Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 cuộc đời của một call boy (chapter 1)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
nhokmon
[Mod] Nương Nương
[Mod] Nương Nương
nhokmon

Bài viết Bài viết : 388
Tiền Zr Tiền Zr : 14499

cuộc đời của một call boy (chapter 1) Empty
cuộc đời của một call boy (chapter 1) Empty14/5/2011, 13:43

Chương 1: Tuổi Thơ
Tôi sinh ra ở một làng quê nghèo của vùng duyên hải miền trung, tuổi thơ chỉ gói gọn trong hai chữ : "Nghèo" và "Khổ". Nơi đó, tôi đã lớn lên cùng với gió cát, những cơn bảo và cái nóng hỗn hào của quê hương.
Gia đình tôi làm nghề chài lưới, bữa no bữa đói, cuộc sống cũng bấp bên lắm.. Nghèo là thế, nhưng chúng tôi được giáo dục rất nghiêm khắc, người dạy chúng tôi rằng : "Nghèo cho sạch, rách cho thơm.", và đó cũng là cái quy tắc mà bấy lâu nay nhà tôi gìn giữ.
Tôi có ba anh em, 1 người anh lớn hơn tôi 4 tuổi, đã nghỉ học để phụ giúp cha tôi, tôi thì đang học lớp 9, hai đứa em nhỏ hơn, đứa học lớp 6, đứa mới 6 tuổi. Mẹ tôi là một người phụ nữ rất mực yêu thương chồng con và người luôn cảm thấy buồn vì sức khoẻ wá yếu, không thể phụ cha tôi gánh vác gia đình... Tôi có thể khẳng định rằng, tuy nghèo, nhưng gia đìng tôi sống rất hạnh phúc bên nhau.
Những tưởng cuộc đời cứ thế sẽ trôi đi mãi, nhưng một biến cố bất ngờ ập tới làm thay đổi toàn bộ cuộc sống của chúng tôi.
Tôi còn nhớ , năm ấy là một năm đầy giông bão...gió giật từng cơn nặng nề như muốn xé tan căn nhà tranh siêu vẹo của chúng tôi. Mưa to, gió lớn, cha không đi biển được, chúng tôi đói đã ba hôm nay, chỉ có toàn cháo và nước để cầm chừng. Người lớn như chúng tôi thì còn chịu được, chứ mấy đứa em nhỏ thì làm sao chứ....
Đói quá thì đầu gối cũng phải bò, một lìêu, ba bảy cũnh liều, cha và anh hai quyết định ra biển cùng vài người trong làng chài để kiếm cái ăn. Hôm ấy trời vẫn mưa rất to, tôi, má và hai em ngồi trong căn nhà lá, vừa lo sợ... vừa hi vọng. Có tiếng bước chân, rồi cửa nhà tôi mở tung, anh hai đứng đấy, mình mẩy đầy vết thương. Tôi không nhớ mình đã nghe những gì từ anh, trong đầu tôi chỉ là những chử rời rạc... "Gió lớn, thuyền lật, không kiếm được cha...", và hình ảnh cuối cùng tôi còn nhớ là mẹ tôi gục xuống trong vòng tay tôi.
Cha mất, gia đìng tôi càng chịu thêm sự đe dọa của cái đói. Mọi gánh nặng gia đình đều dồn lên vai anh hai, mặc dù chỉ hơn tôi vài tuổi, nhưng anh hai nhìn già dặn và chững chạc hơn tôi rất nhiều. Mặt anh cũng đã hằn lên sự khắc khổ của người làm chủ gia đình... như cha ngày trước.
Hết năm lớp 9, tôi quyết định nghỉ học để đi phụ giúp anh hai, vả lại, nhà cũng không đủ tiền để cho cả 3 anh em cùng đi học ( năm đó em út tôi vào lớp 1). Thế là tôi bắt đầu ra biển cùng anh hai. Đôi khi, đứng trứơc biển, lòng tôi lại dâng lên một cảm giác sợ hãi mơ hồ, vì biển đã cướp đi người cha mà tôi hằng yêu kính.
Thời gian lại cứ thế mà chầm chậm trôi đi, mới đó mà tôi đã đi phụ anh hai được 3 năm, công việc nặng nhọc giúp tôi có được một thân hình khá nở nang, còn khuôn mặt tôi thì... theo nhiều người nhận xét là khá đẹp trai. Tuổi trẻ là tuổi của sự bùng nổ và trong tôi, cũng ấp ủ một khát vọng mãnh liệt để đổi đời, giàu có hơn để có thể mang tới cho gia đình mình một cuộc sống khác. Nhiều đêm lênh đênh trên biển cùng anh hai, ngứơc nhìn lên bầu trời, tôi chợt nhớ lời cha từng nói : "Mỗi ngôi sao tượng trưng cho một đời người, khi người ta mất đi, thì ngôi sao cũng biến mất.". Ngôi sao của cha đã tắt, ngôi sao của tôi thì vẫn đang sáng... nhưng tôi không muốn nó sáng một cách lưu mờ, lập loè như thế kia, tôi muốn nó phải tỏa sáng lên kìa. Gia đìng tôi bây giờ chưa thể gọi là giàu, nhưng cũng không có cảnh bị cái đói đe dọa như trước kia, công việc của anh hai cũng khá ổ định... thế là tôi quyết định ra đi.... nhưng đi đâu, thì wả thật tôi cũng không biết..
