CHAP 119:

-Lâm….Lâm…tỉnh dậy đi!

Đang trong cơn mê man….chợt nghe có tiếng ai đó đang cố đánh thức tôi dậy!

-…………-cuối cùng thì tôi cũng rướn để mở mắt lên… nhìn mọi thứ xung quanh còn mờ ảo lắm.

-Gì….gì vậy? -tôi ngơ ngác hỏi.

-Mày không nhớ chuyện gì àh?

Trước mặt chính là thằng Tiến! Tôi nhìn nó với vẻ đờ đẫn…khiến nó không khỏi lo lắng…..

-Mày có sao không? Tỉnh chưa vậy hả???

Nó cố lay thân người tôi….hòng giúp tôi thoát khỏi nửa tỉnh nửa mê này! Và rồi……….những hình ảnh ban nãy chợt thoáng qua trong đầu,từ việc nhỏ Vi,đến những hành động của tên Tâm khốn nạn…tôi đều nhớ rõ mồn một!

-Mày không sao chứ? Nói gì đi!!!

Tôi vẫn nhìn thằng Tiến chằm chằm…hệt như chưa thể tin đây là sự thật vậy!

-Tao…tao đang ở đâu đây?

-Ở nhà chứ đâu! Đồ ngốc!!!

-Lúc nãy…..

-Yên tâm đi! Thằng khốn kia chưa làm gì mày đâu! Cũng may là tao đến kịp…không thì chắc mày tiêu đời với nó rồi!!!

Nghe những lời nó nói mà tôi vẫn còn thấy sợ……nếu thằng Tiến không đến kịp thời thì giờ đây tôi đã làm con mồi cho cái tên biến thái kia rồi!!!

-Hjz hjz….-bỗng dưng….tôi không kìm được nước mắt….từng tiếc nấc nhỏ bắt đầu vang lên.

-Thôi thôi! Có gì đâu mà phải khóc?

Lời an ủi của thằng Tiến cũng chẳng mấy khả quan hơn….tôi ôm chầm lấy nó và khóc tức tưởi! Tôi không thể tin được những gì vừa xảy ra…cảm giác vẫn còn mồn một…

-Nín đi! Không có gì đâu….tao không để ai ăn hiếp mày đâu mà!!!

-Huhuhu….tao….tao sợ lắm! Lần đầu tiên….lần đầu tiên tao bị người ta chơi 1 vố như vậy đấy!!! -tôi khóc…nhưng miệng vẫn mếu máo nói.

-Uhm..nhưng không sao rồi! Nín đi….nín đi!

Nó khẽ choàng tay qua ôm lấy tôi….như muốn che chở,bảo vệ vậy! Chưa bao giờ….chưa bao giờ tôi thật sự cần nó như lúc này cả!

***************

-Uống chút nước đi!

Tôi đưa tay ra lấy ly nước từ nó.Sau khi khóc một trận đã đời…thì tâm trạng đã bình tĩnh đi nhiều hơn rồi!

-Sao lúc nãy….mày có mặt ở đó vậy??? tôi hỏi…..khi thấy thái độ ân cần,quan tâm của nó.

-Tao có về đâu mà chẳng ở đó!

-Là….là sao? -tôi ngẩn ngơ.

-Lúc chở mày đi rồi…tao thấy không yên tâm! Nên đứng bên đường chờ mày về! Ai ngờ…khi ra lại thấy mày đi chung với thằng kia!

-Sao lúc đó mày không đánh thằng khốn đó cho tao? Thứ mất dạy….dám chuốc thuốc ngủ cho tao uống! -tôi nói mà trong lòng vẫn còn bực tức.

-Thì bây giờ mày không sao là được rồi! Cũng may là tao đến kịp….không thì…..chẳng biết nó sẽ làm gì mày nữa?

-Cảm ơn mày nhiều nha!!! -tôi nhìn nó…với ánh mắt đầy trìu mến…không hiểu sao lúc này tôi cảm phục nó dễ sợ.

