Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 cuộc đời của một callboy (chapter 2)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
nhokmon
[Mod] Nương Nương
[Mod] Nương Nương
nhokmon

Bài viết Bài viết : 388
Tiền Zr Tiền Zr : 14499

cuộc đời của một callboy (chapter 2) Empty
cuộc đời của một callboy (chapter 2) Empty16/5/2011, 09:40

Ngôn ngữ trong chuyện là giọng miền Trung, nhưng vì để dễ cho mọi người theo dõi và có thể hiểu hết nội dung truyện, nên tôi đã chuyển tất cả sang giọng miền Nam...
Chương 5 : Quê Nhà
Việc đầu tiên tôi làm khi thoát khỏi nhà lão Tư là bỏ ngay số ĐT mình đang dùng và cũng không vội thay một số ĐT khác vào, cứ để đấy. Chạy xe thật xa ra khỏi khu vực nhà của lão Tư xong, tôi kiếm một phòng khách sạn rồi ngủ đêm hôm đó. Tôi ngủ rất nhanh, có lẽ vì cũng thấm thuốc ngủ tôi bỏ trong rượu. Khi tôi tỉnh dậy cũng là wá trưa, tôi kêu bưng đồ ăn lên phòng mình xong thì bắt đầu những bứơc tiếp theo của đời mình. Tiền bạc giờ đây tôi đã không thiếu, tôi đã đếm số tiền tối wa lấy được, gần 60 triệu, wá nhiều so với suy nghĩ của tôi, và dư sức để tôi ổn định cuộc sống... tôi còn được một mớ dây chuyền vàng và chiếc xe nữa chứ. À, chiếc xe thì ngày mai tôi sẽ đi bán đổ bán tháo (vì không có giấy tờ), chứ không thể để đi được...
Và tôi cũng còn cần.. sự an toàn cho bản thân tôi nữa, thời gian này mà sống ở thành phố thì thật là ngu, tôi biết lão Tư có quen biết nhiều bọn giang hồ, thế nào lão cũng cho người đi tìm tôi cho bằng được. Phải biến mất khỏi thành phố này một thời gian mới được. Và tôi quyết định sẽ về quê, sẵn thăm mẹ, anh hai và mấy đứa em luôn. Một công đôi ba việc.
Chiều đó, tôi đi bán chiếc xe xong (được thêm gần chục triệu), rồi tôi gom toàn bộ số tiền có được gói lại thật kĩ rồi nhét vào giữa đống quần áo. 1 năm sống tại Sài Gòn, tôi không còn là cái đứa ngu ngốc tới nỗi lại bị giật giỏ xách một lần nữa. Rồi tôi đón chuyến xe chiều về quê, chắc khoảng nửa đêm mới tới nhà. Đúng như tôi nghĩ, tôi tới bến xe cũng hơn 3h sáng. Tôi đi lại trên con đường dẫn về nhà, có 1 cái gì đó wen thuộc, nhưng cũng có một cái gì đó lạ lẫm. Đừơng về nhà bây giờ khác xưa nhìêu quá, mới có một năm mà có thêm không biết bao nhiêu là nhà mọc lên thêm, mà cũng đúng thôi, bản thân tôi từ một con người đã thành 1 con quỷ trong một năm wa, thì huống hồ là 1 con đường, 1 góc phố. Chút nữa thì tôi không còn nhận ra nhà của tôi nữa, không còn là căn nhà tranh thời ba tôi, không còn là căn nhà gỗ khi tôi mới đi mà là mọt căn nhà gạch hẳn hoi. Có lã đây là công sức mà anh hai đã là, lụng trong một năm wa. Má cũng không thể báo tin cho tôi biết, vì thư tôi gởi về cho má 1 năm nay, tôi đều nói chỗ tôi ở khó nhận thư, đừng gởi lại, để tôi báo tin bằng thư là được rồi. Tôi không muốn má và anh hai tìm hiểu hơn về chỗ lão Tư.
Tôi gõ cửa, im lặng, sau lần gõ cửa thứ hai thì tôi nghe giọng quen thuộc của mẹ.
- Ai mà kiếm sớm dữ vậy bây...
Và tôi nhìn thấy mẹ, chỉ một năm wa mà tôi cứ tưởng nhiều năm rồi không gặp mẹ. Tôi ôm chầm lấy mẹ, mừng mừng tủi tủi.
- Trời ơi, thằng ba, sao mày về mà không báo trứơc hả con, mấy đứa... thằng ba về nè.
Vài phút sau, tôi thấy khuôn mặt còn ngái ngủ của anh hai và hai đứa em. Tôi nhìn họ và cảm thấy cuộc sống mới yên bình làm sao.. tôi tạm quên đi mọi chuyện trong một năm qua.
Hôm sau, tôi đi thăm mộ cha, đứng trứơc mộ ngừơi, tôi thấy cơ thể tôi run lên bần bật và dường như là cha đang đứng trứơc mặt tôi.
- Mày còn dám đứng đây để nhìn tao nữa hả? Thằng bệnh hoạn. Uổng công tao dạy dỗ mày bao nhiêu năm nay, uổng công tao cho mày ăn học, vậy mà giờ đây mày đi làm cái nghề dơ bẩn, cặn bả của xã hội đó.
- Nhưng con không có đường nào khác để chọn mà...
- Có hay không thì tự mày hiểu, sao bây giờ mày không dừng cái nghề kinh tởm đó lại?
Phải, tại sao bây giờ tôi không bỏ cái nghề dơ bẩn đó lại? Với số tiền đang có thì tôi có thể mở 1 cửa hàng tại quê nhà, rồi ngồi làm ông chủ ung dung, không lo không nghĩ, nhưng nếu như vậy, thì câu chuyện của tôi đã kết thúc ở đây rồi. Nhưng... liệu tôi có an phận cuộc sống như vậy không? Khi mà giờ đây, tôi đã thật sự cần cái không khí náo nhiệt, ồn ào của Sài Gòn, và một ngày ngồi bán hàng để kiếm được 1, 2 trăm ngàn liệu có làm tôi thích hơn cái cảm giác ái ân trên giường rồi còn lại kiếm ra tiền??? Bản thân tôi hiểu tôi thích thứ nào hơn, ừ mọi người chửi tôi đi, coi thường tôi đi, khinh bỉ tôi đi, khi nói ra những điều này, thì đúng thật là tôi đã vứt lòng tự trọng của mình đi mất rồi... àh, mà callboy thì làm đách gì có lòng tự trọng để mà vứt bỏ chứ? 1 năm wa, tôi đã không còn là mình nữa rồi, tôi đã trở thành 1 thằng lười lao động, thích hửơng thụ, muốn kiếm tiền một cách dễ dàng mà không cần lao động... và cũng là 1 con quỷ dâm dục. Quả thật thời gian đầu, tôi còn hơi ghê rợn cái cảm giác gần gũi xác thịt với 1 thằng đàn ông khác, nhưng thời gian về sau, tôi gần như là thích cảm giác đó... Tôi biết mình đã mất đi giới tính thật của mình tự lúc nào. Bây giờ, tôi cũng là một thằng Đồng Tính như lão Tư và tên Sơn mà thôi. Nhiều lần chạy xe ngoài đường, gặp phải một đứa con trai đẹp, tôi nhìn ngắm chẳng khác nào một đứa con gái, rồi tôi đem so sánh với những người khách mà tôi phải phục vụ, thấy rằng họ sao mà kinh tởm wá, rồi ứơc gì mình được 1 lần ân ái với những thanh niên trẻ đẹp kia. Bản thân tôi cũng cảm thấy kinh tởm tôi....
- Mày là 1 thằng bệnh hoạn, mày không xứng đáng làm con tao, mày là 1 thằng bệnh hoạn, cặn bả xã hội.
- Cha ơi, tha cho con, cha ơi... cha...
Tôi bừng tỉnh giấc, mồ hôi đổ ra như tắm.
- Có gì mà mày la dữ vậy Quân?
- Dạ không có gì, em nằm mơ gặp ác mộng thôi, anh hai ngủ tiếp đi.
- 1 năm wa, mày làm gì trên Thành Phố?
- Dạ, lúc đầu em đi làm bồi bàn cho mấy wán ăn, rồi được ông kia là khách ăn, giới thiệu em làm tạp vụ trong một công ty nước ngoài. ..
