Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Truyện gay: Đói

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Zoro
Hoàng Đế
Hoàng Đế
Zoro

Bài viết Bài viết : 2687
Tiền Zr Tiền Zr : 21991

Truyện gay: Đói Empty
Truyện gay: Đói Empty13/5/2012, 23:06

Từ trước đến giờ có khi nào nó bị đói thật sự như lần này đâu. Có đói chăng cũng chỉ là trong những lần giận dỗi nó bỏ ăn để làm nũng với mẹ. Trước mắt nó bây giờ lại là những ngày dài tăm tối, cảm giác đói trong bụng đang lớn dần, nó rót một ly nước đầy rồi uống vội vàng để mong làm giảm đi phần nào cảm giác khó chịu đó…


Nó bỏ nhà “đi bụi” vì mẹ không chịu mua xe SH cho nó. Nó muốn có xe này từ hôm thằng Hải đem khoe chiếc SH-300i mới tinh với cả bọn. Tài chính của gia đình nó thuộc vào hàng khá giả, nếu không muốn nói là giàu có. Mẹ nó kinh doanh quán ăn, còn cha nó thì buôn hàng chuyến. Cha mẹ nó luôn bận rộn với công việc, mải miết chạy theo đồng tiền, nên vô tình bỏ nó lớn lên trong cô độc, nên việc nó chơi với đám bạn bè hư hỏng là chuyện tất nhiên.

Mười sáu tuổi đầu nó cạy tủ lấy đi của mẹ nó hai cây vàng và mười triệu bạc. Đối với mẹ nó bấy nhiêu tiền có đáng là gì, bà không mua xe cho nó, chỉ vì bà không muốn nó theo đám bạn bè đua xe trên phố. Bà cảm thấy có lỗi với nó khi bỏ nó ở nhà một mình, nhưng chuyện chiều theo những ý muốn đua đòi của nó thì bà nhất quyết không đồng ý.

Nó ra bến xe đón một chuyến xe lên Sài Gòn. Nó nghe kể về Thành phố này nhưng chưa lần nào bước chân đến. Nó ngồi một ghế ngay cửa sổ, nó muốn được nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài khi xe chạy.

- Em ơi cho chị ngồi bên trong đi, chị bị say xe, xe chạy một lát là chị ói hà.
Một người đàn bà đứng tuổi đứng trước mặt nó năn nỉ.

Nó đành chấp nhận, nó nép sang một bên cho chị ấy chen vào. Bà ta cầm chiếc ba lô của nó lên rồi để bước vào trong rồi đặt trở lại ở giữa hai người. Sau khi ngồi xuống bà ta lại nói.

- Em làm ơn kéo dùm chị cái giỏ màu xanh dương lại đây. Nhẹ nhẹ tay thôi nha em bên trong có đồ dễ bể.
Nó đứng dậy hì hụt lôi cái giỏ nặng như đá đến gần. Bà ta cười rồi cảm ơn nó.

- Cảm ơn nhiều mà em đang đi đây vậy?

- Dạ em lên Sài Gòn thăm người quen. Nó viện một lý do cho qua chuyện.

- À, vậy hả. Chị đi đến ngã ba Trung Lương là xuống rồi. Em đi vui vẻ nha.

Nói rồi bà ta ngả đầu vào thành cửa ngáy pho pho. Chuyến xe đò chuyển bánh rồi lao vút nhanh trên đường, nó chỉ nhìn thấy cầu Mỹ Thuận khi xe đã chạy qua một đoạn khá xa. Nó cúi đầu thở dài rồi nghĩ đến hậu quả nếu để mẹ bắt gặp nó. Những trận đòn tất nhiên là nó không tránh khỏi…

- Cho chị ra đi em.
Người đàn bà ngồi chung với nó chợt đứng dậy, khi xe tấp chậm chậm vào ven đường.

Bà ta chầm chậm kéo chiếc giỏ nặng trĩu ra cửa. Nó nhìn theo rồi ngồi nhích vào bên trong nhường ghế cho một hành khách vừa lên xe…

Chặng đường dài mệt mỏi, nó cũng chưa biết sẽ đi về đâu? Đây là lần đầu tiên nó xa nhà, nó không biết thành phố Sài Gòn là một nơi như thế nào? Nó chỉ biết phải đi, đi xa khỏi sự kiểm soát của mẹ. Nó ngồi nhắm mắt nghe tiếng gió ù ù bên tai, nó ngủ thiếp đi lúc nào không biết…

- Dậy em ơi, tới bến rồi. Xuống em ơi.
Nó bị đánh thức bởi người ngồi bên cạnh.

