chịu
thua quyết tâm của cậu. Tiến đến cạnh giường, ông nhẹ vòng tay ôm lấy
Jaejoong rồi nói:

“Cái này là vì đã yêu quý Yunho đến vậy, Jaejoongie.” – Vài giây sau, buông cậu ra, ông từ tốn cất giọng:

“Thôi được rồi, ta sẽ kể…”

Jaejoong gật đầu ra hiệu vẫn đang lắng nghe. Vừa làm, cậu vừa nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to lớn của ông và khẽ siết.

“Cách đây 5 năm, tình hình băng nhóm của ta vẫn còn chưa ổn định, đại
loại là chia rẽ nội bộ, cậu biết đó. Và rồi, một tên thuộc hạ thân cận
đã phản bội ta, hắn lôi kéo thêm không ít kẻ khác. Sai lầm của ta là
trong cuộc thanh trừng năm ấy đã tha mạng cho hắn và đồng bọn. Ta thật
lòng nghĩ đến những gì hắn đã làm vì ta, vì nhóm. Nhưng đối với hắn, có
lẽ hành động tha thứ trên là một điều sỉ nhục cùng tận ta có thể làm.
Hắn trút mối thù hận điên loạn đó lên Yunmi và Yunho bé nhỏ. Vào một
đêm kia, hắn bắt cóc họ.”

Nghe đến đây, Jaejoong như muốn ngừng thở. Cậu cảm thấy không những
tim, mà cả lòng mình cũng đang quặn thắt. Jaejoong nhớ đến gương mặt
cảnh giác của Yunho khi thức dậy với con dao xếp trên tay. Cậu cũng nhớ
đến sắc thái đau đớn và hốt hoảng hằn lên gương mặt nó khi ấy.

Đừng có chạm vào tôi.
Đừng có chạm vào tôi lúc tôi đang ngủ!!


Jaejoong nghĩ mình phần nào hiểu được lý do của Yunho. Nhưng thật ra cậu đã lầm. Câu chuyện đau lòng nhất vẫn còn ở phía sau.

“Hắn hẹn ta đến nhà kho bỏ hoang trên ngọn đồi ngoại thành – nơi hắn và
đồng bọn nhốt mẹ con Yunho ở tầng hầm. Hắn thậm chí không cấm ta mang
theo thuộc hạ. Khi ta dẫn người đến đó, hắn cười gằn rồi hỏi: thật ra,
ta chọn ai trong hai người họ. Nếu chỉ có thể cứu sống được 1, ta sẽ
chọn ai.”

“Chú Bear sẽ không trả lời đâu.” – Jaejoong càng lúc càng siết chặt lấy
bàn tay lo lớn của Bear Jung. Cậu kéo ông về phía mình như đã sẵn sàng
ôm lấy con người ấy. - “Có những thứ tuyệt đối không thể chọn 1 trong
2.”

“Đáp đúng rồi, Jaejoongie!” - Bear Jung có vẻ vẫn rất bình tĩnh. Ông âm
thầm siết ngược lại Jaejoong rồi thản nhiên nói tiếp. –“Dĩ nhiên là ta
không chọn. Khi ta đáp vậy, hắn cười gằn. Hắn bảo rằng: hắn biết ta là
hạng nhu nhược như thế nên đã để Yunmi quyết định giúp ta.

“Đại tỷ là người rất mạnh mẽ, đại ca à. Chúng ta cùng xem đại tỷ đã quyết định như thế nào nhé.”

Sau này, ta vẫn còn nhớ như in câu nói ấy. Vừa nói vừa cười khùng khục,
hắn khoái trá mở nắp tầng hầm và chỉ cho ta xem… hai mẹ con họ.”

Nói đến đây, chất giọng nãy giờ vẫn vững vàng của ông Jung chợt khẽ
run. Ông ngừng lại một chút, thật nhanh thôi, rồi lại tiếp tục kể.

“Hắn thả hơi độc vào căn hầm và chỉ để cho Yunmi và Yunho một chiếc mặt
nạ phòng hơi duy nhất. Dĩ nhiên… cô ấy đã chọn Yunho. Yunmi đã thay ta
quyết định mọi chuyện. Khi ta kết liễu tên phản bội bằng 6 phát đạn,
hắn vẫn còn vừa cười vừa gào lên:

“Yunho, hãy tỉnh dậy. Tỉnh dậy mà xem cha mẹ cháu yêu thương cháu đến cỡ nào.”

