| Truyện ngắn : Vì Nó Xấu Xí | |
| Mô_Phật Level: Cáo Già
Bài viết : 272 Tiền Zr : 16510
| 13/1/2010, 22:42 | |
| [ Full ] Trên một căn gác nhỏ, nó thu mình lại, nhỏ đến mức có vẻ như nó muốn mình không còn tồn tại trên thế giới này nữa. Xung quanh nó, một màu đen u tối nhưng có hề gì với nó, nó cũng đâu cần thấy ánh sáng. Nó nhìn chằm chằm vào một điểm đen trong một không gian đen tối nhưng những suy nghĩ của nó không thuộc về đêm nay. Nó ngồi đó, chờ đợi những kư ức trôi ngang qua trí óc nó, rơ ràng như đang hiển hiện trước mặt nó.
Nó nhớ khi còn bé, nó cũng như bao đứa trẻ khác thế nhưng khi lớn lên, nó lại cảm thấy khác lạ so với điều mà cha mẹ nó thường nói. Nó thích một khuôn mặt điểm trai hơn là một khuôn mặt xinh đẹp. Nó thích thứ giọng nói trầm ấm hơn những giọng nói thanh trong lảnh lót. No thích cái dáng đi ngang tàn rắn rỏi hơn dáng đi dịu dàng thướt ta. Tóm lại, nó thích con trai hơn con gái ! Đó là điều khiến nó hoang mang.
Và một điều khác làm nó hoang mang hơn đó là nó quá xấu, xấu đến nổi chưa ai dám mở lời khen nó đẹp trai hay dễ thương hay những từ tương tự thế. Nó xấu đến nỗi một đứa bé chưa biết nói cũng khóc thét lên khi nhìn thấy mặt nó. Nó xấu đến nỗi không có lấy một ngừơi bạn để trò chuyện – điều này nó cũng không chắc chắn lắm, có thể mọi người sợ vì nó quá xấu, cũng có thể nó sợ họ vì… nó quá xấu!
Không thể ḥa nhập với cuộc sống thường nhật, nó thường lên mạng để lướt web, để vào những forum, để đọc và chia sẻ những tâm sự của người khác. Và trên không gian rộng lớn của thế giới web, nó cũng tìm ra được những trang web của những người có cùng xu hướng hấp dẫn giới tính giống nó. Tình yêu của họ cũng được thăng hoa và rồi cũng sụp đổ như những cuộc tình nó từng đọc ở những trang web khác, không những thế, nó còn khám phá ra nhiều điều mà nó chưa từng nghĩ đến.
Có những điều mà nó không biết là đúng hay sai khi họ vẫn nói với nhau rằng: “Là một thằng gay đă là một bất hạnh, là một thằng gay xấu là bất hạnh của bất hạnh.” hay những câu đại loại thế. Đây là câu nói thật sự ám ảnh nó, chưa bao giờ nó đẹp và cũng chưa ai từng khen nó đẹp.
Người tình đầu tiên nói yêu nó sau khi xem webcam của nó là một người hơn nó mười tuổi. Nó mừng lắm, như một đứa trẻ được một cây kẹo, một kẻ sắp chết đuối vớ được một chiếc phao, như một lữ khách độc hành tìm được nước ở giữa sa mạc nóng bỏng. VÌ rằng, trước đó, có đến hàng trăm người chat với nó và xin webcam của nó, họ phản ứng không giống nhau mà xét cho cùng cũng không khác nhau là mấy. Người thì nói thêm vài câu nhưng tuyệt đối không nhắc đnế chuyện yêu đương và rồi những lần hồi đáp dần ít đi và mất hẳn. Người thì nói: “Em đừng lo, lớn lên em sẽ đẹp mà, như con vịt xấu xí biến thành thiên nga vậy.” Nhưng khi con vịt chưa biến thành thiên nga thì anh cũng không có hứng để chát tiếp! Người khác thì từ chối bằng câu nghe có vẻ như thế nhị nhưng nghĩ kỹ thì không hẳn: “Xin lỗi bạn, tụi bạn của mình ai cũng xinh đẹp hết.”. Có những người thẳng thừng: “Sao xấu quá vậy trời ?” hay “Éc, Thị Nở tái sinh!” Hay chả nói tiếng nào mà thoát khỏi yahoo hoặc ẩn nick để tránh phải chat với nó. Vậy đó, vậy là nó yêu gă, người duy nhất cảm thấy có hy vọng về một tình yêu chân thành, không vì vẻ bề ngoài của nó.
