Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Truyện ngắn : Mảnh Khuyết

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Mô_Phật
Level: Cáo Già
Level: Cáo Già
Mô_Phật

Bài viết Bài viết : 272
Tiền Zr Tiền Zr : 16510

Truyện ngắn : Mảnh Khuyết Empty
Truyện ngắn : Mảnh Khuyết Empty20/1/2010, 23:10

1.
- Ăn cắp, bắt lấy nó! Ăn cắp!

Những tiếng la hét, tiếng chân chạy dồn đuổi theo sau Núp.
Trời mưa khiến rét khiến em thật vất vả. Những giọt mưa tạt vào mặt, phố xá lép
nhép dưới một lớp bùn mỏng và trơn tuột. Em mải miết chạy, không dám ngừng lại
hay quay đầu nhìn. Nhưng chân em đau quá. Núp vội rẽ vào một nghĩa trang, trốn
sau một ngôi mộ khá to. Vừa thở hổn hển, em vừa co người lại lo sợ, tay giữ
chặt cái ví mới chôm. Em nhắm mắt lại chờ đợi. Tiếng lao xao ngày một gần. Vậy
là em đã trở thành một đứa trẻ xấu xa, một thằng ăn cắp.

Quê em cát khô rời, nóng bỏng. Căn nhà tồi tàn của ông em
cắm lêu nghêu dưới những hàng phi lao gầy guộc. Những nấm mộ cạnh đó phủ đầy
dây muống biển hoa tím. Đêm nào ông cũng ngồi cặm cụi đan lưới thật khuya. Núp
nằm hé mắt nhìn ông, lắng nghe tiếng sóng biển ầm oạp, tiếng gió rền rĩ qua khe
cửa. Em không nhớ mẹ, vì mẹ đã mất khi em còn ẵm ngửa. Em không nhớ bố, vì bố
đã lấy vợ khác, đi xa khỏi làng, không còn ngó đến ông cháu em. Em chỉ nhớ
những câu chuyện cổ tích ông kể. Ông giống như cây mục cho một cái dây leo bám
vào. Em vịn vào ông ngày nào đỡ khổ ngày ấy. 

“Cháu đừng lo, ông sẽ cố dành tiền mua quần áo cho cháu. Rồi
cháu xem, cháu còn được đi học nữa”

Đã bao nhiêu lần ông xoa đầu em nói thế, nhưng Núp biết,
tiền đan lưới còn không đủ cho ông cháu ăn. Người ông gầy tưởng như không thể
gầy hơn được nữa, lớp da nhăn nheo, khô xác.

Năm em 10 tuổi, mọi người trong làng chài dời hết mồ mả ông
bà lên trên đất cồn, vì lụt bão mấy năm liền tấn công bờ biển. Lúc ấy, người ta
mới biết nhiều nhà mất mả, trong đó có nhà Núp, bia vẫn còn mà đào lên chỉ toàn
cát.

Cát chạy nên những nấm mộ xa dần lòng huyệt, dù đã đào chệch
ra xung quanh vẫn không thấy. Vì lo chuyện mồ mả, lại gặp cơn bạo bệnh, thân
cây mục lâu nay em bám vào để sống đã tan đi. Còn mình em bơ vơ, sợ hãi.

“Ngày xưa trong truyện cổ tích thì chẳng phải khổ thế đâu
cháu ạ”

Lời ông âm thầm vọng về từ miền xa xăm ký ức. Gió biển táp
vào mặt, vào mắt, cay và lạnh buốt. Em thấy mặt mình nóng ran và hai dòng cứ
thế tuôn. Khóc nức nở, chợt nhận ra cả những giấc mơ nhỏ nhoi nhất cũng đã
không thể thành hiện thực. Em bàng hoàng như chưa thể tin vào sự thật. Chẳng có
Bụt, cổ tích vẫn cứ là cổ tích và nước mắt cứ lăn dài trên gò má.

“ Cái đất này không giữ được người chết, làm sao mà giữ được
người sống cho nổi”

Thế là em bỏ làng đi theo những người lớn về phía thành phố.
Ba năm trời xô đẩy em vào khắp các hang cùng ngõ hẻm, các
bến tàu xe, các trại xã hội và các bãi sông, bãi rác. Có những ngày em tưởng
mình sẽ chết, khi nằm co quắp trên vỉa hè, trong cái rét căm căm của gió mùa
đông bắc, hay khi bị lũ trẻ đường phố bắt nạt, đánh đập. Ba năm trôi qua đã xóa
sạch trong em tất cả những ký ức tuổi thơ, xóa sạch trong em tất cả những tình
thương vốn đã rất mong manh.