-Không có gì! Mày không sao là tao yên tâm rồi! Thôi…ngủ sớm đi! Tao về phòng cho mày ngủ nhé!!!

-Khoan…-chẳng hiểu động lực nào lại khiến tôi nắm lấy tay nó….dường như chẳng muốn nó đi!

-Chuyện gì?

-Tao……

-Mày làm sao? -nó hỏi…trong khi tôi đang đau đầu tìm ra câu trả lời.

-Sao…sao mày lại tốt với tao như vậy? Sao lại đứng đó chờ tao về???

Nó chẳng trả lời ngay….chỉ nhìn vào ánh mắt tôi…..một lúc lâu sau đó mới nói…..

-Vì tao quan tâm đến mày!

-Chỉ thế thôi àh?

-Uhm…chỉ có thế thôi!

Câu trả lời này cũng đủ làm tôi hài lòng lắm rồi! Vì dù sao trong lòng nó….tôi vẫn chiếm được một vị trí quan trọng! Khẽ rút bàn tay ra….tôi muốn trả tự do cho nó…không muốn nó cứ vì tôi mà bị ràng buộc mãi!!!

-Thôi! Mày đi ngủ đi! Ngủ ngon nhé!!! -tôi nói…rồi sau đó tung chăn chuẩn bị cho một đêm dài.

-Sao mày lại buông tay? Sao không nắm tay tao nữa?

Tôi ngần ngại….tuy không muốn trả lời câu hỏi này của nó chút nào! Nhưng tự thân tôi biết….điều nó thắc mắc cũng chính là điều tôi đang giấu trong lòng.

-Điều đó tao nghĩ….không cần thiết đâu Tiến àh!

-Mày đang tự lừa dối bản thân đấy! Mày có thích tao! Đúng không?

-Không có!

-Mày có!

-Đã nói không có!

-Mày có!

-Không có!

-Tao nói là mày có!

-Ừh thì tao thích mày đấy! Được chưa??? -cuối cùng tôi đã không chịu nổi cách “tra tấn” này..nên đành hét lên rõ mồn một!

-…………..

-Chính tao cũng không biết…không biết tao thích mày từ khi nào! Tao đã cố gắng xem hai đứa chỉ dừng ở mức tình bạn! Nhưng càng cố gắng thì mày lại càng tỏ ra quan tâm,bảo vệ tao! Thử hỏi….làm sao tao có thể quên được chứ???

-Tao chưa bao giờ muốn mày quên tao cả! Lâm àh….

-Nhưng….-tôi không thể nói…vì cũng chẳng biết nói với nó cái gì!

-Tiến thích Lâm! Đó là sự thật….cho dù Lâm có trốn tránh hay gì đi chăng nữa! Nó vẫn không thể thay đổi!

-…………….-tôi vẫn không nói gì! Chỉ tránh nhìn váo ánh mắt của nó….cái ánh mắt làm tôi “xiêu lòng”.

-Thôi! Ngủ đi….xem như Lâm chưa nghe thấy gì hết nhé!!!

-Đừng đi! -lại một lần nữa….tôi nắm tay nó…..

-Chuyện gì vậy?

Không nói không rằng….tôi nhỏm người ôm chầm lấy nó! Tấm lưng vững chãi ấy cho tôi cảm giác an toàn…mặc cho nó nghĩ tôi như thế nào cũng được! Chỉ biết đây là điều tôi muốn làm lúc bấy giờ!

-Lâm…….

-Đừng nói gì cả! Chỉ để Lâm ôm Tiến như vậy thôi!

-Lâm có biết Lâm đang làm Tiến không cưỡng lại nổi không?

-Về điều gì??? -tôi hỏi…tuy trong lòng cũng mường tượng ra câu trả lời!

Rồi bỗng nhiên…nó quay mặt lại và hôn tôi tới tấp! Có lẽ trước đây thì tôi sẽ ngại…nhưng bây giờ thì không…….vì tình cảm không thể nào che giấu mãi được! Đến lúc rồi sẽ phải bộc phát ra thôi!!!

