Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Lắm mối tối cũng nằm không (part 1)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Zoro
Hoàng Đế
Hoàng Đế
Zoro

Bài viết Bài viết : 2687
Tiền Zr Tiền Zr : 21991

Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty
Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty6/10/2009, 22:59

Câu chuyện mình kể ra sau đây có đến 95% là sự thật,chỉ có 5% là mình thêm vào mà thôi!Chuyên kể về chính cuộc đời thật của mình đó.Mình đã suy nghĩ rất nhìu là có nên post nó lên không, nhưng cuối cùng mình cũng post lên để chia sẻ cùng các bạn.Đọc xong truyện chắc hẳn sẽ có rất nhiều bạn nói mình là đồ lăng loàng trắc nết,nhưng hãy bỏ qua cho mình nha mình chỉ chạy theo tiếng gọi của con tim mà thôi! đôi lúc chính mình còn ko hiểu nỗi mình nữa huống hồ gì là các bạn.Mong các bạn hãy rút kinh nghiệm cho mình.
Câu chuyện bắt đầu nha,lần đầu post nên có dở cũng mong đừng chê!!

Ngồi nhìn mưa rơi tự nhiên tui thấy lòng mình buồn thê lương,ông trời cũng vô tình hờ hững với tui chăng?Mưa gì mà mưa hoài ko chịu tạnh gì hết àh.Mưa gì từ sáng sớm đến giờ này,để coi…3g chiều rồi còn gì.
Không biết từ bao giờ tui đã phát hiện ra trong mình tiềm ẩn 1 căn bệnh được xem là không được bình thường này nữa.Chắc có lẽ là từ hồi tui học cấp 3 chăng.Àh quên,tui chưa giới thiệu với các bạn tên tui là Lê Minh Hoàng- cái tên nghe cũng có vẻ nam tính chứ nhỉ?nhưng nhìn tui giống cúp bế lắm,nhiều người nhìn từ xa cứ ngỡ tui là con gái ko mới chết chứ.
Nói ko phải mèo khen mèo dài đuôi chứ thật ra tui cũng very pretty(theo nhận xét của nhìu người),da tui trắng lắm,ko phải trắng bệch mà là trắng hồng,mắt 2 mí lận,tui chỉ để tóc đen thôi đơn giản là vì ko thích nhuộm^^.Đặc biệt tui thích tắm lắm, 1 ngày tui có thể tắm đến chục giác, bởi vậy tiền nước tháng nào nhà tui cũng cao ngất ngưỡng.Song song đóa người tui lúc cũng rất ư là thơm thoa(bởi vậy sao này mới khổ,hix…).
Nhà tui ở quận 12 lận, 1 quận vùng ven TPHCM. Tui lớn lên trong 1 khu phố văn hóa mà đôi khi ở đó chẳng có những con người có văn hóa gì hết trơn. Bởi vậy,từ hồi học cấp 1 đến cấp 2 tôi chỉ là 1 đứa nhút nhát sợ sệt, không muốn tiếp xúc với bất cứ ai,học xong là muốn về nhà ngay lập tức.Sau đó chỉ biết trốn chui trốn nhủi trong căn phòng có 4 bức tường mà nơi đó đầy rẫy những bóng tối và sự cô đơn.Tôi nghĩ đời mình chỉ như vậy thôi sao, thật nhạt nhẽo và vô vị. Sau khi rời mái trường cấp 2 đầy những thăng trầm và u ám của những tháng ngày sống vô hồn,đã đến lúc tôi bước vào một môi trường mới. Tôi đủ điểm đậu vào ngôi trường được xem là ngôi trường chuyên của khu vực.Những tưởng tui sẽ lặp lại những tháng ngày sống quay quất và hiu quạnh nhưng ko, chính môi trường nơi đây đã làm thay đổi cuộc đời tôi.
Tôi bước vào 1 lớp học mà trời ơi, sao mà nam sinh ko vậy nè, học sinh nam gấp đôi học sinh nữ.Lúc đầu tui còn ngại chưa dám tiếp xúc với ai nhưng chính sự ấm áp của bạn bè xung quanh đã khiến tôi cần có 1 sự thay đổi lớn mặc dầu chỉ mới học với nhau có mấy tháng thui àh!I need the change!!
Tự nhủ với lòng mình rằng mình sẽ thay đổi và thật tự hào khi bây giờ nghĩ lại tôi thấy mình đã có những thành công đáng kể trong công cuộc cải cách. Tôi hay cười với mọi người hơn, vui vẻ hòa đồng, gặp bất cứ ai tui cũng xáp xáp lại, nói chung là hồ hởi lắm.
Và tôi cũng đã nhanh chóng thành lập riêng cho mình 1 nhóm bạn chơi chung với nhau cho đến thân thiết như bây giờ đây. Lúc đầu tui bị chọc là giống con gái, rùi bị gán cho bịt danh là “Cúp Bế” cho đến tận bây giờ. Nhưng đến giờ thì đâu cũng vào đấy, tui cũng tự hào vì cái bịt danh ấy lắm.
Tôi vĩnh viễn chắc hẳn sẽ ko bao giờ nhận biết tui bị “bệnh đó” nếu ngày định mệnh ấy ko đến.
Số là vầy,phòng của tui giáp bên hông của nhà bên cạnh, bữa đó hổng biết sao tui đang ngồi học bài nhìn ra cửa sổ, cửa sổ đóng chứ ko mở,mà màu cửa kính màu đen,ở trong nhìn ra thấy nhưng ngoài nhì vào thì không. Tự nhiên cái anh hàng xóm ở đâu đi ra (ảnh chừng hăm mấy chứ nhiêu, đẹp zai cực kì,thiệt đóa), sấn sấn trước mặt tui, và …roẹt…ảnh làm động tác đi tiểu, Áh….trời..ơi…sao lại như thế, tui lấy tay che mặt lại nhưng hổng hiểu sao bản tính tò mò của tui trỗi dậy, từ nhỏ tới giờ tui chưa từng thấy….của ai…bao giờ,thế là….>”<.
Trời ơi, sao “khủng khiếp” thế nhỉ? Tui choáng váng thêm lần nữa.Anh ấy đã bóc trần sự thật 1 cách phũ phàng như thế seo.Cái anh này bậy bạ hết sức.
Mặt của tui nóng bừng bừng chắc là đỏ lắm đây. Tôi dám cam đoan ảnh ko hề thấy tui, mặc dù ảnh đang đứng cách cửa sổ tui có 1m thui nhưng tui thì thấy rõ mồn một.
Sau sự kiện đáng xấu hổ đó của tui, lúc nào trong đầu tui cũng suy nghĩ vễ những hình ảnh đó, eo ôi ghê quá sao mình có thể như vậy nhỉ, mình trong sáng lắm mà. Ngay cả lúc ngủ tôi cũng mơ thấy nó và…còn được …tận tay sờ nữa mới ghê chứ.
Riết rồi trong người tui cảm thấy bứt rứt khó chịu không biết gì lí do gì, mãi suy nghĩ tui mới nhận ra tất cả là do đầu óc đen tối của tui mà ra.
Vô lớp học mà tui cứ chập chờn chập chờn, những lúc nói chuyện với tụi con trai chẳng hiểu gì sao đôi mắt bẩn thỉu của tui lại cứ nhìn chằm chằm vào “chỗ đó” của tụi nó, thiệt là ngại hết sức.Tui bị tật thị dâm rùi chăng, kinh khủng quá!
Bữa nọ, tui vào toilet vệ sinh thì tình cờ tui nghe được cuộc nói chuyện của 2 thằng đàn ông lớp tui ở buồng kế bên, nghe giọng tui mới bít là thằng Sơn và thằng Hải.
-Êh, dạo này tao thấy thằng Hoàng nó kì kì…-thằng Sơn nói-
-Kì sao?
-Thì lúc nó nói chuyện với tao, tao thấy nó dòm chỗ đó của tao ko hà!
-Cái gì? Bộ nó ko có ha?
-Thì đó, bởi vậy…êh có khi nào nó bị…
-Thôi mày điên quá mậy, tao thấy nó chơi được đó, đừng nghĩ xấu cho người ta hổng chừng nó bị lé kim thì sao?
-Cũng mong là dzậy!
Hú hồn suýt nữa tui bị lật tẩy rùi, từ nay phải cẩn trọng mới được.Tuy tui được gọi là cúp pế vì nước da trắng nhưng trong lớp tui chứng tỏ mình Manly lắm mà, vậy mà cũng bị nghi ngờ. Hay là tui đã bị thiệt rùi, huhuhu…phải làm sao đây, trời ơi cứu con!
Tôi xin kể tóm lược thôi nha vì tui đang kể hồi học lớp 10 lận, mà bi giờ tui đã lên năm 3 đại học rùi, cũng lâu rùi chứ nhỡ…
Mãi sau này mới có nhìu chuyện gây chấn động trong cuộc đời tôi, còn lúc học cấp 3 chỉ mới nhen nhúm chút ít thui.
Đơn cử là sau đó tui còn làm nhiều chuyện điên rồ với tụi con trai lớp tui nữa. Lúc nào tui cũng lợi dụng để được đụng chạm tụi nó, khi thì bóp mông khi thì véo má…Ôi! Tui đúng là đồ dê xồm, thật là đáng xấu hổ mà.
Những lúc đi học bơi dòm tụi nó đứa nào cũng bó 1 cục ngay chỗ đóa, là mặt tui đỏ ửng lên như quả gấc chín. Tôi cố không nhìn nữa nhưng lương tâm tui ko cho phép, vậy là típ tục dòm chứ sao!! Dòm thì dòm vậy thui chứ tui có dám làm gì đâu.Tui…còn nhỏ mà.
Thấm thoát mà tui đã bước lên lớp 12, bao năm qua tui gắng gượng lắm nên mới không bị lộ cái tật thích con trai của tui, nghĩ lại tui thấy mình cũng tài thiệt vì tui đã gắng giữ mình trước 1 rừng toàn trai đẹp của lớp tui. Có lần tui tình cờ nghe 2 nhỏ con gái lớp khác kháo nhau:
-Tao thấy bất công quá hàh, tự nhiên có nhiêu trai đẹp, bà hiệu trưởng bả tống lớp A4 hết trơn, còn mấy lớp khác toàn trai xi ba chao ko!như lớp mình nè.
-Ờh..tao cũng nghĩ vậy! ha có khi nào bả cũng hám trai đẹp rồi gom chung 1 lớp để dễ quản lí hok mậy?
-Ha..ha..ha,chắc mày tưởng ai cũng như mày àh?
-Con quỷ, ý mày nói tao mai trê phải hok?
Nghe tới đó thui tui bỏ đi mà lòng vui vui, sung sướng và tự hào lắm vì được học trong một cái lớp như vậy.
Sau đó, tui đã để lại 1 ấn tượng khó phai trong lòng dân chúng lớp tui, đó là…
Tui đánh răng kĩ lắm, thường xuyên nữa là, không hiểu sao lại bị sâu 1 cái răng cấm. Và vô tình trong 1 lần ăn ổi tui đã cạp gãy lun cái răng sâu đó, báo hại nó chỉ còn trơ cái gốc. thế là phải đi nhổ, nhổ rùi thì cũng phải một thời gian mới gắn răng giả được chứ. Và thế là hàng tiền đạo của tui đã bị mất 1 chiếc răng cấm, tui vô cùng mắc cỡ khi phải đối mặt với chúng bạn, và tui cho phép mình chỉ cười mỉm mà thui, vì khi cười toe thì còn giống ai nữa!
Bao nhiêu mong đợi của tui cũng đến, đó là ngày tui được gắn chiếc răng giả mới(gọi răng giả là Metyl đi nha các bạn cho dễ nghe chút xíu, chứ trần trụi nghe ghê quá, cũng chính vì chiếc metyl này mà nó gây ra bao sóng gió trong cuộc đời tui sau này).
Bây giờ thì tui được cười thỏa thích, đi đâu tui cũng cười, gặp ai tui cũng cười cứ như là thằng ngố quốc tế vậy!
Xin giới thiệu với các bạn tui là Tổng Thư Kí của lớp tui đó, vì tui viết chữ rất đẹp như phượng múa rồng bay vậy!
Tui còn có 2 đứa trợ lí thư kí là nữ cho tui sai vặt nữa đó.
Hôm ấy, tui đang trang trí cho tấm bảng lớp để sơ kết học kì 1, đang đứng khom khom thì bị bọn con trai chọi phấn ngay mông tui. Tức quá, quay lại đạp ngay lên sợi dây của cái Micro….thì đúng ngay lúc đó bà cô chủ nhiệm cũng đang kéo nó căng ra, mất đà tui bị té chổng cẳng đã vậy chiếc Metyl của tui ko chịu an tọa trong hàm mà cũng văng ra theo cú ngã quá mạnh.
Thế là cả lớp Ồ lên 1 cách thích thú, tui chẳng tìm thấy chiếc metyl của tui đâu cả(nó nhỏ xíu hà), và 1 đứa tình nguyện lên tìm phụ, rùi 2, rùi 3,…càng lúc càng đông. Ah…cuối cùng cũng đã thấy tui chộp lẹ và xấu hổ đến mức có thể, chạy hộc máu vào nhà vệ sinh bỏ lại sau lưng những tràng cười ha hả…
Đó là kỉ niệm nhớ đời của tui, mà chắc có lẽ tui sẽ không bao giờ quên!
Thời gian sau khi thi tốt nghiệp lớp 12 xong, nhóm chúng tui gồm 10 thằng và 7 con quyết định đi Vũng Tàu chơi 1 chuyến cho khuây khỏa đầu óc. Chiều hôm đó, sau khi tắm biển xong tụi con trai vào tắm trước vì bọn con gái còn lo mải mê “múa cát” đâu ngoài biển áh!
Tui xí hẳn 1 phòng tắm riêng lun vì trước giờ tui có tắm chung với ai bao giờ đâu. Phòng kế bên…để coi ai…nghe giọng nói,Àh thì ra là thằng Kiệt, thằng Tuấn, thằng Bảo.Ba thằng này tắm chung àh.
Trời, tụi nó nói gì mà nghe ghê thế!
-Của mày mở mắt chưa?-thằng Bảo-
-2 năm về trước lận cưng!-thằng Tuấn-
-Để tao coi thằng nèo bự nhất!-Kiệt-
Nghe mà mún xỉu, sao tụi nó ham hố thế nhỉ?tui bần thần
Bất chợt tui nghe giọng của thằng Bảo.
-Trong lớp đứa nào mình cũng khám hết rồi còn có thằng Hoàng là chưa thôi!
-Thì tối nay khám-thằng Kiệt nói theo
-Mà ko biết nó có hok nữa, tao nghi lắm, lủi khi...
-Thì tối nay thì biết chứ gì!
-Ha..ha..ha…
Bọn này cười nham nhở như lợn.Trời, tối nay thui chết tui rùi, lần này là chết chắc.
(còn dài lắm)
Zoro
Hoàng Đế
Hoàng Đế
Zoro

