Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Con rối của cuộc đời...

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
blue_star
Level: Động Đực
Level: Động Đực
blue_star

Bài viết Bài viết : 20
Tiền Zr Tiền Zr : 15053

Con rối của cuộc đời... Empty
Con rối của cuộc đời... Empty28/11/2010, 01:23

Muốn được làm người điên năm phút - Để quên đời sao mãi lắm chông chênh...

NGƯỜI ĐIÊN YÊU

Trích:
Người tỉnh nói: "Người điên không biết yêu!".

Người điên không đáp, vì họ đang mải bận yêu trong thế giới rất riêng.

Người điên không đáp, vì những người tỉnh trong thế giới của người điên đã đáp hộ lời: "Nếu thấy được, người tỉnh sẽ ganh tị vô cùng với tình yêu ấy!".

----

Chiều. Các phòng bệnh được phép mở rộng cửa để bệnh nhân đi dạo mát trong sân. Khoảng sân rộng nhốn nháo tiếng nói cười. Tiếng cười, tiếng nói chỉ từ một phía đi vào khoảng không. Mặc nhiên không hồi đáp, vậy mà vẫn rộn rã tưng bừng.

Hộ lý phát cho mỗi bệnh nhân chút quà bánh. Một người đàn ông ôm phần ăn chạy nhanh đến góc hành lang, đặt hết vào lòng người đàn ông khác đang ngồi vuốt ve mái tóc. Hai người - họ khác nhau - nhưng lại giống nhau ở nụ cười hềnh hệch không chút suy tư. Họ nhìn nhau bằng ánh mắt ngây dại, nhưng người tỉnh táo lại nhìn thấy từng cử chỉ của họ chan chứa tình yêu thương khi cùng nhau ăn phần quà nho nhỏ - mà người này cứ cố sức đùn đẩy, nhường phần cho người kia.

Vị bác sĩ đứng gần chép miệng, nghĩ thầm: "Thà như thế mà hay. Một tình yêu không so đo tính toán. Có bao nhiêu người tỉnh sẽ yêu được như người điên!?".
CON RỐI


Trích:
Sân khấu kịch rối mang tên Cuộc Đời. Buổi công diễn thứ N.

Sau cánh gà, hai con rối được trang điểm khéo léo sẽ vào vai hai chàng trai trẻ giữa đời thường. Khán giả ngồi kín rạp, họ hân hoan chờ đợi để thưởng thức tài nghệ điều khiển rối tuyệt vời của Tạo Hóa - người điều khiển rối tài hoa bậc nhất.

Kịch mở màn, tiếng vỗ tay rào rạt. Hai con rối được điều khiển nhịp nhàng, uyển chuyển đầy sức sống. Khán giả chăm chú theo dõi.

Kịch lên cao trào, bỗng ngưng bặt. Giọt keo vô tình vương vào tay một trong hai con rối khi nào không hay biết, để giờ đây, thay vì con rối đó lộng lẫy trên thuyền hoa, thì hai bàn tay của con rối đan chặt vào nhau - người điều khiển cố gắng tách rời chúng ra trong tuyệt vọng.

Khán giả người cảm thông mỉm cười, người la ó phản đối. Tiếng lào xào, lào xào... xen lẫn giọng la tức tối.

"Bang" - vật lạ từ bên dưới đập thẳng vào con rối bên phải, va đập mạnh khiến chiếc đầu gỗ rơi xuống, lăn long lóc.

Đèn phụt tắt. Kịch phải hạ màn.

Hai con rối, tay vẫn nắm chặt tay. Trong góc nhỏ hậu trường, con rối thứ ba ủ rủ giơ mắt ảm đạm nhìn, nuôi trong đầu mơ ước: "Phải chi... ta cũng được diễn một tuồng như thế..."
MUỘN MÀNG


Trích:
Sáng, em dọn sẵn điểm tâm. Hai đứa ăn qua quít rồi phóng vội đến sở làm. Trên đường đi, em trách: "Anh chẳng bao giờ lãng mạn với em". Ậm ừ, đường kẹt xe, khói quá, đắng cả họng nên lười trả lời.