-Tiến không hối hận chứ? -tôi hỏi….trong khi hơi thở của hai đứa đang hòa quyện vào nhau.

-Chẳng việc gì mà phải hối hận cả! Tiến thích Lâm…..

Và rồi………chuyện gì đến rồi cũng đến! Đêm đầu tiên giữa hai đứa…….đã xảy ra!!!

***********************

Bình minh đã ló dạng………tôi rướn mắt để nhìn những tia nắng ban mai len lỏi vào phòng! Tôi nằm đó….chỉ độc nhất tấm chăn đắp trên người……ngước nhìn sang bên….khuôn mặt ngái ngủ của thằng Tiến vẫn còn đây!!!

Khẽ lấy tay vuốt nhẹ lên làn da rám nắng của nó….những gì hai đứa đã làm đêm qua tôi vẫn chưa quên được! Hệt như một giấc mơ vậy…..

-Dậy rồi àh? -nó hỏi….trong khi mắt vẫn còn nhắm nghiền.

-Uhm….

-Sao hôm nay thức dậy sớm thế?

-Cũng chẳng biết nữa!

Rồi nó nắm lấy tay tôi…đặt lên trên bộ ngực săn chắc của nó………

-Tụi mình ngủ thêm chút nữa nhé! Còn sớm mà!!!

-Uhm….

Nói rồi….nó choàng tay qua ôm tôi vào lòng……..tôi ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của nó! Khẽ mỉm cười hạnh phúc…….

**********************

-Em đi học àh?

-Gì? Tự dưng xưng em ngọt xớt vậy? -thấy nó đổi cách xưng hô…tôi hơi bất ngờ một chút.

-Thì bây giờ đã là của tôi rồi! Tôi thích kêu sao thì kêu chứ? -nó lại gần…..hôn vào má tôi một cái.

-Đáng ghét! Đi học àh!!!

-Không hôn anh lại…anh không cho đi đâu hết!!! -nó kéo tay tôi….ôm chặt vào lòng lần nữa.

-Ui….nghẹt thở người ta! -tôi la oai oái.

-Thế có chịu nghe lời anh không???

-Chỉ giỏi ăn hiếp tui không hà!!! -tuy nói lẫy….nhưng tôi cũng “bạo gan” hôn vào mặt nó một cái!

-Sướng quá đi thôi! hehe…-nó cười gian….nhìn mặt nó lúc này trông…”đểu” dễ sợ.

Tôi tung tăng bước ra đầu đường đón bus….những gì thằng Tiến mang lại cho tôi….quả thật làm tôi rất hạnh phúc! Không ngờ kết quả của cuộc hành trình tìm bạn trai…….lại chính là nó!!!

Tuy nhiên….tôi còn một việc phải làm! Một việc lấy lại danh dự cho chính tôi!!!

*******************

-Anh không ngờ….em lại hẹn anh đi uống cafe với em đấy! Chuyện tối hôm qua….em không giận anh sao?

Chỉ cần nghe cái giọng “lẳng lơ” của tên Tâm là máu điên trong người tôi lại trỗi dậy! Nhưng tự bản thân tôi phải kềm chế…

-Tui đến đây là để trả lại anh một thứ!

-Gì vậy em?

Lôi cái áo dơ bẩn của hắn từ trong cặp ra…….tôi để lên bàn….

-Anh nhận ra nó chứ?

-Cái áo của anh mà! Đúng không?

-Nó đó!!!

-Nhưng dường như…em chưa có giặt thì phải?

-Đúng! Tui cố tình không giặt mang đến trả anh đấy! Thì sao???

Hắn cười khẩy….rồi nhìn tôi mà nói…

-Thôi! Anh biết em còn giận anh…để anh mang về giặt cũng được vậy!!!

-Khoan đã! Tui chưa làm xong mà!!!

