Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Truyện ngắn : Ánh Mắt

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Mô_Phật
Level: Cáo Già
Level: Cáo Già
Mô_Phật

Bài viết Bài viết : 272
Tiền Zr Tiền Zr : 16510

Truyện ngắn : Ánh Mắt Empty
Truyện ngắn : Ánh Mắt Empty5/1/2010, 23:49

Vẫn bằng đôi mắt tối màu không bởi ánh đèn quá
mờ nhạt, con trai thẫn thờ nhìn tôi, chờ đợi một lời an ủi vỗ về hoặc một
tiếng rầy la quở trách. Tôi muốn vươn tay ôm lấy gương mặt con, gương mặt đẹp
trai thanh tú một thuở tôi tự hào vì con giống mình, giờ đây chỉ còn đọng
lại nét mệt mỏi, u buồn pha lẫn bất cần đời khiến cho tôi đau xót. Muốn ôm con,
muốn nói với con nhiều điều, nhưng rốt cuộc tất cả những gì tôi có thể làm là nhìn
lại con trai mình bằng một ánh mắt buồn bă. Khoảng cách giữa tôi và Huy, con
trai tôi, rất gần nhưng lại rất xa xôi, xa tới nỗi không thể nào với tới. Như
khi ta ngước lên bầu trời khuya một ngày trước mưa, nhìn thấy một vì sao lẻ
loi, muốn chạm vào để xua tan sự đơn côi của vì sao cô đơn ấy, nhưng lại không
bao giờ có thể, cho dù nó ở ngay tầm mắt. VÌ sao hắt hiu duy nhất ấy cuối cùng
cũng bị đám mây mù che khuất. Và hôm sau, trời vẫn khóc.

Huy đứng nhìn tôi thêm giây lát, rồi biết rằng
như mọi lần, tôi sẽ chẳng nói một lời nào, con lặng lẽ đi lên phòng. Bước chân
của chàng thanh niên ở lứa tuổi đôi mươi có thể nặng trĩu ưu tư như thế sao?



Bóng Huy vừa khuất trên cầu thang thì cánh cửa phòng
bên mở ra, và người đàn ông đă đứng lặng nhìn Huy trong bóng tối năy giờ bước
vào căn phòng khách bày biện tiện nghi nhưng vẫn mang cảm giác trống trải,
lạnh lẽo đến rợn người. Chồng tôi ngồi xuống trường kỉ, sau khi đă để lại cho
tôi một cái lắc đầu buồn bă, một tiếng thở dài và một ánh nhìn màu xám.


Luôn là vậy, anh chờ Huy về nhà mỗi đêm, nhưng
không bao giờ xuất hiện trước mặt con để nói câu gì. Kể từ ngày đó, từ ngày
anh nhất nhất bắt Huy chia tay người con yêu, một chàng trai.

Tôi còn nhớ anh đă bàng hoàng thế nào khi vô tình đọc được cuốn nhật kí của
Huy, nơi con lưu giữ những tâm tư sâu kín nhất cùng một bí mật có thể làm tan
vỡ bất cứ trái tim người làm cha mẹ nào. Biết rằng đứa con trai duy nhất của mình
đang yêu đơn phương người bạn thân cùng giới, còn hơn cả thất vọng. Nhưng khi
đó, anh đă nói với tôi, anh vẫn hi vọng. Hi vọng rằng những tình cảm yêu đương
Huy dành cho một người con trai khác ấy, chỉ là một phút bồng bột nhất thời của
tuổi trẻ, chỉ là một sự ngộ nhận mà thôi, rồi thời gian qua đi, Huy sẽ lại là
một đứa con như xưa nay anh rất đỗi tự hào. Anh đă che giấu sự thất vọng xen
lẫn hi vọng trong im lặng, như cố nhấn chìm đi những lớp sóng xuống tận lòng
biển sâu. Để rồi rốt cuộc anh thấy như sóng thần đă cuốn trôi mình ra tận cùng
tuyệt vọng, khi chứng kiến Huy ôm hôn say đắm một người bạn trai trước cửa phòng
riêng, nhân một lần anh đi làm về sớm không báo trước. Tột cùng của giận giữ và
đau đớn dồn lên một cái tát. Nhưng tôi biết cái tát ấy không làm Huy đau bằng
những lời nói như dao cứa của người cha.