Bài viết Bài viết : 2687
Tiền Zr Tiền Zr : 21991

Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty
Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty6/10/2009, 23:00

Nghĩ thì nghĩ vậy thui chứ đố tụi nó dám làm gì tui, trong lớp tui cũng khét tiếng đanh đá và hung dữ lắm chứ bộ, bộ con này…ý lộn…thằng này dễ bị ăn hiếp lắm sao?
Tui vừa gội đầu mà vừa ôn lại mấy món võ đấm rùi đá để tối nay có gì nghênh chiến với tụi nó.
Đang thượng cẳng tay hạ cẳng chân trong không khí…thì bỗng tui nghe có tiếng gõ cửa…ai mà bất lịch sự thế nhỉ, tui đang tắm mà!
Tui hỏi với ra: “Mật khẩu…mật khẩu”!!Số là bọn con trai chúng tôi thống nhất với nhau từ trước là nếu sau này có gì liên hệ với nhau thì nhất thiết phải bằng cách hỏi này, trong trường hợp này là 1 ví dụ nè!
Ở bên ngoài enter mật khẩu như sau: “Chim sẻ gọi đại bàng”!!Đó..đó là mật khẩu của tụi tui đóa.
Mật khẩu hợp lệ, tui định mở cửa nhưng chợt nhớ ra tui đang sexy 100%, thế là phải tròng vào 1 chiếc underwear, và mở cửa cái tách vì ít ra tui cũng còn chút nghĩa nhân là khi thấy tụi nó lạnh tui cầm lòng đâu có đặng.
Cửa mở, 1 ,rùi 2, rùi 3, trùi ui đến 3 thằng lận cơ àh…tui chịu sao thấu hở trời(trong sáng)…
Ủa sao 3 tên này đẹp và dễ thương thế nhỉ, nhìn 1 hồi tui mới nhận ra… nào là Sơn, nào là Tâm, và người tui mong đợi nhất…PHI TRƯỜNG…
Đây là lần đầu tiên tui thấy bọn nó ở trần đó…ôi những tấm lưng săn chắc và những múi cơ ở bụng mới hấp dẫn và quyến rũ làm sao…tui…tui đến chết mất thui!!
Tôi đã bị đơ như trái bơ rùi còn đâu mà mộng mơ.Bất chợt tụi nó rú lên như 1 con thú, kéo tui về với thực tại.
-Trời ơi, lưng thằng Hoàng lán mịn và sạch mụn quá mày ơi.
-Mụn làm gì mọc ở lưng hả thằng khìn!-giọng của 1 thằng nào đó.
-Ủa vậy hả, tao lộn.
-Nó không có 1 cọng lông chân luôn,ko lẽ mày…
-Tao sao? -Tui hỏi lớn
Phòng kế bên cũng bắt đầu nhộn nhịp:
-Gì vui vậy, cho tụi tao wa tham gia với coi!
Tui la làng:
-Tắm lo tắm đi đồ nhìu chuyện!
Ở bên đây, tụi thằng Trường thay phiên nhau vuốt ve tui từ trên xuống dưới, tui sởn tóc gáy và lạnh xương sống luôn…Bất ngờ tụi nó thôi vuốt ve làm tui… mất hứng dễ sợ và:
-Tắm thôi!- thắng Sơn nói
Bỗng nhiên 3 thằng như đã hẹn trước thoát y 1 cách nhanh chóng trước mặt tui…Trong phút chốc bọn nó đã trần truồng như nhộng, cái gì nên thấy tui cũng đã thấy hết rùi….thật là đáng xấu hổ quá đi…
Tui xây xẩm mặt mày, mặt đỏ đến mức tối đa…Ôi ghen tị quá đi thôi!..tụi nó xối nước ào ào mà không để ý rằng mình đang bị nhìn lén…
Bất ngờ thằng Tâm gằn giọng:
-Hoàng, cởi quần ra mày, tắm mà bày đặt che đậy…
-Ừh, phải đó, cho tụi tao chiêm ngưỡng cái coi – thằng Sơn chen vào.
-Thôi!tao…tao nhỏ giờ quen rồi…- tui lúng túng
-Hay rượu mời ko uống muốn uống rượu phạt hả cưng? Thằng Trường nói thêm.
-Thì tao cũng như tụi bây thôi!
-Ko tin, coi rồi mới tin.
-Anh em lột quần nó ra.
Sau lời nói của thằng Tâm tụi nó xúm lại…Không…đến chết tui cũng không đồng ý cho tụi nó làm cái chuyện động trời này được…tui quyết liệt chống cự và cố vùng vẫy…nhưng sức yếu thế cô…Cuối cùng…nước mắt tui trào ra…tui khóc như chưa bao giờ được khóc…hu..hu..hu.Thấy vậy tụi nó buông ra và tái xanh mặt…Trong tận cùng của nỗi niềm đau khổ khó khăn lắm tui mới thốt ra được thành lời:
-Tụi bây nghĩ tao là loại người đó hả…phải…chính tao là đồ biến thái, là đồ BD đó, tụi bây chịu chưa…huhuhu…
Tụi nó đứa nào đứa nấy cũng đứng hình, im lặng đến thảm thương…
Mãi sau tui mới nghe thấy giọng của 1 đứa nào đó:
-Cho tụi tao xin lỗi mày nha Hoàng, thật ra thì tụi tao cũng định giỡn thui àh chứ đâu phải cố tình chạm tới nỗi đau của mày.
Thế là hết…bao năm che đậy giờ đứa nào cũng biết hết, rồi đây tụi nó sẽ xa lánh và khinh miệt mình hơn…nghĩ tới đó tui càng khóc dữ dội hơn.Bỗng:
-Mày yên tâm, dù mày có làm sao đi chăng nữa, tụi tao vẫn sẽ ở bên mày, tụi mình vẫn là bạn thân,OK?- đó là giọng của Trường người tui mong chờ đây mà.
-Bây giờ thì mày nín và mặc đồ vô đi!-thằng Tâm típ.
Tui đứng lên lau mình và mặc đồ vô 1 cách vô hồn, đến nỗi mặc cả áo trái luôn…tui đi ra và 1 tràng cười nữa xuất hiện…
-Mặc áo trái rùi kìa ông!- giọng thằng Tuấn nhanh nhảu.
Sau đó tui được bọn nó dìu vào 1 cách nhẹ nhàng và từ tốn…Tụi con gái sau màn tắm cát hả hê bây giờ cũng đã vô.
-Ối chết ! cúp pế răng sún nhà ta khóc hả? Đứa nào đứa nào ghẹo cúp bế?- là giọng con Mai không lẫn vào đâu được.
-Nhỏ kia! Chống cặp mắt ếch lên mà xem nè, tao bị sún hồi nào?- tui nhe răng ra mà cãi lại.
-Ờ thì…trước có giờ hok…hí.hí.hí…
-Cái con này!!
-Con gì?- nó nói mà 2 tay chống hông còn cái mặt và cả thân người nó thì ưỡng ra hết cỡ.Tui tức cười quá đi, nên quên đi nỗi đau vừa trải qua…
Bữa chiều hôm đó 17 đứa tui chụm đầu châu mỏ…thưởng thức 1 buổi tiệc được xem là linh đình nhất từ trước tới giờ.Buổi tiệc được tổ chức ngay phòng khách sạn mà chúng tôi mướn.
-Nào ăn nhậu xả láng sáng dậy sớm đi pà kon!!- Giọng thằng Phong chủ xị hét lên lanh lảnh.
-1,2,3,…Dzô!!!
Chúng tui làm khuấy động tất cả các phòng bên cạnh khiến ai cũng lú đầu ra xem.Mồi chủ yếu là tất cả những gì chúng tui đem theo…có đầy đủ hết, từ thịt bò cho đến thịt heo,kakaka.
Tui thì tui ko biết tui nên buồn hay vui…tui cứ mặc sức uống…uống say bí tỉ….say tới nỗi không biết trời trăng mây gió gì nữa!!
Sau chuyến đi chơi đó trở về, tình bạn 17 đứa chúng tui lại càng khắng khít và thắm thiết hơn…Và, tui cảm thấy thật hạnh phúc khi có họ là bạn….Tình bạn vẫn duy trì tốt đẹp cho đến tận bây giờ.
Hôm nay quả là một ngày đẹp trời, tui cao hứng “Mây lang thang buồn trôi mặt trời bừng tia nắng tươi lung linh ấm nồng…(hình như hát sai lời thì phải)”.
Xem nào, bữa nay làm cái gì ta. Bữa nay ko có đi học, tui phải đến thư viện Khoa Học Tổng Hợp để tìm 1 số tư liệu làm báo cáo tour Củ Chi- Tây Ninh thui. Quên nói với các bạn là hiện tui đang là sinh viên trường Nghiệp Vụ Du Lịch Sài Gòn đó. Trường tui ở đường Nguyễn Thượng Hiền, Q.10 đóa, ko bít có ai bít hok ta? Chuyên ngành tui học là hướng dẫn du lịch, tui mê nghề này lắm bởi vậy dù ai có nói ngả nói nghiêng đi chăng nữa tui cũng đã quyết tâm theo đuổi rùi.
Từ đây đến thư viện tui phải đi 2 tuyến xe bus lận. Phương tiện đi lại chủ yếu của tui vẫn là xe bus thui. Tôi sợ đi xe gắn máy lắm. Với lại…20 tuổi rùi mà tui chưa có bằng lái xe nữa đó các bạn có tin nỗi hok?
Đang đứng chờ xe số 4 ở bến xe An Sương, tui tranh thủ móc cái bánh mì ngọt mới mua 6000VND ra ăn, chưa kịp bỏ vào mồm thì 1 đứa bé đen thui thùi lùi đi đến chìa cái ca ra và cúi đầu lia lịa,…Ơ hay!!! kiếp cầm ca àh…tội nghiệp quá…tiện tay tui cho cái bánh vào cái ca lun và mỉm cười:
-Đầy ca rùi đó bé.. về đi ha…
Nó nhìn tui trân tráo rùi lảm nhảm tiếng Miên gì đó, ko biết nó cám ơn hay đang chửi tui nhỉ…Tui có hành động gì sai sao, tui mới giúp nó mà.Tự nhiên ai cũng nhìn tui, chẳng hiểu nỗi..tui mới vừa làm việc tốt mà.Làm việc tốt mà cũng bị để ý nữa sao, ngộ à nha!
Phù…cuối cùng tui cũng giành được 1 chỗ ngồi lí tưởng. Xe này sao đông vậy, người đứng chen lấn nhau đến nỗi ko còn 1 chỗ đứng. Số mình là số hưởng mà, được ngồi hì.hì…
Gặp trúng ngay mụ tiếp viên khó ưa, tui giơ vé tháng lên mà mụ chỉ nguýt 1 cái rõ to chứ đừng nói là nhìn.
Có 1 cô gái bước lên trùm khẩu trang che kín cả mặt, giơ vé tháng ra, mụ liền bắt bẻ:
-Làm ơn giở khẩu trang ra dùm, nếu mình đẹp mình đàng hoàng thì ko có lí do gì để ko cho người khác thấy mặt, ai cũng như nhau cả thôi, hãy chứng minh mình là người trong sạch đừng tạo cơ hội cho người khác hiểu lầm!
Ôi mụ đàn bà này đanh đá và thâm thúy quá, chắc tui cần phải thỉnh giáo vài chiêu quá,số là không bít là từ khi nào tui thích chửi lộn lắm(sở thích lạ).>”<.
Tôi bước chân nhanh vào thư viện Quốc gia trên đường Lý Tự Trọng, nếu như tui ko bước vào thì chắc cuộc đời tui sẽ bớt đau khổ hơn.
Đang ngồi trên ghế đá phía trước thư viện xem lại mấy cuốn sách mới vừa mượn của thư viện thì…Oh la la 1 chàng trai Anh Quốc…ụa hổng phải hình như là con lai thì đúng hơn, ôi trời ơi sao mà giống Denish Oh thần tượng của tui quá vậy nè…hắn bước vào mà khiến mấy chục con mắt ko riêng gì tui phải ngước nhìn…đẹp trai và phong lưu quá đi thôi!(Không thêm ko bớt tui nói thiệt 100%).
Nhưng nói thì nói vậy thui chứ tui cũng không thick boy ngoại quốc cho lắm.Với tui, Trai Việt vẫn là number 1!!
Hắn tìm gì mà nhìn dáo dác vậy nhỉ, nhanh như cắt tui bay ra tấn công 1 cách sổ sàng:
-Excuse me! Can I help you?
(Còn nữa)
Zoro
Hoàng Đế
Hoàng Đế
Zoro

Bài viết Bài viết : 2687
Tiền Zr Tiền Zr : 21991

Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty
Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty6/10/2009, 23:01