- Lương mày bao nhiêu mà tháng nào cũng gởi về 1 triệu cho nhà vậy? Rồi tiền đâu mày sống?
- Lương em 1 triệu 2 một tháng, nhưng tiền thưởng, phụ cấp tiền xăng, hay em làm thêm giờ nên tháng nào cũng được chừng 1 triệu 7, triệu 8. Em ở chung với mấy đứa bạn, tiền nhà, tiền ăn cũng không bao nhiêu.
- Ừ, vậy cũng tốt... được vậy anh cũng mừng cho mày, cố gắng làm việc tốt nha.
Nếu anh hai biết tôi làm nghề gì, thì không bao giờ anh kêu tôi cố gắng làm tốt đâu. Tôi nói dối anh hai mà không hề chớp mắt, 1 năm wa đi làm, việc nói dối thế này đối với tôi là wá dễ dàng, quen thuộc... tính ra thì đây cũng là một kĩ năng nghề nghiệp mà tôi học được.
Hôm sau ngồi ăn cơm, thằng Út làm tôi muốn đứng tim.
- Dạo này anh hai trắng ghê, mập ra nữa, mặc đồ cũng mô-đen hơn, đẹp trai hơn hồi xưa nhiều, ý, anh hai còn đeo bông tai nữa kìa...ghê chưa mẹ...
Chết, tôi đi gấp wá mà wên tháo khuyên tai ra.
- Thì anh hai đi làm, toàn ngồi trong mát, không giang nắng nên trắng là phải, ăn uống đầy đủ thì mập, làm có tiền thì mua đồ đẹp mặc, tao mà lên TP làm, cũng y chang vậy... - Thằng Tư đỡ lời dùm tôi.
- Vậy con đeo bông tai chi vậy ba? - Mẹ hỏi tôi.
- Dạ, tại hôm bửa mấy đứa ở cùng rủ con đeo chung cho vui nên con đeo, nếu mẹ không thích để con bỏ ra...
- Thôi, con lỡ đeo thì đeo đi, cởi ra mắc công. Mà con đi về quê như vầy rồi không đi làm sao? Chừng nào con lên Sài Gòn lại?
- Dạ, năm wa con không có nghĩ , để dành cuối năm con về chơi cho lâu, kì này con về chắc cũng 1 tháng con mới đi.
- Ừ, lâu lâu con về chơi vậy là được rồi, cuối tháng là giỗ cha đó, con có nhớ không?
- Dạ nhớ, con cũng định là giỗ xong con mới đi...
Cuối tháng, đám giỗ cha, tôi thắp cho người ba nén nhang mà không dám nhìn thẳng vào di ảnh của thầy. Phải, ngừơi nói đúng, tôi không xứng đáng làm con người. Trong khi lòng tôi đang rối bời những cảm xúc, thì mẹ lại vui lắm, mẹ đi gặp mọi người, khoe về tôi, nói rằng tôi giỏi thế nào, một năm wa đi làm, gởi tiền về cho nhà ra sao... Ôi, mẹ ơi, nếu người biết con làm nghề gì, chắc người không sống nổi wá... Nhất định con không bao giờ cho người biết chuyện con đang làm... 2 ngày sau đám giỗ, tôi trở lại thành phố, tiếp tục cuộc sống của mình... Đời Callboy...
Đời Callboy ... Chương 6.
Tôi là một người không biết đi vũ trường, không biết nhảy nhót gì, tôi chỉ viết lại chương này với những cảnh miêu tả thông ra cuốn hồi kí của anh thôi, nếu co chuyện gì không đúng, xin các bạn đừng cười.
Chương 6 : Đổi Đời
Trở lại Sài Gòn sau 1 tháng về quê, tôi cũng có cảm giác như lần đầu tiên mình đến Sài Gòn. Từ bây giờ, tôi sẽ bất đầu một cuộc sống mới, nhưng chắc chắn sẽ không bắt đầu như một năm trước đây.
Đang đứng đợi xe taxi, thì sau lưng tôi vang lên một câu hỏi quen thuộc.
- Mới lên Sài Gòn không có chỗ ở hả em trai?
Tôi quay lại, thì ra là thằng xe ôm trước đây đã giật đồ của tôi, có lẽ hắn không nhận ra tôi vì tôi đã đổi kiểu tóc khác, mập hơn, ăn mặc model hơn. Hay có thể nó không nhận ra tôi vì đã giật của quá nhiều người, không nhớ hết mặt, còn bản mặt của nó thì tôi không bao giờ quên được cả.
- Có gì không anh ?
- Anh có chỗ mướn nhà vừa bình dân vừa đầy đủ tiện nghi, để anh chở chú em đi mướn.
- Vậy hả? Để anh chở tui tới chỗ vắng rồi giật đồ nữa hả? Thằng ăn cướp…
Nó sững người nhìn tôi, nhìn lại thật kĩ khuôn mặt của tôi, rồi bật khóa xe, chắc là định bỏ chạy.
- Anh không cần chạy đâu, tui không có báo công an đâu, mà có báo thì cũng đâu có chứng cứ gì bắt anh. Ngược lại, tui còn muốn cảm ơn anh nữa là đằng khác, nhờ anh mà tui mới có ngày hôm nay. Nhưng nhớ là đừng có làm cái nghề này hoài, có ngày cũng đi bóc lịch àh.
Nói xong, tôi chẳng cần nghe nó trả lời, cứ thế quay mặt đi một nứơc. Bỏ lại thằng ăn cướp sững người nhìn theo tôi. Tôi đi taxi về một khách sạn trên trung tâm thành phố, cất đồ đạc, tắm rửa rồi bắt đầu ổn định cuộc sống cho riêng mình… thứ đầu tiên tôi cần là một chiếc xe, phương tiện để đi lại, sống ở Thành Phố mà không có chiếc xe thì cứ như là bị chặt hai chân đi vậy. Tôi mua một chiếc xe bình thường, gần 20 triệu, mua thêm tờ báo, săn lùng những chổ cho thuê nhà, tôi mướn được một căn phòng nhỏ trong nhà một gia đình sống cũng gần trung tâm với giá 500 ngàn 1 tháng, được cái là căn phòng này nằm sau lưng của nhà chủ, có lối đi riêng nên có thể đi về lúc nào cũng được mà không làm phiền chủ nhà. Đi mua thêm vài thứ lặt vặt để sống hàng ngày xong, tôi mua một Sim DT khác để xài (Sim cũ thì tôi đã vất rồi.). Vậy coi như là mọi thứ đã ổn. Cuộc sống là thế, còn về tiền bạc và chuyện đi làm thì cũng nên tính những bứơc kế. hiện nay có thể nói là tôi không có ngừơi dẫn khách về cho tôi như hồi còn lão Tư, nhưng qua nhiều người khách cũ, tôi biết được hiện nay trên Thành phố có những sàn nhảy, vũ trường, quán bar tập trung dân Đồng Tính rất nhiều… như L.V, S.S… Đây sẽ là bãi đáp mới để kiếm khách cho tôi…
Đêm hôm đó, chừng 9h tối thì tôi bắt đầu "đi làm", mặc lên người một cái quần bó thật sát, một cái áo sơ-mi thiếu hai nút ngay giữa ngực, tôi vào Vũ Trường. Mới vừa bứơc vào thì tôi đã hơi sốc bởi không khí nơi này, ồn ào, đông đúc, nồng nặc mùi rượu và khói thuốc lá, dưới sàn là một đám thanh niên quay cuồng theo điệu nhạc. Thật sự thì tôi hơi khớp khi rơi vào cảnh này, từ lúc làm cho lão Tư, tôi cũg chỉ ở nhà làm, rồi đi học, chưa lần nào tôi bước vào những nơi như thế này, và bản thân tôi cũng không thích lắm nhưng nơi wá ồn ào như vầy, tôi cần cái cuộc sống tất bật ở Sài Gòn chứ không cần cái không khí sặc mùi thuốc lá và rượu bia như vầy. Có một điều mà tôi không lường trứơc được, đó là … tôi không biết nhảy nhót như vậy, nên không thể nổi bật lên giữa đám đông, không thể để nhiều người nhìn ngắm mình, nên đêm đầu tiên hôm đó, tôi lũi thủi đi về với hai bàn tay trắng…