-Em định làm gì?

Không để hắn chờ lâu….tôi cầm cái áo lên….dùng hết sức bình sinh mà……xé rách nó! Tôi cố gắng xé một cách “man rợ” nhất cho hắn thấy……….

-Em…em làm cái quái gì vậy???

Sau khi hoàn thành “tác phẩm”…tôi mới nói….

-Đối với tui anh cũng chỉ như cái áo rách rưới,dơ bẩn này mà thôi! Không hơn không kém……những thứ gì mà tôi đã ghét rồi thì tất nhiên chẳng việc gì tôi phải giữ nó lại cả! Tốt nhất là quăng bỏ xó nó đi,đúng không???

Mặt hắn tím tái lại vì bị tôi chơi sock….đến nỗi không nói được nên lời…

-Anh cầm cái áo về mà làm kỷ niệm! Nhớ những gì tui nói đó…..rồi cũng sẽ có ngày anh bị quăng bỏ xó đi mà thôi! Biết chưa? Đồ khốn!!!

Không đợi hắn “chống chế”….tôi bỏ đi một nước! Tuy chưa thật sự hả hê….nhưng bấy nhiêu đây đối với tôi cũng đủ lắm rồi!!!

Bất chợt……..tôi có một cuộc gọi! Và tất nhiên đó chính là….thằng nhok đã gây cho tôi bao nhiêu phiền toái! Cầm điện thoại trên tay….tôi quyết định…….cancel!!!

CHAP 120:

Mưa…..cơn mưa phùn đang rả rích dưới màn đêm ở Sài Gòn! Có lẽ thời tiết sắp chuyển mùa…những cơn gió lạnh khẽ lùa qua ô cửa sổ nhỏ! Mặc áo ấm vào rồi nhưng vẫn còn cảm thấy lành lạnh…….bất chợt từ phía sau…bàn tay ấm áp nào đó khẽ ôm lấy tôi!
-Sao đứng tần ngần nhìn mưa vậy? -Tiến nó kề sát tai tôi hỏi.

-Ngắm mưa thôi!

-Tiến ôm Lâm như vậy…có thấy bớt lạnh chút nào không?

-Uhm….một chút!

Không gian lại lắng đi….chỉ còn những tiếng mưa lã chã rơi bên ô cửa……nó vẫn ôm chặt lấy tôi! Cảm giác được nâng niu,chăm sóc quả là rất tuyệt!

Tít…títtt…títttt…..

Bất chợt…điện thoại tôi lại rung lên! Nhưng không màng tới….vì tôi biết ai đang gọi…..

-Điện thoại reo kìa!

-Kệ nó đi!

-Đang trốn tránh ai àh?

-Có trốn tránh ai đâu?

-Thế sao từ trưa đến giờ…điện thoại reo liên tục lại không chịu bắt máy? -nó cứ hỏi tới…

-Ừh thì tại…không thích thôi!

-Thằng nhok ấy gọi cho Lâm àh?

-Nhok…nhok nào? -tôi giả vờ như không biết.

-Thì thằng nhok làm chung với Lâm chứ còn ai nữa!

-……………..-tôi im lặng….không nói gì với nó nữa cả!

-Lâm đang hối hận vì đã chọn Tiến àh?

-Sao lại hỏi vậy??? -tôi quay ngoắt sang nó mà hỏi.

-Thấy Lâm có vẻ đắn đo suy nghĩ điều gì đó!

-Khùng! Tui đâu có nói là hối hận khi chọn Tiến đâu? Mà tui cũng chẳng cân đo đong đếm gì hai người cả!

-Uhm….Tiến chỉ sợ Lâm hối hận về quyết định của mình thôi!

Tôi lườm nó một phát….vì cái tội cứ suy nghĩ lung tung!

-Thôi! Vào xem tivi với Tiến đi! Đứng đây lát bị cảm lạnh bây giờ! -nói rồi nó nắm lấy tay tôi…kéo vào trong nhà!

