acheng Level: Cáo Già
Bài viết : 412 Tiền Zr : 16760
| | |
Mọi người dùng từ “perfect” để nói về Linh – cô bí thư lớp, xinh xắn, thân thiện, học giỏi. Linh có điểm yếu khá buồn cười là luôn gặp rắc rối với các loại ổ khóa. Nhưng một anh chàng láu cá biết bí mật đó…
NẮNG Ổ… Mọi người hay dùng từ “perfect” để nói về Linh. Bí thư, xinh xắn, thân thiện, năng nổ, luôn luôn nằm trong Top10 của lớp, bla bla bla… Nhưng ít ai biết được một điểm yếu nho nhỏ của cô bạn “perfect” này. Thực ra cũng chẳng phải là cái gì to tát đâu, nhưng mà đối với Linh thì có. Đó là Linh luôn gặp rắc rối với chuyện… mở khoá. Tất cả các loại khoá có chìa và ổ, từ khoá nhà, khoá tủ đến khoá xe, Linh đều phải chật vật mãi mới mở được, hehe.
Một cô bé tưởng như hoàn hảo nhưng lại luôn gặp rắc rối với những chiếc ổ khóa Thậm chí Linh đã tưởng tượng ngôi nhà tương lai của nó phải là một ngôi nhà sử dụng… khoá cảm ứng vân tay cơ mà! Mấy con bạn thân khi nghe nó kể thì cười lăn và bảo Linh đấy đâu phải là “điểm yếu”. Nhưng sâu thẳm trong lòng, Linh vẫn luôn nghĩ đó là dấu hiệu của cái sự “không-thể-giải-quyết-được-những-thứ-logic”. Nhiều lúc ngồi một mình, Linh lại cảm thấy buồn. Cuộc sống của nó như là cánh cửa đầy ắp những ổ khoá, còn nó chỉ biết cầm một chùm đầy chìa khoá trên tay, luống cuống không biết mở như thế nào… Và chìa … Phong ôm quả bóng rổ, hớn hở chạy vào nhà gửi xe. Một buổi tập thành công và hiệu quả. Ném quả bóng vào trong giỏ xe, Phong chợt thấy một bạn gái nhìn quen quen đang lúi húi với cái xe đạp, mồ hôi lấm tấm trên trán, hình như là không mở được khoá xe. Phong dựng lại xe, chạy ra hỏi: - Ấy không mở được khoá à? - Ừ – cô bạn đưa tay lên vén tóc ra đằng sau. Nó cứ bị kẹt sao ấy. - Đâu xem nào… ấy phải lựa lựa rồi ấn mạnh xuống thế này này, nó sẽ bật ra ngay… Tách! Thấy chưa? - Ôi, cảm ơn ấy nhé.. bạn Phong lớp 11A8 đúng không? - Ừ… sao biết tớ? - Trong đội bóng rổ mà. Mấy lần họp bí thư các lớp ở phòng hội đồng thấy ấy suốt ngày bị mắng vì trốn tiết đi tập bóng - (ngượng) Ấy là bí thư à, lớp nào thế? - A13 - Ồ, ra đây là bạn Linh “perfect” đấy. - Ớ… - Con bạn thân từ cấp 2 của tớ học A13. Nhưng mà tớ không nói tên nó ra đâu, hehe. - Ui thế à. Trái Đất tròn. Yahoo Messenger. 11h tối. - Thanh ơi, tao bảo này… - Bảo gì nhanh lên, bị giục đi ngủ rồi - Nhờ tí thôi… - Đã bảo nhanh lên mà. - … Cho tao xin nick bạn Linh lớp mày. - Linh nào? - Linh bí thư í - Aaaaaaaaa!!! Linh “perfect” á? Mày không có cửa đâu em ạ (?) - Hớ ? - Xinh xắn, học giỏi, hoà đồng với bạn bè, nói chung là “pơ-phếch”. Mỗi tội đụng đến chuyện tình củm là nó lạnh như băng ế. - Tao có bảo j đâu Xin cái nick thôi mà. - Uh, đây này… Bye, tao đi ngủ [out] Một tuần sau [Phong] Dù đã có nick của Linh nhưng mình vẫn chưa dám add. Cũng chả quen biết gì, chỉ có mỗi một lần mở khoá xe cho bạn ấy, mà nếu không có mình ở đấy thì cũng đầy đứa sẵn sàng mở hộ. Cái Thanh thì suốt ngày doạ dẫm bạn í lạnh lùng thế này băng giá thế nọ, làm mình hơi… nản =.