Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Truyện ngắn : Nắng Vẫn Xanh

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Mô_Phật
Level: Cáo Già
Level: Cáo Già
Mô_Phật

Bài viết Bài viết : 272
Tiền Zr Tiền Zr : 16510

Truyện ngắn : Nắng Vẫn Xanh Empty
Truyện ngắn : Nắng Vẫn Xanh Empty10/2/2010, 22:51

Nắng Vẫn  Xanh



Năm đó, nó lên lớp 12. Cái năm mà sắp phải xa thầy xa bạn, xa mái
trường, xa ghế nhà trường. Mẹ nó không an tâm cho kết quả học của
nó, nên đã lên Sài Gòn kiếm cho nó một cái trường nội trú để chuyên
tâm học tập.




Nó là tôi, tên Pha Lê. Từ nhỏ sống trong nhung lụa, tôi đã quen với
những gì nhẹ nhàng lả lướt, nhưng xem ra tôi cũng khá điển trai đấy.
Chỉ có mẹ, mẹ lo cho tôi nhiều lắm mặc dù nhà tôi những ba người
anh. Tôi đam mê nhảy múa nên học lực giảm sút từ cuối lớp 7, nên vì
thế mẹ đã phải cất công lên Sài Gòn tìm cho tôi một không gian mới
tốt hơn.




Tôi thích Kiên, một thằng bạn xấu xí, có tật, ham chơi, nhưng là con
trai chính cống. Chúng tôi thân nhau từ lớp mười, khi mà nó bị mẹ nó
tịch thu chiếc Wave 100 lại vì tội cá độ và bạn bè không ai tới gần
nữa. Và lúc đó, tôi chở nó đi học mỗi ngày. Nếu như lúc trước nó
chê tôi màu mè, hay sóc tôi trước mặt bạn bè, thì giờ nó lại quí
chính cái chê bai đó của tôi, vì những điều đó đã giúp đỡ nó khi
không còn là đại gia học đường nữa, và nó đối xử với tôi cứ như là
thân nhau từ lúc cởi truồn tắm mưa vậy.




Hè đến, tôi đã phải tay vác tay xách hành lý, sách vở lên một
trường nội trú ở Sài Gòn học, cứ như là đày đi biên ải vậy. Tôi
nói nó tôi đi học nội trú Sài Gòn, nó buồn vì không nỡ xa tôi, cái
thứ tình cảm quí báu ấy tôi không muốn phá vỡ vì nó đẹp đẽ quá,
thân thuộc quá. Tôi biết câu nói đó giới hạn cũng chỉ giành cho
người bạn thân là cùng, nhưng nó thật ấm áp, và buồn rười rượi bởi
vì tôi thích nó, chẵng hiểu làm sao. Và nó còn nói là nó sẽ xin ba
mẹ về dưới học với tôi, tôi mừng rỡ và mong điều đó thành sự thật.




Nuôi hy vọng về Sài Gòn, một ngày đầu, hai ngày đầu, ôi sao chán
quá, sao giống như “Tôi chỉ một con chim non bé nhỏ, vứt trong lồng con giữa
một lồng to” câu thơ của Tố Hữu trong Nhật Kí Trong Tù mỗi khi chiều
về tôi hay đọc, trong này tôi học chung với thằng hai bạn thân, lúc
trước cũng hay chơi với nó lắm nhưng khi lên Sài Gòn thì nó thay đổi,
nhưng thôi kệ có còn hơn không…




Học được nữa buổi, ăn cơm xong lên phòng nội trú nghỉ ngơi. Trời ạ,
nó lên hồi nào, sao nó không nói trời. Vừa bước vào phòng, tôi bất
ngờ khi thấy nó đang ngồi ngay cái giường tôi, bên cái vali quần áo,
tôi chỉ nó cái tủ kế tủ tôi. Vậy là bốn đứa ngủ bốn giường gần
nhau, bốn cái tủ đều có chìa khoá của nhau. Chúng tôi lại cùng nhau
sống vui vẻ những ngày tiếp theo trên vùng đất mới nhiều hứa hẹn..




Cứ thế, hai tháng hè đã trôi qua nhanh chóng, chợt một ngày, tôi ngứa
ngáy ngồi đâu cũng gãi. Chạy xuống phòng y tế xin thuốc thì cô y tá
mới bảo rằng tôi bị trái rạ phải về quê điều trị, không thôi lây sang
các bạn thì nguy lắm. Tôi nghĩ rằng hôm nay thứ năm, thôi học nốt hai
ngày nữa rồi về cũng không sao. Khi bạn bè trong phòng biết tôi như
vậy, họ nữa tách ly, nhưng nữa gần gũi và chăm sóc. Tôi cũng thấy
buồn khi biết bệnh sẽ dễ lây lang, nhưng lúc ấy bệnh chỉ mới bắt đầu.
Bước vào lớp, cũng vẫn chỗ ngồi ấy, tôi kéo chiếc ghế và ngồi
xuống, định quay qua nói với nó rằng thứ bảy học xong sẽ về thì nó
đã gom sách vở trên bàn và cặp xuống bàn chót ngồi, một hành động
khiến tôi bất ngờ trước người bạn mà tôi đã cho là thân lắm rồi……
không nói gì thêm tôi im lặng và về quê




