Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Khoảnh khắc thời gian

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Acer_DJ
Level: Động Đực
Level: Động Đực
Acer_DJ

Bài viết Bài viết : 85
Tiền Zr Tiền Zr : 15052

Khoảnh khắc thời gian Empty
Khoảnh khắc thời gian Empty31/10/2012, 12:40

Nguồn: buocvedau

Ôm giấc mơ trở về lòng biển cả
Xa khuất chân trời cố níu gọi thời gian ..!

Thằng Hoàng giương đôi mắt ếch nhìn chằm chằm vào Minh, anh đang ngủ, đôi mắt hí với mấy cọng mi lưa thưa khẽ khép lại, chiếc chăn bị anh ném qua một bên còn dính lại nữa trên giường, nó muốn đặt một nụ hôn lên khuôn mặt ấy quá đi thôi, nhưng còn sớm cứ để cho anh ngủ đã. Hoàng ngước nhìn đồng hồ, 5h35 sáng, nó bước ra khỏi phòng rồi đi dọc theo hành lang xuống bếp, chiếc bàn ăn trống trơn độc mỗi chiếc khăn trải bàn màu cam đỏ được móc bằng len do nó làm tặng mẹ anh hồi tám tháng ba, bà còn khen nó móc khéo quá. Ánh sáng hắt vào từ cửa sổ tràn qua bếp, rồi lan dần tới bồn rữa chén và dừng ở chỗ Hoàng đang đứng, nó tính làm đồ ăn sáng cho anh nhưng lại không làm được, thôi đành đễ anh ăn ngoài vậy.

- Thằng Minh dậy chưa, tới giờ đi làm rồi kìa. -Tiếng mẹ anh văng vẳng từ trên lầu vọng xuống - Lớn rồi mà ngày nào cũng đợi kêu vậy.

- Dậy rồi nè

Minh uể oải giang rộng hai tay ra rồi ngồi dậy, mái tóc ngắn xù bung lên làm cho khuôn mặt anh trông rất tức cười, thằng Hoàng bước vào và ngồi xuống cạnh anh mà có vẻ Minh chẳng chú ý lắm. Anh bước chân xuống giường rồi chui tọt vào phòng tắm, nó ngồi đó ngẩn ngơ, tiếng nước từ vòi sen đổ xuống như một cơn mưa rào đổ qua mái lá, làm nó nhớ lại mấy lần anh đạp xe chở nó tắm mưa hồi cấp ba, lúc ấy nó học lớp mười còn anh thì mười hai, chung một trường nhà lại gần nhau nên anh hay đưa nó về giùm, lúc ấy nó đã có tình cảm với anh vậy mà hai năm sau mới dám nói ra.

- Anh tắm nhanh nè, còn kịp giờ ăn sáng nữa chứ.

Hoàng nói vậy mà chũng chẳng biết anh trong phòng tắm có nghe được hay không. Minh vừa mới tốt nghiệp Đại Học Công nghệ thông tin, giờ anh đang đi làm ở một công ty phần mềm ở quận Tân Bình cũng khá to, nhưng mấy hôm nay tâm trạng anh không tốt cho lắm vì một người thân của anh vừa mới qua đời.

- Mặc quần áo vào đi anh - nó xoay qua thì thấy Minh bước ra từ phòng tắm - hôm nay mặc sơ mi trắng quần tây đen nghen, cho giống học sinh.

Minh sọt chân vào chiếc quần tây đen đã được ủi thẵng, đoạn anh kéo dây kéo rồi ghé đầu ra cửa - Mẹ, có thấy cái áo sơ mi xanh của con đâu hông, cái áo có cái huy hiệu màu trắng đó.

- Áo đó chưa có giặt, mấy bữa nay máy giặt hư rồi!

Mặt Minh hơi xụ xuống, anh cho tay vô tủ kéo rồi lấy ra một chiếc áo sơ mi màu trắng mặc vào.

