pu.kis Level: Cáo Già
Bài viết : 401 Tiền Zr : 15715
| 28/1/2011, 18:40 | |
| Thinh lặng , tui gượng dậy trong tâm trạng mệt khỏi vì cả đêm qua... và tui dường như không còn dám nhìn vào tên khốn đó , càng nghĩ tui như càng sợ hãi và nhục nhã biết bao , có lẽ tui không còn muốn sống nữa , không muốn nhìn thấy bất cứ ai trên thế gian này. Từng bước , từng bước , tui lặng lẽ nhặt lại từng bộ y phục nằm rơi vãi trên nền nhà......
-cưng đi đâu đó ?...như một kẻ điếc tui dường như bỏ bơ lời nói ấy bên tai , chắc là cái hình ảnh anh Khoa hồi đó giờ đã không còn một chút giá trị đối với tui nữa , mà thay vào đó là một kẻ thừa thãi , khốn kíp trong ngôi nhà này chỉ cầu mong sao cho nó biến khỏi nơi đây....vẫn như thế ,tui khẽ mỡ cánh cửa và bước ra khỏi căn phòng ác cảm kia , cái nơi mà hằng ngày tui yêu quý và nâng niu nó biết bao , nhưng sao giờ đây tui lại căm ghét nó đến thế chứ !
Tui bước xuống bếp , không hiểu vì lý do gì mà cái con dao kia lại thu hút đến nhiều như thế , cầm nó lên tay như chỉ muốn giết chết tên khốn kia , nắm chặt nó mà lòng đau xót , nhưng đâu đó trong thâm tâm hình ảnh thân thương của má lại hiện lên , có cả hình ảnh của anh phong nữa , nó như ngăn chặn những suy nghĩ dại dột của tui lúc này , đúng thế ! tui còn có má nữa , tui không thể nào ngu ngốc làm cho má phải đau khổ vì những việc làm của mình , má còn phải chăm lo cho bà ngoại nữa chứ , tui mà có gì thì má sẽ ra sao , và còn anh Phong nữa tui thương hắn nhìu và hắn cũng vậy , tui đã hứa là bên hắn mãi mãi rồi nên không thể nào thất hứa , nếu không thì ai sẽ chơi với hắn và làm cho hắn vui ....không được , không được !
" keng..g.g.g.g..gg." tui chợt thức tỉnh và buông thả con dao ấy ra khỏi tay ngay lúc ấy , những suy nghĩ như đối chọi nhau một cách mãnh liệt , nhìn nó mà tui liên tưỡng đến một tương lại càng đen tối hơn , và chuyện này tui cũng không thể nào nói cho má hay hắn nghe , vì như thế họ sẽ càng lo lắng và sẽ bị sốc hơn nữa , má mà biết chắc má sẽ làm lớn chuyện ra hơn ,còn hắn thì mới khỏi bệnh thôi ,tui cũng không muốn cho hắn thêm bận tâm nữa .
Trời đã sáng hẳn , nhưng những điều xảy ra đêm qua chắc sẽ mãi in sâu trong tâm trí tui , cố làm việc thật nhiều để quên đi mọi thứ nhưng sao chẳng vơi đi được gì !.Thôi nào , bây giờ phải qua với hắn rồi , xem hắn đã tỉnh rượu chưa , với lại tui cũng không thể gặp hắn trong bộ dạng ướt át thế này.
8h , tui đứng trước nhà hắn với hai phần ăn sáng trên tay , thấy hắn đã thức từ lúc nào và đang tưới hoa , có cả con cún mập ú vẫn quấn quýt dưới chân.
-anh Phong , làm gì đó !.....tui cố tỏ ra thật vui vẻ và tự tin để che giấu đi cái buồn bã và sợ hãi vẫn còn ám ảnh.
-ũa ,nhóc đó hã , mua gì mà nóng hổi vậy ?
-hi` , đồ ăn sáng cho anh chứ gì , tối qua uống không à , anh có ăn gì đâu
-ù ha , tối hôm qua ,anh uống nhiều lắm sao nhóc , anh cũng không biết nữa , chỉ thấy sáng sớm thức dậy mà hõng nhớ gì tối qua hết trơn
-đó , tại anh uống ít quá mà , nên hõng nhớ gì hết trơn hihi , thôi , anh rửa tay đi , vô ăn sáng nè !
