00h sáng thứ 5...
-Chắc khoảng thứ 6 anh xún em...
Thứ 6...
-Mai anh fải lên trường nữa... Thứ 7 nha em...
Thứ 7...
-Hum nay mưa wá... anh hôk xún đc... Thứ 2 nha em...
Thứ 2...
-Ngày mai anh len... Chắc chắn lun áh... Vì anh fải đi ".... " nửa
Có lẽ anh chẳng mún xún gặp tôi... Vì anh sợ tôi buồn hay vì anh có nhìu việc fải làm dưới này nên mới xún...
Từng ngày tôi chờ anh, tôi đợi anh xún... Vì tôi chĩ mún đc gặp anh... Đc ngồi sau anh... Chĩ thế là đủ đối với tôi...
Nhưng anh... Nói 1 là 2 mà 2 là 4...
Tôi cũng thất vọng lắm... Nhưng tôi còn bạn... Bạn của tôi wý tôi nên mới an ủi tui...
18h30 chìu thứ 3...
-Anh xún bh rùi... Tối nay ngủ với anh nha...
Anh bít lúc đó tôi thế nào k... Hơi thở như nghẹn lại... Mặt đỏ bừng...
-Tức là cứ 10h là xún ngủ chung thui hã...
-K. anh tắm xong anh wa...
Tôi đợi... Đợi anh mãi... Tôi ngồi nhìn thẳng lên con đường mà tui nghĩ anh sẽ đứng đó và gọi tôi ra... Từng chiếc xe với ánh đèn rọi xún..."Có lẽ là anh đó" Tôi cứ dõi theo như thế... K fải rùi...
Tôi cũng cảm thấy vui vì hum nay trời đẹp có thể là vì anh xún hay có lẽ tôi đang vui... Vui vì sắp đc gặp anh..
8h tối...
-Khoảng 9h anh wa... Anh đang có việc...
-Thôi anh ở đó lun đi
-Lên tới anh đây rùi. jờ em nói vậy...
-Anh nhìn lại anh chưa... Lấy sự wan tâm ra làm trò đùa...
Thật sự lúc đó...
Và tôi hju ra... chẳng fải anh xún gặp tôi... Anh còn nhìu việc wan trong để làm hơn cả tôi...
Mím môi thật chặt... 9h thì còn j là bủi tối...
Bủi tối... đối với tôi nó thật lãng mạng... Và nó càng lãng mạng hơn khi co anh...
Tôi tưởng tượng ra dc nhìu việc mà tôi sẽ làm cùng anh...
Như...
Đi dạo wuanh cái bờ kè mà tôi thjx nhất...
Hoặc có thể cùng nhau vi vu trên đường...
Chẳng có j to tát nhưng chẳng còn...
Cuối cùng thì anh cũng xún... Tôi mún trách anh này nọ nhưng tôi đã khác khi thấy anh....
Tôi chẳng còn jận jỗi... Tôi chẳng còn mún anh fải làm j để đền bù... Gặp mặt anh là đủ...
Và tôi để ý thấy anh k nhìn mặt tôi... Tôi cũng chẳng nghỉ j cả...
Rùi cuối cùng cũng thấy bờ kè thân iu của tôi... Tôi tự cười 1 cách mãn nguyện cho riêng tôi...
Anh cứ chạy... cứ chạy... Mặc cho tôi mún xún đi dạo cùng anh... Tôi chẳng cười đc nữa...
Tới cuối đường bờ kè...
-Mình ngồi ở đây đc k nhĩ...
-Chắc đc...
---
-Em ngồi đây nha... Anh ra đón bạn anh... Cũng ở gần đây àh...
-K thể nói j khác... Tùy anh
Ngồi 1 mình trên chiếc ghế đá lạnh lẽo... Cô đơn wá... Những j tôi mún đã chẳng còn...
Một lát sau anh xún với một người (tạm gọi là nt3)
Tôi vẫn ngồi đó... Anh bước xún ngồi cạnh tôi...