=” Nếu gặp lại nhau lần nữa mình sẽ chủ động bắt chuyện rồi về add nick Nói thế chứ 2 đứa học trái ca, dạo này trời lạnh, thi thoảng mình mới đến trường tập bóng buổi chiều thôi… [Linh] Sau hôm gặp Phong ở nhà xe, tự dưng mỗi chiều tan học mình đều… ngó xuống sân bóng rổ xem bạn ấy có đến tập bóng không. Trời càng ngày càng rét, mà cũng sắp nghỉ Tết rồi, nên chẳng thấy đội bóng đến tập. Hôm đó Phong lại lém lỉnh không nói tên đứa bạn, làm mình cũng không biết làm sao để lấy được contact của Phong… Lại một lần nữa cuộc sống đưa ra một ổ khoá, và mình (lại) không biết cách mở, phew… [Thanh] 1 tuần là đủ để theo dõi tình hình của cả 2 đứa. Khổ, đã trót doạ lên doạ xuống, làm thằng bé đâm ra nhát, không dám add nick. Bây giờ mà đính chính lại “Mày ơi cái Linh nó không băng giá thế đâu” thì…mất mặt quá (!) Từ hôm đấy đến giờ cái Linh tách khỏi hội, suốt ngày ra hành lang nhìn sân bóng rổ. Hai cái đứa hâm hâm này, cứ thế này thì chúng nó sẽ bị trầm cảm mất, hic. Có khi mình phải bày trò ra để hai đứa gặp nhau thôi… Bảng tin của khối “Ngày…tháng…: Bạn Phương Linh, lớp 11A13 có đánh mất một mặt dây chuyền bạc hình chiếc chìa khoá, ở khu vực bán kính 5m xung quanh lớp học. Bạn nào nhặt được thì liên hệ theo nick này…, Linh xin cảm ơn và hậu tạ.” Phong đứng trước cái bảng tin, há hốc mồm ra. Sáng nay cái Thanh vừa qua nhà nó, quẳng cho nó một cái hộp, nhe răng cười, buông một câu “Nhớ nghĩ kĩ trước khi quyết định làm gì!” rồi đi mất (?!!) Hoá ra cái hộp ấy đựng… mặt dây chuyền của Linh! Bây giờ phải làm thế nào, ôi Thanh ơi là Thanh - Phương án 1: Chiều nay ở lại trường, lên lớp 11A13 trả Linh, coi như mình nhặt được đem trả. => ưu điểm: giải quyết nhanh gọn, lại còn được tiếng là học sinh gương mẫu nhược điểm: thế nào cũng bị cái Thanh ăn đòn vì làm hỏng kế hoạch của nó! - Phương án 2: Chiều nay ở lại trường, lên lớp 11A13 trả Linh, đồng thời “vạch mặt kẻ gian ác” là cái Thanh! => ưu điểm: trả được đồ cho Linh, có khi 3 đứa lại thân nhau (mơ mộng) nhược điểm: nhỡ cái Thanh nó cú lên thì chít. Không được. - Phương án 3: Đưa lại cái mặt dây chuyền cho cái Thanh, bảo nó trả về cho chủ cũ. => ưu điểm: nhanh gọn, mọi việc thế là xong xuôi nhược điểm: xem lại phương án 1. Với cả mình cũng muốn gặp Linh cơ . - Phương án 4: từ từ để tư duy đã nào… Mặt dây chuyền, chìa khoá và một cái hẹn [Linh] Buồn quá, sao dạo này mọi thứ cứ lung tung lên thế nhỉ? Cái mặt dây chuyền hình chìa khoá ấy mình để trong hộp bút mấy năm rồi, thậm chí khi giặt hộp bút thì lấy nó ra rồi lại bỏ vào, cũng chưa bao giờ đánh rơi hay mất cả. Tự dưng bây giờ lại… mất nó coi như mất cái chìa khoá quan trọng nhất. Lại một lần nữa cuộc sống đưa ra một ổ khoá, và mình (lại) không biết cách mở. Hic. Chiều nay được nghỉ 2 tiết cuối, Linh về nhà, uể oải sign in Yahoo, một chút hi vọng sẽ có ai đó add nick để trả mình cái mặt dây chuyền.A, có 1 nick, available. - Chào Linh! - Chào bạn, bạn add nick tớ để… - Tớ nhặt được mặt dây chuyền của Linh… - (sung sướng) Ôi thế á, tớ cảm ơn. - … nhưng tớ đâu có nói là tớ sẽ trả ? - Ơ hơ… (chẳng lẽ lại 1 ổ khoá nữa sao? – Linh thầm nghĩ) - Mặt dây chuyền đẹp quá, cho tớ đi. - Nào, thế có định trả tớ hay không đây ? (bắt đầu bực mình) - Úi, làm gì mà cáu thế? Đùa mà, mai Linh đến trường nhé. - Để làm gì? - Để tớ trả mặt dây chuyền cho Linh chứ còn để làm gì nữa. - Nhưng ấy học sáng hay chiều? - Sáng, nhưng mà sáng mai