Hắn tìm gì mà nhìn dáo dác vậy nhỉ, nhanh như cắt tui bay ra tấn công 1 cách sổ sàng:
-Excuse me! Can I help you?
-Ko…tôi biết tiếng Việt!(quê 1 cục)-Bạn ơi!..Bạn có thể làm ơn chỉ cho tôi đường đến phòng đọc sách được hok?
-Àh…ờ…- sao tự nhiên tui lại quên vậy cà.-Quẹo vô chỗ này, đi thẳng lên cầu thang là đụng.
-Thank you!
-No prob!
Thì ra là một anh chàng Việt kiều àh…có vậy thui sao tui có cảm giác là mọi người xung quanh đang ghen tị với tui khi tui nói chuyện với hắn vậy nhỉ?...lạ thật.
Giờ cũng còn sớm, về thì cũng chẳng biết đi đâu, tui tranh thủ lên phòng đọc tạp chí để tìm kiếm 1 số thông tin mới được. Tui chạy ù vô thì….hắn đang trên cầu thang lững thững đi xuống…
-Ủa…anh tìm thấy phòng đọc chưa?
-Àh rồi, nhưng không có loại sách tui cần!
-Anh cần sách gì?
-Nói về tổng quát văn hóa con người Việt Nam.
Hắn nói giọng đớ đớ tuy nhiên tui vẫn nghe được…chắc hắn nói tiếng Anh tuyệt vời lắm nhỉ…Đây là một cơ hội tốt cho tui trau dồi thêm vốn tiếng Anh đây mà…phải làm quen ngay mới được, làm bạn thui chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?
-Mình ra ghế đá ngồi đi, nhà tui sách đó nhiều lắm, nếu cần tui…tui có thể cho mượn!- tui ra sức mời gọi.
-Vậy… xin lỗi vì tui đã làm phiền!
-Không sao chúng ta có thể nói chuyện!
Ô sao nghe logic dữ…hắn nói chuyện ôi sao mà dễ thương đến thế…Nói thật chứ các loại sách về văn hóa rồi danh lam thắng cảnh nhà tui nhiều vô kể..tui là dân du lịch mà..^^.
Sau khi an tọa vào 1 cái ghế, tui mới bắt đầu lân la già chuyện:
-Anh qua Việt Nam lâu chưa?
-Àh!..mới 3 tháng thôi.
-Không biết lúc trước anh sống ở đâu nhỉ?
-Tôi ở bang Florida, Mỹ.
-Vậy sao, tui cũng thích đi Mỹ lắm đó.- nói ra rùi tui mới thấy mình zô ziên dễ sợ.- Không biết là tui có thể được biết tên của anh hok?
-Tôi tên David Tuấn, nhưng cứ gọi tôi là Tuấn.
Hắn nói chuyện dễ thương và biết điều ghê…qua Việt Nam là phải nói tiếng Việt…hì hì..tui bắt đầu thích thích roài đóa.
-Còn bạn tên gì?
Trời ơi…hắn đang hỏi tên tui kìa…tui tên gì dzạ…tui quên tên mình luôn rùi seo…động não lại, động não lại.
-Tui tên..Le..ê..Min..h…Ho..àng.
Thoáng chốc tui thấy hắn cười mỉm…tui nói đúng rồi mà có gì sai đâu..người gì kì cục.
-Ở Việt Nam tên thường đi chung với tuổi luôn đó anh!- tui bày đặt bắt bẻ.
-Tôi 20.
Cái gì….tui có nghe lộn hok…20…20..vậy bằng tuổi mình àh.Không thể tin được…nghĩ lại mà tui thấy tủi thân quá đi mất…bằng tuổi mà tui với hắn như 1 trời 1 vực. Con người ta thì..để xem: cao cỡ 1m80 là cùng, thân hình vạm vỡ thấy phát ham, cơ bắp rắn chắc thấy phát thèm…còn tui thì…hix.Nhưng dù sao tui cũng cóa cái bằng hắn chứ… đúng rùi đó là…nước da…tèn tén ten…Tui cũng trắng ngang ngữa với hắn chứ bộ!
Hắn xức nước hoa hiệu gì mà thơm thế nhỉ?
-Vậy là tui với anh..ý..với bạn bằng tuổi rồi!- tui cười gượng.
Tui thấy hắn nở 1 nụ cười thật hiền hòa dành cho tui…tui nhìn mà muốn ngất…hồn tui đang bay bổng bay bổng nơi đâu đâu, thì bỗng hắn gọi hồn tui về:
-Bạn nói bạn có những loại sách đó àh?
-Àh..ừ, tất nhiên!..Bạn có đi thư viện này thường hok?
-Cũng thỉnh thoảng.
-Vậy…khi nào bạn lên thì phone cho tui…tui đem lên cho.Mà bạn có số di động hok?- tui phải lợi dụng ngay mới được.
-Àh..số điện thoại của tui là..0909xxxxxx.
Nhanh như sóc tui lưu lại liền và….tiếng nhạc điện thoại của hắn reo lên bài “sweet dream”.
-Bạn gọi cho tui phải hok?
-Uhm…- tui cười tươi rói.
Tui cũng không ngờ mình lại có tài “cua trai” nhanh đến như vậy nữa.Có số điện thoại là dễ làm ăn^^.
-Chắc bạn am hiểu về văn hóa con người VN lắm hả?- bất ngờ hắn hỏi tui.
-Cũng không hẳn..tại mình đang học về du lịch mà nên cũng tìm hiểu đôi chút.Xin giới thiệu tui là hướng dẫn viên du lịch trong tương lai.- tui thét lên trong sự kiêu hãnh.
-Tui tuy sống ở nước ngoài từ nhỏ nhưng tui thích người VN lắm.
Tui cũng là người VN nè chắc hắn cũng thích tui chăng?hì hì…bất chợt tui hỏi lớn làm hắn mém giật mình:
-Àh phải rồi…bạn wa VN mới có 3 tháng vậy có tham wan hết TP.HCM chưa?
-Thú thật ngoài giờ học tui chỉ ở nhà thôi!
-Sao bùn vậy..bạn chưa nói bạn học trường nào nữa đó!
-Tui học ở ĐH Quốc Tế.
Tui liếc xem đồng hồ rùi liếc sang hắn, biết nói chuyện gì nữa đây hổng lẽ hỏi chuyện gia đình người ta àh,ngố thật.
Tự nhiên máu nghề nghiệp của tui ở đâu nổi lên:
-Nếu bạn không ngại ngay bây giờ tui sẽ làm HDV nghiệp dư đưa bạn đi tham wan thành phố.Is that ok?
-That’s great!!- hắn sung sướng.
Thế là tui tất tả đứng dậy nghiêm trang ra dáng như 1 hướng dẫn thực thụ vậy đóa.
-Bạn đang đứng trước Thư viện khoa học Tổng hợp nguyên khi xưa nơi đây là khám lớn Sài Gòn của chế độ cũ...
Ôi trùi ui..biết bao nhiêu cặp mắt nhìn tui…thoáng thấy có nụ cười mỉa mai nữa chứ…được rùi…hãy đợi đấy!
Tui quay qua và thỏ thẻ với hắn: -Đi thôi bạn!
Tui dắt hắn ra khỏi cái khám lớn đó và đưa tay ra chỉ trỏ đi đường này sẽ dẫn đi đâu đi đâu…nói chung tui có vẻ chuyên nghiệp lắm kìa…mà làm nghề này thì phải tự tin lên chứ..tui thoáng thấy trên phố có vài cặp mắt bỡ ngỡ, vài con mắt ghen tị…có lẽ tui đi chung với người đẹp quá chăng?
Thế là tui dành hết buổi sáng hôm đó để dắt hắn đi hết Dinh Thống Nhất rùi nhà thờ Đức Bà, Bảo tàng…v.v.. tui luyên thuyên ko ngớt quả là tui học bấy lâu nay ko uổng mà… hắn có vẻ thích thú và theo dõi chăm chú lắm…và điều quan trọng nhất là dường như hắn đã bị tui chinh phục.Đến 12g trưa thì:
-Bạn thấy đói bụng chưa hay là đi ăn với tui..tui mời để cảm ơn bạn!- hắn niềm nở.
-Thui..kì lắm!- tui giả bộ- Ai lại “Dốc lòng nhân nghĩa há chờ trả ơn!”
-Kì là sao bạn?- hắn hỏi tui 1 cách ngớ ngẩn- what’s this mean?
-It’s meant as strange.Do you understand?- tui hơi bực mình.
-Yes!Đôi lúc vài từ ngữ Việt tui chưa hiểu cho lắm, nên tui đang định học thêm tiếng Việt.
Cơ hội cho mình đã đến rùi sao.
-Mình… mình có thể dạy tiếng Việt cho bạn và bạn dạy lại cho mình tiếng Anh được hok bạn?
-Ồ..được chứ!Rất cám ơn bạn.
Sau đó tui và hắn bước vào 1 cái nhà hàng gần đó để dùng cơm trưa, trong lúc ăn tui với hắn nói đủ thứ chuyện trên đời và cảm thấy hợp rơ lắm cơ! Nhờ vậy mà tui mới biết được ba hắn người VN, mẹ người Mỹ chính gốc…và hắn là con 1 đó nghen…Và điều tui bị shock là ba hắn là phó tổng giám đốc Tập đoàn điện tử SANYO Việt Nam.
Gì chứ cái này tui hổng ham, wen người giàu quá mất công người ta nói mình là lợi dụng…mà tui sợ nhất là mang tai mang tiếng.
Nghĩ lại tui thấy mình cũng kì ngày đầu tiên làm wen mà biết thân thế người ta hết trơn…vậy còn gì là tìm hiểu.
Thế là những ngày sau đó, khi tui và hắn không có đi học thì hẹn ra công viên 30/4 tui thì dạy tiếng Việt cho hắn, hắn thì dạy tiếng Anh cho tui..Cũng nhờ vậy mà vốn tiếng Anh của tui từ đó cũng được cải thiện 1 cách rõ rệt.
Tui bắt đầu tiếp xúc với hắn nhiều hơn, đi ăn đi uống với hắn nhiều không thể tả…những lúc hắn giành trả tiền tui..tui ngại lắm.Thế là buộc lòng tui phải đưa ra giải pháp là nay người này trả mốt người kia trả…Và hắn cũng đồng ý…Oh yeah!..
Tui không muốn bị mang tiếng là cái đồ hám ăn..với lại tui không muốn vấy bẩn hình ảnh của tui trong đầu hắn tui chỉ là 1 đứa ăn chực không thương tiếc.
Từ lúc tui đi với hắn nhìu như vậy riết rùi làm như tui wen mùi…không có hắn bên cạnh là tui thấy thiếu thiếu cái gì đó..trống vắng vô cùng.Ngồi học mà đầu óc cứ bồng bềnh nơi cung trăng…ăn thì lại không có cảm giác ngon, ăn nhiu ói ra hết…tối ngủ thì lại thấy hắn chập chờn chập chờn trong giấc mơ…Tỉnh lại thì ôi thôi tui thèm được ngửi mùi nước hoa trên người hắn kinh khủng!
Mỗi lần có cái hẹn với hắn là tui háo hức không thể tả…nhảy nhót lên như con bò tót, điệu đàng như con kiến càng cứ như là chuẩn bị ra mắt đấng lang quân ko bằng.
Tui…tui có cảm tình với hắn rùi chăng? Hay chính xác là tui yêu hắn rùi cũng nên…Ko! tui là con người đanh đá lắm mà tui dễ yêu đến như vậy sao?Áh..không thể được tui cố tránh né sự thật….nhưng sự thật phũ phàng nó sức mạnh hơn tui tưởng và…nó đã thắng…ko còn nghi ngờ gì nữa…tui ..tui đang YÊU hắn…Trời ơi có nên thông báo cho hắn biết hung tin này hok!
(Còn nữa)
Zoro
Hoàng Đế
Hoàng Đế
Zoro

Bài viết Bài viết : 2687
Tiền Zr Tiền Zr : 21991

Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty
Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty6/10/2009, 23:02