-Từ từ…..

********************

9h30′

Mưa vẫn còn rã rích……nằm xem tivi trong lòng thằng Tiến mà tôi có cảm giác gì đó bất an! Cứ mãi suy nghĩ về thằng nhok ấy….liệu cứ trốn tránh mãi thế này có phải là cách tốt? Hôm nay tôi không đi làm…chắc hẳn hắn sẽ lo lắng lắm đây!

-Mở cửa…mở cửa!

Bất thình lình…..có ai đó bên ngoài đang đập cánh cửa hết sức mãnh liệt…hệt như muốn phá tung nó lên luôn vậy!!!

-Gì vậy trời? -Tiến nó liền ngồi bật dậy để xem ai đang làm trời ngoài đó!

Kéttttttt………….

Cánh cửa từ từ hé mở…..tôi cố mở căng mắt ra xem ai đang quấy rối chúng tôi giờ này!

-Tôi muốn gặp Lâm!

Từ đằng xa…tôi vẫn nhận biết đó chính là Khanh! Trông bộ dạng ướt sũng vì mưa không khiến tôi khỏi lo ngại! Không ngờ hắn lại đến tận đây để tìm tôi.

-Tôi nói tôi muốn gặp Lâm! -khuôn mặt đằng đằng sát khí…như thể muốn phá tung mọi thứ xung quanh.

-Lâm ngủ rồi! Có gì để mai gặp nói chuyện đi! -Tiến đang nói dối hộ tôi…

-Đừng có dối! Hôm nay nếu tôi không gặp được Lâm thì tôi không đi đâu hết! -hắn nhất định kiên quyết cho bằng được…trong khi tôi ru rú ngồi núp sau ghế sa-long gần chết!

-Đã nói Lâm ngủ rồi!

-Tránh ra cho tôi vào! -lập tức…hắn xồng xộc định xông vào nhà thật…may thay Tiến nó can lại kịp! Không thì tôi không biết trốn đi đằng nào!

-Nèh nèh…không phải muốn làm gì thì làm đâu nha! Có đi ra không thì bảo!

-Tôi nói tôi muốn gặp Lâm! Kêu Lâm ra đây nói chuyện với tôi!!!

Giằng co nhau một hồi….thằng Tiến cũng đóng được cánh cửa lại! Nhưng hắn vẫn không buông tha…cứ đập gõ,gào thét ở bên ngoài mãi!

-Lâm đi lên phòng đi!

-Nhưng…-tôi nhìn ra bên ngoài với vẻ áy náy.

-Không sao đâu! Nó quậy một chút rồi cũng đi thôi mà!!!

-Uhm…mong là vậy!

-Cho Tiến xin lỗi vì đã tự ý quyết định không cho Lâm gặp nó nha!

-Không có gì! Dù sao đi nữa….tui cũng không biết nói gì khi gặp nó!

*************************

10h30 phút….

Cơn mưa vẫn không ngớt…….ngồi trên phòng mà tim tôi cứ thấp thỏm lo âu! Nghĩ lại thấy mình thật độc ác…ra đi mà không nói một lời nào với hắn!

-Sao rồi? Hắn đi chưa??? -tôi hỏi…khi thấy Tiến bước lên phòng.

Không nghe câu trả lời….chỉ nhận được cái lắc đầu từ nó.

-Trời ạh! -tôi lo lắng đến bất an….vì hắn đã dầm mưa mấy tiếng đồng hồ rồi…không khéo lại đổ bệnh mất!

-Nèh…

Rồi bỗng nhiên Tiến nó chìa ra đưa tôi cây dù…..mục đích làm gì thì cũng đã quá rõ!

-Xuống gặp nó nói chuyện đi! Cứ như vậy hoài….cũng không phải là cách hay đâu!

Tôi nhìn cây dù….rồi đắn đo suy nghĩ……..có lẽ tôi không nên hành xử như thế!