Trưa, em nhắn tin: "Chiều nay mình đi coi phim. Lâu quá không còn phút ngọt ngào bên nhau". Miếng cơm trong họng đắng chát. Bơi giữa dòng cuộc sống, chẳng biết khi nào, trái tim đã chai sạn đi.

Ăn vội vàng, rồi gọi điện thoại đặt cho em bó hoa. Về văn phòng, mân mê những tấm thiệp mua bấy lâu nay, mà chưa bao giờ gởi đến em. Vì ngần ngại, vì sợ em cười, hay vì không muốn em biết đây yêu em nhiều đến thế? Nghĩ lại, thương em quá!

Chiều, tim đập liên hồi. Nhấp nhỏm, không cách nào yên. Điện thoại reo, em gọi: "Em đi! Anh đừng đau buồn! Hãy sống luôn phần của em! Yêu anh, thật nhiều..." - tiếng em xa xôi.

Năm phút sau, cuộc gọi khác: "Chị là người thân thằng H.? Tai nạn giao thông, thằng H. vừa qua đời cách đây năm phút"

Hoảng hốt, điện thoại rơi. Bất giác, tay lần vào hộc tủ, chồng thiệp vẫn còn đó. Nhưng... để làm gì nữa, em ơi!?
COME OUT VỚI CHÚA


Trích:
Nhân danh Đức Chúa Cha… và Đức Chúa Con … và Đức Chúa Thánh Thần…

Nó vừa làm dấu Thánh giá xong thưa Chúa… con chiên chẳng ngoan đạo đó chỉ tìm đến Chúa khi tâm hồn nó chút lạnh, chút chông chênh… nó chỉ biết quỳ dưới chân Chúa cầu xin những điều mong đợi… Bù lại cho những nguyện cầu là sự vô tâm không thánh lễ mỗi Chủ nhật, quên đi vài Kinh thánh đáng nhớ…. Mỗi bữa ăn nó vẫn làm dấu kính cẩn… nhưng có nghĩa gì khi nó không đến dự nỗi bữa tiệc thánh hằng tuần Chúa mời những con chiên Ngài đang chăn dắt…

Thế đấy…nó là một trong vô số con chiên ngoan đạo một cách hờ hững với Ngài. Nó bấu víu vào cuộc sống…. vấp ngã và đau đớn vì chúng… rồi nó lại cầu xin Ngài.





Nó có một tình yêu. Bởi nó không phải là con chiên mẫu mực, nên khi đến với tình yêu… nó chỉ mơ hồ nhận thấy nó đang yêu theo một cách gì đó có vẻ khác thường. Nhưng nó vẫn yêu. Có thể nó đã mù quáng theo con đường tình yêu đó. Cho đến một ngày, mẹ nó bảo rằng nó đang yêu… một cách yêu đồng tính. Mẹ nó không chấp nhận một người con ngoan đồng tính. Họ hàng không muốn giọt máu gia quyến họ ngược đời. Xã hội không chấp nhận phần tử như nó. Và Chúa…. Ngài cũng không yêu quý những con chiên như thế. “Theo Kinh thánh, theo những điều răn Chúa dạy bảo… những người đồng tính sẽ chẳng bao giờ lên Thiên Đàng….” mẹ nó nói thế.

Nó thì…nó thích Thiên đàng lắm. Nó mơ ở nơi đó là một nơi mà mọi thứ trắng muốt, những thiên thần cánh trắng miệng mỉm nụ cười tinh khiết, mọi thứ trong vắt không một vấy bẩn… Nơi đó dành cho những người trong sạch, thánh thiện. Nó ước nó sẽ được như thế. Đã từng một lần nó buông mình khi quá hụt hẫng chính bản thân, một chút nữa thôi nó đã có thể chạm tay tới thiên thần trong giấc mơ hằng đêm của nó. Nhưng rồi nó được đánh thức. Thiên đàng trở về lại trong giấc mơ của nó.

Lớn lên chút nữa… nó đã tin rằng “Thiên đàng chỉ là mơ, Thiên đàng không có thật với một người như nó”. Nó đã mặc cảm với chính bản thân vì nó khác mọi người.