Hôm nay cũng là 1 ngày bình thường trong số những ngày quá đỗi bình thường. Kể từ lúc quen biết hắn cho đến nay thì đúng là được 6 tháng rùi chính xác là nửa năm chứ!
Nửa năm qua tình cảm tui dành cho hắn ngày càng sâu đậm, tui sợ đến một ngày nào đó tui kiềm chế không nỗi tui nói oạch tẹt ra hết thì chắc có mà độn thổ thôi, hổng chừng mất tình bạn với hắn mãi mãi luôn cũng nên. Tui nhận thức được rằng cái thứ tình cảm tui đang dành cho hắn là thứ tình cảm không bình thường, ai đời 1 thằng straight lại đi chấp nhận tình cảm của 1 thằng như tui chứ.
Nghĩ tới đó thui là tui buồn đến phát khóc.Với lại hắn đâu hay đâu biết tình cảm tui dành cho hắn chan chứa đến nhường nào, chắc có lẽ chỉ có mình tui ngộ nhận mà thui, hay chính xác hơn là tui đang yêu đơn phương người ta. Đối với tui…tui có cảm giác hắn chỉ xem tui là 1 người bạn, 1 người bạn rất bình thường thui…Tui ước chi hắn nhạy cảm và tinh tế chút nữa thì hay biết mấy.
Hôm nay tui đứng ngay công viên 30/4 chờ hắn đến nhưng sao tui thấy mình thật buồn, 1 cái buồn không có từ ngữ nào diễn tả được hết.
Bây giờ tui mới nhận thức được thế nào là thế thái nhân tình. Công viên 30/4 ơi mày chính là kỉ niệm chắc sẽ không bao giờ quên trong cuộc đời tao, nơi mà tao đã lưu giữ những kỉ niệm thật đẹp giữa tao với hắn trong những buổi lên lớp dạy tiếng Anh tiếng Việt cho nhau…
Đang ngồi ủ rũ thì bỗng có 1 chiếc SH láng cón ở đâu trờ tới và người ngồi trên nó là…là hắn.Trời ơi, chiếc SH này chắc cũng phải 100 mấy chục triệu đây.
Mọi lần tui thấy hắn đi taxi không mà bữa nay hắn đổi món à!Bữa nay hắn ăn mặc nhìn thiệt bốc lửa, không có ngôn từ nào có thể thay thế được. Này nhé: hắn mặc cái áo thun trắng cổ trái tim, ôm sát người luôn, lộ rõ thân người một cách trắng trợn, cơ bắp thì đưa ra cứ như cho tui ngắm hổng bằng. Hắn xoắn tay áo lên tới cùi chỏ, mặc chiếc quần nhìn very kute pha lẫn chút hichop, lại còn dây nhợ lòng thòng, bình thường tui ghét ai ăn mặc dây nhợ lắm nhưng bữa nay là trường hợp ngoại lệ.hí.hí.. Mái tóc được tỉa gọn gàng, vuốt keo đứng chựng lên, theo tui được biết thì kiểu này gọi là kiểu bờm ngựa gì đó…Oh la la vẫn là mùi nước hoa đã làm tui nữa năm wa chết lên chết xuống đây mà…Có lần vì quá tò mò nên tui hỏi hắn xài nước hoa hiệu gì thì được biết là nước hoa của Mỹ, hiệu gì đó.. ..tui thiệt tình hok nhớ nữa.
Lãng mạn quá đi, đã vậy hắn còn đeo thêm cái kính mát màu nâu nữa chứ, bởi vậy nhìn ko bốc sao cho được.
-Hoàng chờ Tuấn có lâu hok?- giọng nói thật ấm áp dễ đi vào lòng người.
-Hoàng cũng mới tới thôi!- (mình chờ Tuấn cả đời cũng được mà- tui tự nhủ).
-Hôm nay Hoàng vô nhà Tuấn chơi nha, ba mẹ tui chờ gặp ông lắm!
-Vậy hả! Có..có làm phiền gì Tuấn hok?
-Có gì đâu mà phiền! thú thật với Hoàng chứ từ hồi về Việt Nam tới giờ Tuấn chỉ wen có ông thui!
Trời đất mình vinh hạnh đến như vậy sao, mình là bạn duy nhất của hắn ở VN này sao.Làm gì có chuyện đó, thế còn bạn bè của hắn ở ĐH Quốc Tế thì sao chẳng lẽ hắn không chơi chung với ai sao, chảnh đến thế là cùng. Nhưng sao vậy cà, phải hỏi cho ra lẽ mới được.
-Bộ vô trường Tuấn không nói chuyện với ai sao?
-Có nhưng…nhưng Tuấn ngại nói chuyện với người lạ lắm!
-Ủa vậy sao hồi đó ông làm wen với tui được.
-Àh…thì ..cũng chẳng hiểu nữa, chắc do duyên số đưa đẩy.-hắn vừa nói vừa gãi đầu,có chí hok đây cha nội.
Chà chà…tên này cũng khua môi múa mép dữ…Thôi mà cũng được như thế thì càng tốt cho tui chứ sao…ngay cả ông trời cũng muốn giúp mình rồi…tui cười thầm trong bụng như 1 con điên.
-Nè, lên xe đi chứ!- Hắn làm tui giật cả mình.
-Uhm, thì lên!
Tui tót lên xe hắn 1 cách sổ sàng, không biết xấu hổ là gì…ui mà thôi kệ xấu hổ cũng như xấu cọp chứ gì…trời ơi xe này sao cao dữ vậy trời…đây là lần đầu tiên tui ngồi lên xe SH đó(mấy xe kia ngồi hết rùi)…mà công nhận ngồi xe của hắn tui thấy êm mông dễ sợ…
Lúc này chính phủ chưa ban sắc lệnh đội nón bảo hiểm khi đi Honda nên tui với hắn cứ tự do mà lướt gió…Hú….mát quá đi!!...thật nhẹ nhàng và khẽ khàng tui đặt đôi bàn tay xinh xắn của tui lên đùi của hắn…ôi mê ly!1 cảm giác như có luồng điện 500 vôn chạy xẹt wa người tui…tui đã bị điện trong người hắn giật làm cho lú lẫn, không còn biết khỉ khô gì nữa….chỉ thấy loáng thoáng trên phố vài ánh mắt thảng thốt nhìn tui chăng?...họ ganh tị với hạnh phúc mà tui đang có ư….mấy người này thiệt… cũng kì.
-Bỏ tay ra đi, ông làm gì vậy?- sau câu hỏi lạnh lùng của hắn tui mới nhập hồn trở lại và:
-Ơ…sorry nghen! Không cố ý mà!
-Sắp đến nhà Tuấn rồi đó!
Sao tui có cảm giác hồi hộp và sợ hãi đến như vậy nhỉ…cứ như là con dâu ra mắt ba mẹ chồng vậy…bình tĩnh.. bình tĩnh lại nào..tui là tui!
Tui vén lại mái tóc sửa sang lại quần áo và cùng hắn bước vào ngôi biệt thự trên đường Nam Kì Khởi Nghĩa mà hắn cứ đinh ninh bảo là nhà của hắn…
Bước wa khỏi 2 con nhỏ Osin gật đầu chào, tui và hắn đang tiến thẳng đến phòng khách..Sao tui nhìn 2 cái con này mà chẳng có cảm tình gì hết trơn…Tụi nó nhìn tui bằng ánh mắt phản cảm…tui lúa đến thế sao…tui nhớ tui ăn mặc cũng xì-tai lắm mà…Bởi vậy lần đầu tui đã không có thiện cảm rùi nó linh tính với tui rằng chắc sau này có rắc rối gì dính dáng tới tụi này…mà đúng là có chuyện thiệt…
Không phải đây lần đầu tui vô một ngôi biệt thự sang trọng như thế này đâu nên cũng chẳng có lý do gì khiến tui phải thốt lên cả(chảnh hok)…
Số là tui có ông bác ruột ổng có cái biệt thự ở Phú Mỹ Hưng đó…tui có đến chơi mấy lần…nên cũng có ít nhiều kinh nghiệm để chống lại vài cú shock tương tự.
Trời ba mẹ hắn đây sao! Sao còn trẻ quá vậy…Ba hắn chừng ngoài 40 chứ nhiêu…sao còn đẹp zai và phong độ quá nhỉ..đến lúc này tui mới nhìn kĩ, hắn giống ba hắn kinh khủng từ nét mặt cho đến cách nói chuyện…Còn bà mẹ thì: Bà ta phảng phất nét đẹp của người Mỹ một cách nhuần nhụy và tinh tế…nhưng cách ngồi sao giống người phụ nữ VN quá vậy ta…rùi chắc bả bị lai rồi.Tui có thắc mắc là ba mẹ hắn còn tơ như vậy mà sao hắn không có em vậy cà…lạ thật!
-Cháu ngồi đi!-ô hay mẹ hắn cũng bít tiếng Việt cơ à.
-Dạ, con cám ơn cô chú!
-Cháu uống gì?
-Dạ nước cam ạ!- nước uống khoái khẩu của tui đóa.
Sau đó tui và ba mẹ hắn trò chuyện luyên thuyên, nói chung ổng bả đối xử với tui thịnh tình lắm.Qua đó tui mới biết được mẹ hắn không chỉ biết nói tiếng Việt 1 cách đơn thuần mà bà ấy còn am hiểu 1 cách tường tận nữa là khác.Bởi vậy sau này mới có nhiều chuyện đáng bàn nè…
Trong tay bà ấy lúc nào cũng kè kè cuốn từ điển tiếng Việt và 1 cuốn ca dao tục ngữ gì đó.Ba mẹ hắn hỏi tui đủ thứ nào là về nghề nghiệp tương lai, gia đình, anh em,…từa lưa hột dưa luôn… nói chung là y như đang điều tra thân thế của tui vậy…làm gì mà dữ thế có cần thiết như vậy hok?
Hắn ngồi kế bên mà chỉ biết cười và cười, không biết làm gì khác sao..ông dẫn tui dzề đây để cho người khác thẩm vấn phải hok.
Đang ngồi nói chuyện ngon trớn thì bỗng có con nhỏ nào lạ hoắc xuất hiện và từ từ bước vô, cũng xinh gái nhỉ!
-Chào 2 bác con mới wa!
-Ừ!Xuân Nhi hả con, ngồi ghế chơi!- mẹ hắn niềm nở.
-Nhà mình có khách hả bác?
“Nhà mình” à, chắc thân với nhà hắn lắm nhỉ…con nhỏ này có nét gì đó lai lai Tây hok lẽ nó là Việt kiều luôn àh!
-Giới thiệu với em đây là Hoàng bạn thân nhất của anh ở VN!
Ôi mắc cỡ quá đi mất hắn vừa nói gì nhỉ,…thì đúng rùi mình là bạn thân của hắn mà.
-Hoàng! Còn đây là bạn gái của Tuấn, cô ấy tên Daisy.
-Nhưng cứ gọi em là Xuân Nhi đi, em thích cái tên này lắm!- nhỏ đó nhìn tui cười và nói.
Con nhỏ này khôn chán,cứ lựa tên đẹp mà thick, giỏi sao không thick tên Mắm hay Mén gì đó bày đặt…Hả? hắn vừa nói cái gì….con nhỏ này là bạn gái của hắn sao…
Trời ơi vậy mà nửa năm nay tui không hề hay biết….vậy là hắn đã có bạn gái rồi sao…Oh my God! Không thể như thế được…trái đất như đang bùng nổ trước mặt tui…tia hy vọng từ bấy lâu nay tui luôn mang theo bên mình bây giờ nó đã tắt ngấm rồi sao…Trời ơi sao ông lại đối xử với tui như vậy, ông bất công quá mà!
(Còn nữa)
Zoro
Hoàng Đế
Hoàng Đế
Zoro

Bài viết Bài viết : 2687
Tiền Zr Tiền Zr : 21991

Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty
Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty6/10/2009, 23:02