Đêm hôm sau, tôi cũng vào giờ đó, muốn xuống nhảy lắm, nhưng bản thân tôi cứ kéo ghì tôi lại… Thế là một lần nữa, tôi chỉ ngồi cầm chai bia uống và nhìn ngắm khắp nơi với một ánh mắt lã lơi, mời gọi… Hôm nay tôi hên hơn lần trứơc, ngồi chừng 1 tiếng đồng hồ thì có một thanh niên tới làm wen tôi, nhìn hắn cũng cao ráo, chừng 30 tuổi, wa cách ăn mặc và bề ngoài, tôi đoan rằng hắn là một ngừơi có nhiều tiền.
- Chào em, làm quen được chứ?
- Làm cái gì khác còn được, chứ đừng nói làm quen…
- Ha ha, em thẳng thắn lắm, vậy nếu anh muốn đêm nay ngủ với em, được không?
- Nếu anh cho là được thì em cũng được, nhưng mà ngủ với em thì phải trả giá đó.
- Trả giá? Ok, anh hiểu rồi, em là Callboy hả?
- Vâng, em là callboy.
- Tốt, thẳng thắn thế là tốt, anh vốn không ưa mấy đứa callboy lắm, nhưng em thẳng thắn như vậy thì anh lại thích. Ok, ăn bánh trả tiền. Em cần bao nhiêu?
- Xong rồi em về thì 300 một lần, còn nếu em ngủ lại với anh thì 500.
- Hơi mắc đó, nhưng chấp nhận được, vì anh thích em. Ở chỗ nào em?
- Khách sạn, tiền thì… anh trả.
- Anh trả hả? Vậy thì hơi ép anh đó.
- Nếu vậy chia đôi tiền khách sạn.
- Được rồi, đêm nay em ngủ với anh đi, cả đêm nay nha. Àh, mà em nằm trên hay nằm dưới?
- Anh muốn em thế nào thì em thế đó, em là callboy mà, đâu có quyền lựa chọn…
Thế là đêm hôm đó tôi không về chỗ trọ, tôi ngủ ở khách sạn với người thanh niên đó, chỉ xưng "anh, em" nên tôi cũng không biết anh ta tên là gì. Sáng hôm sau, tôi về nhà với 425.000, những đồng tiền đầu tiên tôi kiếm từ một cuộc đời mới.
Nhiều ngày sau đó, tôi lại tiếp tục đến vài sàn nhảy khác nhau để kiếm khách, tôi đã cố ý không ở một chỗ nào hoài, vì làm như vậy là không an toàn, có thể lão Tư hay tên Sơn có thể thấy tôi ở những chỗ đó và bắt tôi lại, tôi thật sự không nghĩ tới chuyện đó. Những ngày sau, có ngày tôi cũng đi vài người khách, nếu như khách không ngủ đêm thì sau khi đi xong, tôi lại vòng xe wa vũ trường khác kiếm khách, cứ thế, trung bình một ngày tôi có thể kiếm được từ 300 tới 500 ngàn, đủ để tôi trang trải cuộc sống, để dành tiền và gởi về cho gia đình… Nhưng.. cái giá phải trả cho việc này thật wá đắt, nhưng đó là việc sau này, còn bây giờ thì tôi lại vui vẻ trên đống tiền mà mình đang kiếm ra, không lường được hậu quả của nó.
Tới lúc này thì tôi mới thấy được cái lợi của việc học Anh Văn lúc còn ở nhà lão Tư, tôi đã đi vài người khách Tây, và đương nhiên là giá đi với họ cũng khác, thường là 100$ một đêm và 50$ nếu không qua đêm, và cũng có đôi lần tôi thấy sao mà nhục nhã wá. Đó là một buổi tối cũng như bao nhiêu buổi tối khác, tôi ngồi lượn lờ ở một quán bar và chờ đợi một người khách đến hỏi giá. Bất chợt, bồi bàn tới nói với tôi.
- Có ông tây kia mời anh ly rượu.
Tôi nhìn theo hướng tay chỉ thì thấy một thằng Tây cỡ … ngoài 30, bạn biết đó, khó mà đoán tuổi chính xác mấy thằng Tây. Tôi vẫy tay, hắn tiến lại gần bàn tôi và nói chuyện.
- The bartender told me that you was a callboy, right? ( Mấy người phục vụ nói rằng anh là callboy, đúng không?)
Àh, đây là vì tôi lui tới nhiều lần, cũng có làm quen với mấy thằng bartender và nhờ làm trung gian cho tôi, nếu có khách tôi sẽ có tiền tip cho họ.
- Yes, right, so… you want to spend a night with me ? (Đúng rồi, thế ông muốn ngủ 1 đêm với tôi àh?)
- Of course, but, I want to know how much I must pay for you? (Dĩ nhiên rồi, nhưng tôi muốn biết là tôi phải trả bao nhiêu cho anh.)
-50$ 1 time and 100$ 1 night. (50$ 1 lần và 100$ 1 đêm)
- It’s a little bit expensive… can you reduce the price? I have my own place and we don’t need money to pay for that. (Hơi mắc đó, anh có thể hạ giá không? Tôi có chỗ và chúng ta không tốn tiền chỗ.)
- Ok, so 80$ a night? Deal? ( Vậy 80$ một đêm, được không?)
- Ok, deal, but that price must be checked. (Ok, đồng ý, nhưng với giá này thì phải được kiểm tra trứơc.)
Và thằng Tây bất ngờ đưa tay vào giữa hai đùi tôi và… checked… Tôi định vùng ra, nhưng nghĩ tới số tiền sắp có và cũng đang ngồi ở góc khuất nên.. thôi. Rồi tôi ra xe đi về khách sạn với thằng Tây. Nhiều lúc nghĩ lại, tôi thấy đời mình sao mà nhục nhã wá, là người, là con người đàng hoàng, mà cũng được người ta hõi giá, ra giá, khiểm tra như một món hàng, nhục không thể nào tả được… vì cái gì chứ? Vì đồng tiền, vì đồng tiền mà tôi chịu nhục nhã như vậy. Mỗi ngừơi có một con đường đi riêng, khi mình đã chọn con đường nào thì phải chấp nhận những gì sẽ đến với mình trên con đường đó. Con đường tôi đã chọn chắc chắn phải có những nhục nhã như vậy, và tôi phải chịu đựng. Không thể oán trách ai cả…
(to be continued)
Đời Callboy ... Chương 7.
Bận công chuyện riêng nên chương 7 post lên hơi chậm, mong các bạn thông cảm. Chương 7 này hơi bất ngờ khi có sự xuất hiện của bản thân tôi… Và những điều anh nói trong đây đều là nhưng suy nghĩ của anh về tôi, nếu bạn thấy không đúng, xin đừng cười tôi… Cảm ơn đã theo dõi truyện.
Chương 7 : Bạn Bè
Làm ở vũ trường 1 thời gian, tôi thấy được sự thiệt thòi của bản thân mình khi không biết nhảy nhót. Trong vũ trường đương nhiên là không chỉ có một mình tôi làm callboy, còn rất nhiều người khác làm ở đó cũng như tôi. Nhưng theo quan sát của tôi thì họ có vẻ như kiếm được nhiều khách hơn, khi họ quay cuồng trên sàn nhảy, nhiều người nhìn họ, và đôi khi, một người khách tới nhảy bên cạnh và ngã giá với họ, như thế sẽ bình thường hơn nhiều… thế cho nên, tôi nhất định sẽ đi học nhảy. Với quyết tâm đó, tôi tới đăng kí học nhảy tại một trung tâm văn hoá gần nhà mướn. Chỗ ấy cũng có nhiều người theo học, nghe đâu người dạy là một thành viên của một nhóm nhảy đang rất nổi tiếng ở Sài Gòn, nên đông người muốn theo học…
"1 tà 2 tà 3 tà 4, 5 tà 6 tà 7 tà 8, lắc hông lên rồi đẩy hông xuống, theo điệu nhạc nha… làm lại lần nữa, ok tốt lắm, chúng ta nghĩ một chút đi."
- Cô ơi bán cho con chai nứơc suối.
- Hết nứơc suối rồi con, uống nước ngọt đỡ nha.