Nhưng trong lúc co ro ngồi đây, nó mới biết gă nói yêu nó không vì gă yêu một con vịt con xấu xí mà gă đến với nó vì cái cảm giác “chắc ăn”. Lúc gă nói yêu nó, nó chỉ mới mười sáu tuổi và đủ xấu xí để gă tin tuởng không ai ngó ngàng và đụng chạm đến nó. Chỉ sau vài lần gặp gỡ, nó ngoan ngoăn theo gă về nhà và làm theo những điều mà gă muốn. Mặc dù rất hoảng sợ và kinh hăi nhưng nó cũng phải chiu lòng gă vì sợ mất đi thứ tình yêu mong manh đó. Cái lần đầu tiên da thịt không chỉ chạm đến da thịt nó mới biết thế nào là nỗi đau đớn mà nó từng được đọc và không thể nào mường tượng được, cái đau đớn tột cùng, nó dội thẳng lên năo nó chỉ vài phần nghin giây, đau đớn, nhói buốt rồi ră rời từng thớ thịt, nó như một sinh linh yếu ớt trong tay gă. Nhưng rồi bằng hành động, thái độ và cử chỉ, gă khiến nó cảm thấy bớt đau hơn và dần dần nhận ra khoái cảm mà điều đó mang lại. Bước qua phút giây đó, những lần sau đó với những trò mà gă mang đến, nó bắt đầu cảm thấy được thế nào là sự khao khác được yêu đương. Nó nhớ gă, mong chờ gă, nó muốn tìm lại cảm giác thăng hoa đó với gă, thứ cảm xúc được pha lẫn bởi những nụ hôn nồng cháy, những vuốt ve êm ái, những va chạm xác thịt và những hơi thở nóng ấm và gấp gáp. Đau đớn nhưng đầy cảm xúc, thứ cảm xúc lôi cuống nó trong sự đam mê huyền ảo.
Nhưng giấc mơ chẳng được bao lâu, khi gă đă “quá hiểu” nó. Những lần như thế ít dần đi và cũng nhạt nhẽo dần đi. Những cú điện thoại, những tin nhắn, những lần chat cứ thưa dần đi. Gă dần dần làm nó hiểu gă muốn gì. Nó không muốn níu kéo gă vì không muốn nhìn thấy một sự thật phũ phàng hơn. Nó đă ngồi trong một góc tối, khóc một mình, cười một mình, có xem trăm lần, có khuyên ngàn lần nó cũng không nhớ được một quy luật mà nó từng biết: “Rồi “họ” cũng sẽ chán thôi !” Nó biết có nhiều người xinh đẹp hơn nó rất nhiều nhưng họ cũng không giữ được người họ yêu tìm đến một người mới. Có rất nhiều người sau bao lần vấp ngă đă không tin vào thứ tình yêu lén lút và không ràng buộc này vậy mà, trước gă, trước tình yêu giả tạo đó, nó đă không nhận ra.