- Tới đâu rồi chị?
Nó tròn xoe đôi mắt hỏi người đồng hành.

- Đến bến Xe miền Tây rồi em.
Một người đồng hành lên tiếng.

Tất cả hành khách trên chuyến xe đều lần lượt xuống bến, bên dưới là hàng chục người tài xế xe ôm đang lôi kéo khách đi xe ôm và nó cũng trở thành một nạn nhân của họ.

- Đi đâu, đi đâu nè… lên xe anh chở cho, thằng kia tránh ra, tao thấy thằng này trước.

Nó khổ sở khi bị chen lấn xô đẩy, nó cố gắng hết sức để vùng khỏi đám đông đang vây quanh. Nó thấy một số người leo lên một chiếc xe buýt, nó thoáng thấy trên xe ghi Bến Thành… Bến xe Miền Tây. Nó chạy vội tới khi xe đang bắt đầu chạy. Nó tìm cho mình một chỗ ngồi, rồi tựa đầu vào khung kính, mắt nó bỗng nhiên nặng trĩu, nó thiếp đi trong sự mệt mỏi, chặng đường rời bỏ gia đình đã làm cho nó quên ăn, nay cơn đói và cái mệt đã vắt hết sức lực của nó. Nó gục đầu ngủ say.

- Dậy em ơi, tới bến rồi xuống xe nè. Nó mở mắt ra trên xe chỉ còn một mình nó và người vừa đánh thức nó dậy là chị nhân viên soát vé.

- Đây là đâu vậy chị? Nó mở to đôi mắt nhìn xung quanh.

- Tới bến xe Bến Thành rồi, tới chợ Sài Gòn rồi nè, xuống đi em trai. Mà em đi về đâu? Cẩn thận tiền bạc giấy tờ nha, ở đây tụi nó móc túi dữ lắm đó.
Chị nhân viên vừa nói vừa nghiêng người cho nó bước xuống xe.

Nó bước vào công viên gần đấy, khách bộ hành khắp nơi, nó ngồi suy tư mãi không biết mình sẽ phải đi về đâu, nó chắt lưỡi rồi thở dài, thôi đành tuỳ ý trời vậy, đi tới đâu hay tới đó.

Nó vào một quán cơm bình dân gần đó gọi cho mình một dĩa cơm sườn và một chai Sting dâu. Nó nhai ngấu nghiến vì đói, chặng đường quá dài đối với nó, nó vẫn chưa ăn gì từ khuya đến giờ.

- Tính tiền chị ơi.
- Cơm gì vậy em?
Chị chủ quán đứng cầm một cọc tiền hỏi.

- Cơm sườn với một chai Sting.

- Ba chục.
Bà chủ quán trả lời gọn lỏn.

- Ba chục ngàn hả chị?
Nó hỏi lại dường như không tin vào tai của mình.

- Ba chục.
Lời của bà chủ quán chắc chắn.

Nó móc túi lấy ba chục trả cho dĩa cơm tí ti nó mới nuốt vào cổ. Ở dưới quê, cái gì cũng năm sáu ngàn, quán sang lắm mới là mười ngàn. Thành phố cái gì cũng mắc, nó thận trọng ôm chiếc balô rồi bước ra đường. Số tiền và số vàng nó lấy trộm của mẹ nó vẫn còn nằm trong đó. Nó vuốt dọc chiếc ba lô rồi phát hiện một vết rách dài bên hông giỏ. Nó hốt hoảng đặt chiếc ba lô xuống đất rồi bới tung mọi thứ bên trong để mong tìm thấy số của cải của mẹ. Nhưng số vàng cùng cọc tiền được gói kỹ lưỡng trong bao ni lông đã mất tiêu. Nó nhớ đến cái mặt của người đàn bà ngồi cạnh nó, ánh mắt gian gian, cứ hỏi này hỏi nọ, nhờ nó lấy cái này cái kia. Thôi chết rồi! Nó bị người ta rạch túi mà còn không biết. Nó thất vọng não nề, ngồi bệt xuống đất…

Nó cũng không biết nó đã ngồi ở đó bao lâu, cho đến khi trước mắt nó ánh đèn xe loang loáng nó mới tỉnh hồn đứng dậy. Trong túi giờ đây chỉ còn hơn trăm nghìn, nó không biết sẽ sống được mấy hôm?