Chồng tôi đă điên cuồng túm lấy tay Huy, lôi
xuống dưới nhà, vừa lôi vừa gầm lên như không thể kiềm chế được nữa:

- Tao không ngờ mày thật sự, thật sự là một thằng bệnh hoạn như vậy. Sao mày có
thể làm những chuyện đáng xấu hổ thế này, mày có còn là đàn ông không, mày có còn
là con người nữa hay không…

Nước mắt Huy rơi cả vào lòng tôi:

- Tại sao…tại sao con lại không phải là con người. Chỉ vì con yêu con trai
thôi sao. Chỉ vì con đồng tính sao.

Thêm một cái tát trời giáng.

- Mày có thể thốt ra cái từ đó à. Mày còn mặt mũi nào mà nhìn tao, nhìn mẹ mày
nữa. Mày biết rơ là tao và nhất là mẹ mày đă hi vọng vào tương lai của mày thế
nào mà. Mày có nhớ là đă được mẹ mày yêu thương ra sao không. Yêu thương và
mong mỏi mày thành một thằng đồng tính à? Thật là đáng kinh tởm, thật là ô
nhục…

Con ngước nhìn tôi, lệ đă ướt nhoè đôi mắt đẹp, nhưng vẫn nắm chặt tay người
con trai đang vừa hốt hoảng vừa ngượng ngập vừa đau đớn ê chề đứng cạnh mình.
Chồng tôi lao vào giằng tay cả hai, chỉ thẳng vào mặt người đó mà gằn từng
tiếng:

- Cút ngay khỏi nhà tao. Nơi đây không chứa chấp cái loại người như mày đâu.

Dù Huy cố níu lại và người con trai đó có phần do dự, nhưng cuối cùng, khi nhìn
vào cặp mắt phẫn nộ pha lẫn khinh bỉ, căm ghét của chồng tôi, và nhìn vào đôi
mắt buồn của tôi, cậu ta đă quay sang Huy, khẽ lắc đầu rồi bỏ đi. Huy nhìn
theo, hụt hẫng.

- Còn mày, hăy thôi ngay, dứt bỏ ngay cái thứ tình cảm điên rồ bệnh hoạn đó
đi, đừng bao giờ gặp lại thằng đó nữa. Không, đừng bao giờ cặp kè với bất cứ
thằng nào nữa. Bằng không tao chém hết, giết hết và mày thì đừng trở về cái
nhà này mà nhìn mặt tao hay nhìn mặt mẹ mày nữa. Nếu mày còn chút nào đó
thương mẹ mày, …, Huy, mày hăy làm một thằng đàn ông đúng nghĩa đi để cha mẹ
mày không phải hổ thẹn..

Huy vẫn nhìn tôi, nước mắt không ngừng rơi, môi cắn đến gần bật máu. Sau hồi
lâu im lặng căng như giây đàn, con giơ tay quệt đi ḍng nước mắt cuối cùng, rồi
chợt bật cười, tiếng cười nghe như ly vỡ.

- Được, con sẽ không gặp lại anh ấy nữa. Cũng không bao giờ yêu ai nữa. VÌ mẹ…
Con không muốn làm mẹ buồn. Nhưng, con sẽ không bao giờ có thể là người khác
được ba à. Con sẽ măi là "cái loại người đó" thôi, ba không thể thay
đổi được đâu.