-Đi nhé! -giật lấy cây dù từ tay nó…tôi lao xuống nhà một cách thật nhanh chóng! Chỉ mong nhìn thấy thằng nhok không kiệt sức vì dầm mưa lâu quá!

*********************

Khi mở cánh cửa ra….tôi không khỏi đau lòng! Hắn ngồi co ro ngay trước cửa…….tay chân đang run lập cập vì mưa! Tôi tự trách bản thân mình sao lại độc ác với hắn như vậy!!!

-Khanh có biết Khanh đang làm cái gì không? -tôi trách móc….nhưng trong lòng lại đau như cắt khi thấy hắn từ từ ngẩng mặt lên nhìn tôi….một vẻ mặt thất thần,đờ đễnh.

-Cuối cùng Lâm cũng chịu gặp Khanh rồi àh?

-Khanh mau về nhà đi! Đừng có làm vậy! -tôi ngồi xuống….cố gắng đỡ hắn đứng lên.Nhưng bất chợt hắn lại ôm tôi bất ngờ….khiến cây dù đang cầm trên tay cũng rơi xuống đất!

-Sao Lâm lại trốn tránh Khanh? Khanh đã làm gì sai chứ? Lâm nói đi! -từng câu nói là từng cái siết thật chặt…khiến tôi muốn nghẹt thở!

-Từ từ…từ từ…….

-Sao hôm qua Lâm không đến buổi tiệc? Rồi hôm nay nữa…khi Vi nói Lâm xin nghỉ làm! Lâm có biết là Khanh sock đến cỡ nào không? Sao Lâm không nói gì với Khanh hết???

Tôi cố gắng dùng hết sức mình để đẩy hắn ra..nhìn thẳng vào ánh mắt đang ướt nhòe vì mưa của hắn….

-Hôm qua Lâm có đến! Lâm có đến buổi party!

-Vậy sao Khanh không thấy Lâm?

-Có nói ra Khanh cũng không hiểu đâu! Chỉ có điều….hai chúng ta không thể có kết quả!

-Sao Lâm nói vậy? -hắn nhìn tôi rưng rưng….lần đầu tiên thấy hắn trong tình trạng này! Tuy có chút mủi lòng nhưng tôi phải kiên quyết…nói tất cả những gì trong lòng!

-Khanh nghe nèh! Thế giới này không thuộc về Khanh! Nơi có ba mẹ,tiền tài,danh vọng sau này mới chính là nơi Khanh phải hướng đến! Khanh không thấy ba mẹ tự hào về Khanh như thế nào àh? Họ sẵn sàng làm bất cứ việc gì….chỉ mong Khanh có thể nối tiếp sự nghiệp của họ!

-Khanh không cần biết! Điều Khanh muốn biết là tại sao Lâm lại rời bỏ Khanh? Lâm đã quên lời hứa với anh ba rồi sao?

Tôi nghẹn ngào….vì những lời nói của thằng nhok như những mũi tên đâm vào tim tôi vậy! Phải…chính tôi là người đã nhẫn tâm ruồng bỏ tất cả….nhẫn tâm để hắn đau đớn thế này!

-Về điều này….Lâm thật sự xin lỗi! Lâm….không còn khả năng ấy nữa!!!

Và rồi…hắn chợt buông tay…gương mặt thất thần càng khiến tôi không thể kềm được nước mắt! Nhưng tôi vẫn cố…cố gắng kéo hắn tỉnh giấc sau cơn ngủ mê!

-Khanh về nhà đi! Cố gắng học hành….đừng phụ lòng ba mẹ Khanh!

-Tại sao chứ? Tại sao….tại sao những người Khanh yêu quý đều bỏ Khanh mà đi hết??? Hai người anh của Khanh…và bây giờ là Lâm nữa???? Khanh cần sự quan tâm….Khanh cần tình thương lắm!!! -hắn khóc thật to….như át đi cả tiếng mưa xung quanh.Tôi cũng vậy….những giọt nước mắt đang lăn dài trên má! Tôi ước gì có thể làm khác hơn…nhưng không thể! Khanh vốn không thuộc về nơi này….