- Vậy phải ngoan không, nhìn dễ thương ghê, em nói rồi anh chỉ hợp với màu trắng thôi - Hoàng hí hửng khi thấy anh mặc đồ theo ý nó - nhớ thắt cà vạt màu đen nghen cho hợp màu, em xuống dưới đợi anh đó.

Nói rồi nó tung tăng đi ra cửa xuống tầng trệt, bác Bình, ba anh đang ngồi vừa uống trà vừa xem tin tức trên mấy tờ báo hôm qua. - Con chào bác ạ - nó chào ông rồi đi ra ngoài, ông vẫn chăm chú xem mục cảnh giác trên báo công an, chạy một cái tít tiêu đề thật lớn là "Băng móc túi pede và những thủ đoạn".

Một lúc sau thì Minh xuống, anh chào ba rồi đi ra chỗ nó đang đứng.

- Sao em kêu anh thắt cà vạt đen mà anh thắt màu xanh rêu, em không có thích màu này chút nào.

Minh lẳng lặng dắt chiếc xe ra cổng rồi nổ máy, nó ngồi sau lưng 2 tay vịn hờ eo anh, con đường phẳng rải rác những tờ giấy tiền vàng bạc của cái đám ma ngày hôm qua, chúng cứ chực bay lên khi bánh xe lướt qua. Anh ngước nhìn khi chạy ngang qua một ngôi nhà nhỏ màu xanh lơ trên đường, ngôi nhà vắng, im lặng và buồn bã.

- Lo chạy đi anh, nhà em giờ làm gì còn ai đâu mà nhìn - Nói vậy nhưng nó cũng liếc mắt nhìn vào, mấy ngày rồi nó không về nhà, nó muốn ở bên anh, có lẽ ba mẹ nó buồn lắm, nó cũng muốn về xin lỗi ba mẹ nó nhưng...

Minh dừng xe ở một quán ăn ọp ẹp trong hẻm, gọi là quán cho sang chứ thực ra nó chỉ có ba bốn cái bản dựng khá sát nhau và hơn chục cái ghế nhựa. Nó bước xuống xe rồi nhìn quanh, cái quán vẫn vậy, hai nồi một bún bò một bún rêu, bà chủ cứ múc liên tay vì khách hố , có lẽ đây là quán duy nhất trong thành phố tới thời điểm này mà bán bốn ngàn cho một tô bún. Minh đang tìm cái ghế trống để ngồi xuống, tay anh đang bưng tô bún nóng hổi.

- Xấu quá nha, không chịu kêu cho em, mà em cũng không có đói, nhìn anh ăn em cũng thấy no rồi. - Hoàng ngồi xuống một cái ghế đối diện Minh, bên phải nó là một bà mập đang đút bún với nước lèo cho đứa con gái, kế đó là một thằng sinh viên mặc tà lỏn hì hụp húp nước còn sót lại trong tô, rồi nó quay qua nhìn anh khẽ mỉm cười.

Hoàng nhớ ngày Minh ngỏ lời yêu nó, lúc ấy trời khá là ảm đạm, hai đứa ngồi chơi cờ cá ngựa trong phòng Minh, nó hỏi chơi ăn gì đây Minh bảo ăn hung, ai thua thì bị nguời kia hun, nó cứ ngỡ anh nói đùa nên ừ, vậy mà khi nó thua anh đè nó hung thiệt, lúc đầu anh hung lên má rồi thấy nó không phản khán anh hung tới luôn lấy đi nụ hôn đầu đời của nó, anh bảo "Hoàng làm người yêu anh nghen ", khi đó mặt nó đỏ bừng bừng không nói ra lời mà chỉ gật đầu theo quán tính... Vậy mà tới nay đã hơn 1 năm rồi, hơn một năm yêu anh là những ngày nó hạnh phúc nhất, nó biết thế nào là ghen là là giận, là yêu, biết được cuộc sống còn rất nhiều thứ chờ đợi nó, vậy mà...