-ừ , vô ăn thôi , anh cũng đói quá rồi !
hai đứa tôi ngồi cạnh nhau , tui thì ngồi một bên ghế còn hắn thì vẫn trên chiếc xe lăn kia , nhìn hắn mà lòng thấy thanh thản lắm ...và không hiểu sao khi chỉ cần bên anh, em lại không còn như cảm thấy đau khổ nữa , có phải anh là tia sáng đã soi sáng cho em mọi nơi hay không , lúc này em đang trong vòng tâm tối tột cùng nhưng chính anh đã đẩy nó ra thật xa khỏi em.....cảm ơn anh nhé !
-nhóc ăn đi ,sao mà nhìn anh dữ zậy , bộ trên mặt anh có gì hã ?
-ơ..ơ..đâu có thì em đang ăn nè....lúc này , tui sợ hắn phát hiện ra chuyện gì thì có thể hắn sẽ không còn bên tui nữa , vì hắn luôn ghét sự lừa dối,mà khi đó chính tui lại đang lừa dối hắn ngay lúc này , tui làm như vậy có thật sự là việc làm đúng đắn hay không ?
" hộc" ..hắn đưa cho tui một phần thức ăn bên phần của hắn
-gì zạ , tự nhiên đưa cho em à ....... tui lại sớt sang trả lại
-nhóc ăn đi ,cho mập
-hứ , thui hõng ăn đâu ,cái này em hõng thích...hi`
-zậy ăn cái này nha......rồi hắn lại sớt cho tui cái ngon hơn
-nữa , không có ăn đâu mờ , anh ăn đi.......cứ như thế hai đứa tui cứ nhường qua nhường lại phát mệt , lúc này cảm thấy vui trong lòng thật nhiều , hắn quan tâm cho tui lắm !
chợt :
-cưng ơi ! ..... một tiếng gọi vang lên như làm tui hốt hoảng , cái tiếng gọi ấy tối hôm qua đã chà nát con người tui , tui thật không muốn nhìn theo âm vang đó nhưng sao nó lại xuất hiện lúc này , nhìn ra cửa ,tên khốn ấy đang đứng trước kia , nó nhìn tui một cách dọa dẫm , có lẽ anh Phong cũng chẳng thể nhận ra vì chỉ có người trong cuộc mới biết mà thôi.
-cưng về nhà đi chơi với anh......nghe nó nói tui càng run sợ khi phải sắp đối mặt với bóng tối sắp trở lại , nó xuất hiên như lấn át cái ánh sáng mà hắn đã dành cho tui.
-không , anh đi thì đi đi , em không thích.....lúc này tay tui nắm chặt tay hắn (anh phong) để như lấy chút tự tin và hơi ấm -ớ ,cưng sao vậy ?
-sao là sao chứ , anh đi thì kệ anh sao lại bắt em theo.....chợt lúc này , anh Phong vịn lên bờ vai của tui một cách nhẹ nhàng
-nhóc đi chơi đi , chứ ở với anh thì buồn lắm......khi nghe hắn nói như thế tui như muốn la lên thật lớn : anh Phong ơi đừng đuổi em đi khỏi anh , em không muốn đứng gần tên khốn ấy , em ghét và căm thù nó nhưng em rất sợ , anh đừng đuổi em đi , chỉ có bên anh là em như được bảo vệ , thì xin anh đừng nói nữa !.....nhưng tiếng nói trong tim như bị ngăn chặn lại từ tên khốn ấy , nó nhìn tui với ánh mắt ám chỉ một điều gì đó xấu xa nếu như tui không nghe theo. Tui hiểu hắn khuyên tui đi chơi vì hắn nghĩ tui sẽ không còn niềm vui khi bên hắn như lúc trước ,hắn sợ tui sẽ mãi lo cho hắn mà quên đi bản thân ,vì thế được hắn lo lắng tui rất hạnh phúc nhưng lúc này hắn có biết rằng tui cần hắn biết bao.......