Nhiều lần lên chhợ, tôi nghe ngừơi ta nói với nhau rằng : Sài Gòn là miền đất hứa... có ngừơi lên SG làm chưa đầy 2 năm mà về quê xây nhà cho gia đình ở... Nghe hấp dẫn quá... thế là tôi quyết định kì này sẽ vào Sài Gòn lập nghiệp.
Hôm nay là ngày sinh nhật của tôi,lần thứ 18, cuộc sống bận rộn wá nên hầu như không ai nhớ điều đó...nhưng dù sao thì tôi cũng nhớ vì đó là ngày của riêng tôi mà. Buổi cơm chiều, tôi thưa với má chuyện mình sẽ đi, má rất ngạc nhiên, tôi thấy trong mắt má có một chút gì đó do dự, muốn ngăn cản. Nhưng cuối cùng thì người cũng đồng ý
- Thì con cũng lớn rồi, đi đây đi đó để học cái khôn cũng nên. Nhưng đi đâu thì đi, làm gì cũng được, nhớ cẩn thận, giữ thân... với lại nhớ lời cha dạy "Nghèo cho sạch, rách cho thơm".
Khác với má, hai đứa em tôi thì la toáng lên, năn nỉ tôi ở lại... tôi phải dùng hết lời để dỗ chúng mới thôi sụt sịt để đi ngủ... và trong bủôi cơm đó, có duy nhất một người không lên tiếng... đó là anh hai.
Đêm khuya, má và hai đứa em đã ngủ. Tôi nằm cạnh anh hai, còn thao thức, và hồi hộp về những chuyện đang đợi mình phía trước. Tôi nghe giọng anh hai...
- Còn thức không ?
- Dạ còn
- Thế, mày đi thật àh
- Dạ, đi kiếm cái gì để làm, để giúp nhà...
- Sao phải đi, nhà mình cũng đâu còn khó khăn như trứơc.
- Dạ....
- Ừ, mà thôi, mày cũng 18 tuổi rồi, cũng nên đi đây đi đó... Thôi, ngủ đi, à, quên nữa...Chúc mừng sinh nhật nha em trai...
Bất chợt anh hai hôn nhẹ lên trán tôi rồi vòng tay ôm ngang bụng tôi...Đêm đó, tôi mơ một giấc mơ thật đẹp.
Hôm sau, tôi quyết định sẽ đi ngay vì tôi sợ nếu như để thêm vài ngày nữa, thì tình cảm quyến luyến với gia đình sẽ làm chùn bước tôi. Gói ghém được hơn 1 triệu đồng trong người. Tôi lên đừơng, đón xe vào Sài Gòn, mở ra một bước ngoặt mới trong đời mình. Hôm ấy, tôi 18 tuổi 1 ngày....
(to be continued...)
Đời Callboy... Chương 2.
Tôi đã mất hơn 3 năm để hoàn thành nội dung của cuốn hồi kí này và giới thiệu với mọi người, đảm bảo trong đây không có bất kì cảnh xxx nào, nếu ai mong chờ những cảnh đó thì đừng nên đọc... vì sẽ thất vọng...
Chương 2 : Cạm Bẫy
Xe vừa cập bến, tôi đã thấy một không khí nhộn nhịp, khác hẳn wê tôi... người đâu mà đông wá, họ chen chúc nhau trên đường, lăn lộn trong dòng mưu sinh, và... chẳng lâu nữa, có lẽ tôi cũng như họ thôi, cũng sẽ hoà vào cái dòng người đó. Nghĩ tới đây, tôi vừa cảm thấy hồi hộp, vừa cảm thấy hơi sợ hãi.
Bước xuống xe, đang còn lóng ngóng không biết phải sống ở đâu thì tôi nghe giọng của một thanh niên
- Sao vậy em trai? Mới ở quê lên không có chổ ở hả?
- Dạ sao anh biết hay vậy?
- Nhìn mặt là biết, kiểu như chú mày, anh gặp hàng ngày. Để anh mày giới thiệu cho một chổ ở, giá bình dân mà cũng tiện nghi lắm.
- Tôi nghe mà mừng thầm trong bụng, bấy lâu này cứ nghe người ta nói người Sài Gòn sống rất vụ lợi, lợi dụng nhau để sống, nhưng mà thực tế lại khác hẳn, cũng có nhiều người tốt như anh xe ôm này...
- Dạ, cảm ơn anh, nhưng hổng lẽ anh giúp em không công như vậy ?
- Công cán mẹ gì. Chỉ cần mày trả cho anh mấy chục xe ôm là được rồi...
Thế là anh ta lấy xe chở tôi đi, đường Sài Gòn quả thật quanh co, ngoằn nghòe, nhiều hẻm hóc. Đi được 1 lúc thì trời cũng gần tối, tôi cũng có phần hơi sốt ruột.
- Gần tới chưa anh ?
- Hết con đường này là tới rồi.
Nói rồi anh ta rẽ vào một con đường rất vắng vẻ và tối. Đi được khoảng nửa đừơng thì anh dừng lại, tôi lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì vậy anh ?
- Àh, anh tấp vào giải quyết rồi đi tiếp.