“Nhân danh Đức Chúa Cha… và Đức Chúa Con … và Đức Chúa Thánh Thần…” … nó lầm bầm…. Thưa Chúa. Nó đang cầu xin Ngài một nguyện cầu mới. Xin Ngài giàu lòng nhân từ cho nó được thêm nguyện cầu. Từ lâu, nó đến Thánh lễ, dự những buổi tiệc Thánh mà không còn lên rước lễ đón nhận bánh thánh rước Chúa vào lòng, vì nó cảm thấy trong nó vẫn còn tội. Mẹ nó dặn, và cả những bài học giáo lý cũng đã giáo huấn rằng “hãy chỉ rước Chúa vào lòng khi tâm hồn và lòng đã được thanh tẩy…” Mỗi lần quỳ dưới chân cha xứ, nó xưng tội, nhưng chẳng bao giờ nó xưng hết cả. Nó vẫn còn cất lại vài tội trong lòng thành. Có một tội nó chẳng biết phải xưng thế nào với cha xứ. Mẹ nó bảo đó là tội… còn nó, nó mù mờ…. chẳng biết có phải là tội không nữa. Nó đã lục tung những sách Đạo trong nhà, mong tìm thấy vài dòng răn dạy kẻ đồng tính như nó. Nó không tìm thấy, hay nó chẳng đủ kiên nhẫn đọc hết lời răn của Ngài… tuy nhiên nó vẫn canh cánh trong lòng một điều “nó có tội”… nó tin rằng sau này sẽ chẳng có thiên thần nào dắt nó vào Thiên Đàng. Nó sẽ mãi đứng ngoài cửa, nhìn thánh Peter đọc tên những người xứng đáng được bước vào nước Trời… nó… nó không phải là người xứng đáng...



“Thưa Chúa lòng thành…” nó đang quỳ và hướng về tượng Chúa đang nhìn nó với ánh mắt nhân từ. Con chiên nó hổ thẹn thốt vài lời khó nhọc, thốt những ấp ủ nặng nề trong lòng từ bấy lâu…

“Thưa Chúa, Ngài chăn dắt vô số con chiên, con là một trong số đó. Con không hư hỏng, con rất ngoan. Ngày còn nhỏ, con vẫn dự Thánh lễ đều đặn. Con vẫn dâng Chúa những nguyện cầu cho các linh hồn. Con sẽ xưng tội ngay khi con cảm thấy một chút lỗi lầm vướng vào. Người ta còn nhỏ, thì tội cũng be bé… cái tội tỉ lệ thuận với độ tuổi của con người. Càng lớn, càng hiểu biết hơn thì khi phạm tội… có thể cái tội ngày xưa là nhỏ nhưng bây giờ thì là lớn hơn rồi vì đã nhận thức được mà vẫn phạm tội thì là… là tội nặng rồi…

Thưa Chúa, con là kẻ đồng tính. Mẹ con… và mọi người xem đó là tội. Tội bởi vì Chúa tạo ra người đàn ông và người đàn bà, kết hợp hai kẻ họ lại với nhau… trao cho họ nhiệm vụ cao cả “duy trì nòi giống”…còn con...con sẽ chẳng thể thực hiện nhiệm vụ đó. Nhưng thưa Chúa, Ngài đã tạo ra con, Ngài cho con sự sống, linh hồn con vẫn hướng về Ngài… con biết phần lớn thời gian con tìm đến Ngài chỉ khi con không còn một nơi nào cho tâm hồn con dựa dẫm. Nhưng xin Ngài đừng ngoảnh mặt trong những lúc con cần Ngài nhất.