Cuộc sống dạy cho em phải biết thản nhiên với tất cả, vì cái
ăn mà bất chấp mọi thứ. Lần đầu tiên ăn cắp cũng là lần đầu tiên bị phát hiện,
bị rượt đuổi.

- Cháu xin lỗi, ông ơi! Cháu đói quá!

Núp bấu chặt vào áo đau xót. Em chẳng sợ bị phát hiện nữa,
em bật khóc thành tiếng.

- Này nhóc!

Một bàn tay đặt lên vai em cùng tiếng gọi trấm ấm. Em giật
mình ngoảnh lại. Trước mặt em là một người thanh niên có khuôn mặt đẹp rất đàn
ông cùng đôi mắt mà chỉ nhìn thôi, người ta có thể gửi cả lòng tin vào đó. Sao
anh ta lại ở nghĩa trang, trong lúc trời mưa thế này? Hay là anh ta muốn bắt
em? Em sợ hãi, em muốn bỏ chạy.

- Khoan đi đã – Anh ta giữ vội tay em lại – Em có quen người
nằm đây không?
Vừa hỏi anh ta vừa chỉ vào tấm bia mộ em đã trốn. Em lắc
đầu. Người thanh niên mỉm cười.

- Anh cũng đoán vậy. Em có thể nói lời xin lỗi với cậu ấy
không?

Núp ngơ ngác nhìn anh ta, em lỳ lợm:

- Bỏ tôi ra ! Tôi chẳng làm gì hết !

- Có chứ. Em làm cậu ấy buồn bởi nước mắt của một đứa trẻ xa
lạ.

- Người chết thì biết quái gì. Anh bị điên à. Để tôi đi ! –
Núp vùng vằng.

Người thanh niên vẫn giữ chặt tay em, đưa tay còn lại lên
xoa đầu em trìu mến.

- Em là cậu bé ngoan, phải không nào?

Có một cái gì đó thật thân quen trong cái xoa đầu của người
thanh niên ấy, nó khiến em sững lại, ngơ ngác nhìn quanh. Em nhìn mãi, nhìn mãi
xung quanh mà không thấy gì cả. Nhưng rõ ràng có một cái gì đó đang trỗi dậy
trong em, đang cựa quậy không yên. Tâm hồn em bỗng chốc đau đớn, nghẹn ngào.

Núp không hiểu nổi cái điều rắc rối vừa nảy sinh trong lòng.
Tự nhiên em òa lên khóc. Tiếng khóc bật ra đột ngột, tức tưởi, nghẹn ngào.
Tiếng khóc vỡ ra trong dồn dập, từng cơn nức nở khiến ai nghe cũng phải mủi
lòng. Một, hai người đi ngang qua nghĩa trang đứng lại nhìn. Người thanh niên
ngạc nhiên, cầm lấy hai bàn tay em hỏi:

- Kìa, em làm sao thế?

Núp lắc đầu, giọng em lạc đâu mất rồi, nó bị thay thế bởi
những tiếng nấc. Nước mắt chan hòa, làm mờ đi mọi hình ảnh, mọi suy nghĩ.

Mưa chẳng màng tới ai, cứ chập chùng rơi… Cơn mưa bồng bềnh
nỗi nhớ…

2.
Nước mắt đã không còn nhòe mi, em ngỡ ngàng nhận ra mình
đang ngồi trong một ngôi nhà xa lạ. Người thanh niên lúc nãy đang ngồi đối diện
với em, nhìn em soi xét.

- Nhóc, em hết khóc chưa?

Núp rụt rè gật đầu.

- Nhóc muốn sống với anh không?

- Tại..sao? – Em hỏi lại cảnh giác. Trên đời này, cái gì
cũng có giá của nó, em chẳng tin vào điều tốt đẹp sẽ đến với mình. – Anh muốn
em làm gì? Em..em không có tiền.

Người thanh niên phớt lờ câu nói của em, anh hỏi tiếp.

- Anh tên Minh, còn nhóc tên gì?

- Núp. - Em trả lời cụt ngủn.

- Anh hùng Núp hả? Tên hay lắm !