Thế là tôi đứng ngoài xe, ôm cái giỏ xách của mình và chờ đợi...Rồi anh ta đi ngược ra, tới gần chỗ tôi, bất ngờ đạp cho tôi một cái ngay bụng rồi giựt giỏ của tôi. Tôi khuỵu người xuống, nhưng vẫn không buông giỏ xách của mình ra. Bất ngờ vì bị tôi giật lại chiếc giỏ, tên xe ôm tống cho tôi thêm vài đạp nữa, lúc này thì tôi đã đành phải bỏ tay ra, để hắn leo lên xe và đi mất....
Tôi nằm lại trên đường, bàng hoàng vì những gì vừa xảy ra... chỉ vì một phút tin người mà ... cái giá phải trả thật wá đắt.
Tôi lang thang trên đường, không biết tôi đã đi đâu và đi trong bao lâu, cứ để mặc cho đôi chân mình dìu cơ thể tới đâu thì tới. Tôi đi wa nhiều con đường thành phố, đèn vàng sáng đến loá cả mắt, ngừơi nhiều tới mức nhức cả đầu. Tôi lục lại trong túi mình, còn được 2000 đồng. Tôi mua một ổ bánh mì không hết 1000, còn lại 1000 (tờ bạc 1000 này tới nhiều năm về sau tôi vẫn còn giữ, coi như là kỉ niệm về ngày đầu tiên ở Sài Gòn), nhưng đó là chuyện của nhiều năm về sau, còn hiện tại là tôi đang ngồi gặm bánh mì ở một hồ nứơc lớn tại thành phố (mà về sau tôi biết là Hồ Con Rùa)
Vừa ăn xong, đang lo lắng về chỗ ngủ đêm nay, và nhữg ngày sau sẽ sống bằng gì thì một người đàn ông tiến tới và nói chuyện với tôi.
- Sao giờ này mà em còn ngồi đây? ( Lúc đó tôi mới nhận ra là đã hơn 1h sáng)
Tôi nhìn ngừơi đàn ông với con mắt nghi ngờ, gặp ma rồi, ai lại chẳng sợ đi đêm. Đó là một người trung niên, cỡ ngoài 40, thân hình khá lực lưỡng, ăn mặc sang trọng và mùi nứơc hao bốc ra sực nức làm tôi hơi... chóang váng. Nhưng nghĩ kĩ lại thì, tôi còn cái gì để mà mất chứ... thế là tôi kể lại mọi chuyện cho người đàn ông đó nghe
- Chà, tội em ghê, hay là về nhà chú ngủ đỡ một đêm, mai rồi tính tiếp, àh, gọi chú là chú Tư được rồi...
Lúc ấy, tôi cũng liều mạng mà gật đầu rồi leo lên xe cùngc hú Tư, vì tôi đã wá mệt mỏi với một ngày đầy biến cố như vầy rồi. Chiếc Taxi vòng wa nhiều con đường thành phố sáng đèn... mặc dù lúc đó đã là 2h sáng, đúng là Sài Gòn sống về đêm. Tôi dừng lại trươc một căn nhà 3 tầng khá khang trang. Mở cửa cho chúng tôi là một thanh niên khoảng 30 tuổi, tướng tá bự con và nhìn khá giang hồ. Chú Tư giới thiệu :
- Đây là Quân, mới ở dưới quê lên, bị người ta gạt hết tiền, đêm nay ngủ nhờ ở đây. Còn đây là Sơn, giúp việc cho chú.
Tôi theo chú Tư vào nhà, qua hai tầng lầu ở dưới tôi thấy có mấy căn phòng được ngăn nhỏ ra như phòng trọ, trong đó cũng có vài thanh niên trẻ như tôi, họ nhìn tôi, mắt như muốn nói cái gì đó mà tôi không rõ.. Lên lầu 3 tới căn phòng cuối cùng thì chú Tư nói là tối nay tôi ngủ ở đây đi. Căn phòng này có vẻ lớn và sang trọng hơn các phòng kia rất nhiều, giữa phòng là một chiếc giường nệm lớn, chính bản thân tôi cũng hơi thắc mắc về sự đối xử này. Chú Tư bảo tôi đi tấm đi, rồi ra ngoài lấy wần áo cho tôi. Lúc tôi tắm xong thì chú Tư vào, đưa tôi bộ đồ, cùng với ly sữa, bảo uống đi rồi ngủ cho ngon giấc. Vừa uống nuớc, tôi vừa nghe chú Tư kể chuyện :
- Mấy đứa nó cũng như con, từ quê lên ,có đứa cũng bị gạt như con. Chú thấy tội, nên kêu về đây ở, giới thiệu việc làm, tới tháng trả chú chừng mấy trăm tiền nhà là được rồi.
Trong lòng tôi lúc đó tràn đầy sự ngưỡng mộ với người đàn ông này. Uống xong ly nuớc, tôi chuẩn bị đi ngủ thì thấy sao đầu óc mình như quay cuồng, choáng váng, người tôi cảm thấy nóng bức và lâng lâng một cảm giác khó tả... Đó là những đòi hỏi, khao khát mà chưa lần nào trong đời tôi gặp phải... Rồi tôi lờ mờ nhận thấy chú Tư dìu tôi lên giường, cởi bộ đồ mà tôi chưa mặc bao lâu...
Sáng hôm sau thức dậy, đầu tôi nhức như búa bổ, những những hình ảnh vụn vặt đêm wa đủ để tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra...Thoát khỏi tay bọn giựt dọc, tôi lại rơi vào tay bọn wỷ râu xanh bệnh hoạn. Cả đời tôi, tôi chưa bao giờ rằng có ngày mình lại bị cưỡng hiếp... như một đứa con gái thế kia... nhục nhã thật...
Lúc đó, cánh cửa phòng mở ra, hai con thú kia xúât hiện...
