Tôi đề nghị với các bạn nam cũng như nữ, nếu nhận biết mình là
ĐTLA thì nên can đảm, mạnh dạng tỏ bày vơi người thân, không nên che
đậy, mặc cảm và gây khổ cho nguời khác, làm mất không khí hòa ái gia
đình! Chúng ta nên thông cảm giúp đỡ họ, trời sinh họ như vậy, không
nên gây cho họ những mặc cảm ! Ai có cao kiến và kinh nghiệm gì xin
đóng góp thêm.
Giới đồng tính cả nam lẫn nữ từ khắp mọi nơi trên đất Mỹ kéo
nhau về California để làm lễ đăng ký kết hôn ở San Francisco
theo sau quyết định mang tính thách thức của thị trưởng Gavin
Newsom.
Tòa thị chính San Francisco thông báo chỉ riêng trong ngày thứ
Sáu đã cấp đến 700 tờ hôn thú và sẽ tiếp tục làm việc này
trong 3 ngày tiếp.
Anh Huy là một người Việt đồng tính luyến ái đang sống ở miền
Bắc California đã nói chuyện với đài BBC trong buổi trưa Chủ
Nhật quanh sự kiện này:
Anh Huy cho biết với anh chỉ riêng chuyện công khai nhận mình là
người đồng tính luyến ái cũng đã từng là một quá trình rất
khó khăn đối với anh.
Thanh Tùng cũng là một người thuộc nhóm người Việt đồng tính
luyến ái ở miền Bắc California, nhận định dù đã sống ở Mỹ
nhưng quan niệm của người Việt Nam vẫn không cởi mở đủ với
người đồng tính.
Vậy còn quí vị thính giả và độc giả của đài BBC - dị tính
lẫn đồng tính - nghĩ gì về đám cưới đồng tính ở San Francisco
lẫn các quan niệm được cho là cố hữu của người Việt ?
Trương Anh
Trước đây, cũng trên diễn đàn BBC Việt ngữ, tôi đã có ý kiến về vấn đề
tình yêu đồng giới. Không biết rằng trang này còn được lưu giữ không,
nếu còn, xin BBC cho một link để độc giả nào quan tâm có thể đọc. Chỉ
trong vòng chưa đến một tuần, hàng ngàn hôn sự đồng giới được tổ chức
bởi các quan chức thành phố SF. Từ 12 đến 18 tháng 2, con số đó là
2.700. Ngay khi ở con số 900, BBC Anh ngữ đã gọi sự kiện này là “Gay
Wedding Boom In San Francisco”. Sau khi đọc các ý kiến đã có về sự kiện
này, xin được góp vài lời.
1. Xin khẳng định lại rằng tình cảm, tình yêu, và tình dục đồng giới
không phải là một căn bệnh. Đó là một xác quyết khoa học không chỉ của
Hiệp hội Tâm thần học Hoa Kỳ mà còn của Tổ chức Y tế Thế giới (xin xem
bài trước đây của tôi).
2. Sự thiếu hiểu biết về luyến ái đồng giới trên nhiều phạm vi vấn đề
(khoa học, lịch sử, tâm lý, triết lý, văn hoá, chính trị…) cộng với
những định kiến tôn giáo, truyền thống đã ăn sâu, thêm vào đó là thái độ
thiếu tình người…, khiến nhiều cộng đồng và nhiều cá nhân vẫn có cái
nhìn “bất bình thường”, kỳ thị đối với luyến ái đồng giới. Chính là cái
quy chuẩn “bất bình thường” đầy định kiến và thiếu hiểu biết như vậy
khiến cho luyến ái đồng giới trở nên bất bình thường chứ bản thân nó
không bất bình thường; khiến cho người đồng tính luyến ái cũng có mặc
cảm bất bình thường trong khi họ cũng như bao nhiêu con người bình
thường khác hàng ngày bằng phần việc mà xã hội đã phân công cho họ, họ
đóng góp vào sự tồn tại và p! hát triển chung của xã hội, họ quan hệ với
mọi quan hệ xã hội khác một các hoàn toàn bình thường (trừ khi người ta
cố tình kỳ thị họ).