Trong phút chốc hoang mang cực độ khó khăn lắm tui mới lấy lại được bình tĩnh…Vậy là hết! nửa năm nay hắn giấu nhẹm việc hắn có bạn gái, hắn chưa từng chia sẻ với tui về điều này cả vậy mà hắn nói tui là bạn thân của hắn sao, đồ giả dối… Bây giờ tui mới biết khóc thầm là như thế nào…đến lúc này tui mới nhận thấy tình yêu của tui dành cho hắn thật sâu đậm và gần như là tuyệt đối.
Tình yêu theo tui nghĩ mà 1 thứ tình cảm thật thiêng liêng và cao đẹp, nó tinh khiết như giọt sương mai trong nắng sớm và hàng ngàn hàng triệu hạt sương như thế nó sẽ xua đi bóng tối băng giá để thắp lên 1 ngày mới đầy hi vọng và tình yêu của tui là một trong số hàng ngàn hàng triệu hạt sương bé nhỏ kia…Tình yêu của tui cứ lớn dần theo thời gian và cho đến nay nó đã thật sự trưởng thành…thế mà hắn nỡ 1 tay bóp chết không thương tiếc như thế sao…Tuấn ơi sao Tuấn có thể nhẫn tâm đối xử với Hoàng như vậy?....Trái tim tui uất nghẹn, từng đợt máu dâng lên cuồn cuộn…chắc nó sắp nổ tung rồi cũng nên…
-Ờ…vậy hả…- tui nói trong nỗi đau tột cùng mà tui có thể nén- Hai người xứng đôi lắm!
-Vậy hả, cám ơn nghen.
-Anh Hoàng có bạn gái chưa?- bất ngờ nhỏ đó hỏi tui.
-Chưa…vẫn còn mình ên à!- tui cố cười gượng.
-Sao vậy? anh kén chọn lắm phải hok? Nhìn là biết rùi.- Nó vừa nói vừa nhìn tui cười ranh mãnh.
-Thôi đừng chọc Hoàng nữa, ổng dễ bị mắc cỡ lắm.- Hắn tiếp lời con nhỏ đó và còn tỏ rõ thái độ cười cợt, đang chọc tui sôi gan lên đây mà…Bỗng chợt mẹ hắn quay qua nói với hắn và con Mắm(gọi con nhỏ đó như vậy đi, tui đang ghét nó mà):
-Tụi con lo sắp xếp đồ đạc đi là vừa!
-Ủa…chi vậy cô?- tui théc méc.
-Tuấn nó chưa nói với cháu hả?
-Về chuyện gì hả cô?- tui chưa hiểu.
-Ờ…sẵn tiện đây Tuấn nói với Hoàng luôn, khoảng 1 tuần nữa Tuấn và Nhi sẽ wa bên Mỹ.Nhi thì wa bên ấy để tiếp tục việc học, còn Tuấn rút hồ sơ bảo lưu để chuyển về Việt Nam luôn, Tuấn thích nơi này rồi.
Ơ hay mình vẫn còn hi vọng đây mà….hi vọng tràn trề nữa đằng khác…Oh yeah!! Đỡ căng thẳng hơn rùi, đúng là ông trời không phụ người gian ý lộn người tốt mà…không uổng công từ nhỏ tới giờ tui luôn…sống tốt…hì.hì..
-Nhưng phải mất 3,4 tháng Tuấn mới trở về, ở đây Hoàng nhớ giữ gìn sức khỏe nha.
-Sao lâu vậy?-tui hơi buồn.
-Uhm..
Vậy là 3,4 tháng đó hắn sẽ quấn quýt bên con mắm thúi kia…Hắn và nó làm chuyện gì chỉ có Chúa mới biết…người ta nói “tuổi trẻ tài cao” mà…mà tụi nó lại còn quá trẻ…nông nỗi, thích khám phá lẫn nhau….Áhhhhhhhhh!! nghĩ đến mà tui thấy phát rầu….hắn về sẽ không còn trong trắng để đến với tui nữa…huhuhu….Ụa ụa mà biết đâu được hắn và con mắm đó quen nhau từ trước tới giờ hổng lẽ chưa có gì!!
-Tuấn với Hoàng chỉ còn 1 tuần đi chơi với nhau nữa thôi!!- bất chợt hắn phát biểu làm tui bứt ra khỏi dòng tư tưởng.
-Ừh..ừh..
Thế là sao đó tui ở lại nhà hắn dùng cơm trưa, nói cho sang vậy thui chứ tui có dọng được gì đâu, ăn toàn mấy cục tức bự tổ chảng khi thấy hắn gắp đồ ăn cho con Mắm….vậy mà còn cười hí.hí nữa chứ, thấy ớn…làm thấy ham…Nghĩ lại tui mới thấy mình mới là đồ zô ziên người ta đã là gì của mày đâu Hoàng mà mày phải ghen ăn tức ở cơ chứ…vô lý vô lý hết sức…
Và những ngày sau đó tui diện cớ mới thi xong nên được nghỉ để được đi chơi với hắn nhìu hơn(dại trai hết sức), nhưng sự thật là có được nghỉ đâu.Tui lấy danh là lớp trưởng nên đàn áp tụi con trai lớp tui bỏ thẻ kí tên dùm ko hà.Về vấn đề vì sao tui được đề cử làm lớp trưởng thì tui sẽ kể sau nha……giờ thì tiếp theo chuyện của hắn!
Và thật bất ngờ còn có 2 ngày nữa là hắn với con Mắm đi Mỹ vậy mà chúng giận nhau mới…đau chứ!Càng tốt cơ hội năm thưở mười thì mới có hương thi cho mình đây mà.Thế là con Mắm nó quyết định đi trước hắn…
-Mai Hoàng có đi học hok, nếu ko thì ra phi trường tiễn Tuấn nha!
-Ko..ko…hên quá mai Hoàng được nghỉ, nhất định là Hoàng sẽ đến mà!- Lại nói dối nữa rùi,hic..
Tui và hắn đang thả mình thư giãn trong tiếng nhạc du dương của quán cà phê Yesterday. Mai hắn đi rùi hay là bây giờ mình sẽ nói rõ tình củm của mình cho hắn bít tất cả rồi tới đâu hay tới đó…được hok ta…có lộ liễu quá hok, hắn sẽ phản ứng ra sao nhỉ…tát mình 1 cái thật kêu rùi hét lên “Đồ biến thái” và bỏ chạy 8 làng…Ôi! Thui ghê quá mình sợ lắm mình…mình “hổng dám đâu”!
-Hoàng bị sao vậy, sao đỏ mặt vậy?
-Àh…Ừh..never…never mind.
-Tuấn buồn quá, không ngờ cô ấy lại hành động như vậy!
Khỏi nói cũng bít hắn nhắc tới ai rồi….MẮM THÚI!...
-Hoàng có gì muốn nhắn nhủ với Tuấn nữa hok?Mai là Tuấn đi rồi nhưng yên tâm Tuấn hứa nhất định sẽ trở lại!
-Thật ra thì…-tui bối rối.
-Thật ra thì sao?- hắn tò mò.
-Kiếm chỗ vắng người đi, ở đây ồn ào quá…Hoàng nói không nên lời.
Thế là hắn chở tui ra ngoài bến Bạch Đằng, ôi gió mát quá không khí thật trong lành, người thì lại vắng vẻ…đây là cơ hội tốt cho tui tỏ tình đây mà…cầu trời phù hộ…nam mô a di đà phật…
-Sao có gì muốn nói mà rụt rè giống như sắp tỏ tình vậy?
Trời ơi sao…sao hắn có thể như vậy..hắn đi guốc trong bụng tui luôn àh…thế tại sao hắn ko bít tình cảm của tui dành cho hắn chứ!!
-Thời gian vừa qua Tuấn thật hạnh phúc khi có Hoàng là bạn, có thể nói Hoàng là 1 người bạn thật tuyệt vời một người bạn đúng nghĩa đối với Tuấn, và Tuấn thật tự hào khi nói rằng Hoàng chính là người bạn duy nhất của Tuấn!!
-Đơn giản chỉ là vậy thôi sao?
-Ý của Hoàng là sao, Tuấn không hiểu?
-Tuấn giả vờ không hiểu hay Tuấn cố tình không hiểu?
-Tuấn…Tuấn không hiểu thật mà!
-Chẳng lẽ một người thông minh và nhạy cảm như Tuấn mà không nhận thấy tình cảm Hoàng đối với Tuấn không chỉ dừng lại ở ngưởng cửa tình bạn không thôi sao?
-Tuấn…Tuấn
-Nói trắng ra là…
-Các cháu ơi…giúp giùm bà lão nghèo khổ này…bà đói lắm.2 ngày nay bà chưa có cái gì vô bụng..- một bà già ở đâu lồi ra không biết.
Bà có biết là bà zô ziên lắm hok…cứ canh giờ phút thiêng liêng này mà trồi ra cứ như là trong phim vậy…tui liên tưởng đến 1 bộ phim nào đó mà đang lúc có 1 người con trai tỏ tình với 1 cô gái thì bỗng có điều bất ngờ gì đó xảy ra…nhưng rất tiếc tình huống éo le này lại xảy ra với chính tui…là thật 100%.....tui đang trong tình trạng tiu nghỉu còn hắn thì móc bóp lôi ra tờ polyme 100 ngàn boa cho bà ta vì đã có công “hại” tui.
-Hoàng về chưa?
-Uhm…thì giờ về!
-Để Tuấn đưa Hoàng về nha, giờ cũng hết xe bus rồi!
-Có làm phiền gì mấy người hok?
-Sao Hoàng lại nói vậy, tụi mình là tri kỉ mà.
Hắn lôi đâu ra từ tri kỉ nghe mà muốn sái lỗ tai…Hoàng không cần Tuấn xem Hoàng là tri kỉ đâu…thật sự không muốn mà…Điều mà Hoàng muốn, là Tuấn hãy xem Hoàng như một người bạn…nhưng là bạn tình đó, Tuấn có hiểu điều ấy hok?
Thế là hắn dắt xe ra và chở tui về.trên đường về ôi sao mà tui thèm ôm hắn dễ sợ..ôm 1 cái rồi có chít luôn cũng được…nghĩ vậy thui chứ lương tâm tui đang ko cho phép…Huhuhu..sao mình khổ thế này!! Tui ráng hít thật sâu cái mùi nước hoa nồng nàn trên người hắn, chắc có lẽ sẽ lâu lắm tui sẽ không được hít nữa, hít riết rùi ghiền như xì ke vậy, ko bít tới lúc đó tui có chịu nỗi hok nữa!hic..
-Sắp tới nhà Hoàng chưa?
-Qua hết khúc này, bo cua trái chừng 500m là tới.
-Tuấn không hiểu Hoàng nói gì hết!
-Nghe cho rõ nè- tui nạt lớn- Tới ngã 3 phía trước, rẽ trái 500m nữa là đến,do you understand?
-Oh,I see.
Và thế là hắn đã đến trước cổng nhà tui…Nhà tui tuy không giàu có gì lắm nhưng nói chung cũng đầy đủ tiện nghi. Ba tui là 1 kỹ sư điện, còn bà mẹ làm giáo viên…bả dạy ở trường Nguyễn Thượng Hiền ở Tân Bình đó- nơi khét tiếng có nhiều học sinh giỏi…Ngoài ra tui còn có 1 người anh trai đã có vợ và 1 đứa con, 2 bà chị chưa chồng dữ bà cố luôn, 1 thằng em trai nghịch phá như quỷ.Mới học có lớp 9 mà kéo băng đánh nhau bà cô vô tận nhà mắng vốn, ba tui đập cho 1 trận rùi cho nghỉ học luôn. Giờ nó đã đi làm ,ra đời sớm nên nó chững chạc hơn tui nhìu.Đặc biệt em tui đẹp trai lắm, gái lết theo bầy bầy, có đứa bu như sam. Chủ nhật nó nghỉ làm gái vô nhà kiếm nó hà rầm, con này đụng mặt con kia, nghinh liếc nhau, ghen tức nhau tui thấy mà cũng dzui dzui......Trở về thực tại nhoa các bạn!!!!!
-Có định mời Tuấn vô nhà uống nước hok?- Hắn nói mà 2 mắt sáng lung linh.
-Cũng tối rồi Tuấn về sửa soạn đi, mà mai Tuấn đi chuyến bay lúc mấy giờ?
-8 giờ 30, Hoàng nhớ ra tiễn Tuấn nha!!
-Ừh, nhất định rùi!!Bye bye.
-See you later and good night!
Một mình tui lững thững bước vô phòng, tâm hồn nặng trịch…vậy là cuối cùng mình vẫn không đủ can đảm để nói lên 3 từ: EM THÍCH ANH…ủa lộn….HOÀNG THÍCH TUẤN…thì đúng hơn, bằng tuổi mà,….Tất cả cũng chỉ tại bà già quái gỡ đó..đã không cho mình bày tỏ nỗi lòng cùng anh ý…Tui cũng chỉ biết ca cẩm bài hát “giấc mộng tan… khi tình đã xa” mà thui!!!
Tương lai mình sẽ đi về đâu…chỉ có Chúa mới biết…mai mình có ra phi trường tiễn hắn ko nhỉ…Ôi!!phi trường ly biệt.
(Còn nữa)
Zoro
Hoàng Đế
Hoàng Đế
Zoro

Bài viết Bài viết : 2687
Tiền Zr Tiền Zr : 21991

Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty
Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty6/10/2009, 23:03

