Part 12:

Yunho phóng như bay trên chiếc motor của mình. Qua ngã tư, nó bẻ tay
lái bọc sát cua quẹo, chẳng thèm lo lắng đến việc liệu có tay cảnh sát
nào nhìn thấy rồi đuổi theo hay không. Mọi điều nó nghĩ đến bây giờ chỉ
là: nhanh và nhanh hơn nữa.

Vừa nãy, nhận được được cú điện thoại của Kumiko, Yunho đã đi khỏi lớp
mà không kịp xin phép. Cô báo rằng, hai thuộc hạ được cử đến bảo vệ
Jaejoong đã bị đánh gục ở cổng trường. Theo mô tả thì thủ phạm đúng là
đám người của gã Katsuya. Lúc ấy, Yunho đã bấm số gọi ngay cho Jaejoong
nhưng không ai bắt máy. Lửa giận bùng cháy phừng phừng trong lòng nó.

LÁO TOÉT! Nếu không phải vì tay gia sư ngốc ấy, tao đã quét sạch bọn
bay ra khỏi Đại Hàn Dân Quốc rồi. Vậy mà còn dám đến tận trường tìm
Jaejoong. Chỉ cần hắn mất đi dù chỉ là một sợi tóc, tao cũng sẽ cạo
trọc cả lũ chúng mày.

Yunho quăng đại chiếc xe ra vỉa hè rồi chạy vào khuôn viên trường.

Trường đại học chết tiệt. – Nó thầm nguyền rủa. – Thậm chí không thèm kiểm soát người ra kẻ vào.

Được nửa đường, Yunho bắt kịp bọn người của Kumiko.

“Bọn em không biết đại tỷ học ở khu nào nên đang chia ra tìm.” – Một trong số họ giải thích.

Yunho tặc lưỡi rồi bấm số gọi lại lần nữa cho Jaejoong. Từng hồi tít
tít vang lên bên kia đầu dây như đang khơi thêm sự lo lắng trong lòng
nó. May mắn làm sao, đến hồi chuông thứ tư, có người bắt máy.

Là cậu.

Lần đầu tiên Yunho cảm thấy vui mừng đến vậy khi nghe giọng của gã gia sư ngốc.

“NGHE NÀY KIM JAEJOONG.” – Nó hét vào điện thoại. – “Phải ở yên trong lớp, đừng có ra ngoài, nghe chưa?”

“…”

“Anh nói gì?” – Giọng Yunho như lạc đi. –“Anh đã gặp chúng rồi à? Và giờ đang ở phòng y tế?”

“…”

“PHÒNG Y TẾ Ở ĐÂU? NÓI TÔI LÊN ĐÓ NGAY!!”

“…”

“Đợi tôi một chút.”

Nói đến đây, Yunho cúp máy. Quay sang bọn thuộc hạ, nó lạnh lùng ra lệnh:

“Trừ Kumiko, mọi người còn lại về đi, đem cả chiếc motor của tôi về. Chuyện ở đây tạm ổn rồi.”

“Thiếu gia…”

“Về và chuẩn bị. Chắc chắn tối nay sẽ có việc làm đấy.” – Giọng Yunho càng lúc càng lạnh như ướp đá.

Mọi người gật đầu ra ý hiểu rồi lập tức rút quân. Riêng Kumiko nhẹ nhàng nói:

“Tôi ra xe chờ.”


***************************

Yunho mở tung cửa phòng y tế, liếc sơ qua dãy giường trống và nhìn thấy
chiếc ba lô của Jaejoong vứt lăn lóc trên sàn. Tiếp theo đó, đập vào
mắt nó là ba gương mặt lạ hoắc, lạnh tanh.

“Làm gì ở đây?” – Lạnh tanh.

“Tôi đến gặp Kim Jaejoong.”

“Có quan hệ như thế nào?” – Lạnh tanh.

“Jaejoong đâu?”

“Mà cậu là ai?”- Lạnh tanh.

“Yunho đó, Heechul.” – Nói nhỏ.

“Tôi biết, không cần anh nhắc.” – Quát.

“Vậy sao còn hỏi?” – Ngạc nhiên.

“Nó chưa nói thì phải hỏi.” – Trừng mắt.

“Ừ đúng rồi ha!”

“Hiểu rồi thì im cho tôi nói chuyện.” – Trừng to hơn.

“Nhưng… sao lại tự nhiên xưng tôi với mình vậy, Heechul?”

~ ~
~ ~ ~

“Cậu xê ra đi, Hankyung. Để tôi và Heechul nói chuyện với thằng nhóc này.”

“Gọi tôi là nhóc lần nữa tôi đấm anh vỡ mũi.”

“Rồi rồi thì không gọi. Mà cậu nhìn gần dễ thương hơn đó chứ…” – Cười gian.