Minh ăn xong rồi đứng dậy trả tiền rồi lấy xe, Hoàng cũng lên xe ngồi không nói gì, trong lòng nó thấy hơi buồn buồn, cũng chẳng hiểu sao, có lẽ nó sợ khi phải xa anh, sợ khi một ngày nó mở mắt ra không còn thấy anh nữa, nó sợ, sợ mọi thứ có thể làm nó mất anh, Minh dường như không hề biết điều đó, anh cứ vô tâm mà đi.

Chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà khá to, nó nhảy xuống xe rồi quay qua nhìn anh "Anh làm tốt nhé, em đi dạo đây", nói rồi nó quay lưng đi dọc theo lề đường, tháng 11 rồi, lá rụng nhiều lất phất bay theo gió, trống trãi quá, nó phải đợi tới chiều anh mới về đành dạo để giết thời gian thôi. Cánh cửa dán hình hai ông thần to đùng kéo ra khi Minh bước vào, tâm trí anh cứ để đâu đâu, anh không có cảm giác muốn đi làm, một cảm giác hụt hẩng kéo dài từ hôm đi đám tang về, bất ngờ quá, anh muốn đập tan cái quan tài ra để hỏi 1 câu tại sao, nhưng không thể, anh đã khóc, lâu lắm rồi anh mới lại khóc, anh không cần biết người ta nghĩ gì, anh chỉ cần thời gian có thể quay trở lại, một lần nữa thôi...

Hoàng ngồi đó, trên chiếc giường của Minh, nó đã ngồi đó hơn mười tiếng liền chỉ để nhìn trân trân vào bức hình trên bàn, bức hình của anh và nó thời còn đi học, quá nhiều kỷ niệm cứ lướt qua đầu làm tim nó đau nhói, đau hơn bất cứ thứ gì, rồi nó òa khóc nhưng không có nước mắt, rồi lại thôi, nó lại nhìn rồi lại khóc những tiếng khô khan...

6h chiều, nghe tiếng xe quen thuộc, Hoàng nhảy bật khỏi giường chạy xuống, Minh đang lui cui dắt chiếc xe vào nhà. Tiếng mẹ anh vọng ra từ sau bếp:

- Thay đồ rồi ăn cơm đi con, hồi sáng má có mua con cá lóc bự lắm, để nấu canh chua cho con nè!

Minh không trả lời mà cứ đi thẳng lên phòng, nó nhìn theo anh mà lòng nặng trĩu, nó biết anh đang rất buồn, nó cũng đâu vui gì nhưng nó vẫn muốn thấy nụ cười nở trên môi anh, một nụ cười mà nó đã yêu ngày nào, khó lắm. Anh mở cửa phòng rồi bước vào, Hoàng lẳng lặng đi theo không nói gì, mà thực sự thì nó cũng chẳng biết nói gì lúc này, anh sẽ không nghe đâu, tất cả là vô nghĩa...

Nó ngồi bịch xuống nặng nề trên chiếc giường quen thuộc, Minh đang đứng cạnh bàn, tay chùi chùi bức hình "anh yêu em nhiều lắm, biết không", lời nói nhỏ nhưng cũng đủ làm nó rơi nước mắt, nó khóc được rồi, nó có nước mắt rồi ư? Sao lại có thể chứ, nó nấc lên thành tiếng " em... yêu anh... nhiều lắm..." rồi nó òa lên, như cho vỡ tan tất cả để một lần nó khóc.

Xoảng...ỏang... Tiếng kính vỡ vựt nó nhìn lên...