-cưng có nghe anh Phong nói chưa , đi chơi với anh cho vui đi ! .....dần dần tui như càng rời xa hắn để phải đến với tên khốn kia , tui phải làm mọi thứ để ngăn chặn lời đe dọa kia trở thành sự thật.
Đến một đêm khi tui kiên quyết chống chọi vì sự mệt mỏi và cũng chính lúc đó sự sợ hãi đã bắt đầu ăn sâu vào tâm trí tui khi tên khốn ấy đưa cho tui xem một xấp hình mà trong đó có ai biết rằng đều là những hình ảnh ghi lại những lúc nó làm nhục tui ,có lẽ trong những lúc tui khóc thật nhiều và buông xuôi mọi thứ đã thừa cơ để cho tên khốn ấy làm cái chuyện khốn nạn ấy , và một lời đe dọa thứ hai khiến tui phải phục tùng nếu không những bức ảnh ấy sẽ được mọi người trên mạng biết tất cả , tui sợ lắm , sợ mọi người sẽ nhận ra tui như một đứa hư hỏng , sợ các bạn trong lớp xa lánh tui và nhất là anh Phong nếu hắn thấy được thì sẽ thế nào ? h..i...x...x...x
Và cứ như thế , một tháng , hai tháng trôi qua , tui như lún sâu vào cái hố sâu thăm thẳm của sự xấu xa ,tồi tệ , lúc này tui vẫn giữ kín mọi chuyện và chỉ chịu đựng cho riêng bản thân , đó gọi là ngu ngốc hay sự ích kỉ ? chắc có lẽ vẫn sẽ chẳng tìm ra câu trả lời trong cái bóng tối này , chuyện học hành của tui ngày càng giảm sút và bị má nhắc nhở thật nhìu , những lúcbên cạnh tên khốn kia tui như đứng bên cạnh một thứ thừa thãi mà đối với tui không còn chút cảm giác anh em như lúc xưa , còn về anh Phong thì vẫn như lúc nào , mỗi lần buồn bã khi bên hắn tui như có lại ngày xưa của mình , tui như đang sống giữa hai thế giới khác nhau , xấu xa và tốt đẹp mà có lẽ cái tốt đẹp chỉ hiện hữu ở một nơi đó là trái tim của hắn mà thôi nếu được ở gần thì sẽ cảm thấy hạnh phúc và hi vọng còn nếu cách xa thì cái xấu xa rộng lớn xung quanh sẽ giết chết tâm hồn tui , và có lẽ cũng nhờ có anh mà trong những ngày tháng qua tui đã có thêm nghị lực để chống chọi với mọi thứ tồi tệ ,và để được sống bên anh.........
Vào một đêm ảm đạm , khi tui ngồi đờ người trong phòng , thấp thỏm lo âu , chỉ mong sao cho tên khốn kia biến đi mãi mãi , chợt : reng.g..g.g.g..g.gg..gg...tiếng chuông điện thoại ngân dài theo từng hồi , tui không muốn nhấc lên vì tui sợ phải nghe tiếng nói của tên khốn ấy , nhưng sao tiếng chuông vẫn cứ vang lên ,làm tui nhứt nhối cả đầu và như càng nặng trĩu những áp lực đè lên ......
-alo.....tui nhấc lên một cái thật nhanh như có gì mách bảo phải làm như vậy
-Duy đó hã ....cho dì hỏi anh Khoa có về đó không con...dì đang kiếm nó ?.....vậy ra đây là dì tui , mẹ của tên khốn ấy , nghe giọng dì mà tui thấy xót xa trong lòng biết bao , dì cực khổ lắm để nuối nó lớn khôn thế này mà bây giờ nó lớn lên lại làm dì khổ nhiều hơn , dì thương nó lắm nhưng nó có cảm nhận được điều gì chứ , nó đã trở thành một tên khốn nạn hơn ai cả , và chắc có lẽ dì đang khóc bên kia , ở một điện thoại công cộng nào đó ,....... thật thương cho số phận của dì và cho cả tui.
|
|