- Dậy rồi hả? Đêm qua cưng giỏi lắm...
- Thằng khốn nạn... Tao giết mày.
Tôi vùng dậy, định bóp cổ lão Tư, nhưng tên Sơn nhanh hơn tôi, hắn chụp tay tôi, váng cho một cái tát nảy lửa rồi đẩy tôi về giường. Quản thật thì tôi cũng không nhỏ con gì, nhưng so với tướng tá hộ pháp như lão Tư và tên Sơn thì tôi chả là cái gì cả....
- Nè, anh nói cho cưng nghe, khôn hồn thì ở đây đi, đi làm cho anh, vừa sung sứơng, vừa có tiền. Chứ cái thứ nhà quê như em, làm cái gì mà ăn.
- Đồ chó đẻ.
- Đ.M, mày nói cái gì....
Tên Sơn nhào tới đè tôi ra, và một lần nữa, thân xác tôi bị hai tên bệnh hoạn đó dày vò. Chiều hôm đó, tôi tỉnh dậy với cả thân xác rã rời, mệt mỏi và kinh tởm bởi những điều vừa xảy ra với mình. Một tuần lễ sau đó, tôi bị giam lõng trong căn phòng đó, thân thể vẫn bị hai con thú kia hành hạ thường xuyên. Đôi lần tôi đã tìm cách bỏ trốn, nhưng khi bị bắt lại thì bị đánh đập dã man hơn...
Tôi đã suy nghĩ , suy nghĩ rất nhiều. Quả thật với trình độ chưa hết lớp 10 như tôi, bây giờ ra đường đi làm thì làm được gì cơ chứ, chưa kể là có ra được không nữa... Thôi thì.... Thế là tôi để cuộc đời mình rẽ sang một hướng đi tăm tối nhất...
(to be continued)
Đời Callboy ... Chương 3.
Nhiều người đã hỏi về nguồn gốc của truyện này, đây là câu chuyện tôi viết lại dựa trên hồi kí của một người bạn cũ, không bịa đặt, cũng không lấy từ trang web nào khác. Nếu có gì không hay, cũng như không đúng với sự thật,, mong các bạn bỏ wa cho, tôi muốn gởi tới các bạn truyện ngắn này, hi vọng các bạn hiểu hơn về những người ĐT và cuộc sống của họ thôi.... cảm ơn.
Chương 3 : Khuyên Phải
Sau khi tôi chịu đồng ý là cho lão Tư, tôi được dọn tới một căn phòng khác để ở. Sống chung với tôi là một thanh niên tên Huân... Đêm đêm, hai đứa nằm trò chuyện và nhờ thế, tôi hiểu rõ hơn về hoàn cảnh mà mình đang đối mặt. Cũng như tôi, Huân cũng từ 1 tỉnh miền Tây lên Tp kiếm cơ hội để đổi đời, gặp lão Tư ở ngay bến xe. Nghe theo lời hứa kiếm việc làm, chỗ ở, Huân sa vào động wỷ này, lúc đầu cũng chống cự, sau 2 tuần thì bắt đầu đi làm, vậy là Huân chấp nhận lâu hơn tôi. Những đứa như chúng tôi, người ta gọi là... Ờ, nếu mà sang trọng thì kêu là Callboy, Trai Gọi, nếu bình dân, thì cứ gọi là Đĩ Đực, đều là nó cả thôi. Nói tới đây, Huân bật cười, nhưng tôi chắc cắhn rằng tôi thấy cái gì đó ướt ướt trong mắt Huân. Ở đây, đa số mọi ngừơi đều có hoàn cảnh như hai đứa tôi, ngoài một số người khác là tự nguyện làm việc cho lão Tư. Cũng có vài người nhất quyết không làm chuyện đồi bại này, thì lão Tư nhốt chừng 1 tháng, rồi đánh cho một trận thừa chết thiếu chết rồi lột hết quần áo, vứt ra ngoài đường như một món hàng phế phẩm...số còn lại bị đánh đập, hăm dọa, dụ dỗ một thời gian thì cũng bắt đầu đi làm cho lão tư thôi. Làm ở đây cũng khá lắm, nếu mà ngày nào cũng có khách, tới tháng kiếm được chừng gần 3 triệu, ăn uống và tiền nhà thì đã có lão Tư lo tất cả rồi, chắc chắn sẽ có tiền dư gởi về gia đình. Cái căn phòng mà hôm đó tôi ở là phòng dành cho người mới, ai mới tới cũng "được" vào đó ở hết, đến khi nào nghe lời thì ra ở chung với người khác... Các câu chuyện cứ thế miên mang, trôi về vô tận như cuộc đời chúng tôi vậy.
Hai ngày sau tôi bắt đầu làm việc, nói là làm việc cho sang, chứ thật ra công việc chúng của chúng tôi là mặc duy nhất một cái quần lót, hay ai còn ngại (như tôi) thì mặc một cái quần jean ngắn, rồi ngồi coi TV ở phòng khách... Lâu lâu, tên Sơn lại dắt vào nhà một người khách, có khi là một thanh niên, có khi là 1 tên trung niên cỡ lão Tư, cũng có khi là một lão già ngoài 50, da nhăn nheo, kinh tởm. Có lẽ tôi là người mới, lại khá điển trai, nên rất nhiều người khách vào và chọn tôi, họ chỉ vào tôi như một món hàng, rồi lão tư gật đầu ra hiệuc ho tôi lên lầu cùng tên bệnh hoạn kia, vào một căn phòng được chuẩn bị trước. Thời gian đầu tiên, khi chưa quen với công việc kinh tởm đó, có nhiều lần làm khách không hài lòng, chưa gì thì đã ra về, tôi bị lão Tư tát cho một cái nảy lửa, rồi lôi tôi lên giường, "dạy" tôi cách làm hài lòng khách...Vài ba lần rồi tôi cũng quen dần cái cảm giác đó.