Sáng sớm ông mặt trời vung tay ném xuống mặt đất những tia nắng chói chang đó cũng là lúc tui choàng tỉnh sau một đêm dài suy nghĩ mông lung…tui thiếp ngủ đi lúc nào không hay…Mấy giờ rồi…Trời ơi!! 7 giờ rồi thôi chết mình phải ra sân bay Tân Sơn Nhất để tiễn hắn nữa chứ…Bối rối như gà ăn trúng dây thun tui tông dạy thật nhanh và tiến hành công cuộc tân trang lại nhan sắc để mà còn đối diện cùng anh ý nữa chứ!
Phù…xong rùi lên đường thôi!Mà khoan để nhắn tin nhờ tụi nó bỏ thẻ kí tên dùm nữa chứ..khổ quá bữa nay cúp tiết nữa rồi, cứ như cái đà này chắc tui bị cấm thi lun quá…Nhưng mà tình yêu thì thường mù quáng mà, thui kệ tới đâu hay tới đó!..À phải nhờ thằng Long- “bạn thân” của tui mới được, hì.hì chỉ có Long yêu là sẵn sàng giúp mình thui.
Trời ơi cái ông tài xế này chạy chậm quá đi lỡ không kịp chắc tui hối hận cả đời quá…biết vậy lấy Honda zọt cho lẹ…Ý mình có tin nhắn nè…Ô là của thằng Long để coi việc mình giao phó tới đâu rùi,tin nhắn như sau: “ OK bỏ thẻ thành công, mà sao dạo này “vợ” nghỉ học nhiều vậy, có chuyện gì hok, “chồng” lo quá hà!”…Tui nhắn lại “I don’t have problem, TU my love^^”.
Giỡn thì tui giỡn lại…không bít từ bao giờ tui không còn khó chịu với cách gọi của tên “Long đẹp trai” này nữa…riết rùi cũng quen.
À quên nói với các bạn cái lí do tại làm sao mà tên Long gọi tui như vậy…cái gì cũng có sự tích của nó, sự tích như sau:
Hồi đầu mới vô trường ngay bữa sinh hoạt bầu ban cán sự lớp của bà cô chủ nhiệm, tui vô trễ, vừa vô gật đầu cái rụp để chào bả ai ngờ đụng ngay cái giá sắt treo cái tivi…đầu tui muốn niển wa 1 bên, đau không thể tả, đã vậy còn làm trò cười cho bọn khỉ ở dưới nữa chứ…mới ngày đầu tiên mà đã làm chuyện để ý rùi^^.Ha..ha…ha….lũ khùng này có cần phải cười lớn như vậy hok?
Và bà cô tiến hành tuyển dụng nhân sự cho ngôi vị lớp trưởng…Sao im ắng quá vậy ta,vị trí ngon vậy mà không ai chịu làm nhỉ…Ối chết tui cần phải giả quyết “bầu tâm sự” gấp. không thể chịu đựng được nữa…
-Cô ơi,em…
-Sao? Em muốn làm lớp trưởng phải hok?
Mọi con mắt đều ngước nhìn về tui…mắc cỡ quá,tụi nó kinh ngạc trước vẻ đẹp nghiêng thùng đổ nước của mình chăng!..Bất chợt có giọng 1 thằng điên nào đó:
-Bạn này cũng dễ thương đó cô, làm lớp trưởng là ok.
-Cô ơi, em em…-tui bối rối.
-Ai đồng ý bạn này làm lớp trưởng thì biểu quyết!
Thế là 1 rừng những cánh tay “ngoan” của tụi con trai hí hửng đưa lên, hơn nửa lớp…Thôi rồi tai họa cho võ lâm nếu tui làm lớp trưởng…Tui sẽ ra sức đàn áp cho mấy người thừa sống thiếu chết lun, ai mượn “ngu mà lì”…
Và thế là tui lên chức từ hôm đó…công việc của tui cũng nhẹ nhàng như đưa nàng đi…(các bạn tự nghĩ đi ha) đó là photo tài liệu cho lớp nè, cuối tiết thì đi lấy thẻ điểm danh cho lớp, và wan trọng nhất tui là tiếng nói của bà cô chủ nhiệm,chỉ vậy thui! Mới học có 3 tháng mà tui đã là trùm phé trong lớp với bản tính đanh đá như quỷ, hung dữ như xe tăng ý lộn sa tăng chứ!
Tui kêu tụi nó bằng mày tao ráo trọi kể cả tên già nhất lớp sinh năm 81,chỉ trừ tên ấy kêu bằng tên thui, nó tên Long, cũng chính là người nói tui dễ thương hồi đầu năm áh!
Bữa đó tui photo tài liệu sử cho đám choai choai lớp tui, tổng cộng có đến 5 chồng tài liệu, nặng qué tui khinh đâu có nỗi thế là phải nhờ tên Long đẹp trai rinh phụ vì đúng lúc hắn đi ngang wa.Lên tới lớp mệt đứt cả hơi tui hok nhớ có tổng cộng bao nhiu chồng tài liệu nữa nên mới nhẹ nhàng hỏi hắn:
-Mấy chồng?
-Trời ơi! Tao có nghe lộn hok, thằng Hoàng nó mới kêu thằng Long là chồng kìa tụi bây!
-Vậy sao? 2 nó là vợ chồng hả, tin hot đây phải phát tán thôi!
Thằng Hải dớ và thằng Tiến mát kháo nhau, tui mệt quá nên chẳng thèm đôi co với tụi khùng này, liếc wa hắn thì thấy hắn đỏ mặt, vậy là sao nhỉ…
Và những ngày sau mấy đứa quỷ trong nhóm ăn chơi của tui cứ chọc tui và hắn hoài…tức mình tui chửi tụi nó như chó vậy mà chẳng cải thiện tình trạng, bắt buộc tui phải xài vũ lực tui hiếm khi xài cái này lém!...Thằng nào vừa mở mồm tui tát thẳng tay.
-Mày làm gì tát tao?-tên bị tát.
-Tao đẹp,tao có quyền được hok?-Tui ứng xử.
Vừa nói tui vừa sần sộ làm tên con trai đó sợ chết khiếp không dám hé nửa lời đã vậy còn rúc cổ cò lại nữa chứ,ai mượn dám chọc vào ổ kiến lửa này.
Có bữa 2 thằng chọc, tui tát 1 cái mà dính vô 2 khuôn mặt luôn, thấy tui nội công ghê gớm chưa? Còn hắn thì tui cứ ngỡ cũng trong tâm trạng hoang mang giống mình, nhưng thật bất ngờ hắn có vẻ thích khi bị chọc như thế và bất ngờ hơn hắn kêu tui bằng “vợ”, và xưng “chồng” với tui>”<…
Thời gian là phương thuốc kì diệu, mọi chuyện đâu cũng vào đấy tui wen dần với cách xưng hô của hắn với tui, nhưng không hiểu sao hắn cũng dễ thương và baby lắm mà tui thì lại không có tí rung động nào trước hắn…kể cũng lạ.
Cái chuyện “vợ chồng” này không phải lớp tui đứa nào cũng bít mà chỉ có trong nhóm quỷ sứ của tui chọc mà thui…tui có cách quản lí riêng của tui mà!^^.Đó, chuyện là vậy đó…bây giờ thì trở về thực tại là tui đi tiễn tên Tuấn nha các bạn!
Ấy chết, mình phải mua cái gì tặng cho hắn mới được đi không thì kì lắm…thế là tui ghé vào chợ Hoàng Hoa Thám.
Mua gì ta, ờ hoa đi, nhưng hoa gì mới được chẳng lẽ hoa hồng, thui kì lắm! Đang lớ ngớ chẳng bít mua hoa gì thì, ô là la hoa “for get me not” đây mà, hoa này ở Đà Lạt mới có…tặng hắn phù hợp lắm đây nhưng nó hơi xấu xí, lỡ hắn tưởng mình quơ đại hoa đồng nội thì sao, thui kệ.
-Cô ơi, gói cho con bó bông này đi, nhiu dzạ cô?
Phù….tui tót 1 mạch xuống sân bay, trùi ui biết hắn ở đâu mà tìm đây trời, sân bay mà rộng thế này cơ à, thú thật chứ đây là lần đầu tiên tui vô chỗ này đóa.
-Hoàng …ơi, Tuấn ở đây nè!
Ah, thấy hắn rùi, hôm nay hắn trông thật bảnh với chiếc áo sơ mi trắng đóng gọn vô chiếc quần tây màu đen tuyền ôm sát háng và mông, lộ ra những đường nét ở vòng 3 của hắn mới quyến rũ làm sao,chắc hơn 100cm là cái chắc..tui thích con trai có vòng 3 to lém..hí.hí.hí..cái đầu của hắn tóc thì chĩa dựng đứng cả lên…
Ngoài ra còn có ba mẹ hắn nữa, phải công nhận là ba mẹ hắn hôm nay xinh trai đẹp gái cũng không kém, đúng là nhà giàu có khác…
-Tìm Tuấn nãy giờ hả?-hắn tươi cười mà để lộ nguyên hàm răng trắng bóc.
-Đâu có, Hoàng cũng mới đến hà! Dạ con chào cô chú,có cái này tặng Tuấn nè.
-Ủa, hoa gì sao lạ vậy Hoàng?
-Đây là hoa “for get me not”.
-Àh..ra vậy,hoa “đừng quên tôi” àh.
-Không, tên nó là “for get me not”.
Thoáng chốc tui thấy hắn nhìn tui bằng ánh mắt trìu mến đầy thân thương…làm tui ngây ngất ngây ngất.
-Cảm ơn Hoàng nha!
-Tới giờ rồi đó con trai!-mẹ hắn nhắc.
-Dạ! Hoàng nhớ giữ gìn sức khỏe và nhớ đợi Tuấn về nha!
-Uhm, chúc thượng lộ bình an hạ lộ bình thường.Hoàng nhất định sẽ chờ.
Ôi, xúc động quá, tâm trạng tui bây giờ cứ như tiễn biệt người yêu vậy…Bùn quá hà, phải chờ hắn về sao,bồn chồn quá đi mất, nhỡ hắn đi luôn thì sao nhỉ, chắc tui sẽ chết mất,tui tặng hoa for get me not cho hắn cũng có mục đích chứ bộ…
Qua tìm hiểu thì đây là loài hoa tượng trưng cho sự chung thủy tuyệt đối trong tình yêu, nếu người con gái mà tặng cho người yêu thì sẽ nói lên rằng: “Tình yêu của em đối với anh là vô hạn, không có gì trên đời này biến nó thành có hữu hạn,nó chứng minh trái tim em mãi gửi trọn về anh cả thân xác lẫn linh hồn,vì thế đừng bao giờ quên em, sao này nước biển có hết xanh, đại dương ngừng sóng thì đến lúc ấy chúng ta sẽ xa nhau!”…
Nhưng mà tui có phải là con gái đâu, con trai tặng cho kon trai thì sẽ ra sao nhỉ?Không bít hắn có hiểu ý nghĩa của loài hoa này hok nữa.
Và thế là phi cơ đã mang bóng dáng của hắn về vùng trời thật xa.Tui trở về nhà mà con tim đầy thổn thức,rồi đây tui sẽ ra sao khi không còn thấy hắn mỗi ngày không còn được nghe giọng cười sảng khoái của hắn, không còn nghe mùi nước hoa ấy,…tất cả đã vô tình trở thành tiềm thức trong tui làm sao tui có thể mạnh mẽ đối diện.
Những ngày sau tui buồn thêm vài chập nữa, nhưng niềm đau nào rồi cũng sẽ ngơi,tui là chính mình, phải mạnh mẽ lên!!!..Tui vui cười và có sức sống trở lại,trong 1 lần đăng nhập yahoo để chat, vô tình hắn cũng đang online….
Tui:Hi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
H:Hello.Dạo này vẫn khỏe chứ người bạn của tui.
Tui:Uhm, thừa sức hạ gục mấy người.
H:Học hành sao rồi, vẫn ổn chứ?
Tui: Uhm, normal.
H: Tuấn và Nhi hết giận rồi.
Tui:Vậy hả? hai người chắc hạnh phúc lắm nhỉ?- Tui nói trong tan nát.
H:Àh….cô ấy dạo này học cũng nhìu nên ít đi chơi lắm.Àh, khi trước Hoàng tặng Tuấn hoa for get me not,có ý gì vậy?
Tui: Đâu có gì đâu?
H:Tuấn bít ý nghĩa loài hoa đó rồi.Nhưng Tuấn cần Hoàng nói rõ hơn được ko?
Tui: Thì…đó là sự thật đó.Không bít là từ khi nào Hoàng đã…yêu Tuấn rồi.-ngừng 1 phút tui mới trả lời.
H:Sao lại như vậy,Hoàng đang đùa phải ko?
Tui:Đó là sự thật, 1 sự thật mà từ lâu Hoàng đã dồn nén trong tim chưa có cơ hội nói ra, bây giờ thì Hoàng thấy nhẹ nhõm lắm…
Và tui nói 1 lèo dài kinh khủng, tui đang “tâm sự với anh” tất cả những tình cảm vốn có của tui từ trước cho hắn nghe tất cả, đáp lại tui thấy hắn im re ko nhúc nhích gì cả…Tui “Buzz” cho hắn 5 cái mà chẳng có động tịnh gì…Và thật bất ngờ tui thấy hắn sign out 1 cách vội vàng và nhanh chóng…
Tui rất shock chẳng nhận ra được thứ gì, chỉ thấy xung quanh mình giờ đây là một màu đen đen, bóng tối u ám đang phủ xuống đầu tui…và thế là hết hắn đã khinh bỉ mình rồi, giờ tui thật hối hận khi nói ra tất cả, tui chỉ biết chắc là tui đã mất đi tình bạn đẹp đẽ với hắn rồi…mãi mãi..forever!...
Nước mắt tui ko biết ở đâu tự động trào ra như suối…ướt đẫm cả khuôn mặt, rồi lan tỏa trên vai, tui khóc…đang khóc thật sự…khóc cho mối tình đầu tiên của tôi bị đổ vỡ ngay khi nó chưa hình thành.Tui đang có cảm giác tui chính là “người đau khổ nhất thế gian”.
Chỉ khi có những người xung quanh chạy tới đỡ tôi lên, tôi mới nhận thức được rằng tôi khóc đến nỗi rời xa chiếc ghế và nằm luôn dưới đất ngay trong tiệm internet…những người ấy nhìn tui bằng ánh mắt ngơ ngác không biết tui xảy ra chuyện gì nhưng tui thì biết rất rõ rằng tui đã mất Tuấn trong đời!
(Còn dài lắm)
Zoro
Hoàng Đế
Hoàng Đế
Zoro

Bài viết Bài viết : 2687
Tiền Zr Tiền Zr : 21991

Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty
Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty6/10/2009, 23:04