Chàng trai tên Minh bật cười, ngả người ra sau ghế. Rồi anh
ta lại chồm dậy, kéo mặt em nhìn thẳng vào mắt mình.

- Nghe này, khoảng 3- 4 năm về trước, anh có đi qua một làng
ven biển, anh tình cờ nhìn thấy em bê một bát canh từ đầu làng đến cuối làng.
Hỏi ra mới biết em thương ông làm việc trưa nắng nên mang canh đến cho ông
mình. Hình ảnh đó vẫn còn in dấu trong trí nhớ anh.

- ….

- Anh không nghĩ là sẽ gặp lại em trong một hoàn cảnh như
bây giờ. Lúc đầu anh không nhận ra em, em “rách” hơn hồi trước, như con sói non
đơn độc trong mớ giẻ rách, khóc nức nở trước mộ người anh yêu. Trong lúc anh cố
dỗ em nín khóc thì anh chợt nhớ ra đã từng nhìn thấy em. Âu cũng là duyên phận,
có thể cậu ấy đã đưa đẩy em đến với anh.

-…..

- Nếu em không có nơi nào để đi, không còn ai thân thích thì
cứ sống với anh. 

Núp nhìn Minh xa lạ. Em xa lạ với những khao khát tình cảm.
Em đoán “cậu ấy” chính là ngôi mộ lạnh lẽo nơi nghĩa trang kia. Sao anh ta có
thể dễ dàng tin vào một điều phi lý đến vậy.


“ Giá như ngày xưa, trong truyện cổ tích, sẽ có một ông Bụt
hiện lên đấy cháu ạ”

Một vệt nắng len vào ô cửa, đậu xuống nền gạch tối sẫm, lấp
loáng như ánh trăng trên biển.

3.
Núp trở lại với những sinh hoạt bình thường rất chật vật.
Mỗi buổi sáng thức dậy, em thường không làm vệ sinh cá nhân, không gấp chăn
màn, thường hay dùng tay bốc ăn. Lúc đầu em còn cảnh giác, nhưng rồi em sợ, sợ
một ngày nào đó sẽ không còn ở trong ngôi nhà ấm áp này nữa. Em làm tất cả để
anh vui lòng, để không đuổi em ra đường.

Thời gian trôi đi chầm chậm, em lớn dần lên, không còn dè
dặt lo sợ nữa. Hai anh em vẫn sống với nhau, tuy cũng vất vả nhưng vui vẻ. Sáng
anh đưa em đi học rồi anh đi làm, chiều em đi rửa chén bát thuê ở quán ăn. Tối
hai anh em trở về nhà, quây quần bên mâm cơm, trò chuyện vui vẻ.

Rồi Núp nhận ra lúc nào cũng có hình bóng anh trong tim. Em
chỉ im lặng vì biết anh đã chôn trái tim mình dưới ba tấc đất cùng “cậu ấy”.

- Em chưa nghe anh kể về mình bao giờ. - Núp nói. Em khao
khát muốn biết quá khứ của Minh , muốn chạm sâu vào trái tim đóng chặt ấy.

Anh đáp nhẹ.

- Toàn chuyện không vui. Kể ra lại buồn thôi em.

- Nhưng em muốn nghe. Em muốn biết về gia đình anh, về anh,
về người anh yêu.

Minh nhìn Núp trầm ngâm một lúc, rồi anh chậm rãi nói.

- Anh không có hạnh phúc được sống với bố mẹ, giống như em
vậy. Khi bố biết mẹ mang thai, ông lặng lẽ ra đi không lời từ biệt, lặng lẽ
chạy trốn mẹ và anh như chạy trốn khỏi một con chuột chết. Mẹ nuôi anh được vài
năm rồi bỏ lại anh cho bà ngoại, vào Sài Gòn theo một người đàn ông khác.

-…

- Bà nuôi anh ăn học từ nhỏ cho đến lớn, thấy anh vào được
Đại học , bà mừng lắm. Bà bảo giờ chỉ mong anh cho bà một đứa cháu dâu hiền
lành, tốt bụng chăm sóc bà lúc tuổi già. Khi anh học năm thứ hai, anh bắt đầu
yêu. Đó là nỗi day dứt cả đời anh. Bởi người đó là một cậu khóa dưới. Anh đã cố
giấu nhưng bà vẫn biết, bà im lặng rớt từng giọt nước mắt. Cuối năm đó, bà mất.
Đến khi tốt nghiệp, anh mới gạt được mặc cảm quan hệ lại với cậu ấy. Nào ngờ,
ra trường chưa được bao lâu, cậu ấy mất trong tai nạn giao thông.