Làm cái nghề này, lão Tư dạy tôi "2 không và 1 phải". 2 không là "Không hỏi, không kể", không được hỏi về thân thế của khách, không được kể về bản thân. 1 phải là Làm khách hài lòng. Làm cái nghề này cũng là, cũng là hai người con trai, nhưng lúc thì tôi được yêu cầu nằm trên, lúc thì được bảo nằm dưới, có khi gặp khách, họ còn kêu tôi vào cả hai vị trí ấy, khó mà hiểu được. Mỗi lần đi khách như vậy, lão Tư đưa tôi 50 ngàn, tôi không biết chính xác là khách phải trả bao nhiêu tiền, vì cũng không có gan để hỏi. Với tôi lúc đó, 50 là rất lớn, có thể cho gia đình tôi đi chợ gần cả tuần lễ. Tôi làm, và bắt đầu quen với công việc này, tôi đã biết cách cười thật tươi khi khách đến chọn lựa, biết cách chèo kéo khách, có lẽ vì vậy mà có hôm tôi tiếp tới 4,5 người khách. Có hôm đang ngủ, tên Sơn đánh thức tôi dậy vì có khách chỉ đích danh tôi... Co lẽ tôi đã yêu thích cái công việc nàu rồi, và cam tâm với những gì rôi đang có rồi... nhưng mỗi lần đi tắm, tôi vẫn hay ngồi dưới vòi nước thật lâu, để nứơc xả lên người, những lúc như thế tôi cứ hi vọng nứơc sẽ cuốn đi những dơ bẩn trên người tôi, và cả nước mắt... Cái lý do duy nhất để tôi tiếp tục công việc này là mãnh lực của đồng tiền... lúc này tôi kiếm tiền wá dễ, dễ tới mức không ngờ được và bản thân của tôi cũng bị sự dễ dàng đó khuất phục. Đôi khi tôi đã nghĩ, với một đứa dưới quê lên, học hành chả tới đâu, làm cái nghề gì mà một tháng kiếm hơn 2 triệu đồng, một con số không tưởng. Chính cái ý nghĩ đó càng ngày càng đẩy tôi vào vũng bùn nhơ nhớp của cuộc đời. Tôi không chối cãi hay bào chữa khi mọi người cho rằng tôi là một thằng lười lao động, lệ thuộc vào đồng tiền bẩn thiểu. Nhưng đang kiếm tiền một cách dễ dàng như vậy, liệu là bạn, bạn có muốn bỏ để đi làm khuân vác, phụ hồ để kiếm một ngày 20 ngàn hay không? Là người, ai lại không có tính lánh nặng tìm nhẹ cho bản thân mình chứ?
Tôi làm được vài tháng thì bắt gặp lại 1 hình ảnh quen thuộc. 11h đêm, lão Tư dắt về nhà thêm 1 thanh niên, giới thiệu tên Hải, 1 đứa ở miền Tây mới lên, ở đây để tìm việc làm. Rồi lão dắt "người mới" về căn phòng mà mấy tháng trứơc tôi đã từng ở đó. Tôi cười khảy trong đầu, lại thêm một con nhạn la đà. Và tự dưng tôi giật mình khi nghĩ tới đây... vì ngày trứơc khi tôi mới tới đây, tôi cũng đã óan hận những người khác vì không ai báo cho tôi biết đây là một cái động wỷ để tôi có thể chạy đi mất. Nhưng bây giờ thì tôi đã hiểu, đó là con quỷ trong lòng mỗi con người, khi ta đã bị đẩy vô con đường của tội lỗi, thì cũng muốn co thêm người khác giống như mình, để bớt cái cảm giác cô đơn chăng, hay là để tự an ủi rằng không chỉ có mình là ngu... thật kinh tởm. Đêm hôm ấy, tôi lại nghe những tiếng gào thét, như tôi đã gào thét cách đây vài tháng.
Người mới vẫn bị nhốt trong phòng, có lẽ tôi cũng không wan tâm lắm làm gì, nếu như mộ đêm nọ, tôi không giật mình vì những tiếng la hét.
- Thằng chó Hải nó bỏ trốn kìa
- Đ.M, bắt nó về đáng chết mẹ nó cho tao.
Tên Sơn lao ra đường... 15" sau nắm đầu Hải Lôi vào nhà. Tôi nhìn mặt Hải và giật mình, xuýt chút nữa tôi đã lao tới và kêu "Phong" nếu như không kịp nhìn kĩ lại, cũng cái khuôn mặt đó, nhưng già dặn hơn, trãi wa sương gió nhiều hơn, hải y chang như Phong, đứa em của tôi. Tên Sơn bắt đầu lao vào đánh Hải như một con chó điên... Lúc ấy, tôi bỗng làm một chuyện mà cả tôi cũng không ngờ tới... tôi lao vào đẩ tên Sơn ra, đở đòn dùm Hải.
