Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 CÔNG TỬ VÀ KẺ LANG THANG 17

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
pu.kis
Level: Cáo Già
Level: Cáo Già
pu.kis

Bài viết Bài viết : 401
Tiền Zr Tiền Zr : 15193

CÔNG TỬ VÀ KẺ LANG THANG 17 Empty
CÔNG TỬ VÀ KẺ LANG THANG 17 Empty28/1/2011, 19:19

Jaejoong đứng nhích qua một bên, tránh cánh cửa vừa bị bọn Katsuya thô
bạo đá bật tung vào trong. Gã cùng nhóm thuộc hạ khinh khỉnh bước qua
cánh cửa đổ, nhìn cậu rồi nở nụ cười:

“Sao lại thay đổi hình dáng thế kia? Như lúc nãy ngây thơ, ngoan hiền, nhìn thích hơn.”

“…”

“Có biết vì sao ta lại tìm đến đây không?” – Gã Katsuya nhếch mép.

“…”

“Không biết thật à?” – Chẳng buồn quan tâm đến thái độ im lìm của
Jaejoong, gã nói tiếp, giọng càng lúc càng lên cao. - “Là vì những cái
này đây.” – Vừa nói, gã người Nhật vừa chỉ vào những chiếc răng kim
loại màu vàng đang tỏa ra thứ sánh sáng méo mó trong vòm miệng.

“Thật không ngờ Jung Yunho lại dám đánh cậu chủ gãy răng.” – Một trong những tên thuộc hạ lên tiếng.

“Ngu xuẩn.” – Kẻ khác tiếp lời. –“Nếu là vì đại tỷ thật thì còn có thể hiểu. Đằng này… chỉ là một thằng… .”

“Thằng gì?” - Jaejoong nhếch mép, cả gương mặt và giọng nói đều lạnh tanh.

Gã Katsuya bấy giờ tiến đến gần Jaejoong, nhìn cậu và dùng tay vuốt lên không khí.

“Chịu mở miệng rồi à?”

“Tôi không câm.”

“Đừng làm ra vẻ danh giá.” – Gã Katsuya vờ nổi giận. –“Mày tưởng tụi tao không biết gì sao, Kim Jaejoong.”

Đôi mày Jaejoong hơi nhướn lên khi nghe gã gọi họ tên mình ra nhưng cậu vẫn giữ im lặng, chờ đợi màn kịch tiếp diễn.

“Tụi tao đã điều tra kỹ rồi. Chỉ bốn ngày trước, mày vẫn còn làm việc ở
tiệm thức ăn nhanh S.M cách đây vài dãy phố. Sau đó thì vào nhà họ Jung
làm gia sư cho Jung Yunho. Hoàn toàn không phải đại tỷ gì cả. Hai tên
bảo vệ bị tụi tao đánh chết ngất ở ngoài cổng trường cũng đã nói như
vậy.”

Tay thuộc hạ lúc nãy lấy từ túi áo một mảnh giấy nhỏ và bắt đầu đọc:

“Kim Jaejoong, 18 tuổi, sinh viên năm nhất đại học Ngoại Ngữ Seoul, khoa Nhật ngữ, quê quán Chungnam…”

“Ở Hàn Quốc…” – Gã Katsuya phẩy tay ra hiệu cho đàn em ngưng đọc. –“…
call boy cũng có học thức nhỉ? Hèn gì lại làm ta chú ý đến vậy.”

Vừa nói gã vừa tiến đến gần hơn và sờ nhẹ vào mặt Jaejoong. Cậu giận dữ gạt phắt tay gã ra và nói như quát:

“Tôi sẽ la lên và báo cảnh sát đấy. Tránh ra!!”

“Cứ thử la lên đi, Jaejoong.” – Gã cười khẩy. –“Nếu nghe thì hẳn họ đã
nghe từ lúc bọn tao phá cửa rồi. Và nếu có nghe đi nữa… cũng sẽ nghĩ là
một vụ bắt nạt học đường bình thường thôi.”

“…”

“Còn báo cảnh sát… Mày có bằng chứng à? Có ai thấy tụi tao làm gì mày
không? Mà nhắc đến báo cảnh sát mới nhớ…” – Nụ cười của gã Katsuya hằn
thêm sắc thù hận. –“… hôm Jung Yunho gây thương tích cho tao ở quán ăn,
có vô số người đã chứng kiến. Nếu ra đồn cảnh sát, kẻ nào sẽ bị tống
vào tù, mày hiểu hơn ai hết đấy, Kim Jaejoong.”

“Đại ca, đại ca.” – Tên đàn em khều khều vai gã.

“Gì?”

“Jung Yunho mới 15 tuổi. Nó bị tống vào trại giáo dưỡng thanh thiếu niên hư hỏng thôi. Không đến nỗi vào tù đâu.”

“Ai cần mày nhắc nhở?” - Gã Katsuya trừng mắt và tay thuộc hạ sợ hãi lùi về, lúi cúi nấp sau lưng một tên khác.

Riêng Jaejoong vẫn cau mày lo lắng. Đối với cậu, trại giáo dưỡng hay nhà tù cũng như nhau. Đó đều là những nơi không dành cho Yunho. Jaejoong nhất định không để những tên hèn mạt này làm điều đó với đứa học trò bướng bỉnh của cậu.