- Dạ thôi khỏi, được rồi cô…
- Uống chung với em nè…
Tôi nhìn lại, thì ra là một thằng nhóc đang chìa chai nước suối còn hơn phân nửa ra trứơc mặt tôi.
- Uống đi anh, em uống một mình cũng không hết, dzục cũng dzậy àh.
Tôi thật sự hơi bất ngờ với cách nói chuyện thẳng thắn tới mức hơi vô duyên như thằng nhóc đó, nhưng vẫn cầm chai nước uống… vì thật sự tôi đang khát lắm…
- Cám ơn em nhiều.
- Dạ không có chi… em đi nha…
Rồi thằng nhóc nhảy lại chỗ đám bạn của nó, tiếp tục nói chuyện hăng say… Sao mà hồn nhiên thế, tuổi thơ tôi đâu có được vui vẽ và hồn nhiên như vậy, lúc nào cũng lo lắng về cơm áo gạo tiền, trời có mưa bão không, tháng này làm có đủ tiền cho tụi nhõ đóng tiền học, cho má đi chợ hay không… Hình như là tôi chưa hề có tuổi thơ vui vẽ như vậy… Tôi đang ganh tỵ sao? Ừ, có lẽ là vậy, người ta ganh tỵ vì người ta không có được thứ mà người khác có. Tôi cũng ganh tỵ với mấy đứa trong vũ trường nên đi học nhảy đấy thôi. Cuộc đời con người ta, ai mà không một lần ganh tỵ với người khác.
Mọi chuyện lại tiếp tục diễn ra bình thường như cái cách nó vẫn diễn ra… Tôi lại đi làm như trước đây, nhờ vào những bài học nhảy, những cái lắc hông mà tôi được dạy, tôi kiếm được thêm nhiều người khách nữa, và là tiêu điểm cho những cái nhìn "ganh tỵ" của những đứa callboy khác… Mà chính xác hơn, tới thời điểm này, tôi lại mang một cái tên khác, không còn là Callboy như trước đây nữa, mà phải gọi là "Trai Nhảy" mới đúng. Tôi vẫn 1 tuần 3 ngày đi học nhảy từ 7h rưỡi tới 9h tối (giờ đó không ảnh hưởng tới việc đi làm của tôi), vẫn thấy thằng nhóc hôm bữa hay nói cười với đám bạn của mình… và ứơc gì tôi được như nó… Từ ngày vào Sài Gòn sống tới bây giờ, tôi không có 1 ai để có thể gọi là bạn cả. Lúc còn nhỏ, ở quê, tôi cũng có vài người bạn học, nhưng mà cũng không thân thiết lắm, thời gian đâu mà thân, khi mà đi học xong là tôi lập tức chạy về nhà để lo công chuyện phụ mẹ, chăm sóc cho hai đứa em… Đến khi nghĩ học thì ngày ngày lênh đênh trên biển, làm bạn với gió và trăng, rồi tới khi lên Sài Gòn sống, bước vào nhà lão Tư, tôi chỉ nói chuyện wa lại với Huân thôi, còn những người khác, thậm chí có vài người tôi còn không biết tên và chưa nói chuyện lần nào, có lẽ vì tôi bị ghét khi là cục cưng của lão Tư. Không biết có phải do tính tôi không cần bạn bè, hay do tôi không muốn, chính xác hơn là không dám có bạn bè. Hai chữ "bạn bè", đối với ai có thể đơn giản, nhưng đối với tôi sao mà phức tạp wá. Là bạn bè thì phải biết chia xẻ với nhau nhiều chuyện, nhưng với tôi, làm sao tôi có thể chia xẻ với mọi người chuyện mình là Callboy được, và ngừơi tôi coi là bạn liệu có thể nào chấp nhận chuyện đó được? Vì thế tôi không dám có bạn, nhưng nhiều lúc buồn vô hạn, nhục vô cùng, cần người để nói chuyện, tâm sự để vơi nỗi buồn, mà nhìn đi nhìn lại chỉ có mình mình… thôi thì đành ôm nỗi buồn, nỗi nhục đó, vài ngày rồi cũng sẽ quên…
Miên mang với những suy nghĩ đó, tôi lấy xe ra về từ chỗ học nhảy… Và tôi thấy thằng nhóc đó đang đi bộ lững thững trên đường. Lạ wá, mọi hôm đâu có cảnh đó, tôi chạy xe lại hỏi…
- Sao đi lang thang ở đây vậy?
- Ah, anh trai uống nước suối, dạ, thằng bạn em hôm nay nó nghĩ học, em đang đi kiếm xe ôm đi về.
- Nhà em ở đâu?
- Cũng gần đây àh, đường T.N.T đó anh.
- Àh, vậy cũng gần nhà anh, để anh chở về cho, trả ơn về vụ chai nước suối hôm bữa.
- Cũng được, để lần sau em mua chia nước khác mời anh, có gì nhờ vã anh tiếp…
Tôi bật cười vì câu nói đùa (mà biết đâu nói thật) của nhóc… Trên đường đi về, quãng đường không xa lắm, nhưng hai anh em nói đựơc rất nhiều chuyện… thằng nhóc nói nhiều kinh khủng, nhưng lâu rồi tôi không có nói chuyện với ai nhiều như thế (kể cả khách). Qua câu chuyện, tôi cũng hiểu hơn về thằng nhóc đó… Nhóc tên là Nam ( "Anh gọi em là Danny được rồi, tụi em ai cũng có tên tiếng Anh hết, model đó", nhóc bảo thế.), năm nay Nam học lớp 10, vậy là bằng em tư của tôi, ba má thì đang đi làm ở chỗ khác nên sống với cô, Nam đang học tại trường L.Q.D, một ngôi trường nghe đâu cũng khá nổi tiếng ở Sài Gòn. Nam không hề xấu, nhưng cũng không wá đẹp, nhìn nhóc toát lên sự lanh lợi, cuốn hút người khác… Tính tình thì theo tôi nhận xét là rất thẳng thắn và hơi con nít, vô tư, nói nhiều cười nhiều và hay chọc người khác cười theo mình. Tới nhà, nhóc tung tăng chạy lên nhà (đúng là con nít), không quên cảm ơn và cho tôi số phone, xin số phone tôi, hẹn có dịp sẽ đi chơi…
Mấy bửa học nhảy sau, lúc ra chơi, nhóc cũng hay chạy tới nói chuyện với tôi, hỏi hôm nay tôi đã làm những gì, có gì vui không, rồi kể chuyện của nhóc trong ngày cho tôi nghe, tôi cũng nói cho nhóc nghe nhiều chuyện, về nhà tôi dưới wê, về đứa em tôi bằng tuổi nhóc nhưng không lanh bằng nhóc, nhưng chuyện tôi làm callboy thì tôi giấu không cho nhóc biết… tự lúc nào, tôi thấy thích nhóc lắm, coi nhóc như bạn mình, và tôi không muốn nhóc biết chuyện tôi là Callboy, để rồi có thể nhóc sẽ bỏ tôi chạy đi mất… Và bản thân nhóc, tôi thấy hình như nhóc cũng thích tôi lắm, coi tôi như một người bạn thân, tâm sự với tôi nhiều chuyện vui buồn… Cứ thế, chúng tôi ở gần nhau, nói chuyện với nhau, có nhiều lần, tôi nghĩ làm vì các quán Bar, Vũ trường phải nghĩ do có chiến dịch của thành phố, thế là tôi lại hẹn nhóc đi chơi, đi ăn uống với mình, và quả thật bên nhóc, tôi bớt đi phần nào những buồn bả, tủi nhục mà cuộc sống hiện tại mang tới cho tôi. Cho tới một ngày kia…
Hôm ấy, khuya lắm rồi, hình như là gần 3h sáng, DT tôi reng lên (vì ở một mình nên tôi không tắt DT vào buổi tối, phòng khi có khách cần tôi lúc ấy.). Nhóc gọi…
- Anh Quân ra mở cửa cho em đi…
Tôi ra mở cửa, nhóc đang đứng trứơc cửa nhà tôi, người ướt nước mưa (lúc ấy trời đang mưa), miệng thì nồng nặc mùi bia…
- Sao vậy em? Có chuyện gì vậy…
- Anh Quân thương em không?
- Nhưng chuyện gì mới được?