Chia tay gă, khi nước mắt đă cạn nó vẫn không sao quên cái cảm giác xác thịt đó. Nó tự biến mình thành con thiêu thân lao vào trò chơi xác thịt. Và vì “nhan sắc có hạn” nên nó phải dùng đến rất nhiều “thủ thuật” để khiến đối phương có cảm hứng, để nó được trở lại với những xúc cảm của xưa kia. Để rồi, mỗi buổi sáng, thức dậy trên chiếc giường trong một khách sạn, nó khóc, khóc vì nỗi đau càng nặng, vết thương càng sâu, khóc vì nỗi hụt hẫng trong tận đáy lòng mỗi lúc một sâu và những lúc như thế, nó lại nhớ đến một câu nói: “Tình dục không tình yêu là mồ chôn cảm xúc.”, khóc vì nỗi nhục nhă khi nó đă làm những điều mà không nhiều người từng làm nhưng nó không thoát ra được cái ma lực của thứ cảm xúc đó. Mọi người sẽ chỉ trích nó rằng nó buông thả nhưng mấy ai cảm nhận được cảm xúc của nó, cảm nhận được cái ma lực của thứ cảm xúc đó, nó là sự kết hợp của niềm đam mê, sự thích thú, sự thỏa măn, sự đau đớn, khổ đau, giằng vặt, hụt hẫng, cay đắng, xót xa, một công thức phức tạp cho một thứ cảm xúc phức tạp không dễ gì quên được. Đôi khi nó là cảm giác của một con thú bị thương, nhói buốt đến tận xương tủy, nó muốn làm mọi cách để quên đi cái đau đớn đó nhưng để thay thế một sự đau đớn bằng một sự đau đớn khác thì nỗi đau đớn càng sâu, càng nặng và càng dày để rồi cảm xúc đối với nó dần dần biến thành một thứ xa xỉ.
Trong suốt bảy năm dài, nó chat với hàng ngàn người, gặp mặt hàng trăm người (đương nhiên là những người không xem webcam của nó) và lên giường với hàng chục nguời (vì nhiều người chê nó quá xấu để lên giường với họ!)
Nó nhớ lại, trong một đêm buồn (mà hình như lâu rồi chẳng đêm nào nó cảm thấy vui), nó đang online mà chẳng biết làm gì thì nó được mời vào một chatroom. Ở chatroom này, không ai nói với ai lời nào, một chatroom kỳ lạ so với lẽ thường. Thấy thế, nó nghêu ngao những bài ca buồn, những bài hát đôi khi khiến nó cảm nhận được thế nào là cảm xúc.
“Đừng xa em đêm nay, khi bóng trăng qua hàng cây…. Đừng xa em đêm nay.”
Từng lời ca như nỗi lòng của nó, hụt hẫng, đau đớn, xót xa. Khi dứt bài hát, nó nấc lên một tiếng rồi tắt chatroom và ngồi khóc ngon lành. Nó khóc tủi phận nó, một thằng gay xấu xí nô lệ cho tình dục, nghĩ tới đó nó mỉm cười cay đắng trong khi những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má, nó lau đi những dòng nước mắt rồi gục đầu dù lúc này đây, không ai có thể thấy nó khóc.
Rồi nó nghe một âm thanh quen thuộc của yahoo báo hiệu có ai đó muốn chat với nó. Nó ngẩn mặt lên và dòng chữ đầu tiên nó nhìn thấy: -Bạn đang khóc hả ? -Sao biết. -Lúc năy mình cũng ở trong room đó. -Ừ, thì sao ? Đoán đúng rồi đó, vui heng ? Cười đi, cứ tự nhiên. -Sao vậy ? Mình chỉ muốn nói là bạn hát rất hay và khi nghe bạn hát mình cảm thấy hình như bạn đang buồn. -Cảm ơn đă lắng nghe và khen tặng nhưng mà tui xấu xí lắm, chat để làm gì ? -Tôi chỉ muốn kết bạn thôi, tui không quan trọng chuyện đẹp xấu đâu. -Nhưng để làm người yêu thì phải đẹp, đúng không ? -… -Mà thôi, cho tôi xin lỗi, tại tâm trạng tôi không được vui nên mới chat như vậy. -Uhm, không sao, mình tên Huỳnh, hai mươi hai tuổi, còn bạn ? -Tui tên Nam, hai mươi ba tuổi rồi! -Vậy mình phải gọi Nam là anh rồi, hihi. -Tui là uke, không thích làm anh đâu, xưng là bạn đi. …