Sau cơn khủng hoảng tinh thần ấy đến khoảng 1 tuần sau tui mới lấy lại được thăng bằng cố bình tâm trở lại…tui dần phục hồi trạng thái ban đầu hồn nhiên và nhí nhảnh như mọi ngày…Nói chung tâm trạng tui bây giờ mà nói cũng có buồn đôi chút nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều lắm đến cuộc sống của tui…”đã không yêu thì thôi” mà!...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, tính đến ngày hôm nay là đã được 4 tháng 10 ngày kể từ ngày tui nói tiếng yêu hắn và cũng là ngày tui biết đau khổ vì tình…Hôm nay tui đang trên đường từ trường về nhà, nói vậy thui chứ tui vừa mới la cà cùng tụi âm binh hột vịt lộn của tui ở 1 wán cà fê ấy mà.
Sao bữa nay tui nhìn ra đường có cái gì khang khác so với ngày thường hình như là quang cảnh hôm nay trông có vẻ xinh tươi hơn, những đám mây không buồn trôi,ông mặt trời hé nở 1 nụ cười tươi,con người thì dễ thương hơn, chuyện gì đang xảy ra thế nhỉ?...
Tới nhà rồi mừng wá, phải vào nhà xử 1 bụng cơm thôi đói wá rùi..thế là tui hí ha hí hửng đi vào con hẻm dẫn vào nhà tui,vừa vào tới sân tui đứng hình ngay lập tức, bàng hoàng và chới với khi kịp nhận ra có 1 chiếc xe SH láng cón với biển số 3536…trong sân nhà tui, chính là xe của người xưa đây mà…
Tui dụi mắt lần nữa và chạy ù vào trong nhà và đứng hình tập 2 khi người đang ngồi nói chuyện với ba tui lại chính là…hắn!...Trời ơi! Sao lại thế này..hắn..hắn đã trở về rồi sao,hắn không khinh ghét mình, hắn đã chấp nhận mình rồi àh…Trong giây phút tui đang thảng thốt pha lẫn chút hi vọng thì…
-Hi…lâu wá không gặp, cuối cùng Tuấn trở về rồi nè.-Giọng hắn vẫn ngọt ngào và ấm áp như xưa.
-Ờ..ờ.
-Dạo này thấy Hoàng hơi gầy đó, chắc đi chơi đêm dữ lắm fải hok?
-Làm gì có!tui có đi đêm bao giờ đâu, nhảm!
-Hi..hi..giỡn thui mà! Bác ơi con chở Hoàng đi đây lát nha bác!-hắn bất ngờ way vào nói với ba tui.
-Ờ, dắt nó đi luôn cũng được.
-Bác nói đó nha…Con đi bác ơi.
-Uhm.
-Ê..ê..tui chưa ăn uống gì hết mà..đói thúi cả mồm luôn rồi nè!
-Thì bây giờ đi ăn!
Và thế là chàng chở tui thẳng theo hướng quận 1,trên đường đi hắn hỏi tui tùm lum hết nào là việc học(cứ như wan tâm lắm hổng bằng), ăn uống có điều độ hok,còn đi thư viện hok,…nói chung là xàm lắm và tui trả lời theo kiểu yes no question…Vẫn mùi nước hoa nồng nàn và quyến rũ như xưa…tui thoáng chút nữa là ngất lịm,thì nghe hắn phát biểu:
-Hồi trước nhớ khi Tuấn chở, Hoàng hay đặt tay lên đùi Tuấn lắm cơ mà!
-Rồi sao?-tui thoáng đỏ mặt tía tai- Khi khổng khi không nhắc lại làm người ta ngại mún chít!
-Thì giờ sao không thấy!
Trời ơi..tui có nghe lộn hok, chính hắn kêu tui để tay lên đùi hắn kìa, để thì để sợ gì coi ai lỗ cho biết cái này là tự nguyện đó nha…nhưng mà thôi không lẽ hắn chắp nhận mình dễ vậy sao, hắn đang có âm mưu gì hok đây…đang giằng co nội tâm thì bỗng hắn kéo tay tui ôm vô người hắn…đứng hình tập 3,cảm giác thật dễ chịu wên luôn cơn đói,trước lúc kịp nhận ra có wá nhìu người hiếu kì nhìn thì tui đã nhanh tay trùm cái áo khoát lên đầu rùi…hìhì mình thông minh thật.
Sau đó, tui và hắn vào 1 cái nhà hàng rất là sang mà tui không kịp để ý tên gì, trong lúc tui đang ngấu nghiến để thoả mãn cơn đói thì hắn đề nghị 1 câu làm tui phát sốt:
-Mình bắt đầu tìm hiểu nha Hoàng!
Tui chỉ im thin thít không nói gì hơn…tâm trạng tui bây giờ thật mâu thuẫn, nội tâm giằng xé dữ dội…mình thích hắn lắm mà sao ko gật đầu nhỉ…tui kòn đang sợ 1 điều gì đó không ổn, khi trước mình nói tiếng yêu hắn thì hắn vội vàng từ chối để mình đau khổ suốt 1 tuần lễ còn bây giờ người đề nghị cũng lại chính là hắn, thật ra nguyên nhân nào đã khiến hắn thay đổi, hắn thật sự đang muốn gì, hắn có thật sự thích mình hok hay chỉ muốn tìm cảm giác mới,chỉ vui chơi wa đường…
-Hoàng nghĩ tụi mình chỉ dừng lại ở mức bạn bè thôi!-tui mạnh mẽ.
Hắn hơi kinh ngạc trước câu nói của tui…nhưng rồi hắn cũng trấn tĩnh lại và bắt đầu lên tiếng:
-Thời gian wa, Tuấn đã suy nghĩ rất nhìu về chúng ta, hình ảnh Hoàng luôn hiện ra trong ý nghĩ của Tuấn và thật sự đêm nào Tuấn cũng bắt gặp Hoàng trong giấc mơ,để từ đó Tuấn đã nhận ra 1 điều rằng Tuấn không thể thiếu Hoàng!Tuấn cũng đã đau khổ 1 thời gian nhưng cuối cùng tiếng gọi nơi con tim của Tuấn vẫn luôn hướng về Hoàng!Có lẽ Hoàng nghĩ Tuấn đang đùa, nhưng không đây chính là sự thật,một sự thật mà thời gian wa Tuấn luôn miễn cưỡng tránh né, nhưng đến lúc này Tuấn cần phải mạnh mẽ để đối diện với nó,thật sự Tuấn đã yêu Hoàng lúc nào không hay và chính là lí do Tuấn về Việt Nam,Hoàng..I..Love..you..so much.
-Còn Xuân Nhi,quăng cho chó gặm hả?- Tui hơi lỡ lời.
-Sự thật là Tuấn và cô ấy chưa có gì cả mà,với lại thời gian wa cũng đã chứng minh cô ấy không phải là mẫu người Tuấn yêu!-hắn giải bày.
-Vậy Tuấn yêu mẫu người ra sao?-tui shock hắn.
Hắn không trả lời mà chỉ cuối gầm mặt xuống bàn, thoáng chút tui thấy mình hơi quá, tui đánh giá mình quá cao rồi chăng…mày phải hành xử ra sao đây Hoàng khi lúc trước mày cầu xin tình yêu của người ta lắm mà sao bây giờ thì lại…
Tui đang tổn thương chính tui mà đó chính là lòng tự trọng của tui không cho phép tui đồng ý…nó như mách bảo rằng nếu mày mà wen hắn sao này cuộc đời mày sẽ khổ.Tui cũng đã thấy trước mắt 1 chướng ngại vật rất lớn đó chính là cái xã hội Việt Nam không cho phép tui thích hắn, miệng đời không đồng ý tui nói tiếng yêu hắn, đó là chưa kể gia đình 2 bên, ba tui sẽ giết tui mất hay là sẽ tống cổ tui ra khỏi nhà…
-Tuấn yêu mẫu người của Hoàng!-hắn cứng cỏi khẳng định.
-Không được, Hoàng với Tuấn là không thể!
-Sao lại không thể, không thể chúng ta sẽ làm cho nó thành có thể.Trên đời này mọi chuyện đều bắt đầu là con số không mà…Xin Hoàng hãy tin vào tình yêu của Tuấn,là thật đó.
-KHÔNG LÀ KHÔNG!- tui hét lớn kinh khủng đến nỗi mọi ánh mắt đều phải ngước nhìn.
Tui bỏ chạy như điên ra khỏi cái nhà hàng đó để lại ánh mắt thảng thốt và đầy đau khổ cho người ấy…Trên xe buýt để đi về nhà tui khóc như mưa,những người chung quanh lấy làm khó hiểu nhưng tui mặc kệ cứ mặc sức khóc… “ khóc cho nhớ thương vơi trong lòng, khóc cho nỗi sầu nhẹ không”.
Tui trải wa những ngày sau đó thật bi thảm…tui chôn vùi mình trong nỗi đau không của riêng tui…Tui đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về con đường tui và hắn sẽ phải đi nếu tui đồng ý, tuy buồn như vậy những tui ăn rất nhiều… vì theo tui nghĩ “ăn cho đời bớt khổ chứ có béo bổ gì đâu”…
Bởi vậy tui chẳng những không sụt kí mà còn tăng thêm 2 kí lô gam….Và rồi cuối cùng tui cũng đã nhận định ra 1 quy luật bất biến: tui cũng thật sự yêu hắn,sự thật đã chứng minh thành 1 định luật..không được… vì tình yêu mình sẽ tranh đấu đến cùng, mình sẽ bẻ gãy mọi thế lực xóa tan mọi định kiến để đến được với hắn…...Tui móc điện thoại ra và bấm phím gọi cho hắn:
-Alo, mình gặp nhau một chút nha Tuấn!
Đầu dây bên kia: “Tuấn đang bận, chờ 20 phút nữa nha”
-Uhm được rùi, wa chở Hoàng nha.
“Ok, Tuấn sẽ đến ngay!”
Oh yeah!!thành công bước đầu rồi…lát nói gì với hắn nhỉ.. “Tuấn ơi, Hoàng đồng ý làm bạn gái của Tuấn rồi”…Trời ơi!ghê wá, nói sao ta…thôi tùy cơn ứng biến vậy.
Và khoảng đúng 20 phút sau hắn tới và chở tui thẳng ra công viên 30/4.Bây giờ là 7 tối rồi ở đó cũng tối chắc không ai để ý đâu nhỉ…
Trên đường đi hắn nắm tay tui ôm eo hắn chặt như sam,2 đứa không nói gì,nhưng ánh mắt đã “thay lời muốn nói”,tui đâu có bỏ wa cơ hội này càng ôm chặt đến mức có thể khiến hắn phải rên rỉ “Ôi ngạt thở wá”, tui mới thả lỏng chút ít, tui áp má mình vào cái lưng rộng và săn chắc của hắn..Ôi đã wá…
Tui đang có cảm giác mình đang được bơi lội trong lọ mật ong, ôi hạnh phúc đến chết mất, ước gì thời gian ngừng lại nhỉ.. “thời gian ơi!xin dừng lại cho đôi tình nhân yêu trong muộn màng đừng khóc ly tan.”
-Nói vậy là Hoàng đồng ý rồi hả?- hắn vui mừng hớn hở như Liên Xô được mùa vậy.
Tui ngoan như 1 chú mèo mướp gật đầu nhẹ nhàng đồng ý,…đôi mắt hắn ánh lên niềm hạnh phúc tột đỉnh…Đến lúc này tui mới có dịp để ý hắn có đôi mắt đẹp mê hồn, 1 đôi mắt biết nói…thật gợi cảm tui thật không muốn nhìn thẳng vào đôi mắt ấy sợ bị lôi cuốn đến chết mất.
-Nhưng Hoàng vẫn còn sợ một điều là mọi người sẽ không chấp nhận…
-Không sao đâu,tình yêu của chúng ta sẽ giúp họ có suy nghĩ khác,hãy tin Tuấn.-Đôi mắt hắn lại ánh lên niềm hi vọng mãnh liệt.Tui còn đang mãi suy nghĩ thì hắn tiếp:
-Từ nay phải gọi đằng này bằng “anh” nha kưng!
-Xía,ko thích!
-Vậy gọi là “chồng” nha!
Tui thoáng giật mình…trời ơi trong lớp mình bị kêu như vậy rùi…bây giờ lại bị tên này nữa.
-Ờ..ờ thì “anh”!
-Nói lại xem nào: “anh yêu”!
-Anh…iu.
-Ngoan lắm, thuởng cho nụ hôn nè.
-Khùng hả? biết đây là đâu hok?
-Xung quanh người ta cũng hôn wá trời có sao đâu!
-Nhưng…tui..à em với anh thì khác!
Thế là hắn quay wa chỗ khác tỏ ý giận dỗi,tui khều khều:
-Thì kiếm chỗ nào kín kín chút đi.
-Hotel nha!- hắn way wa mà mắt sáng rỡ.Tui nỗi máu ăn mày lên:
-Đồ khùng, xem tui là hạng người đó hả,mới ngày đầu đã vậy rồi!
-Sorry,anh không cố ý mà.
Hắn lại chở tui ra ngoài bến Bạch Đằng, sao hắn thích nơi này thế nhỉ…đừng nói là bữa nay đang hun gặp bà già bữa hổm nữa nha, chắc tui chết mất.
-Rồi hôn được chưa my love?
-Nhưng…em không biết hôn, em có hôn ai bao giờ đâu.-tui đỏ mặt.
-Được rồi anh chỉ tận tình luôn.
Sau lời nói của hắn, hắn kéo mặt tui lại sát mặt hắn đến nỗi tui nghe rõ từng nhịp đập và hơi thở của hắn…hơi thở hắn đậm mùi nam tính và thơm thật.Và, môi hắn từ từ chạm vào môi tui…Trời ơi, sung sướng quá, mê ly quá, môi hắn sao ngọt thế nhỉ, hắn vừa ăn kẹo sao, bờ môi hắn thật mềm mại và uyển chuyển…
Bất ngờ hắn đưa nguyên cái lưỡi của hắn vào miệng tui…tui hơi sợ nên định xô ra nhưng bị hắn gịt lại…Một cảm giác đê mê, các dây thần kinh của tui cứ rung lên rần rần…Hắn hôn tui ngấu nghiến như muốn ăn thịt tui luôn vậy…Tui không biết là đã uống bao nhiêu lít nước bọt do hắn tiết ra nhưng chỉ nhớ là rất nhiều…đặc biệt nước bọt của hắn ngọt lịm như mật ong vậy…càng uống càng ghiền…Và thế là tui đã biết hôn rồi đấy…
Tui trằn trọc không ngủ được mãi nhớ về nụ hôn đầu đời của mình, 20 tuổi rồi tôi mới được hôn, hic…Tuấn ơi!Love you forever! Tui thiếp đi trong nỗi niềm hạnh phúc của 1 người đang yêu…Trong giấc mơ có anh và em nắm tay đi vào thiên đường hạnh phúc mặc cho ngày mai có ra sao!
(Còn nữa)
Zoro
Hoàng Đế
Hoàng Đế
Zoro

Bài viết Bài viết : 2687
Tiền Zr Tiền Zr : 21991

Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty
Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty6/10/2009, 23:05

Tui đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc mà tình yêu đầu tiên của tui mang lại…Những ngày tháng

bên hắn mới thật sự là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời tui từ nhỏ đến nay…Tình yêu quả thật kì

diệu nó có sức mạnh ghê gớm nó giúp con người ta cảm thấy yêu đời hơn, hưng phấn hơn, và wan

trọng nhất là thấy quý cuộc sống của chính họ…nhưng hạnh phúc đâu thể là mãi mãi tồn tại 1 cách

vô hạn khi có sự cạnh tranh của vô số những nỗi bất hạnh luôn tiềm ẩn xung quanh, và đó chính là lí

do mà trên đời này mới có những người khổ vì tình, đau vì bị hiểu lầm…và chắc tui là một trong số đó…

Buổi chiều đó cũng bình thường như mọi ngày thôi, lúc này cũng đã chạng vạng tối.

Tui đang làm vệ sinh cho chiếc metyl của tui ở sau hè(ai có đọc phần đầu thì sẽ rõ), thú thật với các

bạn chứ tui phải làm công việc này hàng ngày để giữ cho nó được thơm thoa và ngày nào cũng vào

giờ này cả…Vì metyl của tui là dạng tháo lắp mà^^..Đang mãi “say đắm” với chiếc metyl với cái bàn

chải nhỏ thì tiếng mẹ tui ở đâu văng vẳng:

-Hoàng,xuống quán bà tám Tiền mua cho mẹ bó rau muống coi!

-Dạ, cứ…từ từ…

Vì ở nhà tui hay để hàng tiền đạo của tui trần trụi như vậy lắm, bởi vậy mới chết chứ…Tui tiện tay

cho chiếc metyl đang vệ sinh dở vào 1 cái chén nhỏ đậy lại và cẩn thận để lên sóng chén…và chạy ù

té đi mua đồ cho mama của tui với cái khẩu trang dính trên mặt, ai đời như tui không chiều tối rồi mà

còn bịt khẩu trang….Lúc về, đang lúc có bộ phim Đài Loan “Phép màu” quá hay thế là tui sà vào coi 1

cách say sưa không nhớ mình đang thực hiện 1 nhiệm vụ thiêng liêng là vệ sinh cho chiếc Metyl yêu

dấu…

Chốc chốc tui vừa xem phim vừa nhắn tin cho anh iu…Ôi hạnh phúc quá, anh ấy mới đáng yêu làm

sao, và thế là tui quên hết không còn biết trời trăng mây gió gì nữa khi nhận được tin nhắn của người

ấy: “Honey, nhớ em quá hà, anh học không vô gì hết,em đang làm gì đó, có nhớ anh hok?”….Và tui

thật sung sướng khi lại nhận được dòng tin: “Mai sáng đi xem phim với gia đình anh nha, có ba anh

mới đi công tác về nữa, Mum và thằng Johnny,mai sáng sửa soạn xong gọi anh wa rước nha,yêu em

nhiều.”.Xin nói rõ với các bạn Johnny là thằng em họ của hắn bên Mỹ cũng mới về Việt Nam cũng là

Việt kiều,bằng tuổi tui và hắn nhưng tui ko thích nó lắm vì tui cảm thấy nó hơi bị “chảnh”. Mà tui thì

chúa ghét ai chảnh..

Vui quá sáng mai mình đi xem phim với gia đình hắn rồi…Mai không biết xem phim gì nhỉ?Hi vọng là hơi

lãng mạn một chút vì mình đang yêu mà…

Sáng sớm,tui đã nổi bật trong bộ áo rất xì tin, xúng xính trong đôi giày vải chắc sẽ càng tô đậm thêm

hình tượng cúp bế của tui trong mắt anh ấy đây.Có lần tình cờ hắn thú nhận với tui: “nhìn em giống

búp bê lắm”, nhưng tui cãi lại “cúp bế không phải búp bê nghe chưa?bạn bè đều kêu tui như vậy!”…

và thế là cãi qua cãi lại, nghĩ lại tui thấy đôi khi cãi nhau cũng thú vị lắm chứ bộ…nhất là những lí do

chẳng ra làm sao…

Tui soi lại mình trong gương, ai mà lại đẹp hoàn hảo thế nhỉ?^^.Ối chết vẫn còn thiếu thiếu gì đó…

Àh, đúng rùi đó là báu vật của tui…CHIẾC METYL..thiếu nó sao tui có thể đối mặt cùng anh ý và gia

đình…hì.hì.Tui mạnh dạn thọt tay vào cái lọ dung dịch diệt khuẩn để lấy chiếc metyl ra…và thật

choáng váng khi nhận thức được rằng nó không hề có trong ấy, trong phút hoang mang cực độ tui

không nhớ ra 1 cái gì…Trời ơi nó không thể biến mất như vậy được…Làm sao con dám ra đường để

nhìn mặt thiên hạ đây trời…Tui chỉ còn biết thút thít khóc chứ biết làm sao bây giờ, nó là bản mặt

của mình mà!...Vậy là trời hại mình rồi, ổng không cho mình đi xem phim cùng gia đình hắn rồi…tức…

tức…quá!...Đang ngồi bơ phờ thì bỗng điện thoại tui réo bài “Sorry”… “Oh hey Lona! khi xưa anh hứa

yêu em không xa em đâu nhớ không….”…là hắn gọi cho tui, trời ơi làm sao bây giờ…phải diện lí do

thôi, không thể làm mất hình tượng của tui trong con mắt hắn được…

“Xong chưa em yêu, anh wa liền nha”

“Anh ơi, em không đi được rồi, không biết tối wa ăn trúng gì mà giờ phải ôm toilet xanh mặt luôn,hic”-

tui giả bộ mệt mỏi.