Nó cứ bước lang lang theo hướng đi trước mặt, nó đâu có chỗ nào để đi. Nó bước thật chậm đến khi chân tay mỏi nhừ, nó mới ngồi nghỉ trên một mái hiên nhà.

Trời cũng đã vào khuya, đường phố càng vắng .... người qua lại. Nó ngả người nằm dài trên nền đất nhắm mắt cố gắng ru mình vào một giấc ngủ. Cơn gió đêm như vô tình thổi vào mặt nó từng cơn lạnh buốt, nó co ro nép sát vào tường, đêm cuối tháng 10 thời tiết Sài Gòn đã vào đông. Bất chợt nó thèm được nằm cuộn tròn trong chiếc mền bông của nó.

- Ê! Sao giờ này còn ngồi đây? Rình mò nhà ai? Định ăn trộm hả? Đứng dậy coi?
Một người đàn ông to con xuất hiện rồi quát mắng lung tung.

- Dạ! Con …con ngồi đây nghỉ mệt, rồi con đi liền, con ở dưới quê mới lên, trời tối quá nên không biết đường đi, ngồi chờ tới sáng rồi mới tính tiếp.

- Đứng dậy đi chổ khác, ngồi ở đây tao kêu công an bắt bây giờ.
Ông ta đưa tay xua đuổi nó đi.

Nước mắt nó tuôn rơi, nó có làm gì đâu? Nó chỉ muốn ngồi tránh gió trên cái mái hiên đó thôi mà. Nó bước từng vô định, không biết sẽ phải đi về đâu? Nó đâu có bạn bè hay bà con gì ở cái đất Sài Gòn này. Nó lại đến ngồi nghỉ tạm trên một bến xe buýt. Mắt nó nặng trĩu nó nhắm mắt thiếp đi lúc nào không biết.

- Em ơi! Em. Nó nghe tiếng ai gọi bên tai. Đôi mắt nó dần hé mở, trườc mắt là một gương mặt mà nó không hề quen. Nó sợ hãi giật lùi lại.

- Không sao đâu! Sao em ngồi đây giờ này?
Giọng nói nhỏ nhẹ, nó dần lấy lại được bình tĩnh ròi trả lời.

- Em ngồi đây chơi thôi.

- Nhà em ở đâu? Để anh chở em về, ngồi đây không được đâu, công an sắp đi tuần rồi.
Tên thanh niên kia cũng khoảng ba ba hay ba bốn tuổi gì đó, cứ đứng níu kéo nó về nhà hắn.

- Dạ thôi, em ngồi đây được rồi, em đâu có làm gì phạm pháp đâu mà sợ công an.
Nó nói cứng.

- Thì đúng là em không có gì phạm pháp hết nhưng em tay ôm một cái giỏ ngồi đây không phải là dân bụi đời sao? Công an bắt đem về phường rồi ngày mai mời gia đình lên làm bảo lãnh mới thả ra, còn nếu không có người bảo lãnh sẽ đem em đi nhốt luôn.

Nghe hắn nói rành mạch như vậy đâm ra nó cũng sợ, nó sợ công an sẽ mời cha mẹ nó lên, rồi mẹ nó sẽ đánh nó về tội ăn cắp tiền của bà, nếu không nó sẽ bị công an nhốt luôn. Nó nghĩ mông lung một lúc rồi đứng dậy đi theo hắn.

- Ngồi chắc nha, tui chở về nhà tui ngủ đỡ rồi mai tính tiếp…

Hắn nói rồi đèo nó chạy lòng vòng, qua nhiều ngõ cua, cuối cùng đến một ngõ hẹp hắn bỗng dừng lại rồi dẫn bộ chiếc xe đi vào. Nó đứng tần ngần nhìn ngắm xung quanh, một mái hiên có ghi rõ địa chỉ, nó lẩm bẩm đọc hàng chữ ấy: Phạm Thế Hiển Q8 TPHCM…

- Vô nhà đi em.