- Đ.M mày làm cái giống gì vậy hả? - Tên Sơn chửi tôi.
- Tại tao cũng từng bị như nó, để tao khuyên nó cho.
Tên Sơn quay qua lão Tư hội ý. Thấy lão Tư gật đầu, hắn lầm lừ bỏ wa, không quên chửi thêm vài câu. Tôi đỡ Hải vào phòng, để nó ngồi trên giường rồi lấy khăn cho nó lau mặt. Hải giật cái khăn, nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, căm hận
- Mày đừng có mơ tao sẽ mang ơn mày. Mày cũng là một thằng bệnh hoạn, chó đẻ thôi.
- Tao không cần mày mang ơn, tao đỡ dùm mày vì tao thấy mày cũng như tao ngày trứơc.
- Tao không giống cái thứ bệnh hoạn...
- Lúc tao mới bị bắt về đây, tao cũng đã như mày bây giờ. Nên tao nghĩ một thời gian nữa, mày cũng như tao bây giờ thôi. ]
2 tuần hơn sau đó, Hải bắt đầu đi làm.... Tôi có để ý mấy người khách tới đây, mấy người cùng làm, cả Huân, lão Tư và tên Sơn, và thấy là ai ai ãung đeo một chiếc khuyên tai bên tai phải. Tôi cũng hơi thắc mắc về điều đó. Tại sao không phải là bên trái, tại sao không phải là cả hai bên tai, tại sao không phải là một cái hoa tai dạng khác... Mà nhất định phải là một cái khuyên bên tai phải. Tôi đem thắc mắc đó hỏi Huân, Huân ngạc nhiên hỏi lại tôi :
- Ủa chứ Quân chưa đeo khuyên àh?
Rồi Huân giải thích cho tôi hiểu. Nếu bạn là một thằng con trai, bạn có quyền có thể đeo khuyên tai hay hoa tai dạng nào cũng được, bên tai trái hay cả hai bên đều được, nhưng nếu bạn chỉ đeo 1 cái khuyên bên tai phải thì bạn đang nói với mọi người rằng : Tôi là một thằng Đồng Tính. Ngày hôm sau, tôi đi bấm lỗ tai và chọn cho mình một cái khuyên để đeo, thế là chính thức buớc vào thế giới của những người đeo khuyên phải...
(to be continued)
Đời Callboy ... Chương 4.
Nhiều người nói chuyện buồn, ừ, buồn thiệt, chuyện về số phận một người không may thì làm sao vui được...
Chương 4 : Tự Do
Một năm đã wa, 365 ngày đã trải wa từ ngày tôi bước chân vào Sài Gòn lập nghiệp. Và cũng "đi làm" được 1 năm nay. Thời gian thường trôi wa nhanh hơn khi chúng ta không để ý tới nó. Tôi đã 19 tuồi, sao mà khác xa wá so với năm 18 tuổi của tôi quá, già dặn, thận trọng và... dơ bẩn hơn nhìêu.
Một năm wa với sự nhanh nhạy cùng ngoại hình của mình, tôi dễ dàng và nhanh chóng trở thành cây đinh của động wỷ của lão Tư. Rất nhiều người thích tôi, trở thành khách wen thuộc của tôi, nhiều ngừơi cho tôi thêm tiền ngoài món tiền phải trả cho lão Tư ra, vài người ngõ lờikêu tôi về sống chung với họ... Cuộc sống của tôi lúc này không có gì đẩ buồn phiền. Tiền bạc dư dã, tôi mua một chiếc DTDD vào loại mắc nhấtlúc bấy giờ để xài. Hằng tháng, tôi gởi về cho mẹ 1 triệu để giúp đỡ nhà, tôi cũng báo cho mẹ biết là mình đã có việc làm ổn định, bảo mẹ và anh hai cứ yên tâm. Lão Tư bây giờ rất tin tưởng tôi, còn giao cả xe để tôi đi học Anh Văn, àh, đúng là tôi đang đi học thêm Anh Văn được gần nữa năm, bây giờ tôi nói tiếng Anh cũng khá lắm, nên các mối khách nước ngoài đều đa phần do tôi tíêp.
Có lẽ mọi chuyện sẽ chả có gì để nói và cuộc đời tôi sẽ gói gọn trong cái động wỷ đó, nếu như trong lòng tôi không có sự bùng nổ và muốn được tự do. Tại sao phải tiếp khách như điên dại, lấy thân thể mình ra làm công cụ để kiếm tiền nhiều như một cái máy, để rồi chỉ nhận được 1/4 những gì mình đáng được nhận ( tôi có hỏi nhiều người khách wen và được bíêt là mỗi lần đi khách, lão Tư được nhận 200 ngàn, chia cho chúng tôi 50 ngàn, phần còn lại lão giữ), tôi phải có được đầy đủ những gì tôi đáng có, những gì tôi đã bỏ ra để đổi lấy... và tôi cũng không cam chịu khi cuộc sống mình cứ bị người khác khống chế như vậy hoài... không thể được. Trong đầu tôi đã hiện lên một kế họach để tự giải thoát cho mình... Và ngày mà kế hoạch đó được thực hiện cũng đến với tôi.
Chiều hôm đó, tên Sơn lên phòng tôi dặn :