“Rốt cuộc anh muốn gì?”

“Cuối cùng cũng có chút biết điều rồi đấy.” – Gã Katsuya cười ngọt ngào
rồi đưa tay vuốt từ má xuống cổ Jaejoong. Lần này cậu không lùi lại,
chỉ nhắm mắt và khẽ rùng mình. – “Hóa ra Jung Yunho quan trọng nhỉ, nó
cho mày nhiều tiền lắm à?”

“Nói mau lên, MUỐN GÌ?” – Jaejoong gằn từng tiếng. Cậu mở mắt ra và
nhìn chằm chằm và gã Katsuya, đáy mắt vằn lên những tia tức giận.

“Bình tĩnh nào, người đẹp.” – Gã buông tay trái khỏi mặt cậu, thay vào
đó dùng tay còn lại luồn qua hông và vuốt xuống mông. –“Như đã nói, một
đêm thôi. Cái giá quá hời để tao bỏ qua chuyện này cho Jung Yunho.”

“…”

“Nói đi Jaejoong.”

“Đồng ý

hay là

không?”









“Không - đồng - ý.” – Jaejoong thản nhiên đáp. Cậu lạnh lùng gạt tay gã ra khỏi người mình.- “Tôi không phải là call boy.”

Gã người Nhật và đám thuộc hạ không có vẻ gì bất ngờ trước quyết định của Jaejoong. Chúng nhìn nhau cười hềnh hệch.

“Vậy thì Yunho sẽ…”

“Cũng không luôn.” – Jaejoong lạnh lùng cắt ngang câu nói của chúng. –
“Tôi không cho rằng các người dám làm như vậy! Các người thật sự không
biết Jung Yunho là con của ai sao?”

***************************


Jaejoong đã từng nói với Bear Jung: có những thứ không thể lựa chọn.
Như ông không bao giờ quyết định được sẽ giữ lại mạng sống của ai trong
hai mẹ con Yunho năm ấy. Bây giờ, gã người Nhật khốn kiếp đang bắt
Jaejoong chọn giữa việc hoặc tống Yunho vào trại giáo dưỡng hoặc hủy đi
nhân cách của cậu. Dĩ nhiên, đây cũng là một trong những chuyện không
thể chọn một trong hai.

Nhưng đối với Kim Jaejoong mà nói, cái rủi có vẻ như luôn song hành với
điều may. Việc chúng ép cậu quyết định đã giúp Jaejoong nhớ đến một mấu
chốt quan trọng – vô cùng quan trọng trong chuyện này.

Bear Jung.

“Ở Hàn Quốc, với thế lực của Bear Jung, các người nghĩ ông ta sẽ làm gì
nếu biết các người đụng đến Jung Yunho?” – Nhìn vẻ mặt cau có của bọn
Katsuya, Jaejoong hiểu mình đã đi đúng hướng.

“Tốt nhất là hãy quên chuyện này đi và biến khỏi đây.” – Gom hết
can đảm, cậu quát lên với chúng. Dù trong tận thâm tâm, Jaejoong thật
ra chẳng hiểu “thế lực của Bear Jung” ở Đại Hàn Dân Quốc này là đến đâu

Khí thế ban nãy của bọn Katsuya xẹp đi nhanh chóng. Cái tên Bear Jung
xóa sạch những nét tự tin đến ngạo mạn trên gương mặt chúng, hằn lên
những gương mặt ấy các nếp nhăn xoăn tít giữa đôi mày. Có lẽ chúng đang
đấu tranh dữ dội để quyết định: bỏ qua hay không.

Cuối cùng, gã Katsuya cất tiếng:

“Thôi được rồi, coi như ta bỏ qua chuyện của Jung Yunho…”

Lại còn không à? - Jaejoong không kiềm được việc cắn môi mừng rỡ.

“… nhưng bù lại…” – Vừa nói, gã vừa lấy ra từ túi một con dao xếp và
tàn độc áp nó vào má Jaejoong. –“… chỉ nhẹ nhàng trả thù… bằng cách để
lại cho call boy của nó vài vết cắt kỷ niệm thôi.”

Cái lạnh từ kim loại làm đông cứng nụ cười trên môi Jaejoong. Nhuệ khí
ngút trời lúc nãy của cậu thoáng chốc vụt tiêu tan. Jaejoong biết, gã
Katsuya không đùa. Trong mắt hắn bấy giờ chẳng còn những tia bỡn cợt
hay ham muốn. Ngay lúc này, Jaejoong chỉ nhìn thấy niềm khoái trá của
việc trả thù đang dâng lên. Cậu không phủ nhận… mình đang sợ hãi. Nỗi
sợ xâm chiếm đến từng giác quan của Jaejoong, làm các đầu ngón tay cậu
lạnh toát, đầu óc như bị rỗng ra.

Thứ duy nhất Jaejoong có thể nghĩ đến là Yunho. Dù quá hão huyền, nhưng
cậu thật lòng đã khao khát trong giây phút ấy, vô vùng khao khát. Giá
như Yunho có ở đây.

Yunho ah, cứu tôi với!

CÔNG TỬ VÀ KẺ LANG THANG 17

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Bạn không có quyền trả lời bài viết
VBOY WORLD  :: TRUYỆN GAY