Nó bước vào trong, đấy là một căn nhà nhỏ, nhưng cũng khá đầy đủ tiện nghi. Nó cởi đôi giày để vào một góc rồi xách chiếc ba lô bước thẳng vào trong.

- Em đã ăn gì chưa?

- Dạ chưa! Nhà anh ở có một mình hả?
Nó ngạc nhiên khi chỉ có mình hắn ở nhà.

- Ừ, nhà này anh thuê, anh ở dưới quê lên đây đi làm nên mướn nhà ở cho tiện. Nhà em ở đâu? Nhìn em không giống dân thành phố.
Hắn hỏi nhưng đã có sẵn câu trả lời.

- Dạ quê em ở Cần Thơ, em có chuyện buồn gia đình nên đi lên thành phố chơi, nhưng bất cẩn bị rách túi mất hết tiền rồi.
Nó nâng cái ba lô có một đường rách dài lên như minh chứng cho những gì nó đang nói.

- Trời, sao vô ý dữ vậy? Rồi em tính sao? Em tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?

- Dạ em tên Hải, năm nay mười sáu tuổi, em định đi tìm người quen nhưng không biết đường, vả lại tiền bạc cũng còn ít lắm. Em định mua vé trở về nhà nhưng không dám, sợ ba mẹ em đánh.
Nó thở dài rồi ngồi bệt xuống sàn.

- Thôi em cứ ở tại đây đi, rồi anh tính tiếp cho. Mới mười sáu tuổi mà dám bỏ nhà đi bụi, mà em còn đi học không?

Nó trả lời qua loa rồi ngã người gối đầu lên chiếc ba lô của nó. Lúc này tên thanh niên mới tiến tới gần nó.

- Em đi tắm đi, người em hôi quá hà, để anh nấu cái gì đó cho em ăn tạm nha.
Hắn đưa cho nó một chiếc quần đùi rồi chỉ cho nó phòng tắm nằm ở góc nhà.

Nó cầm chiếc quần rồi đi thẳng vào nhà tắm. Nó cũng muốn giũ cho sạch đám bụi đường trên cơ thể, dòng nước mát làm con người nó nhẹ nhõm hẳn đi. Nó lau người rồi mặc chiếc quần đùi ngắn bước ra.

- Em ăn đi nè.
Hắn đưa cho nó một tô mì gói thơm phức.

Cả buổi chiều nay nó đã ăn gì đâu, nên nhanh chóng ăn sạch tô mì, còn người thanh niên kia dọn dẹp xong rồi mới dắt nó vào phòng ngủ, sau khi đã khoá cửa cẩn thận. Hắn là dân sành sỏi, nên thừa biết những thằng hắn đưa về, đa số là dân bụi đời lang thang, đầu đường xó chợ. Chúng nó sẵn sàn lấy đi mọi đồ đạc quý giá của hắn ngay khi chúng có cơ hội. Hắn đã bị một vài lần nên rút được kinh nghiệm từ những chuyện rủi ro ấy.


Được sửa bởi Zoro ngày 13/5/2012, 23:13; sửa lần 1.
Zoro
Hoàng Đế
Hoàng Đế
Zoro

Bài viết Bài viết : 2687
Tiền Zr Tiền Zr : 21991

Truyện gay: Đói Empty
Truyện gay: Đói Empty13/5/2012, 23:07

Gian phòng ngủ được hắn chăm chút rất kỹ, nội thất tươm tất, cách bày trí gọn gàng, ánh sáng dìu dịu làm người ta thích thú ngay khi bước vào, nó cũng không ngoại lệ. Nó nằm nhắm mắt trên chiếc giường nệm êm ái. Nó muốn chìm vào giấc ngủ thì một bàn tay chạm nhẹ vào đùi nó…


Nó mở mắt ra thì thấy hắn đang quỳ giữa hai đùi của mình, tay đang sờ soạng đùi của nó. Nó hốt hoảng ngồi dậy, giật lùi về phía đầu giường. Hắn cười nham nhở rồi cất tiếng.