Cứ thế, nó ngồi chat với Hùynh say sưa, Huỳnh kể cho nó rất nhiều điều, từ chuyện những người nông dân ở quê nghèo của hắn, những chàng trai ra khơi đánh cá, những cánh đồng xanh, những băi cát trắng, những hàng dừa soi bóng sông xanh, những hàng phi lao trải dài trên bờ cát mịn, hắn kể những ngày nắng xanh biển đẹp, những đêm mưa giông băo tố. Dù cuộc sống của họ có lúc khó khăn, có lúc thanh nhàn nhưng nó chợt nhận ra nghị lực là niềm lạc quan ở họ. Họ như một gốc cây cổ thụ dù có bị quật ngă hoặc găy cành thì nó vẫn có sẵn những chồi non đua nhau vươn mình đón nắng. Hắn kể về hắn, bốn năm dài theo học ở Sài Gònm hắn đă làm biết bao nghề, nào là phát tờ rơi, chạy bàn, tạp vụ, dạy thêm… mệt mỏi và vất vả vậy nhưng giọng hắn vẫn rất vui vẻ và hứng khởi. Hắn làm nó phải nhìn lại chính mình, nó cảm thấy mình thật yếu đuối, cứ để dòng đời cuốn đi theo những tháng ngày tăm tối. Có những lúc nó mong chờ ở hắn một niềm hy vọng nhưng nó chợt nhớ đến gă. Gă đă mang đến cho nó biết bao hạnh phúc và hy vọng, kư ức về gă vẫn còn trong nó, hệt như vết thương xưa dẫu đă chai sạn những vẫn còn âm ĩ đau mỗi khi nhớ đến. Nó quyết định không chat với hắn nữa, khôngh có hạnh phúc sẽ chẳng có khổ đau, không hy vọng sẽ không có thất vọng mà lần này có thể là tuyệt vọng.
Nhưng rồi, nó không quên được thói quen chat với hắn, nó nhớ những điều hắn kể, nó nhớ niềm lạc quan của hắn và nó nhớ… hắn.
-Sao lâu không thấy online vậy ? -Ừ… có chuyện này không biết có nên nói với Huỳnh không ! -Muốn nói gì thì nói đi, tui nghe nè. …
Và rồi nó kể cuộc đời nó, những kư ức đau đớn trở về với nó, mỗi con chữ nó gơ là một giọt nước mắt nó rơi, nó thấy nó yếu đuối hơn bao giờ hết. Nó cũng thú nhận rằng nó đă có tình cảm với hắn dù rằng nó biết chắc hắn sẽ không yêu nó.
-Em thương anh thiệt hả ? -Ừ. -Sao vậy ? -Em không biết, em cũng không muốn, em sợ lại phải thất vọng. -Em làm anh bối rối quá ! Mà thật sự anh không dám khuyên em, chỉ muốn nhắc em nhớ, mạnh mẽ hay yếu đuối đều do bản thân mình lựa chọn và thực hiện. Em phải tôn trọng bản thân mình và tôn trọng người khác thì người khác mới tôn trọng em. Chẹp, nghe quen quá hả ? (Nó ngồi chờ đợi anh chat tiếp) -Ừ, mà cuộc sống không chỉ có tình yêu và tình dục. Em còn có gia đình, bạn bè, tương lai trong cuộc sống và công việc. Cuộc sống có lúc vui, lúc buồn như trái đất đâu chỉ có băo tố, lũ lụt, núi lửa, hoang mạc… Hi hi, giáo điều xa xôi quá nhỉ ? Anh nói chuyện hông được khéo, mong em thông cảm hen. Còn chuyện em nói với anh, anh sẽ trả lời em sau. Vậy heng, bye bye. -Ừ, bye anh.
Vậy đó, vây mà hắn khiến nó trở lại cái góc nhỏ này và thu mình trong bóng tối. Hắn nói lời xin lỗi, hắn không thể yêu nó vì hắn không giống nó. Hắn vào chatroom vì hắn có những người bạn giống nó, hắn tôn trọng họ và họ cũng tôn trọng hắn, hắn mong nó cũng tôn trọng sự lựa chọn của hắn.