3. Đồng tính luyến ái là trái với tự nhiên, vậy có thể hỏi một điều rất
đơn giản: người đồng tính luyến ái không phải là do tự nhiên, do tạo hóa
sinh ra hay sao? Còn nếu nói họ vẫn ra đời từ tự nhiên nhưng khuynh
hướng tình cảm là do họ chọn lựa, vậy có ai trên đời này lại đi tự chọn
lựa những trắc trở đầy ắp của cuộc đời trước những điều được coi là bất
bình thường?
4. Where same sex marriage starts is where human race ends ? Làm một
phép tính xác suất đơn giản cũng có câu trả lời. Điều đó chỉ có thể xảy
ra khi nào 100% nam giới và 100% nữ giới ở tất cả các dân tộc và cùng
trong một thời điểm đều có tình cảm đồng giới. Cho dù có “kịch bản” như
vậy xảy ra thì nhân loại lúc đó cũng biết tự điều tiết để có sự liên tục
thế hệ. Đó là chưa kể những tiến bộ khoa học công nghệ.
5. Dù tình cảm giới tính có thêm nam-nam, nữ-nữ chăng nữa thì giới tính
cũng chỉ có hai. Nếu chúng ta phân chia theo hình thể là m-gay,
f-lesbian… và xem những rắc rối đi kèm thêm như một nguyên nhân làm rối
rắm luật pháp và các quan hệ xã hội, thì cũng sẽ hợp lý khi nói rằng cần
phân chia người dị tính thành loại đàn ông có tính tình đàn bà, loại
đàn bà có tính khí đàn ông… Khi đó những rắc rối cũng sẽ không nhỏ đâu.
Các nhà tâm lý sẽ phải viết lại giáo khoa, các nhà quản trị sẽ phải có
những hoạch định nhân sự, khách hàng cho rõ ràng với các loại đối tượng
này, trong giao tiếp phải biết dè chừng với loại người nào, rồi thậm chí
là bầu chọn tổng thống sao cho có tính khí xứng đáng để lãnh đạo quốc
gia…
Hình thể của người đồng tính ái có thể là thế này thế kia thì cũng không
khác gì người đàn ông dị tính thế này hay thế khác (gầy hay to…). Những
xung đột, va chạm nào đó trong quan hệ, ở nơi này nơi kia, thì cũng
không khác gì người dị tính trong trường hợp tương tự. Nếu cho có quá
nhiều trường hợp cho luật pháp khi công nhận tình yêu và hôn hân đồng
giới thì xin được phép nói rằng nhận định như vậy là thiếu hiểu biết tối
thiểu về chức năng của luật pháp. Luật pháp là để điều tiết các quan hệ
pháp lý của con người. Có nảy sinh quan hệ thì luật pháp phải buộc phát
triển theo. Luật pháp là để phục vụ con người chứ không phải triệt tiêu
con người, không thể vì những điều được cho là khó khăn cho luật pháp
mà phải triệt tiêu tình cảm, hạnh phúc của những con người bằng xương
bằng thịt, dù họ là thiểu số. Hơn nữa, nền luật pháp trưởng thành là nền
một luật pháp dự báo được sự phát triển của sự việc. Suy cho cùng, luật
pháp dân chủ chỉ là việc hợp thức hóa các quan hệ khách quan nảy sinh
trong xã hội c! hứ không phải bằng quyền uy và định kiến mà bóp chẹt sự
khách quan ấy.
6. Tiêu chí của tình yêu và một gia đình là gì? Phải là sự giao hợp giữa
một nam và một nữ và sinh con đẻ cháu cho đúng “tự nhiên”? Như vậy thì
hành động “mua vui” của đàn ông sẽ được nâng cấp lên thành tình yêu? Vậy
thì hàng loạt gia đình hạnh phúc bên nhau dù một trong hai có vấn đề về
sinh sản cũng phải hạ cấp là “cộng sinh”? Nguyên Thống đốc California,
Gray Davis vào ngày 19-9-2003, khi ký “Đạo luật về Quyền và Trách nhiệm
Đối ngẫu Gia đình” (Domestic Partners Rights and Responsibilities Act of
2003) nhằm trao các quyền và nghĩa vụ tương tự như các quyền và nghĩa
vụ hôn nhân cho các cặp đồng giới chung sống gia đình, đã nói rằng: “Một
gia đình là gia đình không phải vì phái tính, mà vì những giá trị của
nó, như sự phó thác cho nhau, tin cậy vào nhau, và tình yêu của nhau.”
Điều này đúng cho cả hôn nhân dị giới lẫn đồng giới.