- Anh thấy da em đẹp quá nên sờ thử thôi, dưới quê em có làm gì không?
Hắn giả lảng sang chuyện khác.

- Dạ không. Ba mẹ em ớ quê buôn bán nên em không có làm gì nặng nhọc hết.
Nó thở phào nhẹ nhõm.

- Hèn chi, da mịn y như con gái. Hồi trước đến giờ em có gần gũi với con gái bao giờ chưa?
Hắn lại ngồi gần bên nó.

- Dạ chưa, em mới mười sáu tuổi hà, đâu biết chuyện đó.
Nó e thẹn cúi đầu.

- Vậy à. Anh có nhiều kinh nghiệm trong chuyện làm tình lắm, tưởng em biết rồi thì anh chỉ thêm cho.
Hắn đứng dậy đến mở tivi rồi cho vào đầu máy một chiếc đĩa phim rồi quay lại giường. Coi phim chút rồi ngủ ha.

Phim mà hắn chiếu là phim khiêu dâm, những cảnh tượng quan hệ xác thịt làm cho nó cảm thấy không yên. Nó chưa lần nào coi phim như vậy, có mấy lần cùng mấy thằng bạn ra bờ tre ở quê rình những cặp nhân tình lén lút. Những lúc ấy nó cũng nghe mình rạo rực như bây giờ, nó không thể kiềm chế, chiếc quần nó đang mặc được đội dần lên cao. Nó rụt rè dùng hai tay che hạ bộ lại. Hắn cười tít mắt.

- Có gì mà mắc cỡ, anh cũng như em thôi, coi phim này mà không “lên” mới là lạ, chứ coi phim này mà “lên” như vậy là chuyện thường.

Hắn nói rồi gỡ hai tay nó ra. Cái quần đùi hắn đứa thật kỳ cục, lại có cái khe ở giữa, làm “thằng nhỏ” của nó nhô ra lọt hẳn ra ngoài, nó chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã ngậm ngay “thằng nhỏ” của nó vào miệng.

Nó cố gắng đẩy cái miệng quỷ quái của hắn ra, hắn cứ hì hụt lên xuống, cảm giác nhột nhạt khó tả, cứ xuất hiện dần, nó cứ đi theo mãi thứ cảm giác ma quái ấy mà quên luôn mọi chuyện. Nó hưng phấn vô cùng, nó trân mình rồi đạt đến cự điểm của khoái cảm. Nó nằm sụi lơ như kẻ mất hồn, trong khi hắn đứng nhìn nó cười thoả mãn…

Nó hoàn hồn trở lại, nhìn xuống cơ thể mình, chiếc quần đã không còn trên người nó, hắn đã cởi ra lúc nào nó cũng không biết. Hắn nằm bên cạnh, tay cứ mân mê hai bắp đùi của nó, nó mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, nó mệt mỏi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Đêm qua là lần xuất tinh thứ hai của nó, lần trước là do nó nằm mơ rồi xuất tinh luôn, sáng ra mẹ biết nhưng không la rầy gì hết, chỉ lặng lặng đem mền gối của nó đi giặt. Ba nó thì mỉm cười vỗ vai nó, nói là nó đã bắt đầu lớn rồi…

Chuyện đêm qua cứ như còn đọng mãi trong đầu nó vậy, hắn đã dậy từ sớm và thay đồ đi làm, không quên mua cho nó hộp cơm để trên bàn. Hắn khoá cửa ngoài và đi làm, bỏ mặc nó ở trong nhà một mình. Nó bước đến ti vi, bật công tắc, chiếc đầu máy vẫn còn đang chạy, đêm qua hắn vẫn chưa tắt, cảnh phim kích dục vẫn còn, nó thở từng hơi thở mệt nhọc nhưng mắt vẫn hướng về tivi, cái loại phim ma quỷ kì quặc cứ như thôi miên nó, nó đưa tay lần mò khắp cơ thể… cảm giác nhột nhạt lại trở về, nó lại xuất tinh lần nữa.

Hắn đi làm từ sang sớm, suốt buổi làm hôm nay miệng hắn cứ mỉm cười, hắn thấy vui với chuyện đêm qua, hắn cảm thấy mình may mắn. Hết giờ làm hắn đem chuyện của nó kể với mấy đứa bạn.

