Giờ mình chẳng suy nghĩ được gì nữa, mình có cảm giác như bị mất mát một thứ gì đó quan trọng lắm, mình thật nhớ, thật khó chịu, chẳng làm được gì, muốn la lên, la thật to, muốn khóc thật nhiều
Cuộc sống mà, con người mà, mình hiểu ai cũng có lúc sẽ như thế này, không ai mà không có chuyện buồn, mình mong là nó sẽ qua nhanh, đây là khoảng thời gian khó khăn, mình phải tập quên, tập chấp nhận.
Cũng cả năm trời rồi còn gì, mình tự hào vì mình có thể nói ra điều đó một cách thật lòng, mình tự hào trên đời này sẻ ít có ai can đảm nếu ở trong trường hợp của mình, nhưng ngày từ bây giờ, mình sẽ phải can đảm hơn, mạnh mẽ hơn, mình sẽ phải tập quên nó đi, mình phải sống và yêu thương một người khác trong tương lai, mình sẽ lại là mình sẽ lại là con người như lúc trước, mình phải biết từ bỏ nổi nhớ, phải ráng nghĩ đến những chuyện khác hơn là hàng ngày ngồi ôm gấu bông.
Mình cũng không biết mình có thể làm được hay không, nhưng mình phải cố thật mạnh mẽ, mong nó thật vui vẻ và hạnh phúc.
Tất cả đều là do mình thôi, do mình quá hy vọng, quá tin tưởng vào niềm hy vọng mong manh đó, vì mình quá tin những cử chỉ, những hành đồng của nó đều là sự quan tâm vì nó thương mình, nhưng thật sự không phải vậy, vì mình quá ảo tưởng nên mình phải chịu sự thất vọng thật nặng nề, mình sẽ phải suy nghĩ khác, nó rất tốt với mình mà, nó tốt và xem mình như người anh trai, mình không thể làm nó buồn và không thể làm nó phải suy nghĩ nhiều về mình được, cám ơn nó rất nhiều, nó là con người hoàn hảo, một người tốt mà mình sẽ phải học hỏi và tôn trọng.
bây giờ mình phải tập sống tốt, quan tâm mọi người, tập yêu thương, tập sống vui vẻ, sống vì mọi người, mình sẽ rất nhớ những kỷ niệm đó, những lúc ấy, những khoảng thời gian rất hạnh phúc với mình, giờ mình là mình, mình trở lại là mình...