- Tối nay không tiếp khách nha, lên phòng anh Tư.
Vậy là tối nay lão tư muốn tôi phục vụ lão. một cơ hội wá tốt để tôi thực hiện kế háh của mình. Tôi lấy xe, đi mua mấy viên thúôc ngủ, về tán nhuyễn những viên thuốc đó ra rồi bỏ vào chia rượu tây. Xong, tôi gom toàn bộ wần áo và số tiền một năm wa dành dụm được bỏ vào ba-lô, nhét vào tủ riêng của mình. Chiều tối, trứơc khi lên với lão Tư, tôi ghé phòng tên Sơn, rủ hắn uống rượu cùng tôi, con heo mập đó uống ngay mà không mảy may nghi ngờ. Tôi cố ý chỉ nhấp môi ngậm rượu rồi nhả ra chỗ khác khi nó không để ý, được vài ba ly, thì hắn ăn đùng ra ngủ, ông bà ta nói "Đầu óc ngu si nên tứ chi phát triển" wả không sai... Tôi lục trong phòng tên Sơn lấy thêm 1 mớ tiền, chìa khóa 1 chiếc xe và chìa khoá nhà (tên Sơn luôn giữ những thứ này với vai trò là quản gia).
Xong xuôi, tôi tiếp tục buớc thứ hai của kế hoạch, tôi xách chia rượu lên phòng lão Tư. 11h hơn lão Tư lên phòng, nhìn tôi ngồi khoả thân trên giường và cười thật dâm đãng, tôi cũng cố nặn ra một nụ cười với lão (trong khi lúc đó tôi chỉ muốn giết chết con thú đội lốt người kia), lão cởi hết đồ ra rồi cuối xuống hôn tôi, tôi nhanh tay đẩy lão ra...
- Để em mời anh ly rượu.
Tôi cầm chai rượu uống một ngụm rồi cuối xuống, kề môi lão, đẩy rượu wa miệng lão. Có lẻ lão hơi bất ngờ với cách uống rượu này ... nên đòi uuống tiếp. Tốt, mọi chuyện wả như tôi dự đoán. Bỗng lão Tư hỏi tôi:
- Sao hồi nãy anh ghé phòng thấy thằng Sơn nằm ngủ ngon lành vậy em ?
- Dạ, hồi chiều anh Sơn cũng uống rượu với em, rồi anh Sơn muốn em ... phục vụ ảnh, nên chắc ảnh mệt và ngủ trứơc thôi.
- Thằng chó đó, suốt ngày "..." rồi ngủ, đách biết coi nhà coi cửa gì cả...
Lão Tư cằn nhằn thêm vài câu rồi lại bắt tôi cho uống rượu. Thật sự mà nói, trong một năm wa, tôi đã trở thành người được lão tư tin tưởng nhất trong số những người đang làm cho lão (lúc này có khoảng 10 người đang làm tại đây, có cả Hải, bây giờ cũng đã vui vẻ và chấp nhận cuộc sống, đôi khi cũng có kiếm tôi nói chuyện, và đôi khi ghen tị khi thấy tôi có nhiều khách hơn...). Lão tin tưởng giao xe cho tôi đi học Anh Văn, đóng tiền học cho tôi, và thường xuyên bắt tôi phục vụ lão, đó là cái lợi thế mà tôi đã cố gắng tạo ra trong vòng một năm nay để có được cơ hội ngày hôm nay... Thêm vài lần rượu, lão Tư cũng lăn ra ngủ như tên Sơn vì thấm thuốc, tôi lấy dây trói tay chân lão lại. Lúc đó, tôi chỉ muốn giết cết luôn nó, để nó không thể làm hại bất cứ ai nữa, nhưng tôi không đủ can đảm làm vậy, tôi không muốn kết thúc đời mình trong tù vì tội danh giết người. Thôi thì cứ lấy lại những gì thuộc về mình đã. Tôi lấy chìa khóa tủ trong túi wần của Lão rồi mở tủ, lấy hết tiền có trong đó, thêm một số dây chuyền vàng và nhẫn vàng rồi xuống phòng mình. Huân đang ngủ, tôi thay bộ quần áo đã chuẩn bị trứơc, lấy mộ số tiền kha khá bỏ vào giỏ của Huân, coi như là món wà tôi gởi lại cho Huân... Bổng tôi giật mình vì có tiếng hỏi sau lưng :
- Quân đi đâu vậy ? - Huân chợt tỉnh và hỏi tôi.
- Ơ... không, Quân chỉ đi mua đồ ăn khuya thôi, đói bụng wá, Huân ăn gì không ?
- Thôi, Huân không ăn đâu, đi ngủ đây.
Tôi nhìn Huân lăn ra ngủ tiếp, hi vọng có ngày Huân cũng biết cách từ bỏ cái động quỷ này như tôi... nhưng mà, dễ gì sau chuyện này lão Tư còn tin tưởng bất cứ ai đang làm chho lão.
Tôi gom tất cả mọi thứ, dắt xe và ra khỏi cổng... Tôi quay đầu nhìn lại căn nhà - cái động quỷ - mà tôi đã sống hơn một năm nay... Tạm... àh không, Vĩnh biệt và chào đón cuộc sống mới. Cuộc sống tự do của một thằng phản bội....
The author of this message was banned from the forum - See the message
The author of this message was banned from the forum - See the message
nhokmon
[Mod] Nương Nương
[Mod] Nương Nương
nhokmon

