Cũng chẳng biết từ lúc nào Gió trở nên câm lặng... vô hồn... như một chiếc bóng... cứ lẳng lặng... đi... về... chối bỏ tất cả... phủ nhận tất cả... đôi lúc phủ nhận cả chính mình... có phải cảm xúc là thứ gì đó có thể làm người ta như tan ra... tan vào hư vô như chính những gì đang nhòa dần theo năm tháng...
Chẳng biết từ khi nào Gió không còn quan tâm đến những cái gì của ngày xưa... của một thời... có phải Gió đang cố quên tất cả... cố rủ bỏ tất cả... chạy trốn tất cả... mọi chuyện rồi cũng sẽ qua đi... lại cố gắng... cố gắng rất nhiều... vì một điều gì đó... ai sẽ hiểu được Gió...
Có lẽ đời vẫn đổi trắng thay đen phũ phàng... phải chăng vì thế mà Gió cũng đã thay đổi nhiều quá... đã không còn là ngọn Gió của ngày trước... Gió của bây giờ đáng sợ quá... lạnh lẽo... cô độc... vô hồn... để rồi những lúc đối diện với chính mình... chợt hiểu ra... mình đã mất đi quá nhiều...
Có lẽ cuộc sống chẳng có gì là mãi mãi... là vĩnh cửu... chỉ có những phút giây nào đó phải biết trân trọng mà thôi... nuối tiếc làm gì những cái đã qua... không thể trở lại... đời mà... buộc phải thay đổi theo thời gian... đến đá còn mòn... sông còn chuyển hướng... huống chi con người... rồi cũng dần thay màu theo năm tháng... theo thời gian... chỉ còn vương vấn những nỗi khắc khoải không ngừng... về cuộc sống... về điểm tựa của niềm tin... về tình yêu... về số phận... về con người... và hơn hết là về những cái... "tận cùng"... Gió ơi...