“Trời ơi, vậy hả,được rồi anh wa liền”…thôi chết tôi rùi…làm sao đây…

“Ơ…thôi khỏi anh ơi, em mới uống smecta rồi nên cũng đỡ, nhưng vẫn còn mệt, em không sao đâu

anh cứ đi đi hiếm khi nào ba anh về mà, chúc vui vẻ”.

“Vậy thì….mà em có chắc không sao hok,anh lo cho em quá!”

“Không sao thiệt mà…”

“Vậy xế chiều anh wa…xin lỗi em nhiều!”

“Rồi…anh đi vui vẻ, cho em gửi lời thăm bác trai,bye anh!”

“Bye em”.

Tiếc thật…sao tình cảnh trớ trêu này lại xảy ra với mình nhỉ?Huhuhu…tại sao vậy…Tui cố vặn óc nhớ

lại lịch sử từ ngày hôm wa đến giờ mình đã làm gì…nhưng càng nhớ càng nhức đầu,thật tình là tui

không còn nhớ khỉ khô gì nữa, sao dạo này trí nhớ mình kém quá, chắc phải mua thuốc bổ uống

thui!...Nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là phải làm lại chiếc metyl mới, không có nó chắc mình

nghỉ học trú ở nhà luôn chứ làm sao dám ra đường…

Chán thật!...đã 8 giờ rồi,chắc gia đình hắn cũng vô rạp rồi…Thú thật là bữa nay tui cũng có tiết ở

trường,học tiếng Anh…Nên tui cũng có ý định là nghỉ 1 bữa để đi chơi nào ngờ lại xảy ra cớ sự

này..hic đúng là trời hại kẻ gian…Nhưng nói gì thì nói thì phải đi mua đồ ăn sáng thôi đói bụng quá rồi,

còn cái vụ “metyl” thì tính sau…

Thế là tui tất tả quơ cái khẩu trang che cái bản mặt lại chạy đi mua đồ ăn sáng…lúc đi ra phía nhà

sau lấy tô để đổ hủ tiếu ra xực, và tui thật sự bị sốc khi phát hiện ra…chiếc metyl trời đánh của tui

nó đang nằm gọn trong 1 cái chén nhỏ….Tức!Tức!Tức!...Tui chỉ còn biết nhăn răng ra mà cười thui

chứ biết làm sao bây giờ khi lâm vào tình cảnh dở khóc dở cười này mà nguyên nhân chính là do tính

hậu đậu của tui.Bây giờ đã là 8 giờ rưỡi, chắc gia đình hắn đang xem phim vui lắm nhỉ?...Thế là tui

quyết định lên trường học thôi dù gì lên trễ cũng dớt dát được 2 tiết sau, chứ ở nhà buồn muốn

chết…

Lên tới trường tui đã thấy bọn hà bá của tui đang tụ tập trước cổng trường…đừng có nói là bữa nay

được nghỉ nha “buồn” lắm đấy!!...sở dĩ tụi nó không gọi được cho tui vì tui mới thay sim mới chỉ có

anh iu của tui bít thui…

Và đúng như dự đoán của tui hôm nay được nghỉ tiết…bọn nó đang bàn tán nên đi đâu chơi…vậy mà

tui cứ ngỡ là đang chửi lộn chứ,gì mà văng tục từa lưa…sinh viên gì không có văn hóa cái quần què

gì hết trơn.>”<.

Và tui xáp lại, chỉ 1 tiếng nói của đại ca như tui là đứa nào cũng đồng ý không dám ho he(tui là lớp

trưởng mà)….đó là đi karaoke bên Sư Vạn Hạnh…Oh yeah!

Sau khi rống muốn lòi cổ họng bọn nó rủ đi siêu thị Maximark trên đường 3/2, đi thì đi tui cũng đang

định mua 1 số món để tặng anh ý…

Bọn này đúng là đồ ngựa đú, mua sắm gì mà phát khiếp,dạo muốn nát cái siêu thị mà mua…chỉ có vài

món….thật tình tui biết tụi nó nghĩ gì mà,gà tui nuôi tui phải biết chứ,chẳng wa là đi ngoài đường bụi

bặm nên bọn nó vào đây mục đích chính là để tận hưởng “hương vị” của cái máy lạnh thui chứ gì!!

-Ra trước Lotteria ăn gà rán đi tụi bây thèm quá xá!-Thằng Tiến rủ rê.

-Ok,tao đồng ý 2 tay 2 chân với cái lưỡi luôn!-con Xuân mập nịnh theo.

Và rồi bắt buộc tui phải theo tụi nó đi ăn gà rán…Tụi nó chọn cái bàn sát cửa nhìn ra đường chỉ thấy

xe và xe, eo ôi tui sợ nó lắm,khiếp!!!

Mắt tui đảo qua đảo lại trong khu ăn uống này, chẳng biết tìm cái gì nữa,hổng lẽ trai đẹp sao, mình

có bồ rồi mà nên nhất định là không phải rồi…Và, bất chợt mắt tui long lên sòng sọc khi bắt gặp hình

ảnh…hắn cùng ba mẹ hắn và thằng Johnny cũng đang ăn gà rán ở sát bàn của tui…trời ơi sao trái đất

này tròn dữ vậy…bộ hết chỗ ăn rồi hay sao mà gia đình hắn lại vô đây!...Không được không thể để

gia đình hắn thấy mình được vì trong tâm trí hắn bây giờ mình đang ở nhà vì bị “smecta” mà…Thế là

tui lấy 2 bàn tay che mặt lại và cuối gầm mặt xuống không dám ngước lên!...Bất chợt,giọng thằng Hải

dớ hét lên khi có người bưng gà ra:

-Mày làm gì dzạ Hoàng, gà ra rùi nè, ăn đi bày đặt ngại gì nữa mậy?

Toàn bộ thực khách xung quanh ngó lại bàn tui và…đơn nhiên là có gia đình của hắn…Tui chỉ nghe

tiếng bước chân của 1 người phụ nữ tiến lại gần tui và không ai khác đó chính là mẹ của hắn…

-Là con sao Hoàng, vậy mà cô cứ nghĩ là bây giờ con đang ở nhà vì căn bệnh tiêu chảy chứ!

-Dạ,con mới khỏi.-Tui lí nhí.

Nói đoạn bà ta bỏ đi mà còn không quên khuyến mãi cho tui một nụ cười mỉa mai…tui cảm thấy mình

thật khó xử từ nhỏ tới giờ mình có trải qua tình huống này bao giờ đâu!Và điều khiến tui đau lòng hơn

đó hắn không thèm nhìn tui 1 cái mà chỉ lo cười đùa với thằng Johnny…Chắc trong tâm trí hắn bây giờ

tui là một đứa dối trá, đã có lần hắn nói với tui hắn ghét nhất là sự dối trá, và nói với tui “em đừng

bao giờ lừa dối anh nha,anh rất ích kỉ nên sẽ không bao giờ tha thứ cho em đâu”.Và thế là hết chắc

hắn không tha thứ cho mình đâu…

Về đến nhà tui mãi suy nghĩ về tình huống vừa rồi…Thằng chó Hải mai đi học lên trù dập cho nó chết

mẹ nó luôn(xin lỗi các bạn tại bức xúc quá)…còn hắn,làm sao bây giờ giải quyết như thế nào nhỉ..gặp hắn và kể hết sự tình cho hắn

nghe…liệu hắn có tin mình hok và còn gia đình của hắn nữa…rắc rối quá đi mất!

Phải chi có ai tư vấn cho mình lúc này thì hay biết mấy…mặt khác tui cũng không muốn làm xấu hình

tượng của tui trong mắt hắn là bị “khuyết tật” hàng tiền đạo đó mà ^^.

Sau những suy nghĩ kỹ càng và tui cũng đã quyết định gặp hắn để nói rõ cho hắn nghe…Lúc đầu hắn

rất tức giận vì hành động lừa dối gia đình hắn của tui nhưng tui nào muốn đây chỉ là sự cố ngoài ý

muốn thui…

-Trong mắt mấy người tui chẳng có kí lô gì hết,bạn bè wan trọng hơn chứ gì, nếu vậy sao không nói

sớm việc gì phải biện lý do!-hắn tỏ rõ sự giận dữ.

Sau đó hắn còn mạnh tay đuổi tui về nhưng tui “trình bày” sự thật về sự việc chiếc metyl, tui thấy

hắn tỏ vẻ kinh ngạc một cách thái quá, và kèm sau đó là một nụ cười mũm mĩm…

-Sao thấy tui tức cười lắm phải hok?-tui tức giận.

-Ko, dễ thương hơn, mà…có thiệt hok đó?-hắn nghi ngờ.

-Thiệt 100% mà!...Anh phải tin em chứ!Cũng tại em sợ làm mất hình tượng trong anh thôi nên mới như vậy!

-Được rồi anh sẽ tin em lần này nhưng phải hứa là từ nay về sau nếu có gì là phải nói với anh nghe

chưa!

-Dạ…nhưng em sợ cô chú vẫn còn hiểu lầm em.

-Em yên tâm cứ để anh!

Và cách sau đó một ngày hắn lại rối rít đến nhà tui với lí do là sẽ chở tui vô nhà hắn chơi…và tui gật

đầu 1 cái rụp, sẵn vô giải thích với mẹ hắn rõ ràng luôn.

Sau tui hồi hộp quá,không biết mẹ hắn có hiểu được nỗi lòng của mình không nhỉ, thoáng nhớ lại nụ

cười mỉa mai hôm nọ mà bà ấy dành cho tui mà tui cảm thấy bất an…Tui bước vô nhà hắn mà 2 con

osin không biết nó nhìn tui mà xầm xì gì nữa…đúng là 2 con khó ưa…

-Dạ,chào cô con mới wa!

Bà ta không có một phản ứng nào trước sự chào hỏi của tôi cả…Sao vậy sao hắn nói là đã nói rõ đầu

đuôi sự việc của tui cho mẹ hắn nghe rùi mà…Và, bất chợt bà ta đứng dậy ra hiệu muốn nói chuyện

với hắn…

-Chờ anh chút nghen!- hắn nhỏ nhẹ.

-Uhm..
Không biết mẹ hắn biết mối quan hệ giữa tui và hắn chưa nhỉ, nếu biết bà ta sẽ phản ứng như thế

nào ta…dù sao bà ta cũng là người Mỹ có khi nào sẽ thoáng hơn chăng?

(Chap tiếp theo rất là gay cấn...Mình đang đánh ra Word,mời các bạn ủng hộ và bấm Thanks dùm mình)
nguyen_huy
Level: Cáo Già
Level: Cáo Già
nguyen_huy

Bài viết Bài viết : 235
Tiền Zr Tiền Zr : 16333

Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty
Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty10/10/2009, 11:26

dài wá đọc ko nổi
sailor mars
Level: Nam Thần
Level: Nam Thần
sailor mars

Bài viết Bài viết : 1951
Tiền Zr Tiền Zr : 18419

Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty
Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty10/10/2009, 14:48

dài lê thê !!! zoro ơi !! rút ngắn lại dùm đi ! hay tóm tắt cũng được mà *(21)*
Zoro
Hoàng Đế
Hoàng Đế
Zoro

Bài viết Bài viết : 2687
Tiền Zr Tiền Zr : 21991

Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty
Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty19/10/2009, 22:42

Trời tui đâu có rãnh mà làm chiện đó. đọc từ từ đi. hihihi. mỗi ngày đọc một part
sailor mars
Level: Nam Thần
Level: Nam Thần
sailor mars

Bài viết Bài viết : 1951
Tiền Zr Tiền Zr : 18419

Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty
Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty20/10/2009, 07:24

rãnh quá !! ko đọc ! cho ông ế chơi *(24)*
hae851
Level: Động Đực
Level: Động Đực
hae851

Bài viết Bài viết : 33
Tiền Zr Tiền Zr : 13091

Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty
Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty25/6/2012, 08:23

quá zài
nhoxkute9x9x
Level: Trai Tơ
Level: Trai Tơ
nhoxkute9x9x

Bài viết Bài viết : 5
Tiền Zr Tiền Zr : 13046

Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty
Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty27/6/2012, 08:55

part2 yk. /-rose
nhoxkute9x9x
Level: Trai Tơ
Level: Trai Tơ
nhoxkute9x9x

Bài viết Bài viết : 5
Tiền Zr Tiền Zr : 13046

Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty
Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty9/8/2012, 22:03

zoro ỏi seo hk kos part 2 ha? hix hix <img src=(" longdesc="30" /> <img src=(" longdesc="30" /> :-(( :-((
Sponsored content




Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty
Lắm mối tối cũng nằm không (part 1) Empty

Lắm mối tối cũng nằm không (part 1)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Bài viết liên kết

-
Yaoi part 2 mời mọi người cũng chiêm ngưỡng
Túi xách không đụng hàng từ nắp lon nè!Nắp lon mà cũng làm túi xách được cơ á? Khó tin quá đi…
Tuy Heo cũng gần rời diễn đàn òy , nhưng cũng post lên thi cho vui nhà vui cưởi
Part II of Hip
Part 2 ...

Bạn không có quyền trả lời bài viết
VBOY WORLD  :: TRUYỆN GAY