-Vẫn có người yêu quý Khanh! Vẫn có người quan tâm đến Khanh mà? Tuy rằng….người đó hiện giờ không còn là Lâm nữa!!! -tôi khẽ vòng tay qua ôm lấy hắn…cố xoa dịu nỗi đau mà một đứa con trai luôn khép mình phải chịu đựng!

-Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi! Sẽ qua thôi…………

Hắn vẫn khóc…nhưng tôi biết chắc rằng đây sẽ là lần khóc cuối cùng! Vì nỗi đau trong hắn có lẽ đã quá lớn….đành chịu làm người xấu chỉ mong tương lai hắn sau này sẽ khác! Câu xin lỗi này tôi chỉ có thễ giấu tận trong đáy lòng của mình mà thôi!!!

*****************

-Sao rồi?

Tôi bước vào nhà với thân hình ướt như chuột lột…cùng với tâm trạng nặng nề…

-Về rồi! -thất thểu bước đi như kẻ vô hồn….rồi Tiến chợt ôm lấy tôi lại……..tôi hiểu nó đang làm gì…..nhưng vô ích…vì cái giá phải trả cho việc này ngoài sức tưởng tượng của tôi!

-Tiến sẽ cùng Lâm vượt qua tất cả mọi chuyện! Chỉ cần Lâm đồng ý!

Không hiểu sao khi nghe xong câu này….tôi khóc ngon lành như một đứa trẻ! Tựa vào vai thằng Tiến….tôi mường tượng lại những chuyện đã qua.Giá như có thể biết trước được tương lai thì có lẽ….mọi chuyện sẽ không rơi vào tình huống xấu như thế này!

*********************

-Thấy sao rồi? -Tiến nó hỏi khi tôi đang nằm co ro trong vòng tay ấm áp,vững chắc của nó.

-Uhm….

-Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu nhé! Sẽ không ai có thể xen vào tình cảm giữa tụi mình!

-Có hứa là sẽ yêu tui suốt đời không? -tôi nhìn thẳng vào ánh mắt nó…

-Cho đến khi nào Lâm chán Tiến thì thôi!

-Có hứa sẽ bảo vệ,che chở cho tui suốt đời không?

-Cho đến khi nào Lâm tìm được vệ sĩ mới..

-Có hứa là sẽ làm việc nhà,hầu hạ tui suốt đời không?

-Không!

-Sao không? -tôi quáu quắt hỏi.

-Ai đời chồng mà đi hầu hạ vợ? Tiến theo chủ nghĩa gia trưởng! Từ nay sẽ huấn luyện Lâm thành người nội trợ đảm đang! hehe…-nó cười gian…

-Không dám đâu! Đừng có mà mơ!

Rồi nó ôm chặt tôi vào lòng….cảm giác mới ấm áp làm sao! Tôi cố cạ đầu vào trong bộ ngực săn chắc của nó…hệt như con mèo đang làm nũng vậy!!!

-Ây dza….chết rồi!

-Gì vậy? -vẻ mặt ngơ ngác hỏi khi nó bỗng buông tôi ra.

-Lâm làm Tiến không chịu nổi nữa rồi!

-Là sao?

-Là….như vậy nèh! hehehe….

Thế rồi…tôi lại trở thành “con mồi” trong tay nó! Trời vẫn còn mưa….nhưng dường như đã không còn lạnh nữa!!!

Đôi khi trong tình yêu…bạn cần phải có sự dứt khoát! Đừng băn khoăn hay đắn đo… vì chính điều đó sẽ khiến cho mọi chuyện trở nên rắc rối hơn đấy! Tôi đã tìm được một nửa của mình sau chuyến hành trình dài đăng đẳng….thế còn các bạn? Các bạn đã và đang bắt đầu cuộc hành trình của mình chưa? ^^~

*******************THE END**********************