- Hôm qua tao đi ngang qua trạm xe buýt vô tình bắt được một thằng nhóc, dễ thương lắm, da thịt nó mềm mại và thơm phức nhìn sơ là biết dân công tử bỏ nhà đi bụi rồi. He he mà nó còn zin tụi mày ơi, đêm qua tao muốn làm gì thì làm, nó cứ nằm im rên khe khẽ, tự nhiên hôm qua tao thấy sướng quá trời... Ê tụi mày đứa nào thích chiều tối ghé nhà tao, tao “đá” nó qua cho xài ké.
Hắn cười to hãnh diện.

- Phải như mày nói không đó, thằng đó nó có thần kinh không mà chịu cho mày làm vậy?
Một đứa trong nhóm vốn không ưa hắn lên tiếng.

Hắn cười khẩy rồi nổ máy xe, trước khi đi hắn còn quay lại dặn đám bạn.

- Tối khoảng bảy tám giờ nha, ghé nhà tao rồi biết.
Nói xong hắn rú ga chạy thẳng.


Trong khi đó nó một mình ở nhà như một tên tù nhân bị giam lỏng, gần sáu giờ hắn mới đi làm về, trên tay hắn là một hộp cơm và vài lốc sữa hộp. Hắn muốn vỗ béo nó như người nuôi bò vỗ béo một con bò sữa để có thể vắt sữa mỗi ngày.

- Ăn cơm nè Hải ơi.
Hắn thay đồ rồi ngồi xuống lấy cơm ra ăn.

Hắn tên Tú, nhưng hắn không hề đẹp tí nào, gương mặt hắn loang lổ đầy sẹo của mụn, hắn cao chỉ một mét sáu ba, lại thêm cái bụng đầy mỡ nữa chứ. Đêm qua nó không có sự lựa chọn nên đành chấp nhận hắn. Hắn xuất hiện như một chiếc phao cứu sinh, mở ra cho nó một cánh cửa mới, nó ngồi nhìn hắn ăn rồi ngao ngán hỏi.

- Anh Tú, anh có việc gì xin cho em đi làm với, ở nhà suốt ngày em thấy buồn quá.

- Để từ từ đã, em chưa quen với đất Sài Gòn này đâu. Để qua mấy ngày nữa đi anh cho em làm quen với mấy đứa bạn, nhờ tụi nó xin việc cho em cũng dể thôi.
Hắn nói cho qua chuyện, trong lòng hắn nào muốn cho nó ra khỏi nhà của hắn. Khó khăn lắm hắn mới có được một thứ đồ chơi ưng ý.

Kim đồng hồ vừa chỉ sang số tám thì đám bạn của hắn, xuất hiện đúng như đã hẹn.

- Sao trời trễ vậy, vô nhà đi tụi bây.
Hắn mở cửa cho bọn nó dẫn xe vào nhà.

- Ê hôm nay đánh bài hay nhậu nhẹt đây, mai thứ bảy đâu có đi làm.

- Ai biết, ai thích sao tao cũng chiều, Hải ơi, lấy giùm anh mấy ly nước đi em.

Nó từ trong phòng, chạy vội xuống bếp rồi khệ nệ bưng bảy tám ly nước lên phòng trước theo đúng số người nó đếm được. Nghĩ cũng thật lạ, từ xưa đến giờ khi nó ở nhà, mọi việc lớn nhỏ đều có người khác làm, nó chỉ biết ăn, đi học, đi chơi, thế mà hôm nay nó phải làm công việc như một đứa đầy tớ.

Nó bưng khay nước lên rồi đặt xuống giữa đám bạn của hắn. Mọi cặp mắt đều đổ dồn vào nó, gương mặt điển trai, nước da mịn màn, tướng tá tuy không to con, nhưng cũng tươi tắn tràn đầy sức khoẻ. Cả bọn nhìn nhau rồi thầm thán phục thằng Tú. Nhìn nó xấu như vậy mà bắt được một con nai quá đẹp.

Cả đám bạn của hắn ở lại nhà hắn suốt buổi tối hôm đó, hết bài bạc lại bày ra rượu chè, một vài tên khi rượu vào lại lộ nguyên hình là .... lộ, nó nhìn đám bạn của hắn rồi lắc đầu.