7. Bằng tất cả sự ôn tồn và luôn tôn trọng người khác, nhưng tôi vẫn
phải nói rằng ai đó đầy vẻ giễu cợt nói rằng khó chịu khi nhìn trên TV
cảnh 2 người đàn ông âu iếm nhìn nhau, rơi nước mắt vì hạnh phúc… trong
hôn lễ trước sự chứng kiến của các quan chức SF, thì đó là sự vô cảm
thiếu tình người, một sự nhẫn tâm trước đồng loại. Không lẽ 2 bà già
“sắp xuống lỗ” Phyllis Lyon 79 tuổi và Del Martin 83 tuổi, đã chung sống
51 năm và cả đời đấu tranh để được nhìn nhận chính thức như những bạn
đời của nhau, tươi cười hạnh phúc, mãn nguyện bên nhau trong lễ cưới,
lại không cho bạn một chút cảm phục vì sự dũng cảm, bền bĩ và kiên định à
(nhiều đàn ông dị tính so với tính cách của họ thì sẽ trở nên “đàn bà”
hơn rất nhiều)? Không lẽ những con người hàng ngày phải đương đầu với
định kiến nhưng vẫn sống với tình yêu của nhau, vội vội vàng vàng nắm
lấy cơ hội có thể không bao giờ có lại này, chạy đến tòa thị chính SF,
không lễ phục, không bông hoa, xếp hàng để đợi được một lần thừa nhận
chính thức bởi chính quyền và xã hội đối với quan hệ yêu đương, gia đình
của họ, dù biết rằng sự công nhận này chưa hẳn đã bền vững về pháp lý
không kiến cho bạn có một chút cảm thông à? Và những giọt nước mắt vì
một niềm hạnh phúc ngắn ngủi, qua mau (vì biết rằng lại ngay lập tức
đương đầu với trận chiến pháp lý truất đi tư cách hôn hân của họ) mà họ
đã trông đợi bằng cả tuổi thanh xuân, bằng cả cuộc đời, lại không khiến
được bạn có một chút thương cảm à! ? Quả thật, nếu vậy, tôi không biết
nói gì hơn là phải lập lại, “đó là sự vô cảm thiếu tình người, một sự
nhẫn tâm trước đồng loại”.
8. Tình yêu và hôn nhân đồng giới không xâm phạm đến lợi ích hợp pháp
của bất cứ ai, mà chính là ngược lại, một phần (có lẽ là) không nhỏ
trong những người dị giới, với thực chất là sự định kiến và thiếu hiểu
biết nhưng lại nhân danh cái này cái nọ để can thiệp vào tình cảm riêng
tư của luyến ái đồng giới, xâm phạm đến quyền của người đồng tính luyến
ái, gieo rắc “khủng bố” tâm lý lên tình yêu cùng phái… Đấu tranh cho
quyền của người đồng giới không chỉ có họ mà bất cứ ai có tinh thần bao
dung và lương tri đồng loại đều có thể làm như thế. Riêng tại nước Mỹ,
thời gian qua cuộc đấu tranh đó có sự “tham gia” trên cương vị của mình
từ các quan tòa Tối cao của liên bang và các bang, của những người lập
pháp, hành pháp muốn thăng tiến bình đẳng công dân, như Howard Dean,
Hillary Rodham Clinton, Gray Davis, Gavin Newsom, và còn nữa… Và trong
những khi bày tỏ sự đòi hỏi bình đẳng, bên cạnh những người đồng tính
luyến ái cũng không thiếu những người bạn dị tính luyến ái. Đây là lời
của Diana DeGette, Nghị sĩ liên bang, tại một trong những cuộc meeting
được tổ chức khắp nơi trên nước Mỹ để ủng hộ hôn nhân đồng giới nhân
Valentine’s Day vừa rồi, rằng “Allowing gay and lesbian couples to
marry, I’m pleased to say, will not impact the sanctity of my marriage.
Any married couple which thinks that legalizing gay marriage will hurt
their relationship needs a marriage counselor” (Tôi hài lòng để nói rằng
việc cho phép các cặp đồng giới đi đến hôn nhân sẽ không ảnh hưởng đến
sự thiêng liêng trong hôn nhân của tôi. Bất kỳ cặp kết hôn dị giới nào
nghĩ rằng hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới sẽ tổn hại đến quan hệ của họ !
thì nên cần đến một chuyên viên tư vấn hôn nhân và gia đình).