- Em chán quá, chả ai thương em cả, ba má cũng không thương em, lâu lâu lên ở với em mà cứ chửi em hoài… Cấm em học nhảy nữa, nói em toàn học những thứ ăn chơi vô bổ…
Tôi dìu nhóc vào nhà, lấy khăn cho nó lau ngừơi, kiếm một bộ đồ ngủ cho nhóc thay ra… rồi ngồi nhìn nhóc ngủ… Tôi ngồi đấy, hút thuốc, nhìn nhóc ngủ và suy nghĩ nhiều chuyện… Nhóc giống tôi hồi xưa wá, nóng nảy, nông nỗi, muốn bùng nổ, muốn chứng tỏ bản thân mình… không cho ai kiểm soát đời mình cả… Rồi tôi lại nhớ về tuổi thơ tôi, cũng có những lần tôi cũng cải nhau với cha mẹ, cha bắt tôi wỳ gối trứơc cửa nhà mấy tiếng đồng hồ, mẹ ra năn nỉ tôi vào nhà xin lỗi cha rồi ngủ nhưng nhất quyết tôi không vào, để đến lúc mẹ ra ngoài ngủ cùng tôi thì tôi mới chịu vào nhà vì thương mẹ… Bướng bỉnh, cũng như thằng nhóc đang nằm ngủ trứơc mặt tôi đây, vì vài chuyện cãi nhau mà bỏ nhà đi bụi, uống bia cho xỉn như thế…
- Ah, anh Quân ngủ chảy nước miếng…
Tôi bừng tỉnh, thì ra là tối wa ngồi suy nghĩ lung tung rồi ngủ lúc nào không biết…
- Em dạy lâu chưa?
- Em mới dậy àh, vừa kịp thấy anh Quân chảy nứơc miếng, hehehe.
- Mỗi người một tật xấu, vô duyên. Giờ em tính sao…
- Tính gì đâu, em về nhà, chuẩn bị trưa đi học nữa. Lúc nãy mẹ gọi DT cho em, khóc wá chừng, nói ba hết giận em rồi, về đi, mẹ thương em lắm, không la em nữa đâu…
Vậy là nhóc về nhà, kết thúc một đêm giận hờn đúng kiểu con nít. Đó là lần đầu tiên tôi thấy nhóc cần sự giúp đỡ của tôi, và không lâu sau đó, đến tôi là người cần sự giúp đỡ của nhóc…
Cũng như bình thường, tôi vào quán Bar và ngồi kiếm khách, không lâu sau đó, một thằng Tây tiến tới gần bàn của tôi, cũng vài câu xã giao, ngả giá rồi tôi đồng ý đi qua đêm với hắn với giá 100$. Sau khi lên xe về khách sạn, tôi và tên Tây bắt đầu cuộc "mua bán", nhưng chưa bao lâu, tôi nhận thấy tay mình bị trói lại trên hai góc giường, rồi tới lượt hai chân. Lúc này thì tôi đã bị trói hoàn toàn trên giường, miệng cũng bị cột lại… thằng Tây đứng dậy, nhìn tôi cười rồi ra mở cửa phòng, thêm hai thằng Tây nữa bứơc vào phòng, với hai thân hình như hộ pháp. Rồi chúng bắt đầu lấy trong tủ ra những dụng cụ tra tấn… Tới lúc này thì tôi mới biết mình đang rơi vào tay ba thằng biến thái, thích trò tra tấn, "bạo dâm", rồi thân thể tôi bắt đầu bị hành hạ… cho tới lúc tôi không còn biết gì nữa, ngất đi trong đau đớn. Tôi không còn nhớ mình đã nằm đó bao lâu, chỉ nghe loáng thoáng trong đầu những tiếng nói chuyện và la hét… " Trời ơi, có ngừơi chết, thằng Tây muớn phòng này đâu? Nó đi rồi… Nó chưa chết, bị thương thôi, sao máu ra nhiều wá vậy… trời đất ơi, máu ra từ… sau mông nó… lay nó dậy coi, hỏi coi địa chỉ nó ở đâu…" Lúc đó, tôi chỉ còn biết cố nhấc thân thể của mình, lấy số ĐT của nhóc đưa cho người ta, để nhóc có thể đưa tôi vào bệnh viện…
Khi tôi tỉnh dậy thì thấy nhóc đang ngồi kế bên tôi… mà tôi mong chờ ai chứ? Khi nhóc là người duy nhất tôi quen biết trên Sài Gòn này.
- Bác sĩ nói anh không sao hết, chỉ ngất đi vì đau wá thôi, với lại… chỗ đó… chỗ để ba chấm đó, bị rách nặng lắm, nên cần thời gian để lành lại… Anh đang giấu em chuyện gì hả? Sao anh bị gì… kì dzậy?
- …
- Anh không thích nói thì thôi, em không ép đâu…
- Để anh kể em nghe một câu chuyện…
Thế là tôi kể cho nhóc nghe tất cả những chuyện đã xảy ra cho tôi trong 2 năm qua… Bao nhiêu buồn vui, nhục nhã, tôi đều kể cho nhóc nghe, bất chấp chuyện nhóc có coi tôi là "bạn" nữa hay không… Lần đầu tiên tôi kể cho một ngừơi nghe về những chuyện của mình… và có lẽ là người duy nhất.
- Anh Quân khờ wá, không lẽ anh Quân không nhận ra là ngay từ đầu em đã biết anh Quân là Gay? Vì em cũng chỉ thích con trai thôi. Mỗi người một cách sống, Gay cũng là người vậy, cũng đóng góp cho xã hội như bao người khác, vậy thì phân biệt làm gì cho mệt. Anh Quân có cuộc sống của anh Quân, có suy nghĩ của anh Quân, có nỗi khổ của anh Quân, nhưng em chỉ biết rằng anh Quân là người bạn mà em thích, là người anh mà em kính trọng, là người cho em ngủ nhờ khi em đi bụi, là ngừơi hay chở em về nhà, còn anh Quân có là gì khác thì đâu có liên quan gì tới em, em chỉ biết anh Quân đã tốt với em thôi. Nhưng nếu em là anh Quân, em sẽ dừng lại khi em có thể… Và em sẽ đối xử với anh Quân… như một người anh của em vậy, không bao giờ khác đi dâu…
Một lần nữa tôi sốc vì nhóc, từ trước tới giờ, trong mắt tôi, nhóc là một thằng nhóc vô tư lự, lúc nào cũng nói cười vui vẽ, có bao giờ tôi nghĩ nhóc lại có suy nghĩ mà… nhiều người lớn cũng không có được như vậy… Và tôi cũng biết rằng… nhóc sẽ là bạn của tôi, mãi mãi…
(to be continued)
Đời Callboy... Chương 8.
Có vài người hỏi về nguồn gốc câu chuyện, hỏi có phải là Dan search ở đâu đó rồi post lên đây… Xin đính chính nha, truyện ngắn Đời Callboy là do bản thân Dan, Nguyễn Ngọc Thạch, viết, không có lấy từ trang nào khác hết, ai kiện bản quyền thì mình sẽ hầu toà, hì… và cũng nghiêm cấm in sao với mọi hình thức nha…hic hic, cảm ơn mọi người đã quan tâm và theo dõi…
Nhiều bạn nói là chuyện có diễn tiến hơi nhanh, thì cũng đành chịu vậy, vì bản thân cuộc đời nhân vật chính đã nhanh như vậy rồi… chương 8 này sẽ chậm lại… chậm lại để mọi người cùng đọc và cùng suy ngẫm…
Chương 8 này, 1 lần nữa tôi cám ơn anh nhiều lắm, vì anh đã coi trọng những lời nói của tôi và nhớ nhiều về nó… Tôi có chỉnh lại đôi chút về nội dung chương 8 cho hợp hơn với những suy nghĩ hiện nay… Mong các bạn bỏ qua cho sự xuất hiện hơi nhiều một lần nữa của tôi ở chương 8….
Chương 8 : Đồng Tính?
Với những vết thương trên cơ thể mình, tôi buộc phải nghĩ ngơi gần 2 tháng mới có thể đi làm lại. 2 tháng không làm ra tiền mà ăn quen, nhịn không quen, nên tôi vẫn tiêu xài như trước đây… thành ra số tiền tôi để dành bấy lâu nay bị ảnh hưởng khá nhiều… nhưng cũng tự an ủi mình phần nào với cái ý nghĩ là khi đi làm lại sẽ kiếm lại được… 2 tháng này, tôi mất gần 2 tuần lễ nằm trong bệnh viện đọc truyện tranh (do Nam đem cho mượn), phần còn lại thì ở nhà, đi học Anh Văn, học nhảy, đi uống ca-fê, nói chuyện với Nam. Trong những lần vào thăm tôi ở bệnh viện, hay những buổi cà-fê có hai anh em, chúng tôi chia xẻ với nhau rất nhiều những suy nghĩ, những hiểu biết về giới Đồng Tính, thế giới những người đeo khuyên phải, thế giới mà hai anh em chúng tôi đang sống trong đó…