-….

Tiếng đồng hồ kêu tích tắc trong không gian im lặng ngột
ngạt. Anh cứ lặng lẽ châm thuốc hút, còn em chỉ biết ngồi im. Rồi anh xoa đầu
em.

-Chuyện quá khứ, nhắc lại không vui được. Có em sống với anh
là hạnh phúc rồi. Thôi, đi ngủ đi mai còn đi học.


Em mỉm cười, cố gắng cảm nhận những ấm áp bao năm qua anh đã
dành cho em. Em chỉ cần được sống bên anh thế này thôi, chỉ cần thế thôi.

Một ban mai lại đến bắt đầu cho những bận rộn của đời người.
Mọi người hòa mình vào cuộc sống mới sôi động hơn, vội vã hơn. Kẻ làm việc,
người vui chơi, kẻ mưu toan, người hiền lành…

Những tưởng dòng chảy xiết của thời gian sẽ cuốn luôn đi
những điều thầm kín. Sẽ không còn lo nghĩ mông lung, những vu vơ chợt thương,
chợt nhớ. Ai biết đâu có những phút giây thời gian đọng lại, chỉ là ngưng trong
tích tắc, nhưng cũng đủ để nhận ra góc tối nào đó của cuộc sống mới.

Nắng chói !

Núp mở mắt khỏi cơn mê muội. Đời một lần nữa đập vào mắt em
những man trá xấu xa. Giữa cái lúc nắng đầu mùa rọi khắp sân trường, một cảm
giác chợt đến, bám riết và day dứt, đầy hối hận, đầy luyến tiếc.

Một bình minh như thế, một buổi sáng hiếm hoi mà em đến lớp
sớm. Cứ ngỡ đó là khởi đầu của may mắn nhưng cái sự đời càng lạ thì càng bão
tố.


Những tiếng xì xào, bàn tàn vang lên, những ánh nhìn kỳ lạ
và có phần phản cảm của lớp hướng về phía em.

Em nhìn lên bảng xanh, nơi đang thu hút mọi ánh nhìn. Dòng
chữ “ Núp gay” đập vào mắt em. Màu phấn trắng rất to, rất rõ ràng, rất nắn nót,
chiếm lấy tất cả khoảng trống của bảng, như thể không cho đương sự một sự phản
kháng, dù yếu ớt đến đâu.

Mộng dứt rồi. Những góc cạnh u tối đang bị phơi bày. Hai
mảng màu trắng đen của hiện thực cuộc sống.

Em quay nhìn khắp lớp, thấy người bạn thân đứng ở một góc,
cười nhạt. Đôi cánh phản bội xảo trá xấu xa như đang mọc lên từ cậu ta.

Em chợt hiểu. Cổ họng nghẹn đắng lại, không thốt nên lời

Em quay người rời khỏi lớp, tủi thân vô cùng.

Tại sao Bụt không hiện ra? Chẳng phải mỗi khi có người khóc,
bụt sẽ hiện ra hay sao? Tại sao khi em khóc Bụt không hiện ra? Tại sao lại cứ
để những điều tồi tệ đến như thế này?

Em cần gì nhỉ? Em chẳng mong ước gì nhiều, chẳng dám đòi hỏi
ai cái gì bao giờ. Em chỉ cần được sống bình yên thôi.

Người qua đường ngoái nhìn một thằng nhóc vừa chạy vừa lau
nước mắt. Em chợt thấy sao ghen tị với từng người trong số đó. Sớm mai, vẫn
trên con đường này, vẫn những người đó, một mình có, đôi lứa có, đám hội có,
vẫn trăn trở những điều thường nhật của cuộc sống, còn em…đã bị từ chối. Nước
mắt em hôm nay sao lạnh lẽo, mặn chát và chua xót đến thế.

Từng hi vọng, hi vọng nối tiếp hi vọng.......

Từng tin, niềm tin nối tiếp niềm tin.......

Từng chờ đợi, chờ đợi nối tiếp chờ đợi.......

Bị đập nát, bị chà đạp, bị vùi dập để rồi chỉ còn mình em
với đống tro tàn.

Mọi âm thanh cứ ù ù bên tai, trôi qua như gió, em chẳng còn
biết chuyện gì nữa.