Và Huy bỏ đi, để lại sau lưng một người cha sững sờ với gương mặt dường như đă
già đi ngay lập tức và bỏ lại một người mẹ chỉ có để đáp lại cái nhìn ḍ hỏi
đau đớn của đứa con bằng một ánh mắt u buồn.

Từ hôm đó, cái nhìn khắc khoải vô hồn Huy vẫn dành cho tôi vào mỗi đêm con trở
về nhà. Cái nhìn như trách móc tại sao tôi lại bỏ rơi con, tại sao tôi lại
không thể nói với con một lời nào. Huy nhìn tôi như muốn hỏi, có thực con đă
khiến cho tôi hổ thẹn, nhục nhă hay không, có thực con không xứng đáng là một
con người hay không. Đều là những câu hỏi tôi không thể trả lời.




Tôi biết, Huy vẫn luôn ghi nhớ những lời tôi nói
với con trong suốt thời thơ ấu, những lời nói yêu thương và ước mong sau này
con sẽ trở thành một người đàn ông hoàn hảo. Mong ước của tôi là nỗi đau của
con. Nỗi đau của con lại là nỗi đau của tôi. Nhưng tôi hoàn toàn bất lực, không
thể nào xua đi mây mù trên gương mặt đă từng toả rạng như mặt trời ấy. Đôi mắt
từng rất sáng, cái mũi cao và thanh trên khuôn mặt nhỏ nhắn thường hay nở nụ
cười. Đă bao lâu rồi con không cười? Cũng như cha của con, đă bao lâu rồi anh
không cười? Hai người lặng lẽ như hai chiếc bóng được tạo ra bởi hai nguồn sáng
rọi từ hai phía. Hai chiếc bóng đổ về hai hướng, không gặp nhau, không muốn gặp
nhau. Dù vậy tôi biết ánh mắt chồng tôi vẫn luôn dơi theo Huy, một phần đau xót
khi thấy con vật vờ như đi trong cơi vô thức, nhưng một phần lại thấy nhẹ nhơm
với niềm tin rằng con đang và sẽ cố gắng để trở lại là một thằng con trai đúng
mực. Còn tôi, vẫn phải nhìn hai người mình yêu thương bằng đôi mắt buồn muôn
thuở, vì tôi biết rằng, rốt cuộc, một thân cây cong như bản chất nó vốn có thì
khó lòng có thể gượng ép bắt nó phải thẳng chỉ vì ư muốn của người trồng cây,
càng không thể khi đó là một cái cây đă lớn. Mà một cái cây thân không thẳng,
có phải chăng đă là một cái cây xấu xí?

Thời gian trôi chậm trong căn nhà thiếu vắng tiếng nói cười. Hay trôi nhanh?
Không còn cảm nhận rơ ràng được nữa, vì ngày nào cũng như ngày nào, chỉ là
một sự lặp lại của im lặng, những ánh mắt, nỗi buồn, và ngột ngạt.


Một buổi tối, cánh cổng sắt đột ngột bật mở rầm, tiếng bước chân đầy giận giữ,
chồng tôi lao vào phòng với gương mặt dồn máu đỏ bừng, kéo mạnh tay Huy theo
sau đó, rồi chỉ thẳng vào tôi, quát lên bằng một giọng run rẩy:

- Huy, mày hăy nhìn thẳng vào mặt mẹ mày, rồi nói xem nào, rằng mày vẫn muốn
làm một thằng bệnh hoạn hơn là một thằng đàn ông chân chính. Nói đi, nói đi!

Anh buông cánh tay trần của Huy đang bầm lên vì lực bóp quá mạnh của anh, rồi
ôm lấy đầu mình, trong khi một người con trai lạ vội vă nhào tới đỡ Huy:

- Trời ơi, nếu hôm nay không phải tôi vô tình nhìn thấy thằng con trai mình
đang đứng tình tự với một thằng khác ở công viên gần nhà, thì có lẽ tôi đă
tưởng rằng nó đă gột rửa ra khỏi đầu óc mình thứ tình cảm quái dị đó rồi. Tại
sao hả Huy, mày không nhìn thấy mẹ mày vẫn luôn cười mà buồn bă thế nào à, mày
không hề thấy tội lỗi chút nào hay sao? Mày đă hứa là sẽ không bao giờ yêu
thằng nào nữa cơ mà. Tại sao??? Tại sao??? Mày điên rồi!