~ ~
~ ~ ~

“Cậu cũng xê ra cho bọn tôi nói chuyện đi, Choi Siwon.”

“Tôi có định ôm đâu mà la như thế??”

“Biến!”- Liếc tóe lửa.

“Tôi bắt đầu mệt các người rồi đấy. Tôi đúng là Jung – Yun - ho. Hỏi lần cuối: Kim – Jae - joong đâu?”

“Sao lại để giang hồ đến trường tìm nó vậy?”

“Năm sáu tên luôn.” – Hùa theo.

“Phá hỏng toilet của bọn này.” – Hùa theo.

“Tránh - ra - cho – thằng – này - vào - không - thì - nện - cả - ba – đấy!!!!”

“Tụi này mà không đến kịp thì…”

“HEECHUL!!!” – Giọng Jaejoong bất chợt vọng ra từ tấm rèm cuối phòng,
cắt ngang màn ông nói gà bà nói vịt nãy giờ của nhóm Heechul và Yunho.
Vài giây sau, cậu hối hả kéo rèm bước ra cửa, nhìn cả bốn người rồi hít
một hơi thật dài:

“Mọi người, đây là Yunho – học trò của mình – như đã nói. Yunho, ba
người này là bạn thân của tôi: Heechul, Hankyung, Siwon, tính từ trái
qua.” – Nói rồi, Jaejoong nhanh chóng quơ lấy chiếc ba lô của mình, đeo
lên vai và thúc hông Yunho:

“Chúng ta về thôi.”

Không để cho Yunho kịp nói lời nào, Jaejoong lại quay sang ba người bạn:

“Chào, mình về đây, ở lại học vui vẻ.”

Nói xong, Jaejoong đóng sầm cửa, tiếp tục cắt đứt nỗ lực xen vào của
mọi người. Yunho còn kịp thấy Heechul đang chuẩn bị há miệng như định
nói gì đó.

“Khoan đã!” – Yunho gằn giọng rồi giật lấy tay Jaejoong, xoay mạnh để
cậu đối diện với mình. Lực kéo của Yunho làm Jaejoong ngã chúi về phía
trước, đập mặt vào vai nó rõ mạnh.

“Làm gì vậy?” – Cậu xoa xoa mũi.

“Tôi hỏi anh thì đúng hơn. Đứng yên nào.” – Vừa nói, Yunho áp hai bàn
tay vào má Jaejoong. Xong, nó lại kéo hai bàn tay đó xuống vai, rồi eo
cậu mặc cho tay gia sư bấy giờ chỉ biết đờ ra, mặt nóng bừng như thể da
sắp bốc cháy. Cuối cùng, Yunho lại còn giở cả áo thun của Jaejoong lên.

Đúng lúc đó, Heechul, Hankyung và Siwon mở cửa bước ra.

~ ~
~ ~ ~

“He… y…” – Mặt Jaejoong chuyển từ đỏ bừng sang xám ngoét. –“Yunho đang
kiểm tra coi mình có bị thương không thôi, đừng có hiểu lầm.”

“Ai hiểu lầm gì đâu.” – Hankyung gắt lên rồi tiến đến kéo áo bạn mình xuống.

“Mà hiểu lầm là hiểu lầm như thế nào?” – Siwon nhướn mày.

“Khỏi kiểm tra, bọn này kiểm rồi, chẳng bị gì hết ngoài vết cắt cũ ở tay trái.” – Heechul nhún vai.

“Làm sao có thể thoát được vậy?” – Không đoái hoài đến ba người kia,
Yunho vẫn nhìn chằm chằm vào Jaejoong và hỏi. – “Rốt cuộc chúng đã làm
gì và nói gì với anh?”

Liếc qua nhóm Heechul, Jaejoong cắn môi đáp:

“Chẳng làm gì quá đáng đâu.” – Rồi cậu khổ sở hạ giọng. –“Ra xe đi, ra xe rồi chúng ta nói tiếp. Nói ở đây họ giết tôi mất.”

Yunho gật đầu ra ý hiểu. Rồi nó phẩy tay, giọng chợt trở nên bình tĩnh:

“Anh ra cổng đi, Kumiko đang đợi anh ở đó. Còn mấy tên thuộc hạ nữa
đang tìm anh lòng vòng, tôi gọi chúng ra rồi xuống sau.” – Vừa nói,
Yunho vừa dợm đi về hướng hành lang ngược lại.

Không nghi ngờ gì lời nói dối trắng trợn của Yunho, Jaejoong gật nhẹ
đầu rồi quay người đi trước, tránh nhìn vào mắt ba người bạn của mình.
Dù sao đi nữa, cậu cũng không muốn ở lại đây thêm một giây nào.