Hai tuần trôi qua, bệnh đã không còn nữa, mà chỉ còn lại những cái
mài không gì nguy hiểm. Tôi mang theo thuốc và quần áo lên Sài Gòn,
sách vở bạn bè đã chép giùm nhưng sao không thấy nét chữ của Kiên,
mà toàn là của hai thằng bạn kia ? Thở dài và đi tắm, cái lược làm
vài cọng tóc rơi ra, tôi không để ý và đặt lên kệ tủ, nó đã tắm
xong sau tôi, khi vào thấy tôi đặt chiếc lượt ở đó, nó đã quăng chiếc
lược xuống nền nhà và nói to lê rằng “ thằng Lê bị sida đó bây, ê
Toàn, tối tao qua chỗ mày ngũ ké nha, tao sợ bị lây quá”.Nói rồi
dọn mền gối quá bên giường thằng Toàn, bàn chân đạp lên chiếc lược
còn vướng vài cọng tóc tôi lúc nãy. Lặng im trong câu nói đó, tôi
vụt ra khỏi bản thân, quay ngược về quá khứ xem có làm gì nó không
mà tại sao lại nhận được cái hành động và lời nói chua chát đến
thế ? Những ngày sau cũng vậy, nó xa lánh, nó trêu ghẹo, nó đã không
còn là Kiên lúc trước tôi quen, tại sao vậy ? Hỏi ra thì mới biết,
nó theo hai thằng bạn kia ra ngoài chơi vào thứ bảy và chủ nhật hai
tuần rồi, không biế làm gì, đi đâu mà tại sao thay đổi nhanh vậy ?Sài
Gòn, nơi đã làm tôi phai nhạt tình cảm của hai thằng bạn thân kia, bây
giờ ánh đèn của nó đã cướp đi người tôi thương một lần nữa, là
Kiên. Kiên đã bị cuốn hút bởi sa hoa của thành phố này, Kiên quên đi
cái quê mùa của tôi và hắn, giờ đây chỉ còn lại trong Kiên là những
ngày cuối tuần vui vẻ, thoải mái ăn chơi ngoài cổng trường. Hụt hẫn
trước thái độ đó, con tim tôi vỡ tan khi tiếng chuông tình đánh vào
con tim tôi bảo rằng Kiên là người tôi yêu, và bây giờ lại đánh thêm
một hồi chuông nữa để nói cho tôi biết tôi đã sai lầm.




Không tìm thấy niềm vui những ngày sau này trong nội trú nữa, tôi
không trách Kiên, vì nghĩ rằng Kiên sợ bệnh sẽ còn và lây cho Kiên,
tôi cũng không trách Kiên thay đổi vì nếu có ra ngoài thì những điều
Kiên làm sẽ giúp Kiên học hỏi thêm sự đời, mà tôi chỉ trách bản thân
mình không biết bảo con tim dừng lại nơi giới hạn của chữ tình. Mà
nó đi mãi, đi mãi nhưng chỉ một mình tôi lê chân để đến cái mốc tình
yêu, còn Kiên thì dừng lại ở vạch đích là tình bạn…. Mỗi ngày đối
mặt với Kiên như phải đối mặt với bệnh trái rạ, đau đớn, khó chịu
và cay đắng. Tôi trở về quê với lời hứa với mẹ không tham gia nhảy
múa để đánh đổi một lối thoát, quên Kiên đi….




Hôm nay bầu trời thật là đẹp, đẹp như những ngày tôi và Kiên đèo nhau
đi học vậy. Tôi cười thật tươi khi lại được cất bước trên con đường
quen thuộc dẫn lối đến ngôi trường thân yêu, nơi đó cất giữ bao nhiêu
hồi ức đẹp, có một đôi bạn cùng cúp cua, cùng bị phạt chạy chạy
quanh trường. Bây giờ chỉ còn trong kỉ niệm… Trái tim đang khóc, khóc
giữ dội vì vắng đi một bóng hình. Bên gốc cây bàng kia, tôi khắc lên
ba chữ “ nhớ mãi Kiên”, và thầm chúc Kiên nơi đó sẽ thành công, tôi
biết ở nơi đó Kiên sẽ làm được. Còn tôi nơi này lại tiếp tục những
ngày tháng được mẹ chăm sóc kĩ lưỡng, hì hì. Trống trường đã điểm,
tôi vào lớp học….. Hôm nay trời nắng xanh lắm.
Khách vi
Khách viếng thăm
Anonymous


Truyện ngắn : Nắng Vẫn Xanh Empty
Truyện ngắn : Nắng Vẫn Xanh Empty11/2/2010, 09:23

con người đúng là dễ thay đổi >.< bởi vậy đừng nên đặt hết niềm tin vào bất cứ việc gì >.<

Truyện ngắn : Nắng Vẫn Xanh

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Bài viết liên kết

-
Truyện ngắn : Ánh Mắt
Truyện ngắn : 7 NGÀY
Truyện ngắn : Vì Nó Xấu Xí
Truyện ngắn : Nếu
Truyện Ngắn : SAO EM KHÔNG LÀ CON GÁI ?

Bạn không có quyền trả lời bài viết
VBOY WORLD  :: TRUYỆN GAY