Huy tái xám đứng cạnh người con trai cao lớn có khuôn mặt ửng đỏ nhưng ánh mắt
hết sức kiên nghị, đang nắm chặt lấy bờ vai gày của con. Không hề khóc, cho dù
giọng nói run run nhưng đă mang một sắc thái chai ĺ khi con cất lời:

- Ba, con đă nói rằng con sẽ không bao giờ có thế trở thành người như ba mong
muốn được mà. Con đă cố ép bản thân không yêu ai nữa, tất cả cũng vì nghĩ đến
mẹ. Nhưng con đă gặp anh ấy, con yêu anh ấy, con không thể nào chối bỏ bản thân
mình được, ba có hiểu không? VÌ sao ba luôn nghĩ tình yêu giữa những người
đồng giới như chúng con là bệnh hoạn. Con không bệnh hoạn, con không điên, con…

- Mày câm ngay! Nếu thế thì hăy cút ngay khỏi cái nhà này. Đừng bao giờ về đây
mà nhìn mẹ mày nữa.




Chồng tôi gầm lên trong cơn giận giữ không gì có thể ḱm hăm. Huy đứng
chôn chân tại chỗ, gương mặt ngày một xám hơn, tay níu chặt cánh tay của người
yêu. Người thanh niên đó cũng nắm chặt lấy tay con, không rời. Rồi con nhìn
vào mắt tôi, vào nụ cười buồn của tôi bằng cái nhìn đau đớn và ám ảnh, một
hàng nước mắt lăn dài trên má:


- Con xin lỗi, mẹ. Hăy tha thứ cho con.


Không, tôi muốn giữ con lại, muốn kéo con vào lòng mình mà nói, mẹ không tha
thứ cho con đâu, đơn giản, vì con không có lỗi. Đó không là tội lỗi. Nhưng,
con đă đi mất rồi. Bỏ đi cùng người con trai con yêu thương, rời khỏi căn nhà
này, có thể, là măi măi. Chỉ còn đứng đó, một người đàn ông thất thần không
nói lên lời.


Anh mang gương mặt thất thần suốt những ngày dài sau đó. Không còn những đêm
khuya đứng chờ con âm thầm trong bóng tối, thay vào đó là một bóng hình lặng
lẽ ngồi trên trường kỉ với chai rượu chẳng lúc nào đầy. Ngôi nhà hai tầng khang
trang có khoảng sân rộng và những chậu cây cảnh xanh tốt một thời, giờ như
không còn sinh khí. Có ai ngờ trước kia ngôi nhà đó từng vang tiếng chim ca
mỗi sớm, rộn ràng tiếng nói tiếng cười vui vẻ, thấp thoáng dáng hình người phụ
nữ nhỏ nhắn vừa bận rộn làm việc nhà nhưng vẫn vừa nô đùa cùng cậu con trai nhỏ
trong khi chờ đợi người chồng đi làm trở về.
         To Be Contined ...^.^

Khách vi
Khách viếng thăm
Anonymous


Truyện ngắn : Ánh Mắt Empty
Truyện ngắn : Ánh Mắt Empty6/1/2010, 00:15

hic T__T buồn thế này T__T giữa gia đình và người yêu thật là chọn lựa khó khăn . Nếu mình ở trong hoàn cảnh ấy , ko bít chọn lựa sao đây T__T
Mô_Phật
Level: Cáo Già
Level: Cáo Già
Mô_Phật

