Part 11:

Sáng sớm, Jaejoong thức dậy, cảm thấy đã khỏe hơn hôm qua rất nhiều.
Tuy vẫn còn chút mệt mỏi nhưng có vẻ cơn sốt đã hạ, cảm giác chóng mặt
nhức đầu cũng lùi xa. Nhẹ quay người sang phải, cậu mỉm cười khi thấy
Yunho vẫn đang say ngủ, tay vòng ôm lấy cậu như thể gia sư của nó là
cái gối ôm.

Thò tay với qua người Yunho để lấy chiếc điện thoại, Jaejoong hết hồn
nhận ra đã gần bảy giờ. Cậu nghĩ mình cần lay Yunho dậy đi học nhưng
lại nhớ đến việc nó cấm không cho ai chạm vào khi đang ngủ. Chỉ là…

Chỉ là…

Chẳng phải đêm qua Yunho đã nói đó sao?

Nếu là Jaejoong thì được.

Nghĩ đến đây, cậu bất giác nở một nụ cười hạnh phúc. Nhẹ rướn người hôn
lên gò má phính của Yunho, Jaejoong hy vọng thằng nhóc vẫn đang ngủ say
và không hay biết gì hành động đáng xấu hổ vừa rồi của cậu.

“Sáng rồi, dậy đi học, Yunho ah…”

Yunho khẽ nhăn trán và cựa quậy một chút, có vẻ như chẳng muốn dậy.
Nhưng chỉ ít giây sau, nó mở mắt, bình thản và nhẹ nhàng. Như thể người
vừa gào thét 4 hôm trước là một kẻ hoàn toàn khác.

“Chào buổi sáng, Yunho.” – Jaejoong dịu dàng nói.

Yunho vẫn không thèm đáp như thường lệ. Thay vào đó, nó chồm người hôn
lên trán cậu rồi nhếch cười. Nụ hôn này dĩ nhiên lâu gấp 4 lần nụ hôn
trộm vừa nãy của Jaejoong.

“Đã nói dòng họ Jung chỉ thích chào buổi sáng vậy thôi.”


Khi Yunho thay đồng phục và quay trở lại phòng thì Jaejoong cũng mặc
quần áo xong. Bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của nó, cậu cười trừ:

“Hôm nay có tiết quan trọng, phải đi học.” – Jaejoong với tay lấy chiếc ba lô của mình. – “Tôi cũng khỏe hơn nhiều rồi.”

“Ừ, thì đã hạ sốt nhưng nhìn mặt chẳng thấy gì là khỏe lên cả.” – Yunho phẩy tay. –“Ở nhà đi.”

“Sao cậu biết tôi đã hạ sốt?” – Jaejoong hỏi rồi lập tức cảm thấy mình
vừa thốt ra một câu quá ngu ngốc. Quả nhiên, chộp ngay lấy cơ hội này,
Yunho lập tức mọc đuôi cáo phe phẩy và cười ngây thơ:

“Tôi - mà - không - biết - thì - mới - lạ - đó, hyung.”

@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@

“Yah, Jaejoong, hôm nay đi học lại rồi hả?”

“Ừm ừm.”

“Thế hết sốt hẳn chưa đấy?”

“Yunho bảo hạ sốt rồi.”

“Yunho bảo? Sao nó biết? Nó cặp nhiệt cho cậu à?”

“Không.”

“Thế nó sờ trán cậu?”

“Cũng không.”

“Vậy chứ sao nó biết?”

“Không nói được đâu.”

“Thôi rồi. Không nói cũng biết. Vì nó hôn cậu chứ gì? Màn cặp nhiệt
bằng môi này mới thấy lần đầu đó nha. Hankyung à, chúng ta phải học hỏi
mới được.”


“AAAAAAAAA!!”

@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@

Lần này, Jaejoong lại kết thúc màn tưởng tượng của mình bằng một tiếng
thét. Cậu đeo ba lô lên vai rồi lầm lũi đi khỏi phòng mặc cho con cáo –
Yunho nãy giờ lo đứng đó phe phẩy đuôi nên đuổi theo không kịp. Nói cho
chính xác là vì nó bị bất ngờ bởi thái độ phớt lờ của Jaejoong.

“Này, đi đâu đó?” – Yunho thét lên. –“Đã bảo ở nhà mà. Hôm nay anh ăn gì mà dám cãi lời tôi vậy, Kim Jaejoong??? Yah!!!”

***************************


Rốt cuộc Yunho vẫn phải nhượng bộ tay gia sư bướng bỉnh. Nó đành gọi Kumiko đến chở cả hai đi học.

“Hôm qua không có gì khó hiểu thật chứ, Yunho?” – Kiểm tra tập vở cho Yunho trên xe, Jaejoong hỏi.

“Dĩ nhiên.” – Nó sẵng giọng.

“Vậy tối nay tôi sẽ kèm lại nhé. Để mất một buổi dạy rồi.” – Jaejoong lo lắng nói.

“Mặc xác anh.” – Yunho vẫn còn giận chuyện Jaejoong làm lơ nó lúc nãy.