Bạn của hắn vui thì có vui, nhưng cách ăn nói sổ sàng làm nó hơi sợ. Chúng nó toàn là bàn với nhau chuyện tình dục, khoe những người tình mà chúng nó nhớ đến, một loạt câu hỏi dành cho tên Tú: một đêm mày làm nó mấy cái, rồi nó làm mày sướng không?... Một loạt từ ngữ kinh hãi được chúng lôi ra, nó đứng dậy rồi bước về phòng ngủ.

Bên trong phòng ngủ là một cặp con trai đang say sưa làm tình, họ làm cũng như hắn đã làm với nó đêm trước. Nó đứng bên ngoài nhìn gương mặt trẻ đang sung sướng rên rỉ.

Nó đẩy cửa bước vào rồi lấy cái gối thả xuống đất, cặp tình nhân kia đang say mê lạc thú không hề để ý đến sự xuất hiện của nó, sau khi cơn hoan lạc đi qua, cả hai mới giật mình khi thấy nó nằm dưới sàn. Mắt nó nhắm nhưng nó chưa ngủ hẳn. Một người chạy vội ra khỏi phòng chỉ còn lại nó và một người ở lại, người đó ngồi nhìn nó rồi hỏi.

- Em tên gì quen với anh Tú lâu chưa?

- Dạ em mới gặp anh Tú đêm hôm qua, anh là bạn anh Tú hả?

- Ừ, anh tên Linh, còn em?

- Dạ em tên Hải.

- Hải à? Em ở thành phố hay ở tỉnh lên? Mà lên đây định làm gì?

Nó nhìn thấy ánh mắt tên Linh hoà nhã, nói năng từ tốn không giống như tên Tú, nên cũng có thiện cảm đôi chút.

- Dạ em bỏ nhà lên thành phố định xin việc làm, nhưng bị người ta rạch giỏ mất hết tiền nên ở tạm nhà anh Tú, nhờ ảnh xin việc làm giùm.

Tên Linh cười to, rồi hỏi.

- Em định nhờ thằng Tú xin việc làm sao? Nó không chịu giúp em đâu. Nó chuyên dụ mấy người bị lỡ đường lỡ xá như em về nhà rồi lợi dụng tình dục, nếu người đó không còn chỗ nào để đi, nó sẽ giử ở lại làm đồ chơi cho nó, nhưng chừng nào nó chán là nó quăng ra đường ngay. Em đừng tin lời nó. Anh chơi với nó lâu năm nên anh biết.
Nói rồi tên Linh móc ra một cái danh thiếp trao cho nó và dặn dò.

- Em đừng để cho thằng Tú nó biết, rồi em tìm cơ hội bỏ đi, có gì gọi cho anh. Giúp được gì anh sẽ giúp.
Tên Linh mặc đồ xong rồi bước ra ngoài để nó một mình nằm suy nghĩ.
ronyland
Level: Cáo Già
Level: Cáo Già
ronyland

Bài viết Bài viết : 326
Tiền Zr Tiền Zr : 13686

Truyện gay: Đói Empty
Truyện gay: Đói Empty13/5/2012, 23:08

*(43)*
hae851
Level: Động Đực
Level: Động Đực
hae851

Bài viết Bài viết : 33
Tiền Zr Tiền Zr : 13091

Truyện gay: Đói Empty
Truyện gay: Đói Empty24/6/2012, 17:54

vừa có truyện vừa có ảnh mới động
nhoxkute9x9x
Level: Trai Tơ
Level: Trai Tơ
nhoxkute9x9x

Bài viết Bài viết : 5
Tiền Zr Tiền Zr : 13046

Truyện gay: Đói Empty
Truyện gay: Đói Empty27/6/2012, 09:17

/-iloveu
Sponsored content




Truyện gay: Đói Empty
Truyện gay: Đói Empty

Truyện gay: Đói

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Bài viết liên kết

-
Truyện Gay Anh Em Rể
TRUYỆN VÀ ẢNH VUI ĐÂY
Truyện Gay Anh Em Rể Phần 3
Câu truyện về sự kiềm chế!!!
TRUYỆN TẬP THƠ ZUIIIII

Bạn không có quyền trả lời bài viết
VBOY WORLD  :: TRUYỆN GAY