Bài viết Bài viết : 272
Tiền Zr Tiền Zr : 16510

Truyện ngắn : Ánh Mắt Empty
Truyện ngắn : Ánh Mắt Empty6/1/2010, 22:13

Contined........Phần 2 !!!
- Hôm nay bên chai rượu đă vơi quá nửa, anh châm một
điếu thuốc, khói thuốc nhẹ bay lên những sợi xám, vẽ ra trước mắt anh khung cảnh
quen thuộc khi xưa, cảnh vợ con chờ đón anh về nhà mỗi ngày với nụ cười ấm áp.
Những sợi khói xám ngoằn nghoèo tạo hình gương mặt thanh gày của người con
trai, gương mặt dấu yêu thừa hưởng từ người mẹ. Anh giơ tay tính chạm vào gương
mặt thân thương ấy, thì khói tan. Ánh mắt anh rời khỏi cơi hư vô, chạm vào ánh
mắt tôi. Đáp lại nụ cười buồn của tôi là một nụ cười méo mó. Anh đứng dậy, tiến
về phía tôi, vươn tay sờ lên khuôn mặt tôi. Chưa đủ. Anh cầm hẳn tấm ảnh trên
bàn thờ xuống bằng hai tay, ôm vào lòng. Anh khóc.

Cầm tấm ảnh bước lại chiếc bàn đang đặt chai rượu dở dang, anh ngồi xuống ghế, nhìn
ngắm thật kĩ từng đường nét trên gương mặt tôi. Lâu lắm rồi, tôi mới cũng được nhìn
anh gần đến thế, để thấy rơ anh đă già đi nhiều quá, già đi nhanh quá. Mái tóc
anh đă bạc, tự bao giờ? Và cả những nếp nhăn? Mắt anh đỏ quạnh, hằn lên những
tia đau khổ. Tôi biết anh đang muốn nói với tôi bao điều.


- Tại sao mọi chuyện lại như vậy hả em. Anh xin
lỗi…Anh đă không thể thực hiện được lời hứa duy nhất với em đó là nuôi nấng dạy
dỗ con trai chúng ta thành một người đàn ông chân chính. Anh đă không thể…

Giọng nói trầm, nghẹn của anh đứt quăng vang lên, rơi vào khoảng không.

- Anh biết Huy là viên ngọc quý giá nhất của em. Em yêu thương con hết mực,
luôn mong muốn những điều tốt đẹp xảy đến với con. Anh vẫn nhớ khi đang vật vă
bởi bệnh tật, em đă nói với anh mơ ước sẽ được thấy con trưởng thành và thành đạt,
có gia đình riêng của mình, với những đứa cháu nội xinh xắn và đáng yêu của
chúng ta. Huy cũng đă khóc và hứa với em khi đó, rằng nó sẽ thực hiện giấc mơ hết
sức giản dị và đời thường ấy của em. Vậy mà… Anh không bao giờ ngờ tới một sự
thật quá sức kinh khủng, Huy lại là một người đồng tính… Em có cảm thấy thất vọng
không, có cảm thấy nhục nhă, hổ thẹn hay không vì có một đứa con như thế?

Tôi muốn nói với anh rằng, thất vọng ư, có chứ. Nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy
xấu hổ vì con trai mình. Tại sao, nó là đứa con đẹp trai ngoan ngoăn và giỏi
giang của tôi kia mà. Nó có làm những điều xấu xa trái với lương tâm hay phạm
pháp đâu. Đồng tính là bi kịch của con trai tôi, chứ không là tội lỗi. Tại sao
nó lại phải chịu đựng sự dằn vặt bởi điều mà bản thân nó cũng không mong muốn?
Tại sao lại luôn là ánh mắt vừa tủi phận vừa day dứt khi con nhìn vào tấm ảnh
của tôi trên bàn thờ? Điều tôi muốn là con được hạnh phúc. Nếu là chính mình
khiến cho con hạnh phúc, thì con hăy cứ là chính con.