Và nt3 vừa đạt đít xún thì tôi đứng dậy... K bít vì lý do j...
Tôi chạy vào fía trong... Hum nay bờ kè thật khác... Có fải vì trời mưa nên k có ai hay là vì trời wá lạnh...
Tôi chẳng trách nt3 vì đã làm mất k khí jửa tôi và anh...
Chẳng wa là tôi hôk thjx nói chiện 3 người... Và với 1 người tôi chưa từng nói chiện...
Tôi k chảnh với ai... ai tôi cũng có thể nói chiện đc... Nhưng vào lúc đó... K thể anh ạh
Tôi chui vô trong... Đứng 1 mình
Tôi tự cười tự nghỉ " Đi 2, đứng có mình" hp thật đó. haha
Tôi chẳng mún làm fiền 2 người nói chiện...
Thật sự... Lúc đó... Tôi thấy tôi như 1 người thừa... Ngu ngơ... Trơ chẽn...
Tôi thề với anh rằng... Lúc đó tôi rất lạnh...
Nhửng cơn jó nhẹ thôi cũng đủ làm xương sống tui rung lên...
Răng đập vào rănh mún bể hết cả mồm...
Lạnh đã còn đỡ... Đội quân nhà muôi xông trận... Vừa ngồi vừa đập muỗi làm wên mết cả mọi việc...
Mà chẳng hju... Lúc đó tôi chẳng còn thiết nghỉ j đến anh...
Tôi đứng đó 1 mình... Ai nhìn vô chẳng bít... Cảm nhận từng cái lạnh, từng cái muỗi đốt... Chưa bao jờ hp bằng (_"_) ...
Nước mắt cảm thấy lạnh wá cũng chẳng bùn ra... Nó sợ ra... k bị lau đi thì cũng đóng băng tại chỗ...
Hình như đến 10h hơn thì fải... Hơn 1 tjếng chứ ít ỏi j...
-Em ở đâu vậy. Anh chở thằng bạn anh về rùi...
-Em ở... ra là thấy...
---
-Anh hợp nc với nó lắm nha...
-Thì nc kỉu bạn bè khác
-....
Tôi chẳng còn mún ôm anh... Anh chở tôi... Lạnh wá...
Suy ra cho cùng thì câu nói lúc nãy của tôi cũng thành sự thật
"Tức là cứ 10h là xún ngủ chung thui hã..."
----
Khi tôi bít anh viết trên Blog rằng "Anh mún đối xử độc ác với người anh iu để rùi sau đó sẽ thương hơn và thương nhiều hơn khi nhìn người đó đau khổ vì mình"
Anh bít tôi nghỉ j k?
Tôi nhủ thầm... Nếu anh mún như thế tôi sẽ chịu tất cả nhửng cái đau khổ anh jành cho tôi... Vì lúc đó dẫu anh có "chưa" hay "hôk" iu tôi thì tôi cũng đã iu anh rùi...
Rồi nhửng lúc anh nói "fải hju cho anh"
Tôi đã hju rùi mà...
Tôi fải làm j để anh chấp nhận t.c của tôi tới anh...
Tôi đã suy nghĩ rất nhìu...
Tôi thường hỏi anh
-ANh đã suy nghĩ j về chiện của chúng ta chưa...
-Hôk bít nữa em àh... Fải đợi time...
-Vầng...
Tôi sẽ đợi anh, và tôi sẽ chứng minh cho anh bít rằnh" Tôi iu anh"
Tôi chẳng cần time để tôi iu anh vì tôi đả iu rùi... Chỉ còn anh
Nếu anh chấp nhận... Tôi sẽ chỉ iu mình anh mà anh... Và tôi sẽ nói với những người tôi đang cò cưa rằng "Tôi đã có người iu rùi, mong rằng chúng ta chỉ là bạn" Tôi nghĩ trước như thế rùi đấy...