Bài viết Bài viết : 388
Tiền Zr Tiền Zr : 14499

cuộc đời của một call boy (chapter 1) Empty
cuộc đời của một call boy (chapter 1) Empty14/5/2011, 13:50

ok nè na, na cứ thưởng thức ih, mon đọc mà mon khóc luôn đó
nhokmon
[Mod] Nương Nương
[Mod] Nương Nương
nhokmon

Bài viết Bài viết : 388
Tiền Zr Tiền Zr : 14499

cuộc đời của một call boy (chapter 1) Empty
cuộc đời của một call boy (chapter 1) Empty14/5/2011, 13:51

chúc na đọc vui vẻ
The author of this message was banned from the forum - See the message
The author of this message was banned from the forum - See the message
Zoro
Hoàng Đế
Hoàng Đế
Zoro

Bài viết Bài viết : 2687
Tiền Zr Tiền Zr : 21991

cuộc đời của một call boy (chapter 1) Empty
cuộc đời của một call boy (chapter 1) Empty14/5/2011, 22:11

Mod post sai chủ đề rồi, đề nghị di chuyển sang mục "đọc truyện"
nhok_kun
[Mod] Quan Lại
[Mod] Quan Lại
nhok_kun

Bài viết Bài viết : 379
Tiền Zr Tiền Zr : 15289

cuộc đời của một call boy (chapter 1) Empty
cuộc đời của một call boy (chapter 1) Empty15/5/2011, 11:58

dai wa ma oy? doc moi~ con mat .. nhug noi chung la hay cuộc đời của một call boy (chapter 1) 1427920425
Mr.Noo
[Mod] Thử việc
[Mod] Thử việc
Mr.Noo

Bài viết Bài viết : 1045
Tiền Zr Tiền Zr : 16777

cuộc đời của một call boy (chapter 1) Empty
cuộc đời của một call boy (chapter 1) Empty15/5/2011, 16:36

hay qá ne2k : chúc bạn dk;p
culunduongtu
Level: Trai Đẹp
Level: Trai Đẹp
culunduongtu

Bài viết Bài viết : 147
Tiền Zr Tiền Zr : 14547

cuộc đời của một call boy (chapter 1) Empty
cuộc đời của một call boy (chapter 1) Empty15/5/2011, 17:44

Hay thật!Đọc xong mà mình khóc luôn đó! Mọi người đừng thấy dài mà nản! Khi đọc sẽ không muốn ngừng đâu!<img src=(" longdesc="30" /><img src=(" longdesc="30" />
nhokmon
[Mod] Nương Nương
[Mod] Nương Nương
nhokmon

Bài viết Bài viết : 388
Tiền Zr Tiền Zr : 14499

cuộc đời của một call boy (chapter 1) Empty
cuộc đời của một call boy (chapter 1) Empty16/5/2011, 09:20

mon se post tiep chapter 2 o muc Truyen, moi nguoi theo doi nhe!
tks moi ng da ung ho Mon
culunduongtu
Level: Trai Đẹp
Level: Trai Đẹp
culunduongtu

Bài viết Bài viết : 147
Tiền Zr Tiền Zr : 14547

cuộc đời của một call boy (chapter 1) Empty
cuộc đời của một call boy (chapter 1) Empty16/5/2011, 23:19

Cái nì phải thanks Mon mới đúng chứ <img src=" longdesc="19" />
Calvin_KenbOy
Level: Động Đực
Level: Động Đực
avatar

Bài viết Bài viết : 20
Tiền Zr Tiền Zr : 13931

cuộc đời của một call boy (chapter 1) Empty
cuộc đời của một call boy (chapter 1) Empty5/10/2011, 21:32

hay we a mon oi!!!!!!!!!
Calvin_KenbOy
Level: Động Đực
Level: Động Đực
avatar

Bài viết Bài viết : 20
Tiền Zr Tiền Zr : 13931

cuộc đời của một call boy (chapter 1) Empty
cuộc đời của một call boy (chapter 1) Empty5/10/2011, 21:33

tk anh lun ...cuộc đời của một call boy (chapter 1) 973997
Sponsored content




cuộc đời của một call boy (chapter 1) Empty
cuộc đời của một call boy (chapter 1) Empty

cuộc đời của một call boy (chapter 1)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Bài viết liên kết

-
cuộc đời của một callboy (chapter 4)
cuộc đời của một callboy (chapter 5)
cuộc đời của một callboy (chapter 2)
cuộc đời của một callboy (chapter 3)
CALL BOY_ VIP _ TP.CAN THO _ DT: 01265.677.678 _ ( CO HINH ) _ CALL BOY HOT MIEN TAY

Bạn không có quyền trả lời bài viết
VBOY WORLD  :: TRUYỆN GAY