Lâu rồi mình cũng không nhìn ngó đến blog này nữa. Có lẽ mình quá buồn và chán nản cho cuộc sống của mình. Hay là mình không dám đối diện với sự thật, mình đang trốn tránh nó ư. Tại sao mình lại cứ khóc hoài chứ, khóc mà chẳng biết vì sao nữa. Mình đã tự nhũ bản thân là Đừng khóc nữa .Đã từng cho rằng mình là con người mạnh mẽ. Nhưng mình đã tự tạo một cái vỏ ngoài cho mình để bây giờ mới giật mình: mình quá yếu đuối! Nỗi đau là vô hạn, nhưng rồi sẽ qua mau thôi.
Đừng khóc nữa
Khóc sẽ làm cho tim tan ra mất. Trái tim quá mỏng manh, chỉ chạm nhẹ là tan, là vỡ. Nó cần được nâng niu bằng một bàn tay nồng ấm yêu thương.Khóc chỉ thêm yếu đuối, khóc đã quá nhiều, khóc mãi rồi. Cũng có lúc phải cười lên chứ.
Đừng khóc nữa
Mạnh mẽ lên ! Có khó khăn nào khiến mình gục ngã đâu. Đã nhiều lần tưởng như ko đứng nổi, vậy mà mình vẫn vượt qua đó thôi, lại đến trường, lại gặp bạn bè, lại cười vui
Đừng khóc nữa
Sẽ có người kể cho nghe một mẩu truyện cười, sẽ có người an ủi , sẽ có người cho những điều hạnh phúc lúc bất ngờ nhất
Đừng khóc nữa . Ngủ ngoan, sáng mai thức dậy niềm vui sẽ đến mà
Nhưng cuối cùng thì mình cũng hiểu: MÌnh đã khóc. Không phải vì buồn, không phải vì đau, không phải vì hối hận mà vì bế tắc .. bế tắc với chính bản thân mình.
Thôi thì phải đành quên những kí ức đẹp đó đi, hãy để những làn gió nhỏ thổi bay đi nhé.
(" longdesc="30" />