Jaejoong quá biết tính cách này của Yunho nên không thèm chấp, cậu mỉm
cười rồi im lặng mãi cho đến khi cổng trường đại học đã hiện ra trước
mắt.

“Tạm biệt Yunho.” – Jaejoong nghiêng người nhìn vào cửa kính.

Yunho không thèm đáp, nó chỉ giơ ngón tay trỏ rồi lừ mắt nhìn Jaejoong.

“Hiểu rồi. 1 giờ phải không?” – Cậu đáp và quay lưng đi vào trường khi chiếc Mercedes chỉ còn là một chấm màu đen ở cuối phố.


***************************


Giờ giải lao…

Hankyung, Heechul và Siwon vây lấy Jaejoong khi tiếng chuông tan tiết
vừa vang. Cậu ngồi giữa ba người bạn, đầu gục xuống hai cánh tay khoanh
lại đặt trước bàn.

“Hôm nay có người được Mercedes đưa đến trường.” – Heechul mở đầu trước bằng giọng tinh quái.

“Người đó nhìn vào kính xe và vẫy tay…” – Siwon nghiêm giọng.

“Gương mặt thì hạnh phúc.” – Heechul tiếp lời.

“Cả lớp đang đồn ầm lên về cậu rồi, Jaejoong ah.”

“Cả trường ấy chứ.”

Mặc cho hai người bạn kẻ tung người hứng, Jaejoong vẫn chẳng buồn ngước mặt lên.

“Jaejoong ah…” – Hankyung vốn định hùa theo Siwon và Heechul trêu chọc
nhưng nhìn thấy bộ dạng không còn sức sống của Jaejoong, anh đành hỏi.
–“Cậu đã bớt sốt chưa mà đi học đấy?”

Nghe đến đây thì “kịch bản” kinh hoàng lúc sáng hiện lên rõ mồn một làm Jaejoong hoảng hồn bật dậy. Cậu xua tay:

“Bớt sốt rồi. Mình đo bằng cặp nhiệt độ đàng hoàng.”

“Thì dĩ nhiên cậu đo bằng cặp nhiệt. Chứ còn có thể đo bằng gì khác à?”
– Hankyung, không biết vô tình hay cố ý, chỉ toàn nói ra những lời
hướng câu chuyện về đúng kịch bản sáng nay.

“Thôi nào, Hankyung…” – Heechul cười thâm ý. –“Sao lại cứ làm khó
Jaejoong như thế?” – Vừa nói, anh vừa xoay Hankyung lại và hôn phớt
người yêu mình.

Siwon liếc cả hai rồi làm động tác như mắc ói còn Jaejoong vẫn mở mắt
nhìn họ chằm chằm. Chốc lát sau, khi cả hai đã dứt nhau ra, cậu liền
hỏi:

“Tại sao hai cậu lại hôn nhau vậy?”

Giờ thì đến lượt Heechul mở to mắt nhìn lại Jaejoong như thể cậu là người ngoài hành tinh:

“Hôm nay cậu bị ốm quá hóa điên rồi à? Dĩ nhiên là vì yêu.”

“À không…” – Jaejoong cũng nhận ra câu hỏi vừa rồi của mình quá ngớ
ngẩn. Cậu tặc lưỡi. –“Ý mình là có khi nào không yêu mà vẫn hôn không?”

“Không yêu mà vẫn hôn?” – Hankyung vừa lặp lại vừa sờ trán bạn mình. –“Hình như cậu ốm nặng thật rồi, Jaejoong ah.”

“Có chứ.” – Siwon cau mày, dường như đang xem câu hỏi vớ vẩn của Jaejoong là một “vấn đề nghiêm túc”.

“Là sao hả, Siwon?” - Hankyung và Jaejoong đồng thanh.

“Đó là khi kẻ ấy là một tên đểu, hôn chỉ để tán tỉnh thôi.” – Siwon nhún vai.

“Không phải!!” – Jaejoong gắt lên.

“Vậy thì kẻ đó… giống mình. Chỉ thích ôm hôn người khác mà chẳng có lý do gì.”

“Tuyệt đối không phải thứ bệnh Skinship giống cậu đâu.” – Jaejoong lạnh lùng nói. – “Còn trường hợp nào khác không?”

“Hết rồi.” – Hơi quạu vì thấy Jaejoong gạt phắc “ý tưởng” của mình, Siwon cộc lốc đáp.

“Cũng không hẳn…” – Bây giờ thì đến lượt Heechul cau mày suy nghĩ và
Hankyung và Jaejoong lại cùng nhau hướng mắt về phía anh. – “Vẫn có một
khả năng.”

“?”

“?”

“Đó là mỗi lần thấy tớ nói nhiều quá…” – Heechul vừa nói vừa cười ngọt ngào. – “Hankyung lại khóa miệng tớ bằng một nụ hôn.”

Nghe đến đây, cả ba người còn lại đồng loạt đỏ mặt. Riêng Jaejoong, sau khi hết ngượng ngập thì thở hắt ra.