- Có lẽ Huy nghĩ rằng, anh mạt sát con bằng những lời lẽ như vậy, chỉ vì anh cảm
thấy ô nhục, vì sợ người đời bêu riếu vào mặt mình khi đă sinh ra một thằng
con đồng tính… Đúng là không dễ chịu gì khi cha mẹ cũng phải gánh những định
kiến của xă hội chỉ bởi đứa con. Nhưng em hiểu anh mà phải không, trên tất cả,
anh mong muốn tột đỉnh Huy sẽ là thằng con trai bình thường vì anh sợ hăi những
định kiến kinh khủng mà người đời có thể dành cho nó… Em còn nhớ thằng Nam con
ông Doanh, bà Thu không, thằng bé cũng bị phát hiện là đồng tính, bị bố mẹ nó
đuổi khỏi nhà từ lâu ấy. Nó đă bị lũ trẻ con trong xóm trêu chọc, người lớn thì
khinh bỉ, phỉ nhổ gọi bằng những từ ngữ thật thâm độc, thậm chí người ta còn
ném đá vào đầu nó… Chỉ nghĩ đến việc thằng Huy cũng bị đối xử như vậy, thì anh
không thể nào chịu đựng nổi, tim anh như bị xé rách ra rồi… Bắt con phải chia
tay người yêu, nhìn con gồng mình lên để phủ nhận bản thân, anh cũng xót xa lắm
chứ, nhưng anh nghĩ, chẳng thà như thế…

Lời anh đứt giữa chừng vì anh ngừng lại để tu một hớp rượu. Rượu mạnh có làm
se lại nổi miệng vết thương trái tim anh?




- Em biết không, hôm nay anh đă gặp thằng Nam.

Anh bật cười, một tiếng cười chua chát nhất mà tôi từng nghe.

- Anh thấy nó đang đứng mua gì đó ở chỗ mụ Tâm béo đầu ngơ, mụ cương quyết
không bán. Mụ đuổi nó đi, còn chửi vào mặt nó "Tao không bán hàng cho loại
người bệnh hoạn quái đản đáng kinh tởm như lũ chúng mày". Nó đă uất ức mà
hỏi lại mụ "Tại sao các người phải tỏ ra kì thị chúng tôi đến thế. Tôi có
làm gì để các người phải thấy kinh tởm, phải xua đuổi như vậy." Em có biết
là mụ Tâm đă nói gì không, em có biết là lời mụ như mũi tên đâm thẳng vào tim
anh không?

"Lũ người đồng tính như mày, đến bố mẹ chúng mày còn thấy kinh tởm mà đuổi
đi thì đừng trách sao chúng tao lại kì thị."

Nước mắt anh rơi xuống tấm ảnh, đọng lại ngay ở khoé mắt tôi. Anh giật mình,
nghiêng bức ảnh. Giọt nước mắt lăn từ từ trên khung kính, trông như đang lăn
trên má tôi. Anh đă khóc thay tôi. Tôi khóc cùng với anh. Nước mắt chúng tôi
như hoà vào nhau. Ít ra đến lúc này, tôi cũng đă có thể khóc, điều mà tôi rất
muốn làm từ bấy lâu nay mà bất lực. Nhìn chồng tôi khóc, con tôi khóc, mà tôi
vẫn chỉ có thể mỉm cười, còn gì đau xót hơn.