"
Tuy mệt mỏi tuyệt vọng nhưng không hiểu sao tôi vẫn chờ, chờ đợi và nếu nó có đếnThì đó là một phép màu, vâng…"Tôi tưởng tôi sẽ mang đến cho anh một fép màu... Tôi đọc những bài viết của anh... Tôi thương anh lắm... Anh có bít... Tôi mún làm j đó để anh k fải viết những lời lẽ nhão nhoét đó nữa... Thay vào đó là những câu chiện vui... Tâm trạng vui... Để rùi ai đọc cũng thầm mỉm cười một cách hp...Có lẽ nhửng lời nói đó chỉ là nhửng cảm xúc của anh lúc đó... Tôi có cảm jác đó là những lời nói jối...
Tôi ngỡ rằng... wa 1 thời jan dài... Anh hju tôi và chúng ta sẽ hp... Fải k anh...
Tôi còn nhìu, rất nhìu những dự định với anh mà chĩ cần nghĩ tới thôi là tôi có thể tự cười một mình rùi...
Anh bít já trị con người anh... Tốt...
Tôi chẳng wan tâm anh ntn...
-Chung tình tốt hay xấu
-là tốt... nhưng chung tình theo đúng nghĩa là tốt... còn chung tình mù quang là ko tốt
Ùm có lẽ sự chung tình của tôi theo nghĩa mù quáng... Tức là k tốt rùi... fải hum anh...
"Mình tự cao lắm, mình luôn muốn là người quyết định trước, mình không muốn bị thua cuộc,Mình quyết định trước... vì mình không muốn là người thua cuộc"
Có lẽ anh đã thắng trong trò chơj này thì fải... Anh đã nói lời đó trước...
Mà tôi chẳng wan tâm... Vì tôi lại mún anh nói trước... Tôi thjx như thế...
"anh không dám nhìn vào mắt em, anh thấy xấu hổ vì không làm em vui" jờ thì tôi cũng đã hju vì so ánh mắt anh cứ tránh tôi... Tôi chẳng cần anh làm j cho tôi vui... Ở gần anh đã là njềm vui lớn nhất của tôi rùi...
"mong em hãy vui vẻ chấp nhận anh như là người... bạn" và kết luận...
Chẳng hay ho j`...
Mà có vẻ đến jờ anh đây khi anh đã nói lời đó rùi... Tôi vẫn chưa hju vì sao tôi iu anh nữa...
Có lẽ một fần anh "Ngố" mà chắc cái wan trong nhất là anh"Mập" thì fải... Nhưng mà đầy người mập wuanh tôi đó sao tôi k iu, k thương đi... Lại chọn anh... Cách xa tui 1h đi xe máy...
Để rùi nhửng lúc tui buồn... tôi cô đơn... vẫn chĩ có tôi... Anh vẫn ở nơi xa...
Thường thường khi ai làm wen tôi... Mà người đó ở xa xa chút là tôi lảng ngay... Vì tôi bít, sẽ chẳng đi đến đâu... Chỉ khổ cho đôi bên...
Tại sao... tại sao... tôi lại chọn anh...
Anh có hjủ cho tôi đc 1 lần nào k...
Hay anh tặng cho tôi vô số những thất vọng... Cùng rất nhìu nỗi nhớ mà trước khi đi ngũ hay sau khi ngủ dậy tui đều nghĩ đến anh...
Ui... có lẽ tôi nói wá nhìu thì fải... Nhưng nói nhìu thì chỉ có thể nói 1 2 lần thui... Chỉ là những cái tiếc núi, nhửng cái jận hờn... có thể là những hận thù chưa hẳn đã hết... Vẫn còn đọng lại 1 nơi nào đó trong "trym" àh wên "tim"
K nói ra chắc ấm ức k sống nổi wá...
Anh này... Lúc nào anh hjủ ra... Hoặc có thể trái tim anh dần mún wan tâm tôi... Thì xin hãy nói với tôi... Tôi sẽ k jận j anh đâu... Vì tôi hju anh...
Ngày mai... tôi sẽ nói với anh rằng .....