tớ học 3 tiết thôi, ấy đến vào tầm tiết 4 5 tớ trả cho - Ok - Mà cho tớ hỏi, tại sao Linh quý cái mặt dây chuyền ấy thế? - Câu hỏi hơi riêng tư đấy… - Hỏi để biết thôi. Đấy là chìa khoá két sắt nhà Linh à. - Hâm, chìa gì mà làm bằng bạc, mà đẹp thế. Đấy là quà của một người bạn, từ rất lâu rồi - ồ… - Tớ coi nó như vật may mắn của tớ. Khi nào gặp 1 “ổ khoá” khó mở của cuộc sống, tớ đều dựa vào nó để tự nhủ mình phải cố gắng… - Thảo nào Linh trở thành “perfect” nhỉ, có ý chí thế cơ mà. Có vẻ Linh có vấn đề với ổ khoá và chìa khoá, và việc… mở khoá, đúng không? - Sao ấy biết. - Ừ thì… Trái Đất tròn mà. Bye, gặp lại Linh sau nhé. Chuông gió Tiết trời đầu xuân se lạnh, Linh ngồi trong canteen ngắm mưa phùn giăng giăng. Bỗng Linh thấy 1 bóng người quen quen bước vào… - A, Phong! Bạn Phong đúng không, lâu lắm mới gặp. Ngồi đây với tớ! - (Chết rồi, ngoài kế hoạch rồi!) Ơ…Ừ, xin chào. Uhm… ấy đang chờ ai à? - Không, một người bạn thôi, ấy cứ ngồi đây cũng được. - Chết, ai lại thế… - Không sao đâu mà, ấy cứ ngồi đây. Bạn kia chắc còn lâu mới đến. - (Đến rồi đây này) Ừ, khoá xe đạp của Linh thế nào rồi? - Cũng ổn, tất nhiên thỉnh thoảng vẫn gặp vấn đề khi mở. - ^^ - Mưa thế này chắc ấy không tập bóng rổ nữa nhỉ? - Ừ, ngồi đây chờ tạnh mưa thôi… [Phong] Hai đứa ngồi nói chuyện, trông rất vui vẻ, nhưng thực ra mình đang lo ơi là lo. Cái mặt dây chuyền vẫn ở trong túi quần, mà không biết làm thế nào để trả lại cho Linh. Thanh ơi là Thanh, mày đang ở đâu ra giúp tao Thanh ơi. Vèo 1 cái đã hết tiết 4 rồi… - Chán thế nhỉ, hết tiết 4 rồi mà bạn kia vẫn chưa thấy đến - Bạn nào thế? - Bạn í cầm cái mặt dây chuyền may mắn của mình, hình chìa khoá ấy, lúc nãy tớ kể với Phong rồi còn gì. - À… Ấy hẹn bằng Yahoo à, đáng lẽ phải lấy số điện thoại chứ - Tớ quên mà. Chẹp, thôi đành ngồi chờ đến hết tiết 5 vậy. - Tớ thấy Linh đâu có lạnh lùng băng giá như mọi người nói đâu nhỉ. - Nói chung là mọi người cũng hay nói quá thôi. Tính mình cũng khá trầm, ai nói chuyện hợp thì mới nói. Mình thích sự bình yên hơn là ồn ào và xô đẩy. Chính vì thế không thích mấy đứa con trai nông cạn chỉ biết phô trương. Có lẽ vậy mà mọi người kêu mình “lạnh lùng băng giá”. - Thế bây giờ giả sử có người nói với Linh một điều làm Linh cực kì bất ngờ, thì Linh nghĩ sao? - Cũng tuỳ vào cái bất ngờ đấy như thế nào Phong ạ. - … - Sao thế Phong? - … - Ơ kìa, sao tự dưng im bặt vậy? - Linh này, tớ muốn cho ấy xem một thứ… [Linh] Phong từ từ thò tay vào túi quần và lấy ra… cái mặt dây chuyền của mình! Ừm, thực sự là khá bất ngờ và… shock, hehe. Nhưng mà shock hơn là câu nói sau đó của Phong… - Linh à, cho tớ cầm chiếc chìa khoá này mở trái tim của ấy ra nhé…
Cho tới một ngày có một anh chàng muốn mở khóa trái tim cô bé ra… [Phong] Nằm phịch lên giường và… thở, tim vẫn còn đập thình thịch đây này ^^ Giờ này chắc Linh đang vào học tiết 1 rồi. Phải nhắn cho cái Thanh một tin cảm ơn mới được. Oops, đã có 1 sms rồi này… “Good job, boy. Cái Linh kể cho tao nghe rồi, sướng nhá sướng nhá! Chuẩn bị khao tao đi đấy. Chuông gió, hí hí. ” Một tiếng kêu vui tai cất lên từ cái chuông gió treo trên cửa sổ của em gái Phong. Phải rồi, phong linh nghĩa là chuông gió mà… |
|