- Hoàng, là em thật sao... - Minh không tin vào mắt mình nữa, trước mặt anh là Hoàng đang khóc, anh tiến tới gần, trong mắt anh đang dâng lên một cảm giác cay xè khó tả, bàn tay anh chạm nhẹ vào má nó, rồi từ khóe mắt những gì cần trào ra cũng đã tuôn ra, anh ôm nó vào lòng thật mạnh, để siết, để thương, để cần những lúc bên nhau. Cổ họng nó như nghẹn lại, sự thật sao? đây là sự thật? nó đang được anh ôm trong vòng tay, được cảm nhận hơi ấm của anh, nghe tiếng của anh bên tai, nước mắt anh áp vào má nó nóng hổi, là sự thật... Nó để yên lắng nghe thời gian trôi qua, dù muốn nói với anh thật nhiều nhưng có lẽ như vậy là quá đủ cho mọi lời nói rồi, nó khẽ nép vào gáy anh, nghe lấy mùi từ cơ thể anh, để yêu anh.

Có tiếng gì văng vẵng bên tai Hoàng, nó không nghe được là gì, nhưng cái âm thanh ấy mỗi lúc mỗi rõ hơn và làm nó sợ, tới thời khắc đó rồi sao? Nước mắt nó lại trào ra "anh... anh... buông em ra đ...", Minh vẫn giữ chặc nó không buông như sợ nó sẽ biến mất "anh muốn ôm em thêm chút nữa", nó gỡ tay anh ra từ từ "thì...l át anh ôm, em có... đi đâu đâu nè". Anh từ từ buông nó ra "mà sao..." Minh chưa kịp nói thì Hoàng đã chặng lại "từ từ em... kể cho anh nghe, bây giờ... anh xoay lưng lại đi, em... có cái này cho... anh". Câu nói của nó cứ nghẹn lại, miệng mỉm cười nhưng đau biết mấy "xoay lại đi nè ... không em nghĩ chơi anh luôn...", "ừ ừ thì xoay nè". Minh xoay lưng về phía nó chờ đợi, nó nghĩ "anh ngốc quá, cứ để em dụ hoài, sau này có người yêu thì hãy tìm một người hiền hơn em nhé, đừng có chọn những đứa lanh quá nó sẽ dụ anh như em đó, em không muốn anh nhìn thấy em đi, thời gian sẽ là bác sỹ tốt nhất cho anh đó...", nước mắt lăn dài trên má nó, phía sau lưng có một con gà đang lò mò đi tới... "Em đi nhé anh, hãy sống cho tốt, sống cho cả phần em anh nhé... "

Một không gian yên lặng bao trùm căn phòng, Minh bật xoay người lại, Hoàng đâu rồi... Anh chạy khắp căn nhà gọi tên "Hoàng ơi, Hoàng... em đâu rồi, đừng trốn nữa mà..."

- Mày có điên không vậy, định nhát ma má mày hả. - tiếng bà Loan, mẹ Minh oang oang ở phòng khác , đoạn bà quay qua thở dài - từ hôm đó tới giờ thằng Minh cứ như người mất hồn tui rầu quá ông ơi.

Ông Bình đặt tách trà xuống, khuôn mặt bình thản nhưng vẫn thoáng chút buồn

- Sông có khúc, người có lúc mà, tất cả đều do số cả, từ từ rồi cũng qua thôi, bà để nó yên tĩnh 1 thời gian.

Minh chạy dọc xuống bếp rồi hướng lên sân thượng, không một vết tích nào chứng minh sự tồn tại của Hoàng trong căn nhà này, ừ đúng rồi, Hoàng mất rồi, nhưng sao anh lại... bất giác Minh nhớ lại vào ngày lễ tình nhân anh có hỏi "em sẽ yêu anh đến khi nào?"

Hoàng siết đôi tay ôm anh chặt lại thì thầm... "dù có xảy ra chuyện gì hay một ngày nào đó phải chết đi, em cũng chỉ yêu anh mà thôi" ...!!!

Khoảnh khắc thời gian

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Bạn không có quyền trả lời bài viết
VBOY WORLD  :: TRUYỆN GAY