Thưa Chúa, có lẽ hôm nay là ngày con cần Ngài nhất trong vạn lần cần Ngài. Con chơi vơi giữa đúng sai. Con yêu thành thật. Yêu bằng cả trái tim. Yêu không vụ lợi. Yêu không lừa dối. Con cũng cần người ấy như cần Ngài. Con cũng thèm được dựa vào người ấy như dựa vào Ngài. Người ấy cũng yêu con. Người ấy đón con vào lòng, xoa dịu nỗi đau trong con… cảm giác an lòng trong con hệt như thể con được xoa dịu mỗi khi nguyện cầu với Ngài. Tình yêu của người ấy dành cho con cũng nhiều lắm… nhiều như con… nhiều như bản thân con người yêu chính họ… thậm chí có khi nhiều hơn. Tình yêu trong con như thế không có tội phải không thưa Chúa… vì con yêu bằng một tình yêu hoàn toàn tinh khiết… nhưng mẹ con bảo đó là tội. Bao lần con quỳ trước Linh mục, người chẳng thể biết con là ai, bởi sau cánh cửa gỗ có vài lỗ bé xíu, Linh mục chỉ có thể nghe lời xưng tội thầm thì, ngượng ngập của con…. vậy mà con vẫn không dũng cảm để nói hết tội trong mình. Thật ngớ ngẩn đúng không Chúa… đến nhà thờ xưng tội là mong được thanh tẩy mình, vậy mà lần nào về con cũng lại thấy lòng nặng thêm một chút…bởi cái tội vẫn cứ như cát trong ly nước… chỉ được khuấy lên chư không tan ra.. cát lại lắng xuống…lắng và nằm im nặng nề nơi đáy tâm hồn.

Thật ra, có lẽ con cũng chẳng cần phải nói với Chúa rằng con đồng tính. Chúa tạo ra con, Ngài là đấng toàn năng….lẽ dĩ nhiên Chúa biết con người thật của con. Nhưng con vẫn tìm đến đây... xin nói với Người điều đó...Chúa ơi, mọi sự được sắp đặt dưới tay Chúa. Chuyện con gặp và yêu người ấy cũng là một trong những thứ Chúa sắp đặt đúng không. Với con, bây giờ người ấy như là một nửa của mình, có lẽ con chẳng thể sống thiếu người ấy được. Con tin Chúa đã kết hợp con và người ấy.

Với những đôi Chúa kết hợp, Ngài luôn nói “Sự gì Thiên Chúa đã kết hợp, loài người không được phân chia”. Con và người ấy là sự kết hợp Ngài ban cho, xin đừng cho con cái tội Chúa nhé. Hôm nay con nói với Chúa, mong lòng nhẹ hơn. Và con tin đó không phải là tội. Mỗi người có mỗi cách yêu khác nhau, nếu tình yêu đó xuất phát thật từ những trái tim thì chẳng thể gọi là tội.”

Nó đã quỳ dưới chân Chúa, cầu xin thành khẩn…. xin Ngài mở rộng lòng đón nó. Nó là do Ngài tạo ra, xin hãy che chở nó. Tình yêu thành thật thì chẳng thể gọi là tội. Tội là do nó đã được tạo ra như thế. Có lẽ trong muôn vật Ngài tạo dựng, Ngài đã tạo ra những sinh linh khác thường một chút, những sinh linh đó Ngài hãy yêu thương nhiều hơn. Hôm nay nó đến và nói nhiều với Ngài, nó tự nghĩ rằng đó không phải là tội thì chẳng nhất thiết phải xưng với Linh mục. Con tim nó đang hân hoan. Nó nhẹ lòng thật sự. Nó đến và nói thật với Ngài dù rằng không nói Ngài vẫn biết. Nó cũng muốn cảm tạ Ngài đã cho nó gặp được một nửa của riêng nó. Nó và người ấy là những một nửa không hoàn hảo trong mắt mọi người…. vì cả hai không yêu theo cách mọi người được dạy bảo từ nhỏ…. Nhưng nó tin…với hai nửa không hoàn hảo, chính xác hơn…với sự sắp đặt của Chúa…nó sẽ cố gắng hoàn thiện và hoàn hảo đến mức có thể nhất.

Về đi nó ! Nói với Chúa như thế là đủ rồi, Ngài hiểu và sẽ chở che cho nó… và người ấy của nó....

Con rối của cuộc đời...

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Bạn không có quyền trả lời bài viết
VBOY WORLD  :: KIẾN THỨC LGBT