Lúc ta buồn nhất..
..Con tim chẳng biết nói cùng ai...
Đau khổ...
Uh ! Ta gục xuống trước đau khổ
Ta vô vọng... chẳng thể vượt qua núi đau khổ
Nhưng..Thượng Đế chẳng bao giờ bỏ ta
Người cho tôi..anh ấy
Anh ấy có nụ cười ấm như nắng mai
Khiến đá băng lạnh lẽo của tôi tan chảy
Anh cho tội nghị lực qua núi đau khổ
Những tin nhắn...làm cho tôi mạnh mẽ
Những tin nhắn...là nỗi mong nhớ hằng đêm
Những tin nhắn..nhỏ bé nhưng là tất cả với tôi
Nhiều lúc...anh nói anh yêu tôi
..Tôi chỉ cười bảo anh bị gì đó hả...?
Anh không nói gì chỉ im lặng nhìn tôi
Nhưng...chẳng có gì là vĩnh cửu
Thời gian trôi...anh và tôi như xa dần
Tôi đơn côi như bước dần vào bóng đêm năm nào
Cảm giác lạnh nhưng chẳng cái gì đủ ấm cho tôi
Cảm giác nhớ nhưng chẳng gì có thể lấp đầy
Cảm giác ấy...trống trải quá
Nhớ..nhưng chẳng biết làm gì
Nhớ...nhưng chẳng biết làm sao
Bỗng đêm ngồi nhớ lại..
Nụ cười...của anh sao ấm áp
Giong nói...của anh làm tôi tin tưởng
Bất giác..tôi lại cười vu vơ
Nhưng..tôi đâu thể cho anh biết tôi nghĩ gì...
Như thế...anh lại cười bảo tôi bị gì đó mất
Tôi..đành chôn nó vào lòng
Tôi lại có một nỗi niềm
Yêu chẳng dám nói
Sợ...
Sợ khi nói anh sẽ chạy khỏi tôi
Sợ khi nói anh sẽ ngơ tôi
Sợ lắm !!
Và..tôi cũng tin
Ngày nào đó..sẽ có chàng trai xứng đáng hơn tôi
Ngày nào đó..sẽ có người của lòng anh xuất hiện
Tôi đi trong bóng đêm..
Mãi nguyện cầu cho anh..
Tình yêu của tôi ạ !!