- Đâu nhất thiết phải đeo khuyên bên tai phải là Đồng Tính đâu anh Quân, có mấy đứa con trai không biết, cũng đeo tùm lum cả, **ng vào tụi nó, lạng quạng bị đánh chết… mấy dấu hiệu đó còn có lá cờ 7 sắc cầu vòng, hay là hai chữ M đan vào nhau thêu trên áo đó…
- Ừ, anh cũng đâu biết rành lắm đâu, nghe người ta noi vậy thì biết vậy thôi… Từ đầu, anh cũng đâu phải Gay… Anh đã kể em nghe rồi đó…
- Dạ, còn em thì khác, từ khi dậy thì, em đã cảm nhận được rằng mình chỉ thích những đứa con trai thôi… Thời gian đầu, em cũng như nhiều người khác, cảm thấy kinh tởm bản thân mình lắm, cảm thấy mình có lỗi với gia đình, với những người hi vọng vào mình… Nhưng rồi em suy nghĩ lại và hiểu rằng : mình chỉ có bản thân mình thôi, mình không biết yêu quý, tôn trọng bản thân mình, thì làm sao mà người khác tôn trọng mình được. Gay thì cũng một kiếp người, không Gay cũng một kiếp người, thôi thì nặng óc làm gì cho mệt… cứ sống thật với mình, sống tốt với mọi người, để người ta thương mình vì cách sống mà quên đi cái khác biệt về giới tính của mình… em hỏi anh chứ, bây giờ cho anh chọn, làm một thằng con trai 100% nhưng làm nghề ăn cướp, lừa đảo… với lại làm một thằng Đồng Tính nhưng là bác sĩ, kỉ sư, anh chọn cái nào…
- …
- Thì đó, có ngu mới chọn làm một thằng con trai… Đây là thời đại mà người ta nhìn nhau bằng nhân cách sống, chứ không phải thời đại mà giới tính quyết định tất cả…
Đúng là "Đại dương sóng sau xô sóng trứơc…", nhóc chỉ nhỏ hơn tôi vài tuổi, nhưng suy nghĩ và cảm nhận về cuộc sống của nhóc có lẽ đáng cho tôi học hỏi. Từ lúc tôi cảm nhận được bản thân tôi đã là Đồng Tính, chỉ thích gần gũi, yêu thương người cùng giới với mình, không biết bao nhiêu lần tôi đã trăn trở với những suy nghĩ về đời tôi… Tôi thật sự là ai? Tại sao thời gian đầu tiên tôi ghê rợn khi gần gũi với đàn ông, mà càng về sau tôi càng thích…vậy tôi có thật sự là Đồng Tính không, hay chỉ là vì những cảm gíac trong thời gian này của tôi…
- Nhiều ngừơi khi biết mình là Gay, đâu dễ gì họ chấp nhận bản thân mình , có người còn lấy vợ, sinh con, cố ép mình sống nhưmột người bình thường… nhưng mà, mình dối được tất cả mọi người, chứ mình có dối được bản thân mình không… Lấy một ngừơi phụ nữ mà mình không yêu, đêm nằm ôm người đó mà nghĩ tới một thằng con trai khác, vậy còn ghê tởm hơn là phản bội… làm khổ cả cuộc đời ngừơi ta. Còn bản thân mình, sống mà không dám sống thật với mình, lúc nào cũng đeo cái mặt nạ giả dối, vậy thì sung sướng lắm sao? Bọn em hay giỡn là "Gồng mình cứng quá coi chừng bị gãy xương…" Sống mà cứ loay hoay hỏi tới hỏi lui "Mình có phải là gay không…?" tới lúc biết được rồi (mà hỏi câu đó thì 99,99% là Gay rồi) thì già tới nơi, gần xuống lỗ tới nơi… vui vẻ, hạnh phúc gì nữa…
Trong giọng điệu của nhóc, tôi cảm nhận được một cái gì đó… sao mà bất cần và buồn quá… Vài lần vào uống cà-fê cùng nhóc, chúng tôi hay gặp những cái nhìn *** mói, ngại ngùng , khinh bỉ, tò mò của những người khách khác, họ lấy làm ngạc nhiên, cũng như hơi khó hiểu, khi mà hai đứa con trai, lại vào ngồi uống cà-fê, nơi mà thường được dành riêng cho những cặp yêu nhau… Những lúc ấy, nhóc lại hay quàng tay vào tay tôi, đi sát hơn, tỏ vẻ rất thân mật… nhiều khi, tôi cũng ngại… vì từ đó tới giờ đi làm, tôi cũng chỉ tiếp xúc với duy nhất một người là khách, một người chủ khách sạn cho chúng tôi thuê phòng "mua bán", một hay hai ngừơi phục vụ phòng, còn trong các quán bar thì… ai cũng như ai, đều là dân Gay cả… nên khi đứng trứơc nhiều người như vầy mà tỏ vẻ thân mật với một đứa con trai khác, tôi không được thoải mái lắm. Tôi nói nhóc nghe điều đó, nhóc cười rồi nói lại…
- Người ta nhìn mình và người ta hi vọng mình sẽ giống những gì người ta đang nghĩ, người ta thấy mình như vậy, ngừơi ta sẽ vui hơn và nói là : "Thấy chưa, mình nghĩ có sai đâu.", em đang làm người tốt thôi, làm cho người ta vui thì đương nhiên tốt hơn làm người ta buồn…
Vài lần như thế, rồi tôi cũng quen dần, đi chung với nhóc vào những nơi "dành cho hai người yêu nhau", tôi cứ mạnh dạn mà đi tới bàn mình ngồi, mặc cái nhìn *** mói từ mọi người xung quanh dành cho hai đứa… Đi với nhóc, vui lắm, nhiều khi nhóc làm tôi cười muốn chết, nhưng có nhiều lúc, nhóc nói những câu làm tôi suy nghĩ rất nhiều… Với nhóc, tôi có 1 tình cảm rất tốt, tốt hơn cái gọi là tình bạn nữa, nhưng mà nếu gọi đó là Tình Yêu thì không thể… Ừ, "Yêu" cái từ đó sao mà nghe xa xỉ wá đối với những người Đồng Tính như chúng tôi. Nghĩ thử coi, tôi đã ngủ với không biết bao nhiêu là người mà giữa tôi với họ chưa có được 2 tiếng đồng hồ để tìm hiểu nhau. Người ta hay nói Tình Dục là mức thăng hoa nhất của Tình Yêu, nhưng những người Đồng Tính tới với nhau vì Tình Dục thì nhiều, dễ dãi trong những chuyện đó tới mức làm nhiều người rùng mình kinh sợ… làm gì có thứ gọi là Tình Yêu trong giới này chứ… nó bị phủ lên bởi cái lớp vỏ xác thịt trần tục và nhanh chóng tới khủng khiếp…
