Em không thể giả tạo bằng những nụ cười được nữa...
Khi em cứ tưởng rằng em đã yên bình nhất thì em lại k hiểu rằng em đang tự lừa dối chính mình
Khi em cứ tưởng rằng đã mạnh mẽ rồi thì em lại k biết rằng thực sự em vẫn là đứa con trai yếu đuối
Khi em cứ tưởng rằng em đã quên được anh rồi nhưng chỉ cần được nghe thấy tên anh, bắt gặp những thứ thân quen thì cũng đủ cho sự Quên đó đổ sập dưới chân em..
Khi em cứ tưởng rằng em sẽ chỉ cần ru lòng mình thì em sẽ k phải cảm thấy đau nữa đâu nhưng nó thực sự vẫn đang âm ỉ và nhức nhối...
Khi em cứ tưởng rằng em sẽ cười được một cách thật thoải mái nhưng em k biết nó chỉ là giả tạo.
Em muốn tìm lại nụ cười nguyên vẹn ngày xưa, một nụ cười thật thoải mái và đầy sự lạc quan...
Thực sự thì em chỉ biết giấu những nỗi buồn qua sự im lặng để đối mặt với anh.
Thực sự thì em chỉ biết giấu sự yếu đuối qua những nụ cười giả tạo...Giấu nỗi niễm qua những đêm trăn trở k ngủ...
Thực sự thì em chưa thế quên anh...và vẫn còn cảm thấy rất đau...Đau như dao cứa vào tim... k chảy máu...nhưng rất rát...
Khi em lại nhìn thấy anh , lúc đó em chỉ nhìn lướt qua và im lặng... Thực sự lúc đó, em muốn chạy đến bên anh, lại được anh ôm trọn vòng tay.
Khi em nhìn thấy nick yh của anh sáng đèn, em chỉ biết inv ... Thực sự lúc đó, em muốn pm cho anh, muốn hỏi anh đủ mọi thứ trong những khoảng thời gian xa anh. Muốn lại được nói nhớ anh...
Khi em nhìn thấy chiếc điện thoại quen thuộc, em chỉ biết nhìn nó chằm chằm...Thực sự lúc đó, em muốn nhắn tin cho anh, muốn gọi cho anh để lại được nghe giọng quen thuộc đó...
Khi em tình cờ nhìn thấy những món đồ nho nhỏ, thật hay, và nghĩ rằng nó hợp với anh, em chỉ biết nói với bản thân mình rằng: " Chia tay rồi mà, mua làm gì nữa "".... Thực sự lúc đó, em muốn mua nó cho anh mà thôi.
Khi em làm món đồ ăn vặt, em chỉ biết ngồi ăn một mình...Thực sự lúc đó, em muốn cầm cái điện thoại để nhắn tin và nhèm ăn với anh, để lại được anh bảo " Ăn một mình nhé, cho anh ăn với..."
Khi một ai đó hỏi em có ổn k?, em chỉ biết bảo là mình k sao hết... Thực sự lúc đó, em muốn bảo là em k hề ổn chút nào.
Khi em cảm thấy đau đớn, cô độc, em chỉ biết chịu đựng một mình...Thực sự lúc đó, em cần có anh bên cạnh...
Khi em muốn khóc, em lại kiềm chế bản thân mình k được khóc. Như thế yếu đuối lắm...Nhưng thực sự lúc đó, em muốn khóc thật to, khóc mà k cần phải để ý hay quan tâm tới gì...
Khi chia tay, em chúc anh hạnh phúc, hạnh phúc của người mình yêu cũng là hạnh phúc của mình...Nhưng thực sự, nếu thấy anh bên cạnh ai khác rất hạnh phúc, và anh đã quên em...Thì thật sự em cảm thấy đau lắm...
Em cứ nghĩ rằng mình rất ổn, em sẽ vượt qua cả thôi.
Em tự lừa dối và lừa phỉnh mình mà k biết mệt mỏi. Em vẫn cười, nhưng sao em k thấy cảm giác gì nhỉ?
Em đã giấu quá nhiều niềm đau, giọt nước mắt, sự trống trải vào những nụ cười...Mọi thứ vẫn còn rất rõ, vẫn cảm nhận được rất thật...Em đúng là đồ cứng đầu, sao mãi mà k thể quên được...
Em k thể cười được nữa...dù nó là giả tạo...Cười mà sao nước mắt cứ rơi...Có những đêm trằn trọc với những cơn mê tưởng chừng sẽ k bao giờ dứt...Bàn tay vẫn ôm chặt chiếc điện thoại...Em vẫn chưa thay số điện thoại...nhưng anh đã thay số cũ từ rất lâu rồi...
Xin hãy một lần sống thật với cảm xúc...
Thèm quá một bàn tay ấm
Dắt ta về với yêu thương ... [ Sẽ chẳng bao giờ anh hiểu được cảm giác này của em đâu... ]