Âm thanh của phố về đêm não nề và ngân vang. Tiếng xe cộ lọt
thỏm và đơn côi, tiếng lá rụng trong tiếng gió xào xạc thổi. Đêm êm đềm buồn bã
đưa em trở lại với cái ấm áp của tình thương. Anh trở về nhà, lo lắng khi thấy
em mất tinh thần, rồi anh cũng biết chuyện. Anh hỏi em:

- Lỗi tại anh phải không?

Em lắc đầu. Không, chẳng phải lỗi của ai hết. Em là gay
không phải lỗi của anh, em yêu anh cũng không phải lỗi của anh. Chỉ trách số
phận trêu đùa.

Anh ôm em vào lòng, vỗ về.

- Ngủ đi em! Rồi ngày mai lại đến.

4.
Đã tám năm trôi qua em mới trở lại quê hương. Ngôi nhà tồi
tàn của ông vẫn còn đó, xiêu vẹo trước thời gian. Tiếng sóng biển rì rào, tiếng
chân đạp lạo xạo trên cát năm nào như ngọn roi quất vào trái tim em. Có một đợt
sóng xô đến, anh kéo em té. Ướt áo. Anh hôn em, nụ hôn mềm, mát lạnh như miếng
lê rồi buông em em ra ngay khi em chưa kịp trấn tĩnh. Anh cười

- Yêu anh không?

Em gật đầu, người nóng bừng. Có người ví tình yêu đến ào ạt
như cơn bão còn anh với em chẳng phải mưa dông, chớp giật. Anh êm đềm thấm vào
em như hơi thở.

- Anh cũng thế. Nhưng em còn có cuộc đời của em, và chắc gì
em đã yêu anh mãi.

Em lắc đầu. Không biết, không nghe, không nghĩ. Sau này em
mới biết, anh yêu em nhưng anh không vì em mà sống khác.

“Anh sẽ đi Mỹ. Công ty mẹ bên đó mời anh sang làm việc”

Áp người xuống cát, một cảm giác ram ráp xâm chiếm em. Gió
thổi bay vô tư và hào phóng. Anh đã đi thật rồi.

Em đứng lên, hai tay xách giầy, lầm lũi trên con đường để về
nhà. Cát và biển ở lại sau lưng.

Em quay trở lại trường học, em không quan tâm đến ánh mắt
của người xung quanh nữa. Anh đã từng nói em thông minh, chỉ cần em cố gắng,
tài năng của em sẽ được công nhận. Anh đã rời Việt Nam cũng không hẹn ngày trở về
nhưng em vẫn đợi.

Những bữa cơm một mình trôi đi trong im lặng. Căn nhà vẫn
nồng nàn vị quyến luyến

Mỗi giấc mơ bị đập nát, ta lại xây lại giấc mơ khác

Mỗi niềm tin bị chà đạp, ta lại xây lại niềm tin khác

Mỗi hi vọng bị vùi dập, ta lại xây lại hi vọng khác

Và.....

Giấc mơ mới sẽ đẹp hơn....

Niềm tin mới sẽ mạnh mẽ hơn.....

Hi vọng mới sẽ bền bỉ hơn.....

Một ngày, người làng chài quê em báo lên, hài cốt của bà và
mẹ đã được tìm thấy và chôn cùng chỗ với ông em. Bố em có về một lần về quê
thắp nén hương.

Trong ngồi nhà nhỏ, trên chiếc bàn uống nước, có tờ giấy
rung rung trước gió, ghi vỏn vẹn vài chữ.

“ Hẹn gặp lại em trong ngôi nhà chúng ta, nếu em vẫn còn yêu
anh”.                   
       --- Hết ---
Khách vi
Khách viếng thăm
Anonymous


Truyện ngắn : Mảnh Khuyết Empty
Truyện ngắn : Mảnh Khuyết Empty21/1/2010, 00:02

Iu nhau thế sao mà vẫn đành lòng chia ly vậy chứ >.< sang Mỹ rùi anh iu Trai Mỹ mất >.<

Truyện ngắn : Mảnh Khuyết

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Bài viết liên kết

-
Truyện ngắn : Ánh Mắt
Truyện Ngắn : SAO EM KHÔNG LÀ CON GÁI ?
Truyện ngắn : 7 NGÀY
Truyện ngắn : Vì Nó Xấu Xí
Truyện ngắn : Nếu

Bạn không có quyền trả lời bài viết
VBOY WORLD  :: TRUYỆN GAY