- Anh không biết đâu, nhiều khi, những người Đồng Tính như mình cũng có cái gọi là yêu, thương một người khác, con người mà anh, ai lại không khao khát yêu và được yêu. Nhưng ngừơi mình yêu thì sao mà xa vời wá. Có nhiều khi, thương yêu một người đến chạnh lòng, đau khỗ, nhưng mà có dám thổ lộ, có dám nói với người ta đâu, vì biết người ta có phải như mình không, thôi thì cứ giữ cái khoảng cách xa xa một chút, là bạn bè, nhìn người ta vui cười, mình cũng thấy an ủi đôi phần, lấy niềm vui của người ta mà làm niềm vui của mình… Cũng có những cặp yêu nhau, rồi tới được với nhau… Nhưng mà được bao lâu? Một thời gian thì bắt đầu mất dần cảm giác, rồi tìm một cảm giác mới, cứ thế, cái vòng xoay tình cảm cứ xoay, xoay mãi… "Tới một ngày bứơc chân mỏi mệt, bổng nhìn lại… không còn ai đứng bên ta…"… Khác với những người bình thường, Gay chúng ta khi yêu ai thì yêu hết mình, dành tất cả cho người mình yêu, đến mức có thể gọi là mù quáng…. Nhưng khi wa cơn ái ân, nhìn lại thì thấy mình làm đã wá nhiều, thế là lạnh lùng và tàn nhẫn đến nhẫn tâm. Nếu người bình thường tới với nhau, khi xảy ra chuyện gì, họ còn có đứa con, có gia đình và xã hội níu họ lại với nhau, còn Gay thì sao? Quen nhau lén lút trong bóng đêm rồi lúc chia tay cũng lẵng lặng, nhấn chìm trong màn đêm…
Những câu chuyện của chúng tôi cứ thế, trôi mãi, trôi mãi, không điểm dừng, không bờ bến như thân phận những người Đồng Tính như chúng tôi… Nhiều khi, tôi cũng muốn có một ai đó để yêu thương lắm, nhưng mà ai kia chứ… ai có thể yêu một đứa vì đồng tiền mà bán thân xác mình… còn nếu dấu người đó, yêu nhau mà cứ dấu diếm tất cả mọi chuyện… thì yêu làm gì cho mệt. Hơn ai hết, chúng tôi hiểu được sự hạnh phúc, vui vẻ trong tình yêu… vì có ai yêu chúng tôi bao giờ đâu… nên cuộ đời chúng tôi lúc nào cũng ngập trong buồn bã. Chúng tôi là những người Đàn Ông, thân xác đàn ông, trái tim chúng tôi đập nhanh và mạnh mẽ như những người thường chơi thể thao… nhưng máu chảy qua trái tim đó là máu của một ngừơi Đàn Bà, dòng máu yếu mềm, khao khát yêu thương rất nhiều. Tâm hồn chúng tôi cũng vậy, cũng nằm ở cái giải phân cách mong manh đó, nhiều khi tôi cảm nhận tâm hồn mình như là nước vậy… Khi thì nó mềm mại, yếu đuối, chảy đi cùng tất cả mọi thứ, khi thì nó lại cứng cáp và lạnh lẽo tới mức không ngờ được… nhưng những tảng băng vậy… Nhiều lần, tôi đã hét lên trong đầu rằng : Tại sao ông trời lại sinh ra những người chúng tôi… Tôi còn nhớ trong những lần ngà ngà say, lão Tư hay kể chuyện cho chúng tôi nghe, và câu chuyện mà lão hay kể là câu chuyện về Sự Tích Đồng Tính…. Câu chuyện nói rằng ngày xưa một tiên nữ trên trời do phạm phải luật trời mà bị đày xuống trầ gian làm thân con trai, nhưng trớ trêu thay lại mang kiếp con gái, nên phải yêu những người con trai khác…
- Em thì không thích cái ý nghĩ như vậy, tại sao chúng ta là những người mang thân phận trời đày, mang thân phận của một người phạm tội… Em có câu chuyện của riêng em… Ngày xửa ngày xưa, có hai ngừơi yêu nhau, chàng là một anh học trò nghèo, còn nàng là một tiểu thư cao sang, cảm phục trước văn chương và tấm lòng của chàng, nàng yêu chàng say đắm… nhưng gia đình nàng không cho phép, bắt nàng phải lấy một người môn đăng hộ đối. Hai người buồn bã, quyết định sẽ chết cùng nhau, hẹn kiếp sau sẽ ở bên nhau… rồi hai người cùng nhau tự vẫn… Khi xuống Địa Phủ, hai người vẫn còn nắm tay nhau… Thế nhưng mọi chuyện đâu được như ý mình, Diêm Vương bắt hai người không được đầu thai cùng kiếp với nhau vì họ đã phạm phải một tội lỗi rất lớn, đó là tự hủy hoại thân thể mình, hơn thế nữa, khi qua cầu Nại Hà, uống chén canh Mạnh Bà thì hai người sẽ quên đi tất cả mọi chuyện, nếu vậy, kiếp sau làm sao họ có thể nhớ nhau, tìm đến với nhau? Quyết tâm phải ở bên nhau, họ cùng nắm tay nhau, chạy thật nhanh khỏi tay của Phán Quan, tới cầu Nại Hà, họ chạy băng qua mà không uống chén canh Lãng Quên rồi cùng nhau nhảy vào Vòng Luân Hồi, nhưng một lần nữa, hai người lại phạm sai lầm. Họ đâu bíêt rằng nếu đầu thai làm con trai thì phải vào Luân Hồi chỗ khác, làm con gái phải vào chỗ khác. Thế nên tuy được đầu thai cùng kiếp, còn nhớ những chuyện trong quá khứ, nhưng hai người lại cùng là con trai với nhau… Không quên chuyện cũ, khi lớn lên, hai ngừơi cũng tìm tới nhau và thương yêu nhau. Ngọc Hoàng rất tức giận vì chuyện này, nhưng khi hai người còn nhỏ, Người không thể làm được gì, vì các đứa trẻ chưa tới 18 tuổi thì được sự bảo vệ của 12 Bà Mụ. Năm 2 người 18 tuổi Ngọc Hoàng cho Thiên Lôi dùng sét đánh chết hai người, khi chết, hai người vẫn nắm tay nhau… " Hai người có biết là hai người đã sai lại càng sai không? Ta sinh ra âm dương, để âm dương bổ sung cho nhau… vạn vật đều có quy luật của nó, không có âm dương thì không có vạn vật được sinh ra, con người sẽ diệt vong…" "Nhưng chúng con yêu nhau, tới với nhau là sai sao? Trên trái đất này đã có wá nhiều đau khổ, wá nhiều mất mát, wá nhiều chiến tranh, vậy tại sao Ngài không ngăn chặn những chuyện đó, mà lại không cho 2 người yêu nhau được ở bên nhau… Chúng con biết mình làm sai ý trời, nhưng chúng con yêu nhau, và nếu có chết bên nhau, chúng con cũng cam tâm… Trần gian đâu phải ai ai cũng như chúng con, nam nữ vẫn yêu nhau và lấy nhau, chỉ có chúng con là một điều ngoại lệ, con ngừơi sẽ không bao giờ mất đi đâu…" Cảm động trứơc tình cảm của hai người, cũng như nhờ vào lời nói của những vị thần tiên khác, Ngọc Hoàng đồng ý cho hai người sống lại và ở bên nhau… Trước khi họ đi, ngài còn hỏi họ có muốn thay đổi hình dạng thành 1 nam 1 nữ như bình thường không… " Con yêu người đứng đây bằng trái tim, chúng con đến với nhau bằng trái tim, hình thức bên ngoài là điều không wan trọng. Thân thể sẽ về với các bụi, nhưng tình yêu sẽ còn mãi…" Đó là hai người con trai đầu tiên yêu nhau trên thế gian này…
Câu chuyện của em đúng thật là cho tôi cái nhìn sáng hơn cho sự tăm tối của những phận trai Đồng Tính, chúng tôi cũng có tình yêu, và sự trớ trêu của số phận, định mệnh không làm cản trở tình yêu đó… Với tất cà những suy nghĩ như vậy… Tôi lại bắt đầu cuộc sống của mình… Bớt đi ưu sầu, nhìn cuộc đời với một con mắt khác hơn, nhìn số phận với cái nhìn lạc quan hơn… và sống tiếp cái kiếp mình đã được sinh ra… kiếp Đồng Tính….
(to be continued...) cuộc đời của một callboy (chapter 2) 181607
culunduongtu
Level: Trai Đẹp
Level: Trai Đẹp
culunduongtu