Lúc đó mình cũng nói nhiều. Thậm chí còn khóc. Có khi nào Yunho làm vậy cũng để “khóa miệng” không nhỉ?

“Mình cần đi rửa mặt một chút.” – Vừa nói, Jaejoong vừa đứng dậy.

“Ê ê.” – Ba người bạn của cậu la ầm lên nhưng Jaejoong đã khuất sau
cánh cửa lớp. –“Âm mưu trốn tránh tụi này phải không? Vừa định hỏi vì
sao cậu lại nghĩ ra vấn đề kỳ quái ấy để hỏi bọn tớ. Jaejoong ah!!!!!
Jaejoong!!”

Dĩ nhiên là Jaejoong chuồn ra khỏi lớp nhanh như có thể dù cậu biết sớm
muộn gì cũng khó thoát khỏi ba người bọn họ. Còn hai tiết nữa mới hết
giờ học và mọi thứ đồ đạc vẫn để lại trong lớp.

Mình tiêu là cái chắc. – Jaejoong đau khổ nghĩ khi vốc nước lên mặt. Cảm giác mát lạnh tách cậu khỏi những cơn mệt mỏi và buồn ngủ nãy giờ. – Sao tự nhiên lại đi hỏi ngu ngốc quá.

Ba người họ sẽ tra khảo cho đến khi nào mình khai thì thôi… Rồi mình sẽ nói sao về chuyện mình và Yunho… đã hôn nhau?????

Đúng là chết chắc.


Nhưng dường như đã thành lệ, mỗi khi Jaejoong nghĩ mình sắp chết chắc
thì hóa ra lại không. Có một chuyện đã xảy ra, tình cờ giúp cậu thoát
khỏi sự truy vấn của nhóm Heechul. Chỉ là… nếu được phép chọn lựa,
Jaejoong thà bị bọn bạn bắt khai hết còn hơn đối mặt với “thứ” đang
chặn cậu trước cửa toilet. Dĩ nhiên!!

“Ohaio, người đẹp.”

Mở cửa, đập vào mắt Jaejoong bấy giờ là một nụ cười nhăn nhở. Nụ cười
của hắn càng trở nên thô thiển hơn khi chỗ lẽ ra phải là 4 cái răng cửa
nay được thay 4 mảnh kim loại vàng chóe.

Gã Katsuya.

Jaejoong nhanh như cắt lùi vào trong và chốt cửa toilet. Cậu hành động
trước khi kịp suy nghĩ bất cứ điều gì. Sau khi cửa đã khóa, Jaejoong
luống cuống tìm cách chặn thêm bằng những cây lau nhà dựng gần đó, tim
đập thình thịch theo mỗi nhịp phá cửa của bọn bên ngoài và những cử
động gấp gáp của bản thân. Lùi sát vào tường, Jaejoong lúc này mới có
thời gian để thở và suy nghĩ về những chuyện đang xảy ra.

Gã người Nhật biến thái đến tận trường tìm cậu. Hắn cố
tình theo cậu đến đây và bấy giờ đang chặn trước cửa một toilet trong
góc khuất, vắng người. Theo sau gã còn có 5,6 tên thuộc hạ, nhìn kẻ nào
kẻ nấy dữ dằn như sắp bẻ cổ, vặn xương cậu đến nơi.

Thật ra hắn muốn gì đây??? Trả thù vì Yunho đã đánh hắn chăng? Hay tệ hơn… muốn bắt mình để uy hiếp cậu ấy?

Điện thoại! – Jaejoong gào lên trong ý nghĩ. Cậu thò tay vào túi
quần và tái mặt khi thấy nó rỗng không. Cho tay vào túi sau lưng. Cũng
chẳng có. Rồi Jaejoong tuyệt vọng nhớ ra việc đã lấy điện thoại ra xem
giờ và để quên trên bàn học.

Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?

Theo sau mỗi câu hỏi trong lòng cậu là một nhịp đá cửa của những tên
người Nhật thô thiển. Cánh cửa rung lên bần bật, chốt đã bung, những
cây lau nhà bằng gỗ sắp nứt toác.

ẦM! ẦM! ẦM!

“Người đẹp tưởng làm thế này là có thể thoát à?” – Giọng gã Katsuya
vọng vào từ bên ngoài. Phụ họa là tràng cười khả ố của những tên thuộc
hạ.

Thoát?
Rốt cuộc thì đúng là không thể thoát được rồi.


Jaejoong nhìn chằm chằm vào những cây lau nhà, thứ duy nhất chặn giữa
đám người kia và cậu. Mỗi khi cây gỗ thêm một vết nứt, những nỗi lo
lắng, tuyệt vọng lẫn sợ hãi trong lòng cậu dần tan. Rồi lúc nó sắp gãy
lìa, Jaejoong tiến đến vài bước, tháo kính và nhúng đầu vào bồn rửa.
Vài giây sau, cậu ngẩng dậy, vuốt ngược tóc lên.

Bây giờ mình là đại tỷ. Nếu không thể thoát thì phải đối đầu thôi.

***************************