Nó không hiểu được tâm trạng của nó lúc này. Đau khổ ư ? Chưa bao giờ hắn làm nó đau khổ. Hụt hẫng vì hắn không yêu nó ư ? Nó không nghĩ vậy, vì hắn khác nó và điều quan trọng hơn với nó là hắn từ chối yêu nó không phải vì nó xấu xí. Nó biết, đă đến lúc nó có thể dừng lại và thoát ra khỏi ṿng xoáy vô định đó. Nó vẫn có thể bên cạnh hắn như một người bạn để giúp nó mạnh mẽ hơn chứ không phải để dựa dẫm vào hắn một cách yếu đuối và nó sẽ không gọi hắn là “anh” nữa. Nó tự mỉm cười rồi theo quán tính lau những giọt nước mắt đă khô từ khi nào trên khuôn mặt nó. Nó đă yên lòng ngủ say con một ngày mai nắng ấm./.
--- Hết --- Kì tới : Hai Lần Chín. |
| | | Khách vi Khách viếng thăm
| 13/1/2010, 23:06 | |
| Lần này chủ yếu miêu tả tâm trạng về X nhỉ :z20: mặc cảm bản thân đúng là ko tốt chút nào , vì nó mà ko ít người bị bệnh Pùn . may là mình qua cái ngưỡng đó rùi , giờ có pùn thì cũng chỉ bùn 1/6 phút thui :z20: làm 1 Loveless tốt hơn ! |
| | | Mô_Phật Level: Cáo Già
Bài viết : 272 Tiền Zr : 16510
| 13/1/2010, 23:37 | |
| hi... choa hỏi 1 câu nha ! đừng nói ai nghe nha ! quan trọng lắm đó ! bí mật quân sự !!!!! LoveLess là gì vậy ? |
| | | Khách vi Khách viếng thăm
| 14/1/2010, 00:32 | |
| Loveless : vô tình, người ko có tình yêu , ko cần tình yêu ,ko bị trói buộc vào tình yêu, ko lệ thuộc vào tình yêu. Nhưng cũng ko phải là đần độn trong tình yêu đâu nhá :z20: mặt nhận thức về yêu và được yêu rất rộng rãi , ko hề trói buộc , thik chung thủy nhưng ko nhất thiết cứ phải chung thủy , nhưng cũng ko phải loại lăng nhăng bạ đâu bâu đấy . Vì vốn là đã xác định rõ là ko có tình yêu , ko cần tình yêu nên cũng chả bít bùn nhìu , giận nhìu , đau khổ nhìu . Rất tự do trong suy nghĩ ! |
| | | shin Level: Cáo Già
Bài viết : 385 Tiền Zr : 16167
| 14/1/2010, 07:07 | |
| cho nói 1 câu nhá, ấu trĩ, trẻ con, tầm xào,nhãm nhí,lăng tăng....á sao nói 1 câu muk nhìu zậy ta kaka |
| | | Khách vi Khách viếng thăm
| 14/1/2010, 09:26 | |
| nhưng mà nó nhẹ cái đầu em ạ ^^ ko phải bùn nhiu` |
| | | shin Level: Cáo Già
Bài viết : 385 Tiền Zr : 16167
| 14/1/2010, 09:27 | |
| uh...yes..vâng..uk..thì zậy đi hehe |
| | | buzUn Level: Trai Tơ
Bài viết : 9 Tiền Zr : 15746
| 14/1/2010, 09:42 | |
| - aero đã viết:
- Loveless : vô tình, người ko có tình yêu , ko cần tình yêu ,ko bị trói buộc vào tình yêu, ko lệ thuộc vào tình yêu. Nhưng cũng ko phải là đần độn trong tình yêu đâu nhá mặt nhận thức về yêu và được yêu rất rộng rãi , ko hề trói buộc , thik chung thủy nhưng ko nhất thiết cứ phải chung thủy , nhưng cũng ko phải loại lăng nhăng bạ đâu bâu đấy . Vì vốn là đã xác định rõ là ko có tình yêu , ko cần tình yêu nên cũng chả bít bùn nhìu , giận nhìu , đau khổ nhìu . Rất tự do trong suy nghĩ !
=]] wa' la` 9 xac'... hAhA |
| | | Sponsored content
| | | | | Truyện ngắn : Vì Nó Xấu Xí | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
Similar topics | |
|
| | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |