Part 14:

Lại nói về nhóm của Yunho.

1 giờ trước – Công trường X, phía Tây ngoại thành Seoul.

“Đã gửi thư khiêu chiến rồi chứ, Kumiko?”

“Dạ rồi, thưa đại ca.” – Vừa nói, cô gái vừa đưa cho Yunho bản photo của bức chiến thư.

Gửi Takashi Katsuya & đồng đảng

Đúng 9 giờ tối nay – Khu công trường X.

Ký tên

Jung Yunho



“Tốt lắm.” – Nó nhếch cười, vò nát bức thư, dù thật ra chẳng hiểu mớ tiếng Nhật tròn tròn trong đó có nghĩa gì.– “Chuyện của cô thế là xong rồi. Về đi.”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết. Lần này không giống các lần trước đâu, về đi.”

Kumiko còn định nói thêm gì nữa nhưng vừa lúc đó thì điện thoại reo vang.

”Ku – mi – ko…”
“Ku – mi – ko…”


Một giọng gầm gừ vang lên và Yunho lập tức sa sầm nét mặt. Nó nhìn thuộc hạ thân tín của mình, cười gằn:

“Giỏi lắm. Dám dùng giọng tôi làm tiếng chuông điện thoại cơ đấy.”

“Dạ, tiếng tin nhắn, thưa đại ca.” – Kumiko đính chính. – “Là Park quản gia. Ông ấy thay mặt lão gia hỏi cậu đang ở đâu.”

“Cô mà đáp thì biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đấy.” – Tạm quên đi chuyện tiếng chuông tin nhắn biết gầm gừ, Yunho nghiến răng đe dọa.

“Dạ…” – Kumiko ngoan ngoãn cất điện thoại vào túi. –“Nhưng đại ca này, Kumiko vẫn chưa hiểu. Tại sao chúng ta không đánh úp như thường lệ mà phải gửi thư khiêu chiến?”

“Vì lần này không phải thanh trừng băng đảng.” – Yunho phẩy tay. –“Mà là trả thù.”

“…”

“Bọn chúng đã đến trường gã gia sư ngốc, tấn công hắn một cách hèn hạ. Trả thù thì không thể lén lút như vậy. Lần này, ta không những phải cho gã mà là cả giới giang hồ ở Seoul này biết đụng đến người nhà họ Jung sẽ lãnh hậu quả gì.”

“Đại ca đúng là rất trân trọng đại tỷ mà.” – Kumiko nhìn Yunho bằng đôi mắt long lanh thán phục.

“Đại tỷ gì!” – Nó ngượng ngập gạt phắt. –“Chỉ là tay gia sư tạm bợ kiêm đầu bếp dài hạn trong tương lai thôi.”

“Ủa?” – Kumiko tròn mắt. – “Thế sao trước mặt đại tỷ Kumiko gọi thì được?”

“Ủa?” – Yunho cũng vờ tròn mắt. – “Không phải tôi bảo cô về rồi sao?”

Vừa nói, nó vừa “tiện tay” đập khúc côn vào cột thép gần đó. Tiếng kim loại va chạm rúng động không gian yên tĩnh đang bao trùm khu công trường bỏ hoang. Nhận ra mùi giận dữ trong thái độ của Yunho, Kumiko lập tức ngồi vào chiếc Mercedes đen và sập cửa. Đồng hồ điện tử trên xe đang báo đúng 9 giờ. Có lẽ cô nên về thật thôi.

Nhưng trước khi khởi động xe, Kumiko lấy chiếc điện thoại di động ra và bấm một tin nhắn.

“Công trường X.”

Thiếu gia, Kumiko xin lỗi. Không phải tôi muốn phản bội cậu nhưng đành chọn cách đắc tội với người ít đáng sợ hơn.

Nghĩ rồi, cô gái thanh thản gửi tin nhắn vỏn vẹn ba chữ ấy cho Park quản gia.

***************************

Kumiko vừa đi được ít phút, bọn Katsuya đã kéo đến. Shindong, một trong những thuộc hạ của Yunho nắm sơ qua tình hình rồi báo cáo.

“Khoảng 30 đứa, thưa đại ca. Rõ ràng thằng này mượn thế lực của bố nó. Thật bỉ ổi.”

Yunho phẩy tay. Nó đứng dậy, vung vẩy thanh nhị khúc.

“Biết trước sẽ như thế rồi. Một đấu hai, chuyện này với chúng ta cũng thường thôi.”

Nói xong, Yunho nhếch cười nhìn gã Katsuya đang tiến tới. Hôm nay không có phiên dịch, càng tốt. Đỡ phải nói nhiều. Thay vào đó, nó dằn khúc côn lên vai rồi hất đầu thật nhẹ. Cùng lúc, chân mày bên trái khẽ nhích, tỏ rõ ý:

“Tới - luôn - đi.”

Đêm không màu nhuộm máu.

***************************CÔNG TỬ VÀ KẺ LANG THANG 23 Chuot%20nini%2056