Bài viết Bài viết : 147
Tiền Zr Tiền Zr : 14547

cuộc đời của một callboy (chapter 2) Empty
cuộc đời của một callboy (chapter 2) Empty16/5/2011, 10:31

Hì copy về xem sau nhưng thanks nhokmon <img src=" longdesc="19" />
nhokmon
[Mod] Nương Nương
[Mod] Nương Nương
nhokmon

Bài viết Bài viết : 388
Tiền Zr Tiền Zr : 14499

cuộc đời của một callboy (chapter 2) Empty
cuộc đời của một callboy (chapter 2) Empty16/5/2011, 10:37

hok co' gi` ne`, Duong Tu thik' doc la` Mon vui roi`
culunduongtu
Level: Trai Đẹp
Level: Trai Đẹp
culunduongtu

Bài viết Bài viết : 147
Tiền Zr Tiền Zr : 14547

cuộc đời của một callboy (chapter 2) Empty
cuộc đời của một callboy (chapter 2) Empty16/5/2011, 10:43

;p Không phải Dương Tử đâu bạn! Dương tử chỉ là tên 1 nhân vật trong phim mà mình yêu thích thui hihi! Gọi mình bằng Kerry nha bạn :p
nhokmon
[Mod] Nương Nương
[Mod] Nương Nương
nhokmon

Bài viết Bài viết : 388
Tiền Zr Tiền Zr : 14499

cuộc đời của một callboy (chapter 2) Empty
cuộc đời của một callboy (chapter 2) Empty16/5/2011, 11:03

uhm thi` Kerry, nhung kho' nho' wa', lam` sao nho' gio`? hay Kerry viet' ten minh` duoi' phan` chu~ ky' di nha
culunduongtu
Level: Trai Đẹp
Level: Trai Đẹp
culunduongtu

Bài viết Bài viết : 147
Tiền Zr Tiền Zr : 14547

cuộc đời của một callboy (chapter 2) Empty
cuộc đời của một callboy (chapter 2) Empty16/5/2011, 11:09

Ok baby ;p ;p
kelvin_phan
Level: Trai Tơ
Level: Trai Tơ
kelvin_phan

Bài viết Bài viết : 1
Tiền Zr Tiền Zr : 14158

cuộc đời của một callboy (chapter 2) Empty
cuộc đời của một callboy (chapter 2) Empty10/8/2011, 21:14

Hay wóe. Tks nương nương nhìu!!!!!!!!!!!!! cuộc đời của một callboy (chapter 2) 243235
Sponsored content




cuộc đời của một callboy (chapter 2) Empty
cuộc đời của một callboy (chapter 2) Empty

cuộc đời của một callboy (chapter 2)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Bài viết liên kết

-
cuộc đời của một callboy (chapter 3)
cuộc đời của một callboy (chapter 4)
cuộc đời của một callboy (chapter 5)
cuộc đời của một call boy (chapter 1)
Callboy bất hạnh

Bạn không có quyền trả lời bài viết
VBOY WORLD  :: TRUYỆN GAY