Rồi… ta bế Yunho đang nửa tỉnh nửa mê ra khỏi đó. Khi đã hoàn toàn tỉnh
táo, nó tuyệt nhiên không tỏ ra sắc thái gì, chỉ hỏi ta: “Umma đâu rồi,
appa?”. Và khi ta ôm nó vào lòng, đáp rằng: “Mẹ con mất rồi.”, Yunho đã
đẩy ta ra. Nó nằm lại xuống giường và không muốn gặp bất kỳ ai. Dường
như thằng bé đã biết trước chuyện này. Sau đó gần nửa tháng, Yunho vẫn
tỏ ra vô cùng bình thản, thậm chí không rơi nước mắt. Chỉ là nó tuyệt
nhiên không còn là Yunho hiếu động, hay nói hay cười khi xưa. Nó cũng
chẳng tâm sự với ai bất kỳ chuyện gì nữa, kể cả với ta hay Yoochun…”

“…”

“Jaejoongie à! Đừng khóc!” – Bear Jung gắt lên rồi cụng trán mình vào
trán Jaejoong một cú rõ đau. – “Ta đã nói những chuyện này sẽ làm cậu
buồn mà. Thôi, không nói nữa.”

“Đau.” – Jaejoong kêu lên rồi dùng hai tay ôm lấy trán. Cậu hạ bàn tay
đó xuống chùi nước mắt rồi đáp. –“Cháu khóc vì chú làm cháu đau. Không
phải vì câu chuyện đâu. Cháu muốn nghe tiếp.”

“Cái thằng nhóc này.” – Ông Jung nghiến răng nhưng rồi cũng kể tiếp:
-“Ta nghĩ… Yunho giận ta. Nó có thể dùng lý trí hiểu mọi chuyện nhưng
trong thâm tâm vẫn sẽ căm hận vì ta đã gián tiếp hại chết mẹ nó. Thế
nên từ 5 năm qua, ta và Yunho không còn thân thiết như xưa.”

“Chú Bear…” – Jaejoong đặt hai tay lên vai Bear Jung rồi nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt ông. –“… cháu lại không nghĩ vậy.”

“?”

“Chú cho rằng Yunho đang giận chú và khoảng cách giữa cả hai là do
Yunho tạo ra. Nhưng chú chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này sao? Yunho… có
khi đang giận chính bản thân mình.”

“Hả?” – Ông Jung mở to mắt kinh ngạc.

Jaejoong vẫn tiếp tục nói bằng giọng nghèn nghẹn, bàn tay đặt trên vai Bear Jung khẽ siết:

“Cậu ấy nghĩ… mạng sống bây giờ của mình là do mẹ đã đổi lấy. Sự nghiêm
khắc của chú… không chừng sẽ làm cho Yunho nghĩ chú đang trách cậu ấy.”

“Không đời nào!” – Ông Jung gắt lên.

“Cháu hiểu.” – Jaejoong cũng gắt lên. –“Nhưng chưa chắc Yunho đã hiểu.
Cũng như chú đang không hiểu thật ra cậu ấy nghĩ gì. Yunho không hề căm
ghét chú chút nào. Cháu đã nghe cậu ấy nói về chuyện kế nghiệp chú.
Giọng Yunho khi nói đến hai chữ appa, đó không thể nào là sắc thái căm
ghét.” – Jaejoong càng nói càng xúc động mạnh.

“Jaejoongie ah…”

“Hãy tin cháu.” – Jaejoong bấy giờ mới dần hạ giọng. -“Dù chỉ mới quen
mọi người chưa đến 4 ngày… và cũng chẳng có quyền gì xen vào chuyện
này… nhưng cháu biết, giữa cha con chú, không có sự căm ghét… chỉ là
hiểu lầm mà thôi.” – Cậu nói, giọng ngắt quãng vì mệt.

“Được rồi, Jaejoongie.” – Ông Jung đỡ cậu nằm lại xuống giường và nở
một nụ cười ấm áp. –“Ta hoàn toàn hiểu những gì cậu muốn nói. Nghỉ ngơi
đi. Mai lại ốm nặng hơn thì chắc Yunho sẽ thật sự giận ta đấy.”

“Chú Bear… cháu xin lỗi.” – Jaejoong nói với theo khi ông Jung sắp ra khỏi phòng.

“Jaejoongie ah!”

“Dạ?”

“Đừng lo lắng nữa! Ta và Yunho nhất định sẽ giải quyết chuyện này.”

***************************