- Tại sao đến lúc đó anh mới thấm thía rằng mình đă ngu ngốc và độc ác thế nào
hả em. Phải rồi, đến chúng ta, những người cha người mẹ còn nhìn đứa con đáng
thương của mình bằng ánh mắt cay nghiệt, thì làm sao có thể trách cứ cái nhìn
của người đời dành cho chúng. Đến anh còn bảo Huy là thằng bệnh hoạn, thì sao
lại còn lo lắng thiên hạ gọi con là đồ bệnh hoạn?!... Giờ thì Huy đă không còn
ở ngôi nhà này nữa rồi, chính ngôi nhà đă ruồng rẫy nó, không coi nó là người…

Anh buông tấm ảnh của tôi trên mặt bàn, hai tay ôm lấy đầu, gục xuống:

- Anh xin lỗi em vì đă để Huy ra đi… Hăy nói cho anh biết con có còn trở về
mà nhìn lại người cha ác độc này nữa hay không. Giờ thì anh đă hiểu tại sao
trong bức ảnh em luôn nở nụ cười nhưng ánh mắt thì lại buồn đến thế. Có phải
em luôn buồn vì con, vì anh không?

Khi anh ngẩng lên, gương mặt anh hiển hiện một nụ cười khắc khổ và nặng trĩu:

- Em yên tâm, anh sẽ không để em phải cười buồn như vậy nữa đâu.

Ngày hôm sau, bức ảnh thờ của tôi, bức ảnh tôi xinh đẹp nhất nhưng không hiểu vì
lí do gì mà khi chụp tôi lại có ánh mắt buồn phiền nhất, môi cười mà mắt không
cười, được thay thế bằng một tấm hình chân dung khác. Tấm hình này không đẹp
chau chuốt nhưng ở đó, tôi đang nở một nụ cười dịu dàng và tươi tắn, một nụ cười
thực sự. Tôi hiểu chồng mình, anh muốn tôi cùng anh, nếu một ngày Huy trở về,
sẽ chào đón con với một nụ cười vị tha và bao dung nhất. Tôi và anh cùng tin,
nhất định một ngày nào đó.

                                                --- Hết ---
Khách vi
Khách viếng thăm
Anonymous


Truyện ngắn : Ánh Mắt Empty
Truyện ngắn : Ánh Mắt Empty7/1/2010, 00:14

Làm ba mẹ cũng khổ wa' nhỉ >.Ra là bà mẹ này đã wa đời , vậy mà cứ tưởng cà 2 vợ chồng đều còn sống chứ T__T
shin
Level: Cáo Già
Level: Cáo Già
shin

Bài viết Bài viết : 385
Tiền Zr Tiền Zr : 16167

Truyện ngắn : Ánh Mắt Empty
Truyện ngắn : Ánh Mắt Empty7/1/2010, 08:02

híc hà, dài wá làm biếng đọc...=.= h0y ghé thăm pm cái đi chỗ khác pipi nh0á hehe
Mô_Phật
Level: Cáo Già
Level: Cáo Già
Mô_Phật

Bài viết Bài viết : 272
Tiền Zr Tiền Zr : 16510

Truyện ngắn : Ánh Mắt Empty
Truyện ngắn : Ánh Mắt Empty7/1/2010, 11:35

Hic... cái thằng Lăm tặc kia phá hoài hà ! rảnh wa ha !!!!!!!!!! thứ gì ... súc vật biển .....
shin
Level: Cáo Già
Level: Cáo Già
shin

Bài viết Bài viết : 385
Tiền Zr Tiền Zr : 16167

Truyện ngắn : Ánh Mắt Empty
Truyện ngắn : Ánh Mắt Empty7/1/2010, 17:56

kaka...Lâm tặc mà lị...ở đâu có phá hoại ở đó có....tặc này haha
Sponsored content




Truyện ngắn : Ánh Mắt Empty
Truyện ngắn : Ánh Mắt Empty

Truyện ngắn : Ánh Mắt

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Bài viết liên kết

-
Truyện Ngắn : SAO EM KHÔNG LÀ CON GÁI ?
Truyện ngắn : 7 NGÀY
Truyện ngắn : Vì Nó Xấu Xí
Truyện ngắn : Nếu
Truyện ngắn : Vấp ngã

Bạn không có quyền trả lời bài viết